Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 43: Hốt xác


Vị đạo hữu này, người trước mắt chính là người thuộc Ma Hồn Môn, vốn nổi danh ma môn tà phái, nếu chậm trễ nữa chắc chắn tất cả người ở đây chỉ có con đường chết. Nếu đạo hữu cùng hợp tác thì ta quyết tận hết sức lực cùng đạo hữu đối kháng kẻ này.
Lưu Thải một bên chống đỡ, một bên bình tĩnh mở miệng, lời lẽ tràn đầy thuyết phục.
Đáng thường Lưu Thải không hề biết Lâm Phong vốn đâu phải cao thủ gì, thậm chí pháp bảo còn không có, cái hắn có duy nhất chính là cơ thể trải qua một thời gian tôi luyện mà thôi.
Lâm Phong cũng rõ ràng điểm này, nghe Lưu Thải nói thì chắp tay nói:
Đa tạ hảo ý của tiền bối. Ta vốn chỉ đi ngang, mọi người tranh đấu gì đó thì cứ tiếp tục.
Nói xong không đợi phản ứng của hai bên, liền cẩn thận lui về phía sau.
Hắc y nhân thấy cảnh này thì cười lạnh, lập tức định điều khiển một dòng kiếm khí đến công kích Lâm Phong. Nhất thời làm cho áp lực của hai người đám Lưu Thải giảm một chút.
Lưu Thải thấy có cơ hội, không kịp thở dốc lập tức lấy trong túi trữ vật ra một cái lệnh bài bằng gỗ cũ kỹ, lấy ra xong nàng liền nhìn nó một cái thân thiết rồi cắn răng bóp nát, một luồng uy áp truyền ra. Lưu Thải lập tức hét lớn:

Thải muội, mau bổ sung linh lực cho tỷ!
Vừa nói nàng vừa bấm một pháp quyết kỳ quái, luồng uy áp lập tức hóa thành một bàn tay. Bàn tay này có vẻ rất tang thương cổ lão, hơn nữa theo linh lực của Lưu Thải và vị Thải muội đang liều mạng truyền vào thì ngày càng thực chất hơn.
Bên kia hắc y nhân đang định xử lý Lâm Phong nhẹ nhàng xong thì kết liễu nhanh hai người bọn Lưu Thải, hắn đã cảm thấy mấy luồng linh khí như có như không đang tiến về phía này. Tuy nhiên, khi đang định sử ra một chiêu gì đó thì hắc y nhân bỗng cảm nhận được uy áp từ bàn tay đang dần thành hình kia hiện ra.
Cái…cái này là…
Hắc y nhân đảo thần thức qua liền lập tức kinh hãi, mặt cắt không còn giọt máu, ngay cả mấy món pháp bảo và Hồi Quang Kính, bảo vật mà hắn trân quý nhất cũng bỏ mặc, lập tức quay đầu vận hết linh lực toàn thân bỏ chạy, thậm chí cảm thấy tốc độ của mình còn chậm, gã còn cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành một đám mây máu, nhất thời độn tốc tăng lên gấp hai lần.
Lâm Phong một bên đang quay đầu bỏ chạy, bỗng thấy hắc y nhân kia còn chạy nhanh hơn hắn, độn tốc này đến Lâm Phong cho dù không muốn cũng phải gọi hai chữ sư phụ.
Nhưng cảnh tiếp theo càng làm cho Lâm Phong trợn mắt líu lưỡi hơn chính là, một bàn tay hư ảo bỗng như biết trước vị trí mà hắc y nhân bay tới, vỗ nhẹ một cái, bên trong đám sương máu bỗng truyền ra tiếng hét thảm, lập tức máu thịt tung tóe chia năm xẻ bảy rơi xuống đất, vương vãi khắp nơi cực kỳ buồn nôn.
Lưu Thải thấy một kích của mình đắc thủ thì chẳng những không vui mừng mà Hự một tiếng rồi phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã tiêu hao linh lực tổn thương chân nguyên bản mạng. Trải qua lần này, chắc chắn nàng không còn cơ hội tiến giai nữa, thậm chí nếu tu vi không thụt lùi đã là phước lớn mạng lớn.
Thải muội bên cạnh sau khi truyền hết linh lực cho Lưu Thải thì cũng mệt mỏi quá độ mà ngã quỵ một bên, toàn thân hư thoát yếu ớt hơn cả một người thường.
Tình thế biến chuyển, Lâm Phong vốn chỉ là Luyện khí trung kỳ, nào có tư cách lên tiếng tại nơi này. Mới mấy hơi thở trước còn đang đối mặt sinh tử.
Vốn còn đang giận bản thân sao quá tham lam để phải lâm vào hiểm cảnh, ai dè đùng một cái bỗng trở thành người mạnh nhất.
Thần thức đảo qua thấy rõ tình hình bên chỗ Lưu Thải, Lâm Phong lập tức biết mình nhặt được miếng bánh ngọt rơi trúng đầu, tuy nhiên, hắn cũng rất dè dặt chầm chậm quay trở lại, ai biết Lưu phu nhân kia có còn chiêu số gì bất ngờ nữa không, dù sao thì Lâm Phong hắn chỉ có một cái mạng nhỏ, mọi việc phải hết sức cẩn thận.
Ồ, xem ra tình hình tiền bối không được tốt?
Lâm Phong sau khi quay về chỗ Lưu Thải thì cẩn thận dò hỏi, ánh mắt lại như có như không nhìn xác hai con yêu thú cấp ba đã bất động.
Đạo hữu cần gì vòng vo, nếu ngươi đã ở bên quan sát chắc cũng biết cây Nhị Diệp Thảo kia quan trọng thế nào rồi. Đạo hữu muốn gì cứ nói thẳng!
Lưu Thải vừa vận khí đả tọa muốn tiêu hóa một số đan dược chữa thương vừa uống, vừa mở miệng lạnh lùng nói. Trong lòng thì cảm thán, vừa đuổi sói cửa trước thì hổ đã vào cửa sau.

Tiền bối, nói thật, ta cũng không quá tham lam. Ta tự biết tu vi không đủ, nếu hôm nay mang cây linh dược kia đi thì chắc cũng không có quả ngon. Chi bằng ta có ý này, mong tiền bối thành toàn.
Lâm Phong sau khi đảo tròng mắt thì cẩn thận nói.
Được, đạo hữu cứ nói. Chỉ cần để cây Nhị Diệp Thảo kia lại cho ta, mọi chuyện khác ta đều có thể đáp ứng.
Lưu Thải không ngờ dưới loại tình huống mạnh yếu rõ ràng này mà người trước mắt này lại còn dễ nói chuyện như vậy. Trong lòng không biết nên mắng ngươi ngu hay là khen ngươi tâm cơ quá thâm trầm đây.
Hắc hắc, con người ta vốn không có lòng tham, lại thích nhất là làm việc chính nghĩa, ghét nhất là lợi dụng cơ hội lúc người khác yếu đuối để chiếm tiện nghi. Vậy đi, ta thấy xác hai con yêu thú kia cũng đã chết, chi bằng dọn dẹp lại để ô nhiễm môi trường thanh tịnh nơi đây cũng không tốt. Lại nói, hậu nhân chúng ta sau này phỏng chừng còn phải kiếm ăn ở đây nhiều lắm…
Lâm Phong một mặt chính khí lẫm liệt nói, nhưng đồng thời cẩn thận quan sát nét mặt của Lưu Thải, thấy nàng này không có ý gì phản cảm thì âm thầm thở phào.
Nói thật, Lâm Phong không động tâm với cây Nhị Diệp Thảo kia là giả, dù là dùng hay là mang nó bán ra thì cũng thu được tài phú khổng lồ, tuy nhiên, Lâm Phong lại sợ mình căn cơ chưa có, có nuốt cũng không trôi. Chi bằng dùng nó làm điều kiện để lấy tài liệu hai con yêu thú cấp ba này mới là vương đạo.
Lưu Thải còn đang chần chừ thì Thải muội do hư thoát quá độ, đang điều tức, nghe Lâm Phong nói mấy câu thì không nhịn được đứng dậy mắng:
Ngươi…vô sỉ. Hai con yêu thú này là chúng ta thấy trước, định dùng một cây thảo dược để đổi sao, ngươi nằm mơ đi!
Thải muội ngây thơ không biết rằng, nếu so về giá trị thì cái nào cao hơn còn khó mà nói được. Vả lại, Lưu tỷ của nàng lại càng xem trọng cây Nhị Diệp Thảo kia hơn. Vì vậy mà không cần Lâm Phong mở miệng, Lưu Thải đã nhẹ nhàng nói:
Thải muội, ngươi không cần nóng nảy. Điều kiện này không phải là không đáp ứng được, tuy nhiên, với điều kiện là đạo hữu mang được bao nhiêu thì mang, cái nào mang không hết thì phải để lại đây cho chúng ta!
Lâm Phong trong lòng thầm chĩa ngón tay giữa với Lưu Thải, quả thật âm hiểm. Nàng ta cho rằng hai con yêu thú lớn như vậy, Lâm Phong bên hông lại không có túi trữ vật, dù nhìn thế nào cũng không thể lấy hết những tài liệu quý mang đi, những thứ còn lại tất nhiên tiện nghi cho hai nàng. Nhưng điều mà Lưu Thải không ngờ chính là Lâm Phong có nhẫn trữ vật, hơn nữa đối với hai con yêu thú này, Lâm Phong chưa từng có ý định mổ xẻ nó ngay tại đây mà hắn muốn thu tạm vào linh điền trong hệ thống sau đó tìm nơi khác an toàn từ từ xử lý. Dù sao thì đây là phương án khả dĩ nhất của Lâm Phong vào lúc này.
Trong lòng đã có đối sách, nhưng ngoài mặt, Lâm Phong giả vờ khó nghĩ, trầm tư thở dài một cái có vẻ chịu thiệt thòi, rồi đồng ý nói:
Được, nếu tiền bối nói như vậy thì ta cũng không còn dị nghị gì. Hơn nữa sau khi có được xác hai con yêu thú này sẽ lập tức rời đi, tránh cho tiền bối ngài khó chịu. Hắc hắc!
Được, đạo hữu mời tùy ý. Hay là đến đây nghỉ ngơi một chút rồi xử lý cũng không muộn, dù sao hai cái xác này không chạy đi đâu được.
Lưu Thải mở miệng cười nói, có vẻ rất thân thiết. Nhưng ý tứ của nàng thì Lâm Phong làm sao không hiểu, qua chốc lát nữa, khi nàng hồi phục một phần linh lực thì hươu chết về tay ai cũng khó mà nói. Dù sao thì giá trị hai con yêu thú cấp ba trước mắt thật sự khó cưỡng.

Ồ, không cần Lưu tiền bối khách sáo, ngài cứ tự nhiên điều tức. Sư phó ta còn đang chờ bên kia, ta phải xử lý nhanh rồi về hồi báo lão nhân gia. Tâm ý của ngài ta xin lãnh, hẹn tiền bối dịp khác tâm sự nhiều hơn vậy!
Lâm Phong cười ha ha một câu rồi tiến đến bên cạnh hai cái đại tiện nghi trước mắt, hoàn toàn bỏ qua mấy từ lẩm bẩm Tiểu hồ ly của Lưu Thải.
Trước ánh mắt của hai người Lưu Thải và Thải muội, Lâm Phong thậm chí không cần giấu giếm, giả vờ giơ cái nhẫn trữ vật ra nhưng thực ra đang âm thầm sử dụng công năng hệ thống, trực tiếp thu hai con yêu thú vào. Trên mặt đất lập tức trống rỗng, chỉ còn mấy vết máu và cây cối gãy đổ là vết tích của trận chiến vừa rồi.
Lưu Thải thấy Lâm Phong nhẹ nhàng thu xác hai con yêu thú cấp ba vào nhẫn trữ vật thì khóe mắt khẽ co giật. Nhẫn trữ vật không phải nàng chưa thấy, nhưng nhẫn trữ vật đủ lớn để thu xác hai con yêu thú cấp ba to lớn kia vào mà ung dung như vậy thì không phải dùng từ quý giá để hình dung nữa.
Nhất thời, trong mắt Lưu Thải, Lâm Phong lại trở nên thần bí. Không chừng là đệ tự chân truyền của lão quái vật hoặc cự đầu tông phái nào đó. Dù sao thì vật quý giá như vậy không thể cứ như vậy giao cho một tiểu tử chưa ráo máu đầu mang đi tung tăng khắp nơi. Lưu Thải lại liên hệ với vị sư phụ lão nhân gia mà Lâm Phong tùy ý nhắc đến lúc nãy, trong lòng lúc này cũng đã có bảy tám phần ngờ vực. Vì vậy mà một chút tâm tư cũng theo đó mà biến mất.
Lâm Phong trong lúc cẩn thận rào trước đón sau, đã vô tình hóa giải nguy cơ cho chính hắn.
Sau khi thu xong hai con yêu thú cấp ba, Lâm Phong nhìn cũng không thèm nhìn cây Nhị Diệp Thảo bên cạnh mà lập tức chuyển thân rời đi, lúc đi còn truyền âm vào tai Lưu Thải:
Đa tạ tiền bối thành toàn, hi vọng lần sau chúng ta nếu có gặp lại sẽ tâm sự nhiều hơn, ha hả…
Lời nói vang vọng nhưng thân ảnh Lâm Phong đã khuất khỏi tầm mắt. Thải muội ở một bên quan sát, ấm ức không nhịn được hỏi:
Lưu tỷ, cứ như vậy để hắn rời đi sao? Chúng ta…
Thải muội, người này không phải như vẻ bên ngoài. Chúng ta không nên vọng động. Hơn nữa, phải nhanh chóng thu thập cây Nhị Diệp Thảo rồi rời khỏi thôi.
Lưu Thải vừa gắng gượng thu thập cây Nhị Diệp Thảo cẩn thận cho vào một cái hộp ngọc, thu vào túi trữ vật xong hơi liếc nhìn về phía Lâm Phong vừa rời đi, thần sắc nghiền ngẫm một lúc rồi lắc đầu, dẫn Thải muội nhanh chóng rời đi theo hướng ngược lại.
Ngay khi hai người Lưu Thải vừa rời đi chừng nửa canh giờ, có mấy thân ảnh cũng tìm đến, sau đó bàn luận gì đó rồi nhanh chóng phi độn bay đi, phương hướng lại trùng với hướng Lưu Thải vừa cấp tốc rời đi.