Hôn Nam Chính

Chương 3

Vai cô ấy run run, rơi vào âu sầu, không nói chuyện nữa.

Cứ như vậy mà l.i.ếm đến mùa đông, vào một ngày nọ, khi bầu trời gần tối vô cùng nặng nề, tuyết đã rơi tại trường.

Bay lả tả, phất phơ bồng bềnh.

Không lâu sau, màu trắng phủ đầy đất, Ánh trăng xa xăm từ sau đám mây chiếu xuống.

Trên mặt đất lóng lánh phản chiếu ánh trăng lốm đốm mờ nhạt.

Lớp tự học muộn vừa tan, các bạn học đã háo hức chạy ra ngoài chơi ném tuyết. Tôi cũng không ngoại lệ,

Lúc này hệ thống còn muốn bảo tôi làm một người tuyết để lấy lòng Thẩm Tư Niên cơ.

Hai tay tôi đỏ lên, nặn một quả cầu tuyết chẳng ra sao.

Đột nhiên cảm nhận được ánh nhìn chăm chú cách đó không xe, tôi vô thức quay đầu lại.

Thân hình mảnh mai của Thẩm Tư Niên ẩn hiện dưới ánh trăng.

Cậu ta đi về phía tôi, mặt trăng trên trời di chuyển, tuyết ở dưới đất phân tán.

Giữa sắc trăng và sắc tuyết (màu sắc), cậu ấy là kiểu tuyệt sắc thứ ba,

Thẩm Tư Niên đứng vững trước mặt tôi, trong mắt là sự tăm tối ảm đạm, cứ nhìn chăm chú vào tôi.

Tôi giống như lấy lòng mà dâng quả cầu tuyết lên. Lông mày cậu ấy hơi cau lại, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm tôi, tầm nhìn dần dần dịch xuống, đi qua đôi môi của tôi, cổ tôi, nhìn xuống đôi tay ửng đỏ của tôi.

Cậu ta như chấp nhận số phận mà cúi thấp đầu, cười thấp một tiếng.

Tôi khó hiểu không biết cậu ta cười cái gì. Ngay giây sau đó, cậu ta duỗi tay ra, lấy đi quả cầu tuyết trong tay tôi, chậm rãi và cẩn thận từng chút một mà lau sạch vụn tuyết trên tay tôi.

Lòng bàn tay hơi nóng xoa dịu cái lạnh trên tay, cậu ta kéo tay tôi đặt lên ngực.

Trái tim của cậu ta đập dưới lòng bàn tay tôi.

Tôi vừa cảm thán nhịp đập của sinh mệnh, lại vừa nghi hoặc cái hành động kỳ lạ này của cậu ta.

“Tiền Mai Mai, thích không?”

“Hả?”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Thẩm Tư Niên. Ánh mắt vốn luôn lạnh lùng giờ lại có nhiều thêm rất nhiều cảm xúc, thậm chí còn không ngừng dâng trào.

Cậu ta càng ngày càng ấn mạnh tay tôi, nhịp đập mạnh mẽ của trái tim càng lúc càng rõ ràng, giống như muốn lập tức nhảy vào lòng bàn tay tôi.

Tôi hoang mang mà vung tay ra.

Không biết là ai lay cành cây, hoa tuyết sáu cánh rơi xuống dưới đất, diện tích nhỏ rải đầy hoa tuyết vừa lạnh lẽo vừa lãng mạn.

Trong cảnh tuyết, vậy mà tôi lại nhìn thấy biểu cảm dịu dàng của Thẩm Tư Niên.

Bầu không khí quá kỳ quái, quan hệ giữa tôi và Thẩm Tư Niên giống như đang không ngừng thay đổi.

Tôi sợ rồi.

Không quan tâm đ ến tuyết rơi đầy đầu, tôi vô thức chạy đi.

6.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Năm đã qua, việc học tập của học sinh lớp mười hai thoáng chốc trở nên gấp gáp.

Hệ thống hiếm khi có nhân tính một lần, nó nói rằng thời khắc quan trọng này không được làm trò ảnh hưởng đến chuyện thi cử của nam nữ chính.

Tôi chỉ cần li.ế.m c.ẩu một cách đơn giản là được.

Chỉ là những tôi đưa, Thẩm Tư Niên không từ chối nữa. Thậm chí thỉnh thoảng còn dịu dàng quay xuống, hỏi tôi có câu nào không biết không.

Thời gian thấm thoắt trôi, cuộc thi đại học được tổ chức hoành tráng.

Khi kết thúc, sự mất mát trong lòng không biết là do nuối tiếc thanh xuân, hay là không nỡ xa bạn học. Cảm xúc ấy chỉ có chính bản thân mới biết.

Cô chủ nhiệm đeo kính tổ chức buổi tiệc tốt nghiệp.

Đây là bước ngoặt quan trọng trong truyện. Trong tiệc tốt nghiệp, nữ chính muốn tỏ tình lần cuối với nam chính, nhưng lại đụng phải “tôi” đang chặn nam chính.

Bởi vì vị trí đứng đánh lừa thị giác, cho nên nữ chính hiểu lầm rằng nam chính và “tôi” đang thân mật.

Tôi chỉ cần làm một màn này xảy ra, hoàn thành nhiệm vụ chia rẽ nam nữ chính.

Trong buổi tiệc, mọi người đều uống một ít rượu.

Trước giờ Thẩm Tư Niên không thích nơi đông người, anh ấy xoay người ra ngoài hít thở không khí.

Tôi nhanh chân theo sau. Đèn trên hành lang lập lòe chập chờn, làm tăng thêm bầu không khí mập mờ.

Thẩm Tư Niên tựa vào vách tường, đều hơi ngửa lên, để lộ ra hàm dưới.

Tôi đang chần chừ không biết làm sao để tiến lên tiến hành tiếp xúc thân mật, Bạch Khanh Khanh ở phía sau đã bước đến rồi.

Tôi cắn răng nhắm mắt, xông đến ôm chặt Thẩm Tư Niên.

Tiếng bước chân ở phía sau khựng lại, tôi liền biết là Bạch Khanh Khanh đã nhìn thấy rồi.

Đang định rời khỏi vòng tay của Thẩm Tư Niên, một ngón tay thanh mảnh đã nhấc cằm tôi lên, Thẩm Tư Niên cúi đầu.

Hôn xuống.

Tôi ngay tức khắc đờ người ra, phía sau truyền đến giọng nói không thể tin nổi của Bạch Khanh Khanh: “Các… các cậu!”

Thẩm Tư Niên ôm đầu tôi vào lòng cậu ta, nghiêng mặt nhìn Bạch Khanh Khanh với vẻ bất mãn, giọng nói lạnh lẽo dữ tợn: “Cút.”

Sau đó, tôi liền nghe thấy tiếng hoảng loạn bỏ chạy của Bạch Khanh Khanh.

Trong đầu có tiếng nhiệm vụ hoàn thành, tôi theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của Thẩm Tư Niên, nhưng lại bị cậu ta đảo khách thành chủ, nụ hôn mạnh bạo hơn lại rơi xuống, khiến tôi không thể hít thở nổi.

Không biết qua bao lâu, tôi rơi nước mắt.

“Sao lại khóc nữa rồi.” Cậu ta cười nhẹ một tiếng, “Bánh bèo.”

……

Kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, hệ thống nghỉ phép, nghỉ phép vài năm.

Tôi dựng đứng lông mày, tức giận nói: “Mi đi làm gì hả.”

Tiểu Thảo ngập ngừng ấp úng, ngại ngùng mà nói: [Tôi có người yêu rồi, tên là Tiểu Hoa, dự tính năm nay kết hôn, sau đó sinh một đứa con, nuôi vài năm thì sẽ quay lại.]

Tôi: …

Vậy còn có thể thế nào, làm sao có thể hủy một cuộc hôn nhân chứ.

Tiểu Thảo nghiêm nghị nói: [Trong mấy năm tôi đi, túc chủ có thể tự do hành động. Đợi thời khắc quan trọng - nam nữ chính trùng phùng, tôi sẽ xuất hiện đốc thúc túc chủ hoàn thành nhiệm vụ.]

Tôi xua xua tay, nó lập tức biến mất rồi.

Mịa nó chớ…

Tự do hành động, vậy tôi phải cao chạy xa bay, hưởng thụ mấy năm này.

Cảnh tại hành lang mờ mịt hôm đó lại xuất hiện trong ký ức, Thẩm Tư Niên m ơn trớn cánh môi sưng lên của tôi, sau đó lại cúi đầu hôn hôn, trong mắt mang theo cảm xúc cuồng nhiệt và say đắm.

Cậu ta cúi đầu đến bên tai tôi mà mê hoặc: “Thi cùng trường đại học với tôi, hửm?”

Tôi thuận theo lời nói của cậu ta mà chậm rãi gật đầu, cậu ta vui mừng mỉm cười, dán chặt tôi vào lồ ng ngực của cậu ta, cảm nhận sự rung động trong lồ ng ngực.

Hồi ức dừng lại ở đây, tôi chột dạ xoa xoa mũi, không phải dù gì cậu ta cũng là của nữ chính sao? Cả năm lớp 12 quan hệ giữa hai người họ không phải cũng khá tốt nhỉ?

Nhân lúc trong nhà còn có tiền, thành tích thi đại học cũng không tệ, tôi lập tức ra nước ngoài bồi dưỡng, lựa chọn chuyên ngành đã từng học, muốn hoàn thành ước mơ mà mình chưa thực hiện được.

Ngày đi đến sân bay, ba mẹ nước mắt lưng tròng mà nhìn tôi: “Không ngờ rằng một người nuôi heo như ba có thể nuôi ra được một du học sinh, nhà họ Tiền chúng ta có triển vọng rồi!”

Mặt Đại Tiểu Cường cũng hiện vẻ không nỡ: “Chị Mai, qua bên đó có ai mặt nạt chị, chị gọi cho em cuộc điện thoại quốc tế, dù có nửa đêm em cũng qua đó tẩn chếc thằng occho kia!”

Mọi người khóc lóc kể lể rất lâu, tôi lưu luyến bịn rịn mà lên máy bay, bay sang một đất nước khác.

7.

Ở nơi xa xôi thật không dễ chịu, may mà sống đến hai lần, cho nên năng lực tiếp nhận cũng mạnh hơn một chút.

Những ngày rời xa hệ thống, tôi bắt đầu cuộc sống của một người bình thường.

Lên lớp, làm bài, nghiên cứu và thảo luận.

Thời gian bốn năm thoáng trôi qua, tôi thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh.

Đang định ra sức học hành, gia đình lại gọi điện tới.

“Mai Mai, trong nhà có chuyện rồi.”

D.ị.c.h t.ả l.ợ.n bắt đầu rồi, tôi đặt vé máy bay sớm nhất và vội về nước ngay trong đêm.

Mẹ tôi còn ổn, nhưng ba tôi đã tiều tụy lắm rồi.

Ngày ngày ông ấy nhìn đám heo chỉ còn thoi thóp mà thở dài tuyệt vọng.

Mắt thấy tinh thần ông ấy mỗi ngày một kém, một bản tin lại k1ch thích lòng tin của ông ấy lên.

[Công ty trách nhiệm hữu hạn Úy Lam là công ty dược phẩm sinh học hàng đầu trong nước. CEO hiện tại là cháu trai được tìm về của nhà họ Thẩm cách đây không lâu, Thẩm Tư Niên. Được hay anh ấy có thành tích vượt trội, vừa nhận chức đã dựa vào bản lĩnh mạnh mẽ mà nghiên cứu ra một loại thuốc mới. Với tình hình dị.ch t.ả l.ợn gần đây, các hộ chăn nuôi gần đây chắc chắn sẽ…]

Cháu trai được tìm về của nhà họ Thẩm cách đây không lâu?

Tôi hồi tưởng lại tình tiết trong sách. Mẹ của Thẩm Tư Niên quả thật là một thiên kim nhà giàu, vì yêu mà gả cho một chàng trai nghèo, những miêu tả sau đó rất mơ hồ, không ngờ rằng nhà ngoại của cậu ta lại có quyền thế đến như vậy.

Ba của tôi đầy mong chờ mà nhìn Thẩm Tư Niên trên màn hình TV, suýt chút nữa đã quỳ xuống vái lạy cậu ta luôn rồi.

Trong lòng tôi phiền muộn, cậu ta sẽ bán cho nhà tôi sao?

Ba tôi phấn khởi đến Úy Lam bàn chuyện hợp tác, không ngoài dự liệu, bên oó từ chối khách, Thẩm Tư Niên rất bận, căn bản không rảnh gặp ông ấy.

Sau khi quay về, ba tôi không quan tâm đ ến chuyện ăn uống. Với tình hình dị.ch bệ.nh hiện nay, khó mà tìm được thuốc.

Mắt nhìn gia đình lụi bại từng chút từng chút một, hệ thống xuất hiện rồi: [Bảo bối, nhớ tui chưa.]

Tôi không có tâm trạng mà nói: [Hiện tại phải làm sao, chẳng lẽ tôi cứ trơ mắt nhìn ba tôi đau khổ ngày ngày sao?]

Tiểu Thảo trầm tư: [Hiện tại không phải cô nên đi quấn lấy Thẩm Tư Niên làm l.i.ế.m cẩ.u sao? Nam nữ chính sắp trùng phùng rồi, cô và cậu ta là bạn học cũ, có lẽ cậu ta sẽ giúp cô đó.]

Tôi: …

Trong lòng tôi chột dạ, sau đó lại nghĩ lại một chút. Ban đầu cậu ta nói muốn cùng học đại học với tôi nhất định là ý loạn tình m3, nhất thời mê sảng. Chứ là một nam chính trong sách, sao có thể thoát khỏi sự phát triển của tình tiết, cậu ta chắc chắn vẫn thích nữ chính.

Đứng trước công ty khoa học kỹ thuật Úy Lam, tân chần chừ không dám tiến đến.

Do dự hết lần này đến lần khác, tôi vẫn không dám gặp cậu ta.

Khi xoay người rời đi, chị gái lễ tân ở phía sau chặn tôi lại.

Cô ấy nở một nụ cười khéo léo: “Chào quý cô, CEO của chúng tôi có lời mời.”

Theo cô ấy đến tầng cao nhất, cừa phòng làm việc nặng nề bị mở ra. Thẩm Tư Niên mặc tây trang, dáng người cao lớn đứng bên cửa sổ sát đất.

Chị gái dẫn đường sáng suốt mà lui xuống.

Tôi siết góc áo, mở miệng: “Bạn học Th… Tổng giám đốc, xin chào.”

Cậu ta xoay người, gương mặt tuấn tú vẫn như trước kia.

Cậu ta ôn hòa xa cách mà rót một ly trà, giọng nói không lạnh lùng giống như thời niên thiếu nữa mà thêm phần trưởng thành hơn.

“Cô Tiền, đi đâu bồi dưỡng vậy?”

Thấy cậu ta như vậy, tôi yên tâm hơn mà cầm ly trà uống một ngụm nhỏ: “Đi nước Mỹ.”

Thẩm Tư Niên như đang trầm tư gì đó mà gật đầu: “Vừa rồi thấy cô đứng đợi dưới lầu rất lâu, sao vậy? Tìm tôi có việc?”

Tôi mở miệng xin thuốc: “Anh cũng biết đó, nhà tôi nuôi heo. Tổng giám đốc Thẩm, ngài xem liệu có thể bán một ít thuốc mà ngài nghiên cứu…”

Thẩm Tư Niên cười nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu: “Nó có giá nhưng không bán trên thị trường, cô Tiền lấy gì trao đổi đây?”

Đầu tôi bắt đầu thấy hơi choáng, trước mắt đen lại: “Bao nhiêu tiền không quan trọng… Tại sao đầu tôi choáng váng quá…”

Tôi không còn sức lực mà ngã xuống ghế sofa.

Thẩm Tư Niên ôm lấy đầu tôi, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ: “Hay là, cô Tiền dâng chính mình cho tôi, thế nào?”