Dương Thừa Văn tức muốn thổ huyết hận không thể lôi Lâm Thiên Vũ ra khỏi điện thoại mà đánh cho một trận. Cứ tưởng tên tiểu tử này vẫn thất tình thế mà đã yêu người khác, thảo nào hai tháng nay hết giờ làm lại vác xác về nhà.
"Tớ không nói là có lí do."
"Tớ và Thiếu Phong đang đến nhà cậu đến nơi rồi nói tiếp."
"Không được đến."
Hai người họ đến đây mà thấy Đan Tâm mọi thứ coi như chấm hết, hắn vẫn chưa tìm được cách để mẹ chấp nhận Đan Tâm.
"Cô gái đó đang ở nhà cậu?"
"Ừ."
"Bọn tớ đến thì đã làm sao, sợ tớ hay Thiếu Phong lấy mất cô gái của cậu hả?"
"Cô ấy là của tớ không ai có thể lấy được."
Âu Dương Thiếu Phong cướp điện thoại trên tay Dương Thừa Văn. Hừ... hắn phải xem đó là thể loại mĩ nhân gì mà có thể lấy dược toàn bộ tình cảm của Lâm nhị thiếu trong vòng hai tháng.
"Vậy thì sao không được đến?"
"Hai người sẽ mật báo với mẹ tớ."
"Cậu tốt nhất giấu cô gái đó cho kĩ... vậy thì ra ngoài đi."
"Bây giờ?"
"Ừ."
"Không được."
Lâm Thiên Vũ dựa người vào lối ra vào nối phòng bếp với phòng khách vừa nghe điện thoại vừa nhìn Đan Tâm nấu ăn.
"Cô ấy đang nấu bữa trưa."
"Cậu không ăn với cô gái một bữa thì chết hả?"
"Ừ."
Âu Dương Thiếu Phong tức điên người, một tay cầm điện thoại một tay lái xe nhấn ga tăng tốc độ ngay cả đèn đỏ cũng vượt. Anh em mà thế này đây.
"Lâm Thiên Vũ phụ nữ chỉ là quần áo huynh đệ mới là tay chân."
"Cậu ra đường có thể thiếu tay chân nhưng không thể thiếu quần áo."
Âu Dương Thiếu Phong càng tăng tốc nhanh hơn. Dương Thừa Văn nhìn qua, trời đất tên này định đua với tử thần sao còn đang nghe điện thoại nữa. Đạp chân đang nhấn ga của Âu Dương Thiếu Phong qua một bên tự mình nhấn phanh.
"K.....í....t....."
Chiếc porsche mui trần phanh gấp trượt dài trên đường để lại hai vạch đen tuyệt mĩ trên mặt đường láng bóng.
"Cậu muốn về thăm ông bà tổ tiên thì về đi một mình đi đừng lôi tớ theo."
Tiếng phanh chói tai dội thẳng vào màng nhĩ của Lâm Thiên Vũ, hắn quên mất Thiếu Phong đang lái xe.
"Lâm Thiên Vũ cho cậu hai lựa chọn, ra ngoài gặp bọn tớ hoặc là bọn tớ đến nhà cậu."
Đan Tâm đặt món cuối cùng xuống bàn, cô thích món này nhất. Mùi canh chua như muốn trêu đùa vị giác của cô.
"Anh muốn đi đâu thì đi đi không cần nhìn em."
Nãy giờ anh nói cái gì cô đều nghe hết cô không thể lúc nào cũng độc chiếm anh. Quá khứ của cô sớm muộn gì cũng bị phơi bày ba mẹ anh biết bây giờ còn đỡ hơn để khi anh đưa cô về gặp ba mẹ anh rồi mới vỡ lỡ ra lức đó càng không thể cứu vãng.
"Anh đi làm công tác tư tưởng của anh đi."
Lâm Thiên Vũ không hiểu.
"Công tác tư tưởng?"
"Không phải anh nói ba mẹ anh xem anh em của anh như con ruột sao? Em nghĩ anh nên mua chuộc anh kem của anh trước."
Lâm Thiên Vũ bừng tỉnh đại ngộ, có lí.
"Em không được suy nghĩ nhiều."
"Anh mới là người không được suy nghĩ nhiều, ngày em về đây sống đã chuẩn bị trước tâm lí cho chuyện này rồi đó là quá khứ của em em phải chấp nhận."
"Anh sẽ nghĩ cách."
Đem Đan Tâm ôm vào lòng xem ra hắn nên sử dụng một chút khổ nhục kế với mẹ.
Đan Tâm đẩy Lâm Thiên Vũ ra.
"Anh đi đi, em gọi Thạch Thảo đến ăn cơm cùng em."
Lâm Thiên Vũ đi được mấy bước thì quay trở lại.
"Anh quên gì sao?"
"Nếu mẹ có đếm em cứ xem như đó là người lạ đừng mở cửa."
"Em biết rồi."
Đan Tâm trở lại phòng bếp nhìn đến bàn ăn thở dài, nhắn tin cho Thạch Thảo.
"Thiên Vũ đi vắng đến nhà ăn cơm với tớ."
Hai phút sau Thạch Thảo mới trả lời lại
"Thật xin lỗi, tớ lỡ đồng ý đi ăn cơm với mĩ nhân rồi."
Mĩ nhân???
"Ai là mĩ nhân?"
"Dương Huy."
Ngay sau đó Thạch Thảo gửi đến thêm một tin nữa.
"Đừng có nghĩ bậy bạ tớ và Dương Huy không có quan hệ mờ ám đâu."
Đan Tâm kéo ghế ngồi xuống bàn ăn cô có nói gì đâu việc gì chưa đánh mà đã khai.
"Vậy thì cứ đi ăn cùng mĩ nhân đi, ăn xong nhớ về kẻ tớ nghe là được."
Đan Tâm vứt điên thoại trên bàn không muốn quan tâm gì nữa, cổ nhân nói có thực mới vực được đạo trước hết phải no bụng. Đan Tâm ăn ngon lành không hề để ý đến nguyệt sự cảu mình đã chậm mấy ngày.
Dương Thừa Văn vừa ăn vừa hỏi Lâm Thiên Vũ.
"Cậu định giấu cô gái đó đến bao giờ?"
"Giấu đến khi nào không giấu được nữa, nếu để mẹ tớ biết cô ấy là ai tương lai sau này của tớ và cô ấy có nguy cơ đặt giấu chấm hết."
Âu Dương Thiếu Phong vứt con dao cắt thức ăn lên trên bàn uống vào một ngụm vang trắng.
"Tớ thật phục cô ấy chỉ mới hai tháng đã có thể làm cho cậu quên hẳn Nghi Anh."
"Thời gian bao lâu không liên quan đến tớ yêu cô ấy bao nhiêu."
"Cậu không lo cô gái đó giống Nghi Anh?"
"Không, cô ấy hận tiền. Năm cô ấy mười lăm tuổi có lần đỡ giùm ba cô ấy một nhát dao nhưng ông ta chẳng xem cô ấy ra gì bảo trợ lí của mình ném tiền vào mặt cô ấy từ đó cô ấy xem tiền như rác có cũng được mà không cũng chẳng sao."
Xem ra Thiên Vũ hiểu cô gái này rất rõ, cậu ấy sẽ không để mình bị lừa lần thứ hai.
"Thạch Thảo..."
Dương Thừa Văn vô tình nhìn ra cửa thì thấy Thạch Thảo đi vào bên cạnh còn có thêm một người đàn ông, mặt tự nhiên đen lại.
Lâm Thiên Vũ và Âu Dương Thiếu Phong cũng nhìn ra theo.
Đúng là Thạch Thảo bên cạnh còn có Dương Huy, mấy năm không gặp cậu ta so với trước đay có thêm ba phần nghiêm nghị. Thạch Thảo ở đây thế ai cùng ăn cơm với bé con của hắn.
Âu Dương Thiếu Phong cười mờ ám có chuyện hay rồi.
"Ai vậy?"
"À, cháu gái của chủ tịch tập đoàn KN_ Phương Thạch Thảo."
"Cái gì?"
Âu Dương Thiếu Phong kinh ngạc một thì Lâm Thiên Vũ phải kinh ngạc mười, hắn nghe Đan Tâm nói Thạch Thảo có thân phận nhưng không hề nghe cô nói Thạch Thảo là cháu của Hồ Viễn Đông.
"Con gái của Hồ Viễn Đông bỏ trốn ra nước ngoài cùng một sinh viên nghèo trốn hai mươi mấy năm cuối cùng bị Hồ Viễn Đông bắt về. Thạch Thảo vẫn chưa được thừa nhận."
Thạch Thảo nhìn về phía người gọi mình nói chuyện với Dương Huy.
"Anh thấy người mặc áo đen kia không?"
Dương Huy gật đầu.
"Đó là ai?"
"Lâm Thiên Vũ."
Dương Huy nhìn kĩ lại thì ra đây là người mà hắn dùng camera theo dõi cũng không tìm ra. Lúc nghe Thạch Thảo nói người mà Đan Tâm yêu chính là Lâm nhị thiếu của Lâm gia hắn suýt nữa té từ trên ghế xuống.
"Anh có muốn qua đó không?"
"Không, em cứ qua đó đi anh tới chỗ ngồi đợi em."
Thạch Thảo đi về phía nhóm người Lâm Thiên Vũ đang ngồi.
"Hôm nay thật là đẹp trời đến đây còn gặp được ba mĩ nhân. Dương Thừa Văn anh gọi tôi có chuyện gì không?"
"Không có việc gì không thể gọi em sao?"
Thạch Thảo hừ mũi đúng là ăn no rửng mỡ quy sang Lâm Thiên Vũ, nghe Đan Tâm nói quá khứ của nó bị phát hiện hơn nữa kẻ mật báo lại chính là tình cũ của anh ta.
"Lâm Thiên Vũ chúng ta lại gặp nhau."
"Cậu quen Thạch Thảo?"
"Bạn của thư kí Trần có tới DL vài lần nên cũng xem như là quen biết."
"Thì ra cô là bạn của học muội.Đúng là trái đất tròn đi đâu cũng thấy người quen."
"Anh là Âu Dương Thiếu Phong?"
Âu Dương Thiếu Phong cười, nhìn sơ qua mà nói có thể Thừa Văn có ý với cô gái này nhưng lại bị lơ đi.
"Cô biết tôi?"
"Thạch Thảo chép miệng.
"Trăm nghe không bằng một thấy, mùi phong trần trên người anh còn nặng hơn cả lời đồn. Anh thuộc loại danh gia điển hình trăng hoa thành tính không hiểu nổi tại sao Uyên Uyên lại yêu anh."
Không cần để Âu Dương Thiếu Phong kinh ngạc Thạch Thảo nói luôn.
"Uyên Uyên là em gái của Đan Tâm thì cũng coi như là em gái tôi. Như thế này mới đúng là trái đất tròn."
"Lâm Thiên Vũ tôi nhắc nhở anh nếu như anh không đối xử tốt với Đan Tâm thì đừng hỏi tại sao tôi mời Đan Tâm về làm thư kí cho Dương Huy. Tôi còn có hẹn đi trước đây."
Thạch Thảo quay lưng bước đi cô tức Nghi Anh nên giận lây sang cả Lâm Thiên Vũ.
"Cô ấy dám lơ tớ."
Dương Thừa Văn ăn trọn một bụng tức là hắn gọi cô đến nhưng lại cùng hai tên tiểu tử này nói chuyện đi cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Âu Dương Thiếu Phong ngậm cười vỗ vai Dương Thừa Văn an ủi.
"Cách mạng còn dài đồng chí hãy tiếp tục cố gắng. Thiên Vũ cậu và cô gái kia có thù oán gì à."
"Chắc là vậy, cậu nhìn cái gì?"
Dương Thừa Văn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chiếu thẳng lên người Dương Huy.
"Tớ xem thử mình có biết người đó là ai hay không."
"Đừng nhìn nữa cậu không biết đâu, cậu ta vừa đi du học ở Mĩ về. Cũng không cần lo lắng nếu Thạch Thảo thật sự là cháu của Hồ Viễn Đông thì cậu ta là anh họ của Thạch Thảo."
"Tớ không biết vậy sao cậu biết?"
"Nói ra thì dài nhưng cậu ta từng là đối thủ của tớ."
Âu Dương Thiếu Phong gọi phục vụ dọn đồ ăn trên bàn ra, cần phải hỏi rõ một chút.
"Sao cậu lại quen được cô gái đó?"
Dương Thừa Văn cũng không có ý dấu.
"Chuyện là thế này..."
Tháng trước hắn rủ hai tên tiểu tử này đi leo núi nhưng một tên thì ở Dark night tên còn lại viện cớ này nọ không đi được thế là hắn đi một mình. Cứ nghĩ mình leo lên đỉnh trước tiên nào ngờ đã có người nhanh hơn hắn hơn nữa còn là một cô gái.
Thạch Thảo bận rộn chụp lại bình minh, mấy hôm nay mệt đến nỗi ăn cũng không có sức vậy mà sáng nay điên khùng thế nào dậy sớm đi leo núi đôi lúc cô cũng không hiểu nổi bản thân mình.
Dương Thừa Văn khẽ ho hai tiếng làm giáng đoạn công việc chụp ảnh của Thạch Thảo.
Thạch Thảo quay lại trợn tròn mắt, má ơi người đẹp ở đau chui ra vậy nè. Sau bao nhiêu năm cấp độ mê trai đẹp của Thạch Thảo chỉ có tăng không có giảm.
Dương Thừa Văn thật không ngờ câu đầu tiên mà Thạch Thảo nói với mình là câu này.
"Woa... mĩ nhân."
Lập tức tận dựng cơ hội chụp ảnh người đẹp.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Dương Thừa Văn chính là cô gái này quá hồn nhiên và rất....
"Mê trai."
Thạch Thảo không những không đỏ mặt ngượng ngừng mà còn vỗ ngực tự hào.
"Mê trai thì đã làm sao mê trai không phải là cái tội, cái tội duy nhất là không có trai đẹp để mê. Anh nên cảm thấy may mắn khi mình là trai đẹp."
Dương Thừa Văn thật sự muốn bổ não cô gái đứng trước mặt ra xem thử cô gái này đang nghĩ cái gì khi nói ra những lời này, thật không hiểu nổi.
"Cô có thể không nhìn tôi nữa được không."
"Ở đây ngoài tôi ra chỉ có anh không nhìn anh thì tôi nhìn ai hơn nữa có trai đẹp mà không nhìn là lãng phí tài nguyên quốc gia."
Dương Thừa Văn không biết là mình nên khóc hay nên cười, lúc sáng khi bước ra khỏi nhà hắn đã bước chân nào trước.
Sau đó cứ như định mệnh hắn đi đâu cũng gặp cô gái "mê trai" này cho đến một ngày hắn nhìn thấy cô khóc hắn mới biết thế nào là rung đông trong đau lòng.
Âu Dương Thiếu Phong cười không nhịn được, Dương Thừa Văn cậu cũng có ngày hôm nay. Xem ra chỉ có cô gái này mới có thể lột bỏ được cái vỏ bọc thanh cao của cậu, hắn thật sự rất muốn biết một Dương Thừa Văn cầm thú trông như thế nào.
Thạch Thảo giống Đan Tâm ở chỗ đều là sắc nữ chính hiệu mà vẻ ngoài lại giống con nai vàng ngơ ngác nên đôi lúc Lâm Thiên Vũ cũng tưởng mình nghĩ oan cho hai cô gái này.
"Có chuyện này có lẽ cậu nên biết."
"Chuyện gì?"
"Năm Thạch Thảo 18 tuổi có yêu một người bạn trai cùng lớp tên Hùng, được khoảng hơn một năm thì chia tay nhưng hình như Thạch Thảo bị tổn thương quá sâu nên mấy năm nay không hề yêu ai nếu cậu muốn theo đuổi Thạch Thảo thì tốt nhất hãy làm cho cô ấy mở lòng với cậu nếu cậu bắt ép thì chỉ làm Thạch Thảo thêm ghét cậu."
"Sao cậu biết chuyện đó?"
"Thư kí Trần nói chuyện với Thạch Thảo tớ tình cờ nghe thấy."
Bị tổn thương, một người hồn nhiên như vậy là ai đã làm ra chuyện đó. Hắn không phải kẻ ngốc hắn biết làm thế nào để Thạch Thảo yêu hắn.