Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Chương 2

Một tháng sau đó Lâm Thiên Vũ vẫn ở trong trạng thái người thực vật, không có chuyển biến gì tốt.

Vợ chồng Lâm Thiên Vân đưa về nhà mời bác sĩ riêng chăm sóc, tuy chuyện Lâm Thiên Vũ không tỉnh lại đã làm cho họ suy sụp tinh thần rất nhiều nhưng họ vẫn phải sống tốt. Thiên Vũ tỉnh lại thấy họ không quan tâm công ty, sức khỏe nó sẻ tự trách.

Nào ai hay biết giờ phút này linh hồn Lâm Thiên Vũ không còn ở trong cơ thể mà đã trôi dạt tới Việt Nam, một đất nước xa lạ chưa từng đặt chân đến. Kinh dị hơn là hắn còn nói được, hiểu được tiếng Việt, tuy rằng trước đó hắn chưa bao giờ tiếp xúc với thứ tiếng này.

Hôm Nghi Anh rời bỏ hắn để đi cùng Hạ Chính Hiên hắn gần như phát điên, hắn yêu Nghi Anh hai năm nhưng không hề hiểu rõ con người cô, đến lúc chia tay hắn cũng chỉ im lặng không trách cứ lấy nửa lời, uống rượu xay cuối cùng xảy ra tai nạn. Nếu không phải hắn còn chút tỉnh táo để nhảy ra khỏi xe, e rằng linh hồn hắn lúc này không phải lang thang ở đây mà phải tới chỗ Diêm Vương lão gia rồi. Lúc trước hắn không tin vào ma quỷ nhưng bây giờ hắn tin, hắn cũng là ma mà.

Sóng biển vỗ rì rào, đập vào tản đá ven bờ nước bay lên tung tóe trắng xóa cả một vùng. Hắn ở đây một tháng rồi, ông trời nghĩ gì khi đưa hắn đến đây.

Mái tóc đen dài bay loạn trong gió biển, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chăm chú vào màn hình máy tính xách tay, hắn nhìn thấy cô gái này ngồi đây đã ba tiếng đồng hồ.

"Thì ra là đọc ngôn tình."

Bất giác có người tới làm phiền. Đan Tâm ngẩn mặt nhìn tên phá đám chết tiệc, tức thì sững sờ. Má ơi! Một tên con trai đẹp mê hồn.

Bốn mắt nhìn nhau, ngây ngốc. Lâm Thiên Vũ cũng ngây người nhìn cô gái trước mặt, mắt to, môi hồng, mũi cao nhỏ nhắn. Gương mặt ngây thơ, hồn nhiên. Nhất là đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia như muốn nhấn chìm hắn vào trong. Nhìn hắn như vậy không lẽ cô nhìn thấy hắn, không thể nào. Một tháng nay không có ai nhìn thấy hắn cũng không có ai nghe hắn nói.

Cảm giác chính xác lúc này của Đan Tâm phải dùng bốn chữ "thần hồn điên đảo" để hình dung. Tên con trai trước mặt cô phải miêu tả thế nào cho đúng đây. Mắt hẹp dài, mũi cao, môi mỏng, vóc dáng, gương mặt chuẩn mẫu các con trai của các má trong ngôn tình. Đẹp ngây người. Là thật hay mơ hả trời, trên đời này còn sống sót một tên đẹp thế này sao? Trái tim bé nhỏ của cô loạn nhịp.

"Cô nhìn thấy tôi?"

"Hả?"

Ý thức của Đan Tâm từ chín tầng mây quay trở về thân thể.

"Cô nhìn thấy tôi? Còn nghe được tôi nói?"

"Bộ anh là ma hay bị câm sao tôi không thấy, không nghe được?"

Lâm Thiên Vũ kinh ngạc mở to mắt, có chút vui mừng, một tháng trời cuối cùng cũng có người thấy hắn, nghe hắn nói chuyện.

"Đúng vậy, tôi là ma."

"Là ma á, tôi tin anh tôi là con ngốc."

Cô không tin hắn, cũng đúng thôi, cô không giống những người khác có thể nhìn thấy hắn cơ mà.

"Đan Tâm con làm gì ở đó, nói chuyện một mình, ai nhìn vào còn tưởng đầu óc con có vấn đề đó."

"Dì Hương, con đâu có nói chuyện một mình."

Một mình, một mình đầu óc Đan Tâm thoáng chốc đình trệ rồi sánh tỏ, hắn to đùng đùng còn đứng choáng tầm nhìn của dì Hương, không lí nào dì Hương nhìn thấy cô mà không thấy hắn. Dì Hương chưa già tới nỗi mắt mờ, tai lãng. Không lẽ hắn là ma thật, cô rùng mình.

"Con vừa về tới còn chưa nghỉ ngơi mà ra biển ngồi, về nhà nghỉ ngơi đi."

"Con biết rồi."

Cô vừa đáp máy bay từ Hồ Chí Minh về Huế, về tới nhà đã xách máy tính ra biển nhưng cô không mệt đến mức thấy ảo giác mà còn ảo giác thấy một con ma đẹp trai.

"Thì ra cô tên Đan Tâm, xin chào tôi là Lâm Thiên Vũ, giờ cô đã tin tôi là ma chưa?"

"Đã tin, chào anh hồn ma đẹp trai."

Cô và hắn bắt tay nhau. Nụ cười cô tỏa sáng dưới ánh mặt trời buổi sớm đẹp như một thiên thần, chiếu thẳng vào tim hắn. Cô không những thấy được, nghe được mà còn chạm được vào hắn. Hắn có thể chạm được vào mọi thứ xung quanh chỉ duy nhất không chạm được vào người. Họ đều đi xuyên qua hắn. Cô rất đặc biệt.

Hắn cũng nhìn cô cười, xưa nay người khen hắn đẹp trai không thiếu nhưng lúc đó hắn là người còn bây giờ hắn là ma. Hồn ma đẹp trai, cô bé này không những đặc biệt mà còn rất thú vị.

"Cô không sợ ma"

"Nếu anh là hồn ma xấu xí, tôi có thể suy nghĩ lại việc sợ anh."

Cô đọc đủ thể loại truyện, cũng đã từng một thời đọc truyện ma nhiều hơn ăn cơm. Nhưng một chút sợ hãi cũng không có. Với lại một con ma đẹp trai như vậy tại sao phải sợ, hắn cũng đâu làm gì được cô.

"Anh có thể không cười nữa được không, trái tim tôi rất mỏng manh nha, không chịu nổi nụ cười đó của anh đâu."

Lâm Thiên Vũ không những không ngừng cười mà còn cười đẹp mê hồn nữa là đằng khác.

Đan Tâm không những đặc biệt, thú vị mà còn rất kinh dị. Nói chuyện, cười đùa với ma, không phải người.

"Đan Tâm con còn ngồi đó nói chuyện với ai, còn không mau về ngủ đi"

"Con nói chuyện điện thoại với bạn, con về ngay mà"

Cô rất thích biển, bất kể là mưa hay nắng mỗi tuần cô đều phải ra đây một lần. Dì Hương là chủ quán hải sản ở gần biển, cô thường xuyên ra đây chơi nên khá thân với dì.

"Dì không nghe được anh nói?"

"Ngoài cô ra không ai thấy, nghe tôi nói hay chạm được vào tôi."

"À, là vậy.

Nghe như "Liêu trai chí dị" của Bồ Tùng Linh vậy.

"Tôi phải về đây."

"Nhà cô ở đâu?"

"Cách đây không xa không gần, 3km."

Trời đất 3km, đi chừng đó km để ra biển đọc ngôn tình. Không hiểu nổi.