Đặng Xuyên gằn giọng gọi tôi. Tôi quay lại nhìn, anh ấy sắc mặt tái nhợt, chân tay run rẩy. Đặng Xuyên là đội trưởng của cả đội cảnh sát. Sao anh ấy có thể sợ đến vậy?
Anh ấy thu xếp quần áo và kéo tôi ra khỏi cửa, quay đầu nói với ba người trong phòng: “Chúng ta mau sớm rời khỏi đây, đừng ở đây nữa.”
Đúng thế, chúng ta không thể ở lại lâu được. Bài hát trong điện thoại vẫn đang phát. Con ma đã tìm đến tận cửa. Nếu không tranh thủ thời gian thì có thể sẽ chết hết cả đám.
Trương Hiền Khê cũng muốn lấy điện thoại di động của mình, Đặng Xuyên hét lên: “Không được lấy nó, mau đi thôi!”
Trương Hiền Khê nhìn Đặng Xuyên một cách kỳ lạ, và anh ta khó chịu nói: “Tôi đã tốn hơn 5000 cho cái điện thoại này, cớ gì mà tôi phải ném đi?” Sau đó, anh ta với lấy điện thoại.
Nhưng tôi cũng thấy được anh ta có chút kinh hãi. Trán anh ta lạnh và ướt đẫm mồ hôi. Vôi vàng với lấy điện thoại và tắt đi. Điện thoại vừa cúp, anh cười và nói: “Không sao đâu, chắc là có học sinh nào đùa giỡn thôi. Tôi hơi nghiêm khắc với học sinh, nên có thể chúng nghĩ ra trò này để trả thù tôi. Haizz, trẻ con thời này, dễ hiểu thôi. “
Ha ha, học sinh? Tôi đối phó với ma cũng nhiều rồi, giọng nói lạnh lùng đó không có bất kỳ sắc thanh nào tôi nghe còn không quen tai? Tiếng hát kia tuyệt đối là có vấn đề.
Trước khi tôi kịp giải thích cho Trương Hiền Khê hiểu thì Đặng Xuyên kéo tôi ra khỏi cửa, còn lo lắng cho Vũ Bân, Trương Hiền Phong nói: “Nhanh lên, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Đặng Xuyên làm sao thế? Không giống như phong thái thường ngày, từ khi nào anh ấy trở nên sốt sắng như vậy?
Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Trương Hiền Khê tự sáng, không cần thao tác, giọng nói của đứa trẻ vang lên từ điện thoại: “Tôi muốn hát a a ~ ~”
Không được! “Mau vứt điện thoại đi!” Tôi hét lên với Trương Hiền Khê. Tôi biết rằng lúc này đã đạt đến giới hạn của nó.
Trương Hiền Khê nhiều lần cố ý phá, khiến cho con ma mất hứng, rất dễ chọc giận nó. Rất có thể no sẽ ra tay với Trương Hiểu Khê.
“Haaa, em hù dọa ai?” Trương Hiền Khê không quan tâm: “Tới trường, tôi sẽ xem xem em là học sinh nào. Tôi sẽ mời phụ huynh vầ bắt em chép phạt 100 lần! “
Giọng nói biến mất thay vào đó tôi thấy một cái lưỡi đỏ dài thò ra khỏi điện thoại, hướng đến miệng Trương Hiền Khê.
Đầu lưỡi luồn vào trong Trương Hiền Khê. *Ót* một tiếng.
Trương Hiền Khê đứng yên cầm điện thoại. Lưỡi đỏ xuyên thẳng vào người Trương Hiền Khê.
…
Cảnh tượng diễn ra trong chớp mắt khiến cả căn phòng chìm vào im lặng.
“Không!!!” Trương Hiền Phong hét lên đau lòng trước cái chết bi thảm của em trai mình.
Không nói gì, tôi nhanh tay và dán một quỷ phù lên điện thoại, cái lưỡi liền chạy trốn ngay lập tức.
Tôi đưa tay đến trước mũi anh ta, không một hơi thở, anh ta đã chết.
Tôi đem quỷ phù dán lên điện thoại của mình để tránh bị con ma tấn công. Cái lưỡi, lại là cái lưỡi một lần nữa, thoạt nhìn mà nói, con ma nhỏ này phải là Hồng Oa.
Đúng lúc này, bốn từ xuất hiện trên màn hình lớn trên màn KTV – “Tiếp theo sẽ là” sau đó, bốn từ biến mất, và đầu của Đặng Xuyên hiện lên.
“Người tiếp theo là Đặng Xuyên?” Tôi lẩm bẩm và trái tim tôi bắt đầu nhói, không thể nói rõ ràng.
Rõ ràng, Hồng Oa đã đưa ra cảnh cáo người tiếp theo sẽ là Đặng Xuyên.
Tôi siết chặt nắm đấm, thật đáng chết, tôi lại để một con ma nhỏ giết người một cách ngạo mạn trước mắt mình, nhưng tôi lại không thể ngăn chặn, điều đó thực sự đáng kinh tởm. Tôi nói rằng tôi sẽ cứu Đặng Xuyên. Nếu Đặng Xuyên chết, tôi sẽ mạng đền mạng cho Đặng Xuyên!
“Không nói nhiều nữa mau gọi cảnh sát trước.” Tôi nói với Vũ Bân. Vũ Bân nhanh chóng gọi 110.
Về phần mình, tôi đi tới chỗ Đặng Xuyên, nắm lấy cánh tay anh ấy nói: “Đừng lo, tôi sẽ không để anh gặp chuyện gì đâu.”
Đặng Xuyên gật đầu. Khuôn mặt anh tái nhợt hơn cả giấy trắng, nhưng anh vẫn cố trấn tĩnh bản thân. Anh lại gần và nói với tôi: “Tôi thấy một đứa bé mặc váy đỏ ngồi trước máy chọn bài. Mỗi khi Trương Hiền Khê hát, nó liền chuyển bài.”
“Vì vậy, anh mới bảo chúng tôi rời đi nhanh chóng?” Tôi hỏi.
Đặng Xuyên không nói được nữa, nỗi sợ hãi khiến anh tạm thời trở nên ngây ngốc. Tuy nhiên, từ đôi mắt của anh ấy, tôi có thể thấy rằng có, anh ấy muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng vì chuyện cái điện thoại 5000 tệ của Trương Hiền Khê đã khiến chúng tôi phải nán lại và phải trả giá bằng tính mạng của anh ấy.
Bây giờ, Hồng Oa đã nhằm vào Đặng Xuyên, tôi phải làm thế nào để ngăn chặn chuyện này? Tôi không biết gì về Hồng Oa. Thật đau đầu!!
Đột nhiên, Trương Hiền Phong, ôm em trai mình gào lên trong nước mắt: ” Hàn Lão Quỷ, ngươi đã giết em trai tôi, tôi sẽ báo thù!”
Hàn Lão Quỷ? Hàn Lão Quỷ là ai? Em trai của anh ta đáng lẽ phải bị giết bởi đứa bé mặc váy đỏ. Sao lại trả thù Hàn Lão Quỷ, hắn ta đã làm gì sai?
Trong huyện này còn ẩn giấu vao nhiêu bí mật nữa??