Hôn Lễ Tử Thần

Chương 31

Buck Hades bước vào nhà con trai. Màn hình TV sáng trong bóng tối, và có tiếng phụ nữ la hét vang lên trong gian phòng. “Carl?” căn phòng trở nên tối om và lặng lẽ.

Buck đi xiên qua gian phòng và nhìn thấy con trai mình đang ngồi trên ghế sô pha, trong bóng tối cùng với hai con chó, tay còn cầm chiếc điều khiển TV. Buck liếc nhìn chiếc TV còn đang mờ dần trước khi tắt hẳn.

“Con đang xem cái gì thế?” Buck hỏi.

“Chẳng có gì.” Lời đáp của Carl bật ra quá nhanh, và vẻ mặt của con trai ông đưa ông trở về hai mươi năm trước khi lần đầu tiên ông bắt quả tang con trai mình xem phim khiêu dâm. Buck bật công tắc đèn. Trên bàn còn vài vỏ đĩa DVD đang để mở. Buck cau mày. Chẳng phải phim khiêu dâm làm Buck bực mình, chính cái vẻ thiểu não tràn trề trên mặt con trai làm ông phiền lòng.

“Chẳng còn hiểu ra làm sao nữa. Con có một người phụ nữ hấp dẫn, ngọt ngào đang gần phát điên vì con, và con thà ngồi xem phim khiêu dâm còn hơn sống với hiện thực.”

Buck quẳng một cái phong bì màu trắng lên đùi con trai. “Đây là thiệp mời đám cưới của bố. Và thích hay không, bố hy vọng con sẽ có mặt hôm đó.” Ông quay ra.

“Bố ơi?” Giọng trầm đục của con trai khiến ông sững lại.

“Ừ?” Ông ngoái lại.

“Nếu bố muốn kết hôn, thì con cũng mừng cho bố.”

Buck thở một hơi dài. “Điều đó rất có ý nghĩa, con trai ạ. Giờ thì, với Katie thì sao? Con sẽ làm gì với cô ấy? Con quả là một thằng ngốc đã để tuột cô ấy đi.”

“Chính lúc này đây con đang cố gắng suy nghĩ về chuyện đó.”

Buck liếc nhìn chiếc TV tối om. “Nào, bố chẳng nghĩ là xem phim khiêu dâm nhiều tập sẽ giúp ích được gì cho con trong chuyện ấy đâu.”

***

Les bước tới cửa nhà Joe và bỏ một viên bạc hà vào miệng, viên kẹo đã suýt nữa khiến cô bị bỏ tù. Nhưng cũng có lẽ là miếng dán chống táo bón mới là vật đã làm thiết bị chống trộm cắp reo vang. Khi cô gõ cửa, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.

Tim cô đã đập thình thịch cả ngày hôm nay. Đầu tiên, bởi vì cô thức dậy muộn một tiếng so với giờ hẹn đi mua sắm với mẹ và Mimi. Và sau đó, khi cô suýt nữa bị bảo vệ bắt giữ khi rời khỏi Wal-Mart vì Mimi đã lén bỏ một hộp kẹo bạc hà, một gói đựng các miếng dán chống táo bón nhãn hiệu Tucks và một vài loại dầu bôi trơn có tác dụng làm ấm âm đ*o trong túi xách của Les.

Dù vậy, giờ này Les đang ở đây, chuẩn bị nói lời tạm biệt Joe, chuẩn bị nói câu Liệu anh có thể cho em một tháng để suy nghĩ cho rành mạch và sau đó có thể chúng ta sẽ cùng hưởng thụ loại dầu bôi trơn âm đ*o mà bà ngoại đã chọn cho em?

Cô lại gõ cửa lần nữa. Không có ai trả lời. “Mẹo.” Có lẽ là không có duyên với nhau rồi. Cô quay người định bỏ đi nhưng nhìn thấy chậu hoa và nhớ ra Katie đã nói với cô về chiếc chìa khóa. Cái ý nghĩ ngồi đó chờ Joe bước vào nhà không làm cô hào hứng lắm, nhưng có thể cô cứ vào nhà và viết một tin nhắn để lại cho anh. Một tin nhắn dẫu sao vẫn hơn là cố gắng nói lời chia tay thế này qua điện thoại.

Mở khóa cửa, cô đặt chiếc túi lên ghế sô pha. Chiếc ghế sô pha nơi chỉ thiếu chút nữa là cô đã làm tình một cách tuyệt diệu và hoang dại với Joe.

Cô nhìn quanh để tìm kiếm giấy và bút. Joe có phòng làm việc không nhỉ? Cô bắt đầu nhìn về phía hành lang và....

“Ồ, chết thật !” Có tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.

Cô quay ngoắt người, vớ lấy túi xách, tái nhợt và tim cô lại bắt đầu đập thình thịch nữa.

Cô đang làm cái gì đây? Bỏ chạy ư?

Les Grayson không bao giờ bỏ chạy. Không bỏ chạy nữa đâu. Chẳng phải cô đã tự hứa với mình như thế là gì?

Điều hòa hơi thở, cô để túi của mình trở lại ghế sô pha. Cô sẽ đợi. Đợi đến khi anh ra khỏi phòng tắm và cô sẽ nói chuyện với anh. Đúng vậy. Đợi.

Cô ngồi xuống ghế sô pha. Ký ức về đôi môi anh trên ngực cô khiến hai đùi cô căng lên. Rồi một ký ức khác hiển hiện: Joe bước vào trong bồn tắm. Khỏa thân. Khỏa thân tuyệt vời.

Một ý nghĩ bật ra trong đầu. Điên rồ thật. Chẳng ra đâu vào đâu. Chính vì vậy cô sẽ không làm đâu. Thế thì, tại sao cô lại đang cởi áo ra?

Cô đá tung hai chiếc giày trước khi đi vào hành lang. Chiếc áo lót của cô rơi xuống trước cửa phòng ngủ của anh, cái quần lót màu hồng của cô tuột khỏi đùi khi cô tới trước cửa phòng tắm. Cô nhòm vào, và phía sau tấm rèm cô có thể nhìn thấy bóng anh. Tim cô nhảy thót lên trong ngực.

Đưa tay ra, cô tháo sợi dây chuyền qua đầu vào đặt nó lên thành bồn rửa mặt. Ngay lập tức, cô cảm thấy mình còn trần trụi hơn bao giờ hết kể từ mười tám tháng qua. Chỉ chút xíu nữa là cô quay đầu bỏ chạy. Nhưng cô nghe thấy tiếng Joe huýt sáo. Người đàn ông này huýt sáo trong khi tắm ư? Anh còn làm gì nữa? Cô muốn được khám phá mọi điều dù nhỏ nhặt về anh. Anh nằm ngửa hay nằm nghiêng để ngủ? Anh có uống nước quả vào các buổi sáng không? Hay chỉ uống cà phê?

Cô đếm đến ba, rồi rón rén bước vào bồn tắm. Kéo chiếc rèm ra, cô nhìn vào bên trong. Anh đứng quay lưng về phía cô, tóc đầy dầu gội. Sự chú ý của cô xuôi theo dòng bọt xà phòng chảy xuống đôi mông rắn chắc của anh. Đôi mông rắn chắc và khêu gợi.

“Anh không ngại có người tắm chung chứ?” Cô bước vào.

“Cứt !” Anh quay ngoắt lại. Bọt dầu gội chảy xuống mặt và mắt anh. Anh đứng như trời trồng. Hơi nước bốc lên xung quanh họ.

Mắt anh kín đáo lướt trên thân thể cô, trên bộ ngực cô, xuống giữa hai đùi cô, rồi lướt qua đùi cô và tiếp tục nhìn xuống móng chân cô.

Màu hồng. Cô đã sơn móng chân màu hồng đêm qua.

Ánh mắt anh ngoắt trở lại ngực cô. Trong một giây, cô cho là điều ấy chứng tỏ anh là một người thích ngực phụ nữ. Nhưng rồi cô hiểu ra anh đang tìm kiếm điều gì. Chỉ có điều là, nó không có ở đó. Cô đã để nó trên thành bồn rửa mặt rồi.

Mắt anh nhìn vào mắt cô, rồi quay lại ngực cô. Ô kê, có lẽ anh là dạng đàn ông thích ngực phụ nữ thật.

“Mình phải bỏ cái lối gặp nhau thế này đi.”

“Em có thể đi mà.” Cô thì thầm, cảm thấy hơi không chắc chắn và gần như tổn thương vì anh vẫn còn chưa chạm vào cô.

“Thế thì có vui vẻ gì đâu chứ?” Anh lướt một ngón tay trên đầu ngực đã cương lên của cô.

Chắc chắn anh là loại đàn ông thích ngực phụ nữ rồi.

“Không, chẳng vui vẻ gì.” Cô thở hắt ra vì sự khát khao mà sự va chạm của anh đã gợi lên trong cô.

“Thế thì em ở lại đi.” Anh tiến tới và một tia nước chĩa thẳng vào cô. Anh cười khẽ và cô nghe thấy anh quay lại để điều chỉnh vòi hoa sen. Mắt cô lại dịch xuống cặp mông trần của anh. Tốt, cô phải công nhận là phần thân thể đàn ông cô ưa thích nhất là cặp mông.

Anh quay lại. Và bây giờ cô không nhìn thấy cặp mông rắn chắc của anh nữa. Cô đang ngưỡng mộ phần đàn ông của anh. Và trời ạ, quá đủ với cô rồi.

Anh tiến lại gần hơn. “Em thực sự có mặt ở đây hay anh đang mơ? Bởi vì anh đã tưởng tượng ra cảnh này hàng trăm lần trong đầu rồi.”

“Cảnh gì cơ?”

Anh mỉm cười. “Hình ảnh em. Khỏa thân. Trong bồn tắm.”

“Vật lộn với anh, xịt dầu gội vào mắt anh.” Cô trêu chọc.

Vén một lọn tóc khỏi má cô, anh áp môi mình lên trán cô. “Ừm, anh phải công nhận là chính điều đó làm anh hứng khởi đấy.”

Cô ấp bàn tay mình lên vầng ngực ướt xà phòng của anh. Chậm rãi, cô đưa tay xuống dưới cho tới khi cô nắm được nó trong tay. Cô vuốt ve, đong đếm, thưởng thức sự nóng hổi và căng cứng của nó. Và tiếng rên trầm của anh nói cho cô biết anh thích như vậy.

Hai bàn tay anh đón lấy hai bầu ngực cô. “Khi ướt trông em đẹp lắm.”

Cô lại vuốt ve anh. “Thế mà em cứ nghĩ em phải mặc khăn trải bàn Halloween và tát anh để làm anh có hứng.”

“Em định sử dụng điều đó để chống lại anh phải không?”

“Ừ đấy.”

“Thế thì hãy để anh cho em thấy anh sẽ làm gì để chống lại em nhé.” Anh nói kèm theo một tiếng rên.

Anh đỡ lấy và nhấc cô lên khỏi hai chân, đẩy cô áp sát vào tường. Chỉ một cử động, anh đã tìm đúng điểm giữa hai đùi cô. Anh giữ chặt cô. Hông anh chỉ hơi đung đưa, để trêu trọc, thử cô.

“Em tưởng tượng ra chưa nào?” Anh hỏi giọng căng cứng.

“Em đang tự hỏi anh còn đang chờ gì nữa.”

Anh đẩy mạnh hông và đi vào trong cô.

Cô thở hắt ra. Sự thâm nhập đột ngột gần khiến cô đau. Gần như.

“Em không sao chứ?” Trán anh tì vào trán cô.

“Ồ, không sao.” Thân thể cô cuốn chặt lấy anh. “Ngày kia em quay về Boston.” Cô thốt lên. Cô cảm thấy người anh căng lên. “Chỉ một tháng thôi. Rồi em sẽ chuyển hẳn về đây.”

Anh ra rồi lại vào. “Cuối tuần anh sẽ lên thăm em.”

Họ bắt đầu chuyển động nhanh hơn. Cô suýt nữa đã bảo anh rằng họ nên sử dụng thời gian xa nhau để suy nghĩ, để xem xét xem cái gì là thực, nhưng bên trong cô đang có cảm giác tuyệt vời quá, và cô biết rằng cô không thể nào thiếu điều này trong một tháng được. Và trời ạ, cảm giác của cô vô cùng chân thực. “Được thôi.”

***

Sau khi Les gọi điện để báo cô sẽ không trở lại đêm nay, Katie lấy màu vẽ ra. Thậm chí cô còn lấy làm mừng là Les đã không về nhà. Đêm nay, cô sẽ vẽ. Cô nghĩ về Les và Joe. Nhớ lại giọng nói khẽ khàng của Les khi nói rằng “Mình sẽ ở lại với Joe đêm nay.”

Một sự không mấy vui chạm vào tim Katie. Ghen tỵ ư? Đúng, ghen tỵ. Không phải bởi vì Joe mà bởi vì chính cô cũng mong chờ điều ấy đến với mình, mong chờ điều ấy với Carl. Cô xua đuổi ý nghĩ ấy đi. Bởi vì cô là một người họ Ray, và những người họ Ray không ngồi đó mà than thân trách phận.

Nhận thấy mình đã không mua cái gì để pha màu vẽ, cô vào bếp, tìm thấy một cái chảo rán bằng gang đã cũ và mang nó vào phòng làm việc. Rồi, dựng giá vẽ, cô đặt tấm toan lên đó và ngắm nghía. Cô không biết mình phải vẽ cái gì.

Cô chạy ra phòng khách và tìm thấy một cái lọ hoa bằng thủy tinh với một bông hoa lụa đỏ. Trong lúc đi tìm, cô thấy bức vẽ của con voi đặt trên bệ lò sưởi. Cô cầm lấy nó để có thêm dũng khí. “Nếu một con voi có thể làm thế, thì mình cũng có thể làm được.” Cô nói, nhớ rằng Carl đã từng nói với cô điều đó.

Trong khi cô bày biện tĩnh vật, suy nghĩ của cô lại trở về với Carl. Chào tạm biệt nhau thì anh ấy sẽ chết hay sao? Cô cầm lấy bút lông, mắt cô bỗng mờ nước mắt. Được rồi, có lẽ kẻ mang họ Ray này cũng than thân trách phận như thường.

***

Hắn tựa vào cửa sổ và nhìn cô vẽ. Nhìn cô khóc trong khi quệt màu vẽ lên tấm toan. Hắn thích thú vô cùng khi họ khóc. Sự cần thiết phải nhìn thấy cô đã đưa hắn đến đây đêm nay. Hắn chưa tóm cô lúc này đâu. Còn quá sớm. Quá sớm.

Nhưng nhìn thấy cô cũng đỡ phần nào. Biết rằng cô đợi hắn. Nếu hắn nheo mắt lại một chút, hắn có thể vờ như tóc cô có màu đen. Vờ như cô chính là Maria.

Hắn nhớ lại. Con, Maria, có chấp thuận người đàn ông...

Cô ta cười. Cười phá lên. Rồi tất cả mọi người cùng phá lên cười. Nói chung, chỉ có một cách để chặn đứng tiếng cười. Hắn cần phải tóm lấy cô dâu của mình.

***

Sáng thứ Sáu, Carl ngồi dậy. Anh chọn ngồi xem DVD trong ghế sô pha vì giường của anh vẫn còn thoảng mùi hương của Tóc Đỏ. Cứ vài giờ anh lại ngủ gật, nhưng rồi lại bắt mình xem tiếp. Sự thực là, không có đủ các màn hành động để làm anh quan tâm. Nhưng anh cũng vẫn xem. Anh còn ba DVD nữa là xong.

Thở một hơi thật dài, anh úp mặt vào hai lòng bàn tay. Precious sủa vào cánh cửa hậu, muốn ra ngoài.

Anh sẽ phải làm cái quái gì bây giờ? Anh nhớ Tóc Đỏ đến nỗi, chỉ thở thôi cũng thấy đau. Anh đứng dậy, thả cho cả Precious và Baby chạy ra ngoài rồi quay trở lại ghế sô pha và nhấn nút play. Anh theo dõi khuôn mặt tóc vàng hiện ra trên màn hình. Rồi xuất hiện thêm ba cô tóc vàng nữa. Rồi đến lượt cô tóc đỏ. Nhạc bắt đầu nổi lên.

Anh nghe có tiếng cửa trước mở ra. Anh vội vớ lấy cái điều khiển và tắt TV đi.

“Chào chú em.” Ben tiến vào phòng khách và quan sát anh đang cầm cái điều khiển. Rồi mắt anh trai anh chuyển sang những chai bia đã cạn.

“Bố có lý. Chú đang xem phim khiêu dâm và chìm trong bia mà than khóc.”

Carl ngả người ra sau. “Anh cất công đến đây chỉ để dạy đời em hay là anh còn cần gì nữa?”

“Không, anh cất công đến đây để xem chú ra sao.” Anh ngồi xuống một cái ghế. “Chú rồi cũng sẽ ổn cả chứ?”

“Vâng.” Carl đặt cái điều khiển lên bàn.

Anh trai anh định cầm lấy cái điều khiển, nhưng nhanh tay hơn Carl giật lại nó.

“Nào, anh cứ nghĩ là anh em ta chia sẻ chút thú vui giữa đàn ông với nhau.”

“Thôi, khỏi đi có được không.”

“Tại sao mà em không gọi cho cô ấy nhỉ?” Điện thoại di động của Ben reo lên và anh trả lời máy. “Vâng Hades nghe đây.”

Sau một lúc lặng yên, anh trai Carl nhìn xoáy vào anh. Vẻ mặt Ben báo động khác thường. Carl chỉ mới nhìn thấy vẻ mặt ấy một lần, cái đêm Ben gặp anh ở cửa bệnh viện và nói với anh rằng mẹ đã qua đời.

Carl đứng phắt dậy. “Có chuyện gì vậy?”

***

Carl, cùng với bác sĩ Pope, đứng trong căn phòng lạnh lẽo, nồng mùi thuốc mê. Nhà xác không mang một chút màu sắc nào, tất cả đều trắng toát hoặc ánh kim loại. Anh chờ đợi để dòng cảm xúc trào lên, nhưng cứ như thể ai đó đã tiêm một liều thuốc tê vào tim anh. Cái bộ phận cơ thể nằm dưới lồng ngực, to, béo và đờ đẫn, và anh muốn vò xé nó như người ta thường cắn vào môi mình để biết chắc rằng mình còn ở đó.

Cái xác nằm trên chiếc bàn bằng kim loại, một tấm khăn trắng phủ lên trên, nhưng anh vẫn có thể nhận ra hình hài một người phụ nữ. Rồi anh nhìn thấy nó. Mầu sắc duy nhất trong phòng. Một lọn tóc màu đỏ xõa ra đầu bàn. Thậm chí cả lọn tóc cũng mang vẻ chết chóc.

Anh đã yêu cô ta. Không muốn nhưng anh đã yêu.

Bác sĩ Pope đi về phía bên kia bàn. “Thật là hoài phí.” Ông ta kéo tấm vải phủ xuống. “Phải cô ta không?”

Carl buộc mình phải nhìn vào mặt cô ta. “Đúng rồi. Cô ấy tên là Amy Bentley.”

“Có vẻ rõ ràng là do dùng ma túy quá liều. Những vết kim tiêm trên cánh tay nói lên tất cả. Chúng ta sẽ biết rõ hơn khi có kết quả phân tích độc tố.”

Carl nhắm nghiền mắt lại. Tim anh lại bắt đầu có cảm giác. Không phải là tình yêu mà là sự hối tiếc. Và cảm giác tội lỗi.

“Anh biết đấy,” Bác sĩ Pope nói. “Nếu như tôi nhận được năm mươi đô la cho mỗi ca dùng ma túy quá liều mà tôi thấy, thì tôi đã giàu từ lâu rồi. Tại sao họ lại làm vậy với chính bản thân họ chứ?”

Làm vậy với chính bản thân họ. Carl buộc mình phải nhìn Amy, khuôn mặt cô ta tĩnh lặng, hoàn toàn không biểu cảm. Hoàn toàn chết chóc.

Ngay lúc ấy anh nhớ lại mình đã van xin cô ta đừng có bỏ đi. Ở lại với anh. Để anh được giúp cô. Cô ta đã từ chối. Anh nhớ lại những lời cô ta nói khi ra đi: Thôi đừng có cố cứu tôi, Carl ạ. Tôi không phải là mẹ của anh.

Anh lại nhìn những dấu kim tiêm chạy dọc cánh tay cô ta và có cái gì đó khi nhìn thấy nó, nhìn thấy sự thật xấu xa, đã làm một tia sáng lóe lên trong anh. Đó không phải là lỗi của anh. Amy đã tự chọn lựa cho mình.

Là cô ta đã làm vậy. Không phải anh. Đó không phải là lỗi của anh. Có cái gì đó bắt đầu động cựa trong anh. Rồi những đờ đẫn cuối cùng cũng mờ đi, nhường chỗ cho sự thấu hiểu lớn lao và một nỗi đau cũ. Ngay lập tức anh nhớ lại lời của Amy. Tôi không phải là mẹ anh.

Có phải anh muốn cứu Amy vì anh đã không cứu được mẹ mình? Có phải vì thế mà anh không dám dành lấy cơ hội với Tóc Đỏ, vì sợ rằng mình cũng không thể cứu được cô?

***

Chuông cửa nhà Katie reo vang. Cô đặt bút vẽ xuống và nhìn bức vẽ một bông hồng đỏ đơn độc trong lọ hoa thủy tinh. Có cái gì đó không ổn. Nhưng là cái gì nhỉ? Rồi thì cô nhận ra vấn đề. Vấn đề là cô vẽ rất dở.

Tiếng chuông cửa lại vang lên. Cô đi ra khỏi phòng làm việc. Nhìn qua lỗ quan sát ở cửa, cô rên lên. Cô đã gọi điện cho Lola sáng nay và hỏi xem chị ta có thể ghé qua. Nhưng giờ thì sao? Liệu cô có muốn nghe Lola nói với cô rằng cô không phải là họa sĩ?

Katie mở cửa. “Em đã thay đổi ý kiến rồi. Tạm biệt chị nhé.”

Lola đẩy cửa và đi vào nhà. “Không thể nào tệ đến thế được.”

“Nhưng em nghĩ tệ thế đấy.”

“Chị không tin đâu. Chị nghĩ em có tài năng đấy. Và chị biết nhìn người lắm, em nhớ không?”

Katie thở dài và dẫn chị ta vào phòng làm việc nơi Lola nhìn chằm chằm, thực sự chằm chằm vào sản phẩm của Katie.

“Này cô gái, em thông minh đấy.”

“Thông minh ư?” Hy vọng lóe lên trong Katie.

“Em đúng đấy, bức vẽ này dở ẹc.”

“Thấy chưa, em đã bảo rồi mà.” Katie nói, và trong óc cô, cô có thể nghe thấy cha mẹ mình nói, đã bảo con rồi mà.

“Nhưng không phải vì em không có tài đâu.”

“Chỉ đừng có bỏ việc của em thôi hả?” Họng Katie như thắt lại. Lẽ ra nó chẳng khiến cô đau đớn đến thế, nhưng đó lại là giấc mơ cuối cùng mà cô bám víu vào.

“Cứ như thể là em muốn mọi thứ phải hoàn hảo. Hội họa, cũng như cuộc sống, không thể hoàn hảo.” Lola chỉ vào cái lọ và bông hồng. “Em vẽ một bông hồng bằng lụa hoàn hảo. Em vẽ nó cũng gần như hoàn hảo và giả tạo như chính nó. Thế thì sao không chụp một bức ảnh thì hơn?”

Katie muốn cuộn người lại mà khóc.

“Em phải vẽ những gì em cảm nhận, không phải cố cho nó trở nên hoàn hảo. Hoàn hảo thật chán ngắt. Hội họa cần sự đam mê. Hãy chấp nhận rủi ro.”

Katie nhìn Lola chăm chú. “Em là một người họ Ray. Chúng em hoặc là làm mọi thứ hoàn hảo hoặc là không làm.”

Lola nhìn cô vẻ không đồng tình. “Thế thì chị xin nói rằng những người họ Ray đang sống một cuộc đời vô cùng tẻ nhạt. Sự hoàn hảo là một bí ẩn. Những người khát khao tìm nó sẽ chết vì đói khát. Hãy nhìn vào bức vẽ của em, Katie. Tài năng của em tỏa sáng, nhưng em cố gắng ép nó thành cái điều mà em nghĩ mọi người muốn nhìn thấy. Hãy tuân theo trái tim em, vẽ những gì em cảm nhận. Em có biết em cảm nhận gì không?”

Katie nghe thấy Lola, nhưng cô không còn nghĩ về hội họa của cô nữa. Có phải cô đã làm như vậy với Carl? Cô đã bỏ cuộc bởi vì... bởi vì anh ta không phải là sự hoàn hảo mà cô muốn có?

Ồ, mẹ nó. Đúng, cô lại nói mẹ nó lần nữa. Cô đã rời bỏ Carl bởi vì anh ta không đạt những tiêu chuẩn của cô. Cô đã có một bức tranh ngu ngốc trong đầu cô về cuộc sống sẽ phải như thế nào. Hai đứa trẻ, một khu ngoại ô. Và khi anh ta không phù hợp với bức tranh hoàn hảo nhỏ bé của cô, cô từ chối anh ta. Từ chối anh ta bởi vì... bởi vì nếu không sẽ có nghĩa là cô tự cho mình một cơ hội.

Cô nhìn lại Lola. “Chị đúng đấy. Cuộc sống không hoàn hảo. Và ngay lúc này đây em cũng thích được ngồi lại và trò chuyện với chị lắm, nhưng em phải sửa đổi bức tranh lớn của đời mình.”

Lola mỉm cười. “Và liệu có gì liên quan đến anh chàng thám tử tư gợi cảm đó không?”

“Còn phải nói. Chị có thể truyền cho em thêm ít phép màu sức mạnh ý chí của chị được không?” Katie cười vang khi tiễn Lola ra cửa và lần đầu tiên... sau một thời gian dài, cô cảm thấy hạnh phúc.

“Em cần phép lạ gì nào?”

“Sức mạnh vô song.”

***

Carl bước vào văn phòng của anh trai.

Ben ngước nhìn lên. “Này. Chú khỏe chứ?”

“Em nghĩ là cũng không đến nỗi.” Anh ngồi lên mép bàn. Anh nhặt một cái bút lên, quay nó trong tay, và lại nhìn vào ánh mắt đầy chất vấn của anh trai. “Hôm trước anh có bảo em rằng, nếu anh ở vào trường hợp của em với mẹ, anh cũng sẽ làm y như em vậy.”

Mắt Ben mở lớn trước một cuộc đối thoại bất ngờ. “Đúng vậy. Và anh thực sự nghĩ như thế đấy.”

Carl mở nắp cái bút ra, rồi lại đóng lại. “Đáng lý ra em nên nói cho bố biết. nhưng mẹ tin rằng bác sĩ mới sẽ tạo nên sự khác biệt.” Anh nhắm mắt lại một giây. “Mẹ cứ không thôi bảo em rằng ‘Tình yêu sẽ thu xếp ổn thỏa mọi thứ.’ “ Anh lắc đầu. “Giờ nghe có vẻ ngốc nghếch. Ý em nói, em biết là tình yêu không thể thực sự chữa lành bệnh được. Nhưng khi ấy em mới mười lăm tuổi, em tin rằng mọi thứ đều có thể.”

Ben dựa vào ghế. “Mẹ muốn sống những ngày cuối cùng còn lại của mình mà không bị đối xử như một con chuột thí nghiệm. Không bị ốm đau hơn những gì ung thư đã tàn phá mẹ. Vì vậy, một cách nào đó, tình yêu làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn. Tháng cuối của mẹ dễ dàng hơn.”

“Em biết thế. Và em nghĩ khi ấy em cũng biết thế. Nhưng khi mẹ mất, em...” Cổ họng anh nghẹn lại.

Ben tỳ hai khuỷu tay lên bàn. “Bệnh ung thư đã giết mẹ, Carl ạ, không phải là chú đâu.” Anh dừng một lát. “Tami đã đúng phải không nào? Mẹ và thậm chí cả Amy, chính là lý do khiến chú để Tóc Đỏ ra đi, phải vậy không?”

“Em muốn cứu Amy. Có thể bởi vì em đã không cứu được mẹ. Và em đã cố gắng. Hôm nay, nhìn thấy cô ấy... nó làm em nhận thức được rằng, chính cô ấy đã chọn lựa, chứ không phải em. Nhưng làm thế nào để em thôi sợ hãi?”

“Sợ hãi điều gì?”

“Sợ là em... sợ là em không thể cứu được người tiếp theo mà em yêu dấu. Sợ lại mất đi một ai đó.” Ngực gã thắt lại.

Ben lại tì hai khuỷu tay lên bàn. “Đôi khi anh cũng nghĩ về điều ấy. Về chuyện nếu như có gì xảy ra với Tami hay Benny. Đau như bị bò đá ấy chứ.” Anh ta thở dài. “Nhưng dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì anh cũng không đánh đổi những gì anh đang có hôm nay. Đó là cuộc sống.” Ben nhìn anh chăm chú. “Chú yêu Tóc Đỏ, phải không nào?”

“Em có.” Carl quẳng chiếc bút lên bàn. Ben cúi xuống và khuỷu tay tay anh xô một tệp hồ sơ khiếm cho một vài thứ trong ấy rơi ra. Carl nhìn thấy một bức hình khỏa thân giữa những trang đánh máy. Môt bức hình khỏa thân rất nghệ thuật.

“Cái gì thế này?”

“Bản sao mấy bức ảnh tìm thấy ở nhà Edwards. Trông bà Jones ở tuổi bốn mươi cũng không đến nỗi.” Ben cười. “Mặc dù vậy chắc bà ta cũng không sánh được với những gì em đã xem sáng nay.”

Carl lờ Ben đi, đầu óc quay cuồng. “Anh có nói chuyện với Mel Grimmes, tay thợ ảnh, về mối quan hệ với bà Jones không?”

Lông mày Ben nhíu lại. “Tại sao?”

“Bởi vì em đã nhìn thấy những bức hình gần giống hệt thế này ở nhà anh ta. Anh ta chụp ảnh khỏa thân. Và em nghĩ chính anh ta đã chụp bức này.”

“Anh đã lấy lời khai của Grimes,” Ben nói. “Anh ta nói anh ta với Tabitha chỉ có quan hệ công việc chứ không hơn.”

“Anh có thông tin gì về việc kiểm tra nhân thân của Grimes không?”

“Có một số thông tin mới tới hôm qua, nhưng bọn anh chưa xem xét.”

“Thế thì xem xét đi nào.” Carl không thích chút nào điều mà linh tính đang mách bảo.

Ben trợn mắt. “Chúng ta đã tóm được thủ phạm rồi, Carl ạ. Yên tâm đi.”

“Chỉ xem thông tin thôi thì có hại gì đâu?” Carl gầm lên.

Ben đi lấy hồ sơ. Carl rút điện thoại cầm tay ra và quay số của Tóc Đỏ. Anh có biết bao điều muốn nói với cô mà chẳng liên quan gì đến vụ này, nhưng giữ mạng sống cho cô là ưu tiên số một. Điện thoại reo vang và chuyển vào máy trả lời tự động. Anh lại gọi vào di động của cô. Nó nối sang hộp thư thoại.

Bụng anh cồn cào vì chỗ cà phê sáng. Anh tự bảo mình có lẽ là Tóc Đỏ đang đi làm vắng. Rằng cô ổn cả. Rồi Ben quay trở lại văn phòng và vẻ mặt anh cho thấy không có gì ổn cả. “Cái gì thế?”

“Anh ta có một bản danh sách bệnh thần kinh dài. Anh ta đã ra vào các viện tâm thần như cơm bữa trong hai mươi hai năm đầu đời.”

“Mẹ nó.” Carl gọi điện cho phòng tranh. Một người lễ tân trả lời rằng Katie không có ở đó.

***

Lola ra về, Katie bắt đầu trút bỏ quần áo khi đi vào trong phòng tắm. Điện thoại của cô reo, nhưng cô lờ nó đi. Ai gọi đến thì cứ việc để lại lời nhắn. Cô có cả một danh sách những việc cần làm:

Tắm.

Tìm cái gì khêu gợi mà mặc.

Mặc cái gì thật quyến rũ.

Đi gặp Carl và để anh ta cởi bỏ thứ đồ quyến rũ đó ra.

Có lẽ, cũng rủ anh ta rửa ít bát đĩa.

Nói với Carl là cô không còn cần lời hứa hẹn nữa. Cô chỉ muốn được ở bên anh ta. Ngày hôm nay và còn nhiều ngày mai nữa.

Cô bật vòi tắm và đứng dưới làn nước nhẹ. Một phút sau, những bộ phận quan trọng nhất đã sạch sẽ, cô đi ra và bắt đầu trang điểm. Trang điểm thật giản đơn. Cô chỉ mới vửa sấy tóc xong thì cô nghe thấy có tiếng động.

Cô thò đầu ra khỏi phòng tắm. “Les đấy à?”

Rồi cô nghe có tiếng kính vỡ.

“Les, nói với mình là cậu vừa làm vỡ cốc hay gì đó đi.”