“Anh đã không dùng bao cao su.” Anh ngồi dậy, đặt hai chân xuống sàn nhà, úp mặt vào lòng bàn tay. “Chính điều này khiến anh sợ em, Tóc Đỏ ạ. Anh không thể nghĩ được! Anh chưa bao giờ quên điều đó cả.”
Katie lặng người. Giọng nói của anh, ngôn từ của anh. Như một cái tẩy, tẩy sạch đi những gì tuyệt diệu và để lại sự thật trần trụi.
“Em có dùng gì không?” Anh hỏi thẳng, không nhìn cô.
Sự thật trần trụi. Nếu như cô có thai, anh sẽ buộc phải kết hôn với cô, hay ít ra thì cũng phải đóng tròn vai người bố.
Katie co hai chân lên ngực. Cô nhớ lại con dao có hình bông cúc dại và cái nĩa có hình hoa hồng trong lúc họ ăn trưa ở tiệm. Carl Hades và Katie Ray giống như dao và dĩa trong nhà hàng: họ không thuộc về nhau.
“Em có dùng thuốc tránh thai.” Ngực cô nhói đau gấp đôi. “Nhưng dính bầu không phải là chuyện duy nhất chúng ta cần lo.”
Anh ngoái lại. “Anh không bệnh tật gì.”
“Làm như anh mới thử máu tuần trước không bằng.” Ngay lúc ấy, cô nhìn thấy cửa phòng ngủ mở toang. Họ đã ân ái với nhau trong nhà bố anh trong khi cửa phòng ngủ mở toang. Sự xấu hổ làm cô kéo ngay cái chăn lên để che thân.
“Không, đúng ra phải nói là làm như anh mới thử máu kể từ khi anh quan hệ lần cuối với ai.”
Cô vẫy tay về phía cửa. “Anh đi đi.”
Mắt anh nhìn ra cửa. “Cứt thật !” Anh cuống quít rời giường ra đóng cửa lại.
“Cứ để thế, Carl. Xin anh hãy đi đi.” Cô trở mình, không muốn để anh thấy những giọt lệ của cô: và cô thực sự cần phải khóc. Cô nhìn trừng trừng vào bức tường, cảm giác như có cái gì đó thắt lại trong cổ họng. Cô nghe thấy anh thở. Không cử động.
Cái giường rung rinh khi anh luồn vào bên cạnh cô. “Anh lại làm thế nữa rồi, phải không? Anh cư xử như một kẻ đốn mạt.” Anh chạm vào vai cô và sự đụng chạm của anh khiến cho nỗi đau cứa mạnh vào tim cô.
“Chẳng nên chuyện gì đâu Carl ạ. Anh biết thế mà.” Cô cố gắng nói, nhưng những lời nói vang lên nghe như những nỗi đau.
Anh áp mặt vào tóc cô và choàng tay quanh eo cô. “Và đó chính là lý do lớn nhất khiến anh sợ em.” Anh thì thào vào tai cô. “Anh sẽ làm em tổn thương, và anh không thể nào chịu đựng được ý nghĩ ấy.” Anh đứng dậy. Cô nghe thấy anh thu dọn quần áo của mình.
Cô nghe thấy anh đi ra cửa. Tiếng chân anh dừng lại.
“Ben có nói với em rằng bọn anh nghĩ là đã tóm được kẻ sát nhân rồi không?” anh hỏi.
Tóm được ai? Rồi thì cô cũng nhớ ra. Thật lạ, người ta dễ quên làm sao là đang bị một kẻ sát nhân hàng loạt săn lùng. “Không.”
“Em sắp được trở về nhà rồi.”
“Tốt.” Cô nhắm mắt lại và nhận ra cô đã nói gì. Họ sẽ nhanh chóng ra khỏi cuộc đời của nhau thôi.
Anh đi ra, và Katie vùi mặt vào gối mà khóc. Chẳng ích gì khi cô tự nhủ mình sẽ ổn thôi bởi vì cô đã vượt qua sự mất mát cả gia đình. Cô biết thế. Cô chỉ quá mệt mỏi vì cứ mất đi những người cô yêu.
***
Sáng hôm sau, Carl đứng phía sau anh trai mình.
“Các ông không thể làm thế được đâu!” Edwards gầm lên.
“Dĩ nhiên là chúng tôi có thể làm thế.” Ben đẩy Edwards ra để đi vào nhà của ông chủ tiệm hoa sau khi đã dí lệnh khám xét của tòa vào mặt ông ta. Ben đã tạo cho Carl một cơ hội lớn khi cho anh đi theo mình, với lời đe dọa là nếu Carl nói gì hay làm gì, anh ta sẽ cho anh biến ngay lập tức. Hoặc bắt anh.
Vì vậy, miệng mím chặt, Carl đứng lùi lại sau. Anh nhìn những đồng đội cũ của mình lùng sục nơi ở của Edwards để tìm bằng chứng, bất kỳ bằng chứng nào. Bất kỳ thứ gì có thể hỗ trợ để bắt cái đồ biến thái này. Bất cứ thứ gì để bảo đảm rằng tên sát nhân không bao giờ có thể làm hại Tóc Đỏ.
Carl đứng nhìn Edwards đi đi lại lại như một đứa trẻ nổi giận. Tay Carl ngứa ngáy muốn được can thiệp. Nắm đấm của anh ngứa ngáy muốn được dạy cho Edwards vài bài học.
Carl chưa hề nhìn thấy các nạn nhân, nhưng cứ thể theo cái cách thức mà các đồng đội cũ của gã không nể nang gì khi tung hê đồ đạc của Edwards, thì tất cả bọn họ đã nhìn thấy nạn nhân rồi. Cái ý nghĩ rằng Edwards muốn làm Tóc Đỏ đau đớn theo cùng cách thức ấy khiến cho dịch vị trào lên như sát muối vào dạ dày của Carl.
Ai đó vấp phải cái bàn, khiến cho cái đèn để trên bàn đổ nhào xuống. Edwards tiến một bước về phía người sĩ quan, Carl và hai người khác lao ngay lại, tất cả chỉ mong Edwards ra tay: tạo cho họ lý do để tẩn cho hắn một trận.
Edwards, dẫu bực tức, không đến nỗi ngốc nghếch, dừng lại.
Trong vòng một giờ tiếp theo, Carl quan sát ngôi nhà của tên chó đẻ. Đi. Lại. Anh theo dõi hắn cố gắng nuốt trôi sự sợ hãi, nhưng Carl không nhìn thấy hắn lo lắng. Không lần nào. Và điều ấy làm Carl lo. Có ai đó kêu lên trong phòng ngủ, Carl tiến lại để nghe, nhưng không nghe thấy gì. Ben bước ra, sự thất vọng hằn sâu trên mặt anh mách với Carl rằng, cái mà họ tìm thấy đó, chưa đủ.
“Chỉ có vài bức ảnh chứng minh là Edwards và Jones có quen biết nhau.” Sự thất vọng trên vẻ mặt Ben nói nhiều hơn câu trả lời của anh.
Carl đưa tay ra phía sau để xoa bóp vai, và liếc nhìn Edwards lần nữa. “Hắn ta không lo lâu, anh Ben à. Hoặc là hắn ta đã xóa bỏ hết bằng chứng, hoặc là hắn ta không có lý do gì để lo.”
“Hắn ta đã nói dối về mối quan hệ tình cảm với Tabitha. Chúng ta cũng xác định được hắn ta đã đến nhà Katie. Hắn ta phải là kẻ sát nhân, khốn kiếp!”
“Em cũng muốn tin như vậy đấy.” Carl nói.
“Nhưng chú không tin à?” Ben vặc lại.
Có ai đó trong garage reo lên một tiếng đắc thắng, rồi Carl nhìn thấy một thám tử trẻ lao ra. Trên bàn tay đi găng của anh ta lủng lẳng một khẩu Smith & Wesson 9 ly, cùng một loại với khẩu súng bị cho là được dùng để bắn Tabitha Jones.
Carl chưa bao giờ mừng đến thế trong đời vì đã nhầm to.
***
Buổi trưa hôm ấy, Carl đứng phía sau cánh cửa kính nhìn Ben hỏi cung Edwards. Họ đã tóm được thủ phạm rồi. Vậy thì tại sao Carl không cảm thấy mãn nguyện nhỉ? Phải chăng anh chưa sẵn sàng để mọi chuyện kết thúc? Bởi vì Katie sẽ rời khỏi căn hộ của bố anh, rời khỏi đời anh mãi mãi.
Edwards đấm tay lên mặt bàn. “Đó không phải là súng của tôi! Đúng thế, tôi ngủ với bà ta đấy. Bà ta ngủ với bất kỳ ai.” Luật sư của hắn đặt một tay lên vai hắn để hắn bình tĩnh lại, những hắn hất tay ông ta xuống. Edwards chẳng bình tĩnh đâu.
Ben cất tiếng. “Và ông tự dưng quyết định nói dối chúng tôi về quan hệ tình cảm của ông khi tôi lấy lời khai của ông lần đầu tiên phải không?”
“Nếu như tôi khai với các ông rằng tôi từng hò hẹn với bà ta...”
“Và ông cũng nói dối chúng tôi về bó hoa ông gửi tới nhà cô Ray.”
“Tôi có thể giải thích được điều ấy. Tôi biết chính Tabitha mới là người đã sa thải chúng tôi. Tôi cứ nghĩ rằng tôi nên gửi hoa cho cô dâu, hy vọng cô ấy sẽ nghĩ lại và nói với Tabitha...”
Carl đứng đó và lắng nghe người đàn ông cố gắng chứng minh mình trong sạch.
Chừng mười phút sau, Ben rời khỏi phòng. “Hắn ta vẫn không nhận tội.”
“Có thể là hắn ta chẳng có tội nào để mà nhận.” Carl đáp.
Ben lườm anh sắc lẹm. “Chúng ta tìm được khẩu súng chết tiệt ấy. Chú còn muốn gì hơn mữa nào: một cuốn phim ghi hình hắn ta ra tay giết người ư?”
Carl lắc đầu. “Có cái gì đó cứ không trôi trong chuyện này.”
“Được, chúng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi được phép bắt giữ cái đồ khốn này.”
“Các anh còn chờ gì nữa?”
“Chưởng lý của hạt muốn biết chắc đó là khẩu súng được sử dụng trong vụ này.”
“Có nghĩa là anh sẽ để cho hắn ta tự do ra về ư? Thế lỡ hắn ta tiếp tục truy sát Tóc Đỏ thì sao?”
“Ồ, giờ thì chú lại nghĩ hắn ra là thủ phạm!” Ben cau mày. “Chúng ta không có cách chọn lựa nào khác, Carl à. Cho đến lúc mọi chuyện ngã ngũ, hãy bảo đảm là cô ấy ở lại chỗ của bố.”
***
“Có lẽ ngày mai con lại đến.” Carl nói, đi ra khỏi nhà bố.
Có lẽ. Katie nhìn anh ta bước đi và nâng cốc ca cao nóng lên môi. Một tuần đã trôi qua, ngày nào cũng như ngày nào. Les đến chơi vào các buổi chiều và họ thuê phim bộ về, bắt ông Hades cùng xem. Sau đó, ông bắt cô và Les chơi bài poker với mình. “Phải đánh đổi thời gian thôi,” ông mặc cả.
Sau khi chơi poker, cô và Les nằm lăn ra giường và trò chuyện. Katie kể cho Les nghe về chuyện trong bồn tắm và màn ái ân nóng bỏng, cũng như một thỏa thuận giữa hai bên không theo đuổi mối quan hệ nữa. Les cứ khăng khăng rằng họ đã buông tay quá sớm. Nhưng khi Katie hỏi bạn về kế hoạch với Joe, Les chỉ nói rằng cô ấy chưa sẵn sàng, và câu chuyện dừng ở đó.
Vào các buổi sáng, Tami thường đến chơi và họ ngồi xuống cười đùa và kể chuyện về Ben và Carl. Benny và Katie trở nên thân thiết. Cô dạy cậu nhóc cách gập máy bay giấy và sau đó tổ chức thi. Katie thậm chí còn trở nên thành thạo trọng việc vờ làm ra vẻ mình không bị tổn thương.
Carl ngày nào cũng ghé qua một lát, ngắn ngủi, như thể không tới thì không được. Nhưng khi anh ta tới đó rồi, thì lại như thể không đi thì không xong. Anh ta luôn luôn nhã nhặn, không bao giờ tiến lại quá gần. Đôi khi cô bắt gặp anh ta quan sát cô như thể muốn nói gì đó, nhưng không bao giờ nói ra. Và cô cũng vậy.
Và cô biết như thế là tốt nhất. Nhưng đôi khi đó là cả một sự tra tấn khi ở trong cùng một gian phòng mà không được gần gụi anh ta đủ để ngửi thấy mùi hương của anh ta, chạm vào anh ta. Cô tự nhủ với mình là phải thôi không suy nghĩ về những gì cô không thể có được và bằng lòng với việc cô còn có thể gặp mặt anh ta. Bởi vì tới tuần sau, nếu họ bắt giam Jack Edwardss, có lẽ không bao giờ cô còn gặp lại Carl Hades nữa. Có lẽ. Đó là một từ cô rất ghét nhưng bắt đầu quen dần với nó.
“Cháu không sao chứ?” Ông Hades nhìn cô, và khi ông ngồi xuống, trọng lượng của ông làm cái ghế sô pha lún xuống, khiến cốc ca cao của cô sóng sánh suýt trào.
“Cháu ổn cả mà.” Cô nhấp một ngụm trong cốc, gần như không thấy vị ngọt ngào của ca cao.
Ông giơ tay ra, vỗ vỗ vào cánh tay cô. “Hai đứa làm tan vỡ trái tim già này đấy.”
Katie mỉm cười. “Thôi mà, cả hai ta đều biết rằng bác đâu có tim mà lo vỡ.”
Họ cười vang và ông ôm lấy cô. Rồi Katie đặt cốc ca cao của mình trong chậu rửa và đi vào trong phòng của mình để khóc.
Ba ngày sau đó Carl không quay lại và việc khóc cho đến khi ngủ thiếp đi trở thành lệ của cô. Cô cũng sẽ quên anh ta dần thôi. Có lẽ thế.
***
Vào bữa trưa ngày thứ Tư sau, ông Hades thông báo với cô rằng ông có một cuộc hẹn nóng bỏng với Jessie, người mà Katie đã gặp vài lần, và ông hỏi nếu Katie không ngại đến nhà Carl chơi một buổi tối.
Katie có ngại. Rõ ràng là Carl chẳng muốn gặp cô, và sợ rằng ông Hades có thể nói Carl đến đây, cô bèn đánh liều. Cô gọi điện cho Tami và hỏi xem chị ấy với Benny có muốn trông nom cô một buổi tối không. Dĩ nhiên là Tami đồng ý, nhưng với điều kiện Katie phải giúp cô vài ý tưởng để trang trí nhà cửa.
“Vậy là em nghĩ mình nên dùng sơn màu vàng?” Tami chỉ vào bức tường phòng khách.
“Mẹ ơi?” Benny, vừa đi nhờ xe từ trường về, chạy tót vào trong nhà và quẳng ngay cặp lên ghế sô pha. Khi Benny nhìn thấy Katie, cậu nhóc cười toe toét và chạy lại ôm lấy cô. Trái tim Katie thắt lại một cách nữ tính khi hai cánh tay cậu nhóc choàng lấy cổ cô.
“Mình có thể gập máy bay không cô?” Cậu nhóc nũng nịu.
“Còn phải hỏi!” Katie nói.
Cậu nhóc chuồi ra và nhìn cô. “Cháu thích cô hơn cô Amy đấy. Cháu thấy mừng là cô Amy đã bỏ chú Carl mà đi.”
Tim Katie lại nhói lên lần nữa. “Nào nào, cô cũng thích cháu hơn bất kỳ đứa bé nào.” Và đúng lúc đó cô cũng nhận ra rằng, cô không chỉ phải lòng Carl mà còn phải lòng cả gia đình anh ta nữa.
Benny nghênh mặt. “Cháu không phải là cậu bé đâu. Cháu năm tuổi rồi.”
“Ồ, cô quên mất đấy.” Cô nhìn vào đôi mắt nâu dịu dàng, giống hệt mắt ông chú, của cậu bé. Chỉ trong một thoáng, cô tự hỏi, nếu cô và Carl tạo nên một đứa trẻ, liệu đứa bé ấy có giống Benny?
Tami lên tiếng. “Sao con không vào máy tính của con chơi games trong khi mẹ với cô Katie nấu bữa tối?”
“Nhưng bọn con chuẩn bị gập máy bay mà.” Benny nằn nì.
“Hai người có thể gập máy bay sau bữa tối,” Tami đáp. “Đi đi con.”
Benny càu nhàu nhưng cũng nghe lời. Khi Katie đi theo Tami vào trong bếp, cô cảm thấy mình có nghĩa vụ phải nói, “Chị chỉ đâu em đánh đấy, nhưng em báo trước để chị biết, em nấu ăn thực sự rất dở.”
“Không, nấu kiểu của chị em sẽ không dở đâu,” Tami nói.
“Thôi ạ! Em chỉ toàn nghe thấy mọi người ca ngợi tài nấu ăn của chị kể từ khi em đến ở nhà bố chồng chị. Món bánh của chị này, bánh mì tự nướng ở nhà này, sốt mỳ Ý tự tay chị chế biến này.”
Tami nhoẻn cười. “Chính vì thế mà chị sẽ bắt em đặt tay lên... lên một chồng sách dạy nấu ăn mà thề rằng những gì diễn ra trong bếp nhà chị, sẽ là bí mật trong bếp nhà chị.” Chị lôi một cuốn sách dạy nấu ăn trên giá sách xuống và đặt nó lên mặt bếp. “Nào.”
Cười mỉm, Katie đặt tay lên cuốn sách. “Em nghiêm trang xin hứa có cuốn sách nấu ăn chứng giám.”
“Tốt. Giờ thì thề thốt xong xuôi, hãy nhìn vào khu dự trữ thực phẩm, tít ở phía trong cùng ấy, và lấy ra đây cho chị một chai sốt mỳ Ý.”
Katie cười phá lên. “Chị cứ đùa.”
“Chị không đùa em đâu, cô bạn! Em biết đấy, khi chị hẹn hò với Ben, họ toàn ăn đồ ăn do bố nấu, tệ đến nỗi họ cứ nghĩ món đậu hầm đóng hộp của chị là tuyệt đỉnh của nghệ thuật ẩm thực.” Tami lấy ra một cái lọ từ trong ngăn tủ dưới. “Dù sao, những lời khen ngợi làm chị sướng đến nỗi cuối cùng chị cũng đi học nấu ăn.”
“À, thế nghĩa là chị biết nấu ăn?” Katie tìm thấy chai sốt thực sự bị giấu ở tít phía trong tủ.
“Nói cho đúng ra, chị có thể trổ tài được vài món. Và mấy người đàn ông nhà Hades này cứ sướng mê như chết được lên thiên đường vậy.” Chị đổ đầy nước vào nồi. “Nhưng mặc dù chị thích thú những lời ngợi khen của họ, chị cũng học được một sự thật về bản thân chị. Chị ghét nấu ăn.” Cười vang, Tami bật nút đun sôi nước. “Vì thế, chị bắt đầu thử những thứ mà người ta gọi là những món ăn không mất thời gian. Và nói thật, em ạ, chị thấy hãng Ragu cũng nấu sốt ngon không kém gì sốt của chị. Và cái ngày mà chị phát hiện ra là Mr. Dough Boy sản xuất vỏ bánh còn ngon hơn vỏ bánh do chính tay chị làm, chị thực sự muốn thưởng nhanh cho anh ta một cú thổi kèn.” Chị mỉm cười. “Lấy cho chị cái lọ đựng nhân quả sơ ri ở ngăn dưới cùng nào.”
“Chị lừa khéo thật đấy.” Katie đùa.
“Nhớ rằng, em đã thề với mấy cuốn sách dạy nấu ăn rồi đấy.”
Vài phút sau, trong khi Katie làm salad, Tami liếc nhìn cô vẻ là lạ. “Em biết là Benny nói đúng đấy chứ em?”
Katie ngẩng lên. “Đúng về chuyện gì ạ?” Mắt cô chợt đụng phải bức ảnh ba người bọn họ, treo phía trên cái điện thoại. Hình ảnh Ben, Tami và Benny, ngồi trên một tấm chăn rải trong công viên, thu hút ánh mắt Katie. Cô muốn thế. Một gia đình.
“Em tốt và đẹp hơn Amy nhiều.”
Katie và Tamy không nói gì về Carl hay mối quan hệ rắc rối của họ, và Katie thấy rằng như thế là tốt nhất. Cô không muốn lôi kéo gia đình anh ta vào chuyện riêng của họ.
“Vậy là Ragu cũng ngon như sốt làm ở nhà ạ?” Katie tập trung vào món sốt cà chua chứ không phải vào lời nhận xét không có lời đáp đang lơ lửng nặng nề trong không trung.
“Chị đã để ý cái cách chú ấy nhìn em,” Tami nói.
“Vẻ ngoài có thể làm người ta thất vọng.” Lại chuyển chủ đề lần nữa, cô hỏi. “Vậy là, Ben không biết là chị dùng nước sốt đóng hộp ư?”
Tami không để bị dắt mũi. “Chú ấy không phải là người xấu đâu, Katie ạ. Chú ấy đã bị tổn thương. Đầu tiên là vì mẹ, sau đó là vì Amy.”
“Mẹ anh ấy?” Được rồi, giờ thì Katie đi thẳng vào trọng tâm câu chuyện. “Em nghĩ... có vẻ như anh ấy yêu mẹ nhiều lắm.”
“Có chứ. Bà bị ung thư. Ban đầu thì việc chữa chạy có hiệu quả, nhưng rồi ung thư lại tái phát, hai lần. Lần thứ hai rất là tồi tệ. Bố chồng chị, ông... ông rất là cương quyết, thật sự là cương quyết, ông không chịu chấp nhận là ung thư không thể điều trị khỏi được. Ông đã đăng ký cho vợ thử nghiệm đủ các liệu pháp mới nhất. Và bà mệt mỏi.”
Katie cảm nhận nỗi đau trong tim Carl và những người đàn ông nhà Hades. “Khốn kiếp thật!”
Tami tiếp tục. “Carl phát hiện ra là mẹ mình đã thôi không duy trì việc điều trị nữa. Thay vào đó bà đã đến gặp một bác sĩ đa khoa nào đó. Và đã bắt Carl phải hứa không được nói lại với bố và anh trai mình.” Tami đảo chỗ mỳ ống. “Khoảng một tháng sau thì bà mất. Ben nói rằng Carl đã gục ngã ở đám tang. Chú ấy đã nói với bố rằng tất cả là lỗi của chú ấy bởi vì chú ấy biết mẹ đã thôi không điều trị.” Tami thở dài. “Chú ấy khi đó mới có mười lăm tuổi. Chị nghĩ chú ấy đã tin rằng mẹ chết là lỗi của mình.”
Cảm xúc nghẹn ngào trong ngực Katie. “Đó đâu phải là lỗi của anh ấy.”
“Chị biết. Chị đoán là vì vậy mà chị luôn mủi lòng vì Carl. Như thể chú ấy là một con thú bị thương vậy.” Tami cau mày. “Ben nói rằng sau khi mẹ mất, Carl đã thay đổi.”
“Ý chị là sao?” Katie hỏi, nhưng cô biết tất cả về những đổi thay mà một người phải trải qua khi người yêu dấu của người đó qua đời.
“Đừng hiểu lầm ý của chị, chú ấy rất sát gái. Hay đúng hơn chú ấy đã từng như vậy, cho tới khi chú ấy gặp Amy. Sau cô ấy chẳng có ai khác nữa. Nhưng trước đấy thì... Đã bao giờ em nghe thấy lời của bản nhạc đồng quê miền tây này chưa ‘Anh ưa thích những cô nàng đàng điếm?’ Chị thề là bài ấy viết cho Carl. Ben thì cho rằng Carl chạy theo những cô gái rẻ tiền như vậy bởi vì chú ấy cho rằng chú ấy sẽ không phải lòng họ.”
“Nào, điều đó làm em cảm thấy thực sự dễ chịu đấy.”
Mỉm cười, Tami nói thêm. “Em thì không. Ben nói đùa rằng lý do duy nhất khiến chú ấy để mắt đến em là vì hai người đã bị nhốt chung phòng với nhau và chú ấy không thể bỏ chạy khi đèn bật sáng và chú ấy nhận ra rằng em không phải là cô nàng phóng đãng.”
“Cảm ơn chị. Em nghĩ vậy.”
Từ phòng bên, Katie nghe thấy tiếng Benny reo mừng. Tami nhìn ra cửa và một vẻ biết lỗi bỗng hiện ra. “Đừng có cảm ơn chị vội. Chị... chị phải báo cho em trước. Carl đến ăn tối đấy. Chị chắc chắn đó chính là chú ấy.”