“Kéc. . . . . .” Hoàng Mao bị ống tay áo nhanh như gió của Nhan Túc tập kích, phát ra một tiếng kêu quái dị, đâm thẳng về phía một góc buồng xe. Nếu như lần này đâm vào, vậy chắc chắn con vẹt nhỏ này sẽ phải chết rồi.
Chiêu Bình công chúa cũng nhịn không được tiếc nuối a một tiếng.
Nhưng ai cũng không thể ngờ được, ngay tại lúc đầu của Hoàng Mao sắp đâm vào vách buồng xe, con vẹt nhỏ mỏ đỏ lông trắng này chẳng biết như thế nào đột nhiên xoay thân, hai móng chống ở trên vách buồng xe, mượn lực đạp một cái, cả bóng chim như một đường cầu vồng trắng bay về phía cổ tay Nhan Túc để mổ lần nữa.
Trong mắt Nhan Túc lướt qua một tia kinh ngạc, dường như chưa từng ngờ tới động tác của một con vẹt nhỏ lại linh hoạt như vậy. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, lại vươn tay muốn đánh lần nữa. Dường như Hoàng Mao đã sớm đoán được một chiêu này của Nhan Túc, cánh chợt lắc mạnh, lại quay đầu bay đến trên đỉnh đầu hắn.
Cùng lúc đó, khung thêu hoa trong tay Tần Cửu nhoáng lên, đỏ, xanh lá ngải, xanh nhạt, xanh đen, xanh sẫm, vàng, tím, sợi tơ bảy màu mang theo sự sắc bén không thể ngăn cản bay về phía hai tay của Nhan Túc.
Nhan Túc đưa tay vỗ lên án Thanh Ngọc ở bên cạnh một cái, án Thanh Ngọc xoay tròn chắn ở trước người, một tràng tiếng kêu vang lên, kim thêu hoa của Tần Cửu đều bắn vào phía trên án Thanh Ngọc, dưới sự xoay tròn của án Thanh Ngọc, sợi tơ bảy màu bện xoắn thành một sợi dây thừng tinh tế. Bởi vì nàng vừa ra tay, Nhan Túc tạm thời không rảnh ra tay đi trừng trị Hoàng Mao đang bay về phía đỉnh đầu hắn, đành phải cúi đầu tránh né. Hắn vốn tưởng rằng Hoàng Mao muốn mổ mắt của hắn, không ngờ mục tiêu của Hoàng Mao lại là trên đỉnh đầu hắn. Vừa mới cúi đầu, Hoàng Mao thừa cơ mổ được trâm Lục Ngọc cài trên tóc hắn, dùng lực một chút đã rút ra, chợt lắc cánh bỏ trốn mất dạng theo đường cửa sổ.
Mái tóc đen của Nhan Túc giống như thác nước trong núi từ trên cao từ từ đổ xuống trong nháy mắt, khiến cho nhìn hắn vốn tuấn tú lạnh lùng lại có thêm một chút dịu dàng. Nhìn hắn không có chút nhếch nhác nào, ngược lại càng lộ rõ vẻ phóng khoáng anh tuấn, chỉ là trong đôi mắt đen như mực của hắn, lại lấp lánh hiện ra một chút ánh sáng sáng ngời, cực kỳ giống một đóa hoa trong đêm tối, nở rộ sáng chói ở trong buồng xe tối tăm, tản ra buốt giá khiếp người...
Hắn chưa từng ngờ được một con vẹt nho nhỏ lại gian xảo giảo hoạt như vậy, nhìn thân thủ hình như còn là một con vẹt luyện võ. Chỉ sợ cũng chỉ có chủ tử yêu nữ như thế kia mới dạy ra được con vẹt nhỏ vô sỉ như vậy.
Cằm của Tần Cửu bị Nhan Túc bóp đến sinh đau, trên khuôn mặt trắng nõn đã để lại vài vết dấu màu đỏ, nàng đau đến mức không nhịn được nhíu mày. Nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của Nhan Túc, chỉ lo hắn lại gây bất lợi cho Hoàng Mao, xoa cằm cười nói: “Con vẹt nhỏ này của ta hay nghịch ngợm, nó có một sở thích cổ quái, chính là yêu thích nam nhân diện mạo tuấn mỹ. Nhất định là nó thích điện hạ, cho nên mới không nhịn được đoạt trâm Lục Ngọc của điện hạ làm tín vật. Điện hạ bỏ qua cho!”
Mày kiếm của Nhan Túc nhướng lên, mặt không biểu cảm nói: “Thật sao? Nếu là như vậy, bản vương cũng có thể muốn một tín vật của nó hay không?” Tuy rằng giọng nói bình tĩnh, chỉ có nộ khí âm thầm đè nén kia lại là mặc cho người khác nghe thấy.
Tần Cửu lấy khung thêu hoa che mặt cười nói: “Nói hay lắm, điện hạ muốn gì đây?”
Tần Cửu còn chưa đáp lời, chợt nghe phía trên buồng xe truyền đến giọng nói phẫn nộ của Hoàng Mao, “Gia còn lâu mới thích hắn, gia là con trống đấy!”
Sắc mặt của Nhan Túc hơi đen lại, mặt không biến sắc mà nhíu mày.
Chiêu Bình công chúa che miệng cười.
Nhị ca vậy mà lại cam chịu, thật sự rất thú vị, đối phương là một con chim, chỉ là một con chim thôi mà. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Hoàng Mao vừa nói, trâm Lục Ngọc ngậm trong mỏ liền trượt xuống dọc theo mui xe. Lưu Liên đứng ở ngoài xe ngựa, theo bản năng khẽ vươn tay, lập tức đỡ được trâm Lục Ngọc.
Lưu Liên cầm trâm Lục Ngọc giáo huấn Hoàng Mao: “Hoàng Mao, lấy lung tung đồ của người khác là không tốt, có biết không? Nếu như rơi xuống vỡ hỏng rồi, lấy gì bồi thường cho người ta?”
Hoàng Mao bị Lưu Liên giáo huấn đến mất hứng, mổ một cái ở trên mu bàn tay của Lưu Liên, nghiêng đầu nói: “Tiểu gia cứ thích lấy đồ của người khác đấy.”
Lưu Liên sờ vết thương trên mu bàn tay, khóc không ra nước mắt.
Tần Cửu mắt thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Nhan Túc càng lúc càng đậm, vội cười nhạt nói: “Liên Nhi, đưa trâm Lục Ngọc của điện hạ vào đi!”
“Không cần!” Nhan Túc lạnh lùng hất cằm, ánh mắt lướt qua mặt Tần Cửu, bên môi đột nhiên nổi lên một nét cười lạnh lùng, lạnh lẽo trong vẻ tươi cười cùng với ánh nắng đổ xuống từ ô cửa sổ, ánh lên màu sắc giống như băng, “Nếu nó thích, thì tặng cho nó đi! Bản vương còn chưa đến mức tính toán với một con súc sinh lông lá.”
Hắn phất áo đứng dậy, khom lưng xuống xe ngựa.
Thị vệ trưởng Nhan Thụy của vương phủ thấy thế vội vàng dắt ngựa tới, Nhan Túc nhận lấy dây cương, xoay người lên ngựa.
Mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng phơ phất ở dưới ánh mặt trời, giống như một xấp gấm đen thượng đẳng tỏa ra ánh sáng mênh mang, cùng với trường bào Khổng Tước màu tím trên người hắn tôn lên lẫn nhau. Hắn ở trên ngựa quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống Tần Cửu, trong đôi mắt đen sâu thẳm mơ hồ lộ ra một tia sắc lạnh, quả thực là mê hoặc lòng người.
“Tần Cửu, tốt nhất là ngươi không nói dối nữa, nếu không, đừng trách bản vương không nể tình!” Nói xong, hắn kéo dây cương, dẫn các Kim Ngô Vệ phóng ngựa đi.
Vó sắt lộc cộc, chấn động mặt đất, hất lên vô số bụi mù. Một nét bóng dáng màu tím kia, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm nhìn.
Tần Cửu thản nhiên thu hồi ánh mắt, xuống xe ngựa, chuyển y phục hoa Thược Dược mình vừa mới thêu xong vào trong tay Chiêu Bình công chúa, nói: “Mới vừa nghe nói hôm nay công chúa cũng muốn tham gia lễ Cầu Tuyết, nếu như công chúa không ghét bỏ bộ y phục này, thì xin công chúa nhận lấy đi.”
Chiêu Bình công chúa vốn cho rằng bộ y phục này là bộ Nhan Túc chuẩn bị tặng cho Tô Vãn Hương, cho nên lúc nãy liền đồng ý nhận lấy, vốn là vì không để Nhan Túc tặng cho Tô Vãn Hương . Lúc này biết được chiếc áo cánh này không phải chiếc kia, bèn thản nhiên nói: “Đa tạ. Thật ra ngươi là một người thú vị, chỉ tiếc là người của Thiên Thần tông. Lễ vật này của ngươi bản cung không thể nhận.”
Tần Cửu khẽ mỉm cười nói: “Công chúa, chiếc áo cánh này, là ta làm dựa theo hoa văn của chiếc áo cánh mà An Lăng Vương điện hạ tặng cho Tô tiểu thư, ta cho là công chúa thích.”
Chiêu Bình công chúa nghe vậy, trong lòng khẽ động, phân phó thị nữ của mình nhận lấy y phục, nói: “Nếu thế, vậy bản cung sẽ nhận. Bản cung không nhận suông lễ vật cuả ngươi, sẽ đưa ngươi đến Kính Hoa Thủy Vực một đoạn nhé.” Nhan Thủy Tuyền nói xong, xoay người đi về phía xe kéo hoa lệ của phủ công chúa, vài thị nữ mặc nam trang đỡ nàng lên xe ngựa.
Tần Cửu cầm khung thêu hoa, Lưu Liên bê sọt tơ, Anh Đào ôm một cái bọc lớn, Lệ Chi ôm Hoàng Mao, Tỳ Ba ôm bảo kiếm, đoàn người ngồi ở trên chiếc xe ngựa đằng sau Chiêu Bình công chúa, đi về phía Kính Hoa Thủy Vực.
Trên đường bảo mã trân quý, xe ngựa hoa lệ qua lại không ngừng, ngồi trong xe là các phu nhân quý tộc. Các nàng mặc y phục lộng lẫy đúng mực, chải búi tóc thịnh hành đương thời, vén hờ rèm xe, từ trong xe dò xét người đi đường. Các con cháu quý tộc đều cưỡi ngựa cao khỏe, chạy băng băng qua xe ngựa.
Qua không bao lâu, lại có từng trận hương thơm xông vào cánh mũi.
Tần Cửu vén rèm cửa sổ lên, liền thấy phía trước chính là rừng mai mênh mông bát ngát. Lúc này, đúng dịp hoa nở, từ xa đã có thể thấy hoa mai hình tròn giống hệt hoa Hương Tuyết trắng như nhung, càng gần hương thơm càng thấm vào đáy lòng người.
Nàng nhìn vùng biển Hương Tuyết ấy từ xa, giống như ngăn cách thời gian, đang nhìn một giấc mộng của mình.
Rừng mai xa thẳm, hương hoa đắm đuối, gió quét cành gầy, ngàn đời tịch mịch.
Xe ngựa dừng lại ở rìa rừng mai, Tần Cửu xuống xe ngựa, sau khi từ biệt Chiêu Bình công chúa, mang theo Lưu Liên, Tỳ Ba, Lệ Chi và Anh Đào đi bộ xuyên qua rừng mai.
Ngàn cây hoa mai, đua tranh nở rộ. Hoa nở đỏ thắm, thơm át lan huệ.
Người đi đường đi qua đường mòn trong rừng, không người nào lớn tiếng huyên náo, dường như sợ Thần hoa trong rừng hoảng sợ đi mất.
Trong yên lặng, đoàn người đến bên Kính hồ.
Hồ nước tĩnh lặng như một tấm gương làm từ Lưu Ly, ánh nắng mờ phản chiếu ở trên mặt hồ, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt di động giống như chiêu thức của kiếm khách, ánh sáng lung linh, óng ánh trong suốt. Cây mai già gần hồ nước, thân cành khỏe khoắn đối diện mặt nước cong nghiêng, bóng hình hoa mai phản chiếu ở trên mặt hồ, như thực như ảo, đẹp không sao tả xiết. Die nd da nl e q uu ydo n
Đối diện Kính hồ có một vùng đất lớn bằng phẳng, dựng một cái đài cao.
Lúc này, lễ Cầu Tuyết đã bắt đầu, chỗ đó tụ tập dòng người tấp nập rộn ràng.
Tần Cửu sai Tỳ Ba đi vào thăm dò tin tức, chỉ một lát sau, Tỳ Ba trở lại nói, hắn nghe được Tô Vãn Hương đã mặc vào bộ y phục hoa Thược Dược làm từ lụa Noãn mà An Lăng Vương đưa tặng.
Tần Cửu liền sai Anh Đào mở cái bọc nàng ta vẫn ôm ra, lấy ra toàn bộ y phục bên trong, bên trong là vài chục bộ y phục hoa Thược Dược.
Kiểu dáng, màu sắc và hoa văn của những bộ y phục hoa Thược Dược này đều cùng một loại với bộ An Lăng Vương tặng cho Tô Vãn Hương, chỗ khác biệt chính là đóa hoa trên những bộ y phục này lại không phải là thêu, mà là nhuộm lên. Chỉ vì nhuộm màu tiết kiệm công sức hơn thêu thùa, có điều, thoạt nhìn qua, đều giống như nhau .
Tần Cửu sai Anh Đào và Lệ Chi đưa tặng y phục hoa Thược Dược cho một vài nữ tử nhà bách tính bình dân không mặc nổi y phục tơ lụa.