Trên đời này, vốn dĩ không có gì không thể thay thế.
Nhan Túc có chút khó hiểu nhìn Tần Cửu một cái, biểu cảm hoang mang trên mặt nàng trong nháy mắt đó, cùng với phong thái dịu dàng như nước, yếu mềm như cỏ khi ngón tay nàng nhẹ nhàng cầm khung thêu hoa, tựa vào thùng xe khiến lòng hắn hơi khựng lại một chút.
"Lúc cần thay đương nhiên sẽ phải thay!" Nhan Túc nhìn chằm chằm Tần Cửu thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Cửu gia đang thương cảm vì dây đàn sắp bị thay?"
Tần Cửu giật mình nhận ra mình hơi thất lễ, nhếch môi nói: "Đúng vậy, quả thực ta đang thương cảm cho mấy sợi dây đàn."
Trong bóng tối đôi mắt hẹp dài của Nhan Túc hiện lên vẻ buồn bã: “Cho dù bị thay đổi, nhưng có một số thứ vĩnh viễn không thể phục chế, Cửu gia hà tất phải đau buồn."
Lòng Tần Cửu run lên, bị lời của hắn đánh trúng nội tâm.
Trên đời này, vốn dĩ không có gì không thay thế được.
Thế nhưng, có một số thứ, cho dù có thể thay thế, nhưng cũng vĩnh viễn không thể phục chế.
Ví dụ như quãng thời gian niên thiếu đó, những năm tháng xanh tươi, chính vì đã có hắn, cho nên mới xán lạn rực rỡ đến thế.
Tần Cửu híp mắt nhìn về phía hắn, ánh sáng ảm đạm trong thùng xe chiếu sáng khuôn cằm và sống mũi đường nét lạnh cứng của hắn, đôi mắt hẹp dài ẩn trong bóng tối lại khiến người ta có cảm giác thâm sâu khó dò. Gương mặt tuấn mỹ này, sắc bén và từng trải, lạnh lùng và chính trực hòa lẫn vào nhau một cách kỳ lạ, khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được phải sợ hãi và kính phục.
Tần Cửu chậm rãi quay đầu không nhìn hắn nữa, cũng không nói gì thêm, trong thùng xe cực kỳ yên tĩnh. Nàng đưa tay vén rèm cửa sổ lên, nhìn thấy xe ngựa đã chạy đến phố Thiên Môn phồn hoa. Sắc trời đã tối đi, cửa tiệm hai bên đường phố đều đã treo đèn, chiếu sáng đến mức đường phố trở nên rực rỡ.
Mắt phượng của Tần Cửu lướt đi, nhìn thấy Tỳ Ba cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, điều khiến Tần Cửu chú ý là, chẳng biết từ lúc nào Anh Đào đã đến, đang sóng ngựa nói chuyện với Tỳ Ba. Tần Cửu cảm thấy rất bất ngờ, gần đây Anh Đào luôn đi theo Lưu Liên, Tần Cửu đã dặn dò nàng ta, phải thường xuyên đi theo Lưu Liên. Bây giờ nàng ta xuất hiện ở đây, nhất định là có chuyện gấp. Nàng nhìn thấy đèn lồng đỏ thẫm cùng với bảng hiệu của Linh Lung các phía xa xa, quay đầu cười nói: "Điện hạ, ta đến nơi rồi!"
Xe ngựa tại dừng lại ở cửa lớn của Linh Lung các, Tần Cửu đi xuống khỏi xe ngựa, vẫy vẫy tay với Nhan Túc.
Xe ngựa hoa lệ chỉ dừng lại trong phút chố, đã nhanh chóng chạy lên phía trước. Đi qua phố Thiên Môn, rồi lại rẽ phải, đó là một con đường lớn vắng vẻ, Ti Nhạc phường nằm ở trên con đường ấy, do chùa Thái Thượng quản lý, Tiêu Nhạc Bạch là Đại tư nhạc chưởng sự của Ti Nhạc phường, bình thường ở trong Ti Nhạc phường.
Mắt thấy xe ngựa của Nhan Túc đã đi xa, Anh Đào nhảy xuống ngựa, nhanh chóng bước đến trước mặt Tần Cửu, thấp giọng nói: "Cửu gia, Diêu Tích Nhi đã đến rồi."
Trong lòng Tần Cửu cả kinh, từ từ nheo mắt lại. Diêu Tích Nhi là môn chủ Quan Thư môn của Thiên Thần tông, nàng ta đã vào Thiên Thần tông từ rất sớm, liên tục nhẫn nhịn nhiều năm, mới tranh giành được vị trí môn chủ. Vì thế, cực kỳ bất mãn với Tần Cửu vào tông chưa đến ba năm đã có được vị trí môn chủ. Diêu Tích Nhi cực kỳ say đắm tông chủ Liên Ngọc Nhân của Thiên Thần tông, mà sự quan tâm của Liên Ngọc Nhân dành cho Tần Cửu lại nhiều hơn nàng ta. Ở Thiên Thần tông, Diêu Tích Nhi xem Tần Cửu là kẻ thù không đội trời chung, cho nên trước đây đã phái Anh Đào đến bên cạnh Tần Cửu, muốn tóm được sai lầm của Tần Cửu, nhằm diệt trừ Tần Cửu. Ai ngờ, sau này Liên Ngọc Nhân muốn phái nàng ta đến kinh thành, nàng ta thừa dịp Liên Ngọc Nhân bế quan tu luyện, đã tính kế để Tần Cửu đi, Tần Cửu tương kế tựu kế, bởi vì nàng vốn định đến Lệ Kinh.
Hiện giờ, Diêu Tích Nhi đột nhiên đến Lệ Kinh, khiến trong lòng Tần Cửu dâng lên cảm giác chẳng lành.
Anh Đào ngẩng đầu nhìn Tần Cửu nói: "Cửu gia, nô tỳ không nói gì với Diêu Tích Nhi hết, từ trước đến giờ nô tỳ không xem nàng ta là chủ tử, trước đây cũng là nàng ta bắt đệ đệ của nô tỳ, cho nên nô tỳ mới nghe theo lệnh của nàng ta. Từ khi Cửu gia cứu đệ đệ của nô tỳ, nô tỳ đã toàn tâm toàn ý coi Cửu gia là chủ tử, xin Cửu gia phải tin nô tỳ." Anh Đào sợ Diêu Tích Nhi đến đây, khiến Tần Cửu nổi lòng nghi ngờ nàng ta, cho nên vội vàng giải thích rõ ràng.
Tần Cửu cười thản nhiên, đung đưa khung thêu hoa trong tay, liếc xéo Anh Đào: “Anh Đào, Diêu Tích Nhi không phải người tốt, ta cũng tuyệt đối không phải hạng người lương thiện gì cả. Ta khác với nàng ta ở chỗ, nếu như ta đã dùng ngươi thì sẽ không nghi ngờ ngươi, ta cũng sẽ không lấy tính mạng của đệ đệ ngươi để ép ngươi làm việc. Nhưng mà, nếu như ngươi có lòng phản bội ta dù chỉ một chút, ta cũng sẽ tuyệt đối không thủ hạ lưu tình, tự khắc có người sẽ trừ khử ngươi và đệ đệ của ngươi, ngươi có hiểu không?"
Anh Đào vội vàng gật đầu: “Nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ tuyệt đối sẽ không phản bội Cửu gia."
Tần Cửu cười nói: "Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, một ngày nào đó, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi." Nàng tin tưởng Anh Đào, nhưng không hề có nghĩa là nàng có thể hoàn toàn yên tâm về nàng ta, dù sao nàng ta cũng không giống với Tỳ Ba.
"Nô tỳ tạ ơn Cửu gia." Anh Đào cúi đầu nói.
"Nàng ta có nói gì không?" Mắt phượng của Tần Cửu lướt qua bốn phía, thản nhiên hỏi.
"Nàng ta hẹn Cửu gia tối nay gặp mặt ở Linh Lung các." Anh Đào cúi đầu nói.
"Nàng ta thật là biết chọn chỗ, vậy thì đi thôi." Tần Cửu cười lạnh lùng, bước nhanh về phía Linh Lung các.
Gã sai vặt tiến đến nghênh đón dẫn nàng đến một căn phòng trang nhã ở lầu hai, nói là trước đó đã có người đặt giúp nàng.
Tần Cửu cũng không khách sáo, Diêu Tích Nhi chọn gặp mặt ở Linh Lung các, trái lại có thể làm khó nàng ta một lần, nàng cầm lấy thực đơn, chọn một vài món giá tiền đắt đỏ.
"Tần muội muội, đã lâu không gặp rồi?” Ở cửa truyền đến một giọng nói ngọt ngào.
Tần Cửu mỉm cười quay đầu lại, chỉ thấy Diêu Tích Nhi đưa theo hai thị nữ bước nhanh vào nhã các. Nàng ta mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích, đầu đội một chiếc mũ trùm màu xanh biếc, trên viền mũ rủ xuống vài lớp lụa mỏng trắng như tuyết, che khuất khuôn mặt của nàng ta. Cách ăn mặc này của nàng ta thật sự giống hệt như những tiểu thư khuê các đi ra ngoài, không nổi bật chút nào. Nàng ta đi đến vị trí đối diện Tần Cửu rồi ngồi xuống, vén khăn che mặt lên, nở nụ cười với Tần Cửu nói: "Muội muội không chào đón tỷ tỷ tới sao?"
Đó là một khuôn mặt rất mỹ lệ, da trắng mắt đen, mắt sáng môi son, chỉ là, đôi mày ngài cong cong hơi xếch lên, tăng thêm cho nàng ta cảm giác sắc bén. Trong đồng tử như ngọc thạch đen có tà khí u ám.
Tần Cửu liếc mắt nhìn Diêu Tích Nhi, cười xinh đẹp nói: "Sao lại không chào đón chứ, đã sớm ngóng trông tỷ tỷ đến rồi. Ở Lệ Kinh này thật sự chẳng thú vị gì cả, ta còn đang ngóng trông khi nào tỷ tỷ đến để có thể đổi ta về đây!"
Diêu Tích Nhi vỗ tay cười nói: "Muốn ta đổi muội muội về thì thật sự không thể rồi, muội muội không cần bàn đến dự định này nữa. Ta nghe nói, muội muội đến Lệ Kinh lâu như vậy rồi, vẫn chưa gả cho ai, thật sự lo lắng vạn phần. Nên biết rằng, nữ tử Thiên Thần tông chúng ta phái đến Lệ Kinh, ai mà không phồn vinh thịnh vượng ở trong cung. Vậy nên tỷ tỷ đã đặc biệt chạy đến đây, cầu xin nửa ngày ở chỗ Huệ phi nương nương, nương nương mới đồng ý tuyển chọn một vị hôn phu cho muội ở hội Canh Chức đấy, đến lúc đó, muội muội đã làm phi, còn về Thiên Thần tông làm gì."
Tần Cửu không khỏi cười lạnh, chẳng trách đột nhiên Huệ phi có chủ trương đó, nhất định muốn nàng lấy Nhan Mẫn, thì ra là có người thổi gió bên tai. Xem ra, Diêu Tích Nhi nhất định phải có được Liên Ngọc Nhân, mình đã đến kinh thành rồi, vẫn chưa yên tâm, nhất định muốn mình lấy người khác nàng ta mới yên tâm. Tần Cửu sẽ không quên, nàng từ Thiên Thần tông đến Lệ Kinh, trên đường đã gặp phải bao nhiêu lần ám sát, trong số đó không ít người do Diêu Tích Nhi phái đến. Bây giờ, thấy nàng sống rất tốt, lại muốn nàng mau chóng lấy người khác, nhưng mà nàng thật sự không có hứng thú gì với Liên Ngọc Nhân cả.
"Diêu tỷ tỷ vừa đến đã tặng cho ta một phần đại lễ như vậy, muốn ta đáp lễ thế nào đây. Nhìn dáng vẻ mặt mày rạng rỡ của Diêu tỷ tỷ, chẳng lẽ là tông chủ đã xuất quan rồi? Nếu như tông chủ đã xuất quan, nếu như ta gặp được, nhất định sẽ tác hợp cho Diêu tỷ tỷ và tông chủ." Tần Cửu nhìn Diêu Tích Nhi, cười nhẹ nói.
Câu nói này đã chọc vào chỗ đau của Diêu Tích Nhi, nàng ta nhón một miếng bánh ngọt lên bỏ vào miệng, khóe môi có nụ cười, nhưng trong mắt lại hàm chứa oán hận.
Tần Cửu quan sát thấy, bèn đoán rằng tám phần Liên Ngọc Nhân vẫn chưa xuất quan, nếu không Diêu Tích Nhi cũng không dám đến Lệ Kinh.
"Hiện giờ Diêu tỷ tỷ đang ở đâu vậy? Chỗ ta rất rộng, chi bằng Diêu tỷ tỷ cứ đến chỗ ta ở đi, chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Không cần đâu, ta sẽ không làm phiền Tần muội muội nữa. Đồ ăn của Linh Lung các cũng không tệ, chỗ ở rất thoải mái." Diêu Tích Nhi nhíu mày nói.
"Linh Lung các là tửu lâu số một số hai ở Lệ Kinh, đương nhiên đồ ăn không tệ, trước đây ta cũng sống ở đây." Tần Cửu cười xinh đẹp: “Lúc này Diêu tỷ tỷ đến Lệ Kinh, lẽ nào cũng muốn tham gia hội Canh Chức?"
Diêu Tích Nhi cười lạnh nói: "Ta không có hứng thú với cái đó."
"Vậy lần này Diêu tỷ tỷ đến đây, là tông chủ đã ra nhiệm vụ gì sao?" Tần Cửu cười nhạt nói.
Diêu Tích Nhi híp mắt cười nói: "Đúng vậy, tông chủ nghe nói muội chưa xuất giá, cũng rất sốt ruột, cho nên mới phái ta đến đây giúp đỡ muội."
Tần Cửu cười, nàng đã có thể khẳng định, Diêu Tích Nhi lén lút đến đây.
"Không biết tông chủ muốn ta lấy ai? Nói thật với Diêu tỷ tỷ, người ta muốn lấy nhất là Khang Dương Vương, phải biết rằng, dưới sự giúp đỡ của Thiên Thần tông chúng ta, Khang Dương Vương sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Hoàng đế, vậy chẳng phải ta sẽ là Hoàng hậu sao? Nhất quốc chi mẫu*, Diêu tỷ tỷ nói có đúng không? Cho dù là tông chủ hay Diêu tỷ tỷ, có phải các người thấy ta cũng phải quỳ lạy không?"
*Nhất quốc chi mẫu: mẹ của một nước.
Sắc mặt Diêu Tích Nhi hơi cứng lại, ánh mắt biến đổi.
Trong lòng Tần Cửu rất rõ, Diêu Tích Nhi thích Liên Ngọc Nhân, điều đó không chỉ vì nàng ta say đắm con người Liên Ngọc Nhân, mà còn cả quyền lợi của Liên Ngọc Nhân nữa, nàng biết Nhan Mẫn chỉ là con rối của Thiên Thần tông, cho dù đã là Hoàng đế, cũng phải nghe theo Thiên Thần tông. Chỉ là, trừ phi Liên Ngọc Nhân làm Hoàng đế, bằng không, Diêu Tích Nhi vẫn không thể ngồi được vào ngôi vị Hoàng hậu này. Nếu như nàng ta không ngồi được, đương nhiên cũng sẽ không muốn mình ngồi lên, nàng ta thật sự xem mình là kẻ thù không đội trời chung.
Vẻ mặt Diêu Tích Nhi lúng túng, cười: “Nói đúng lắm!"
Tần Cửu thờ ơ nhìn Diêu Tích Nhi, tâm trạng lạnh lùng nở nụ cười: “Có điều, ta e rằng sẽ không thể dễ dàng lấy Khang Dương Vương như vậy, nghe nói, Khang Dương Vương ngưỡng mộ nữ nhi của Tô tướng."
Diêu Tích Nhi nhếch môi cười: “Muội muội không cần lo lắng, dù cho bọn họ là tiểu thư gì đó, cũng không bằng được phong thái tài hoa của muội muội, thời gian không còn sớm nữa, muội muội cứ tha hồ thưởng thức bàn thức ăn này đi, tỷ tỷ đã trả tiền rồi. Nhưng ta còn có chuyện khác, lại không thể dùng bữa với muội muội rồi."
Diêu Tích Nhi nói xong, lập tức đứng dậy, mang theo hai thị nữ vội vàng đi khỏi. Có lẽ, lại là vào cung tìm Huệ phi thôi.
Tần Cửu cười thản nhiên, gọi Tỳ Ba đến đây, dặn dò hắn đi thông báo cho Viên Bá, chờ sau khi Diêu Tích Nhi gặp mặt Huệ phi, vào lúc xuất cung, nhất định phải bắt lấy nàng ta.