Hôn Hoàng

Chương 44: Hắn là dã thú hung hăng, cũng là tín đ�? Thành kính

Đào Nhuế không biết nghe từ đâu một câu, trong muôn người nhất định phải một lần yêu người khác, một lần được người khác yêu, sau đó lại kết hôn với người thích hợp với mình.

Tất cả đều là nói nhảm, Ninh Hoả là một kẻ săn mồi rất chuẩn, chỉ cần hắn thấy thích hợp liền xông lên.

Nếu bạn trai của Hoàng Nhất Diễn là một người tốt gấp trăm lần Ninh Hoả, hắn có thể dừng tay thầm chúc phúc cho họ. Nhưng Lưu Vĩnh Nham lại là tên phản bội trước, Ninh Hoả không thể thuận theo tự nhiên.

Nếu bánh thịt không từ trên trời rơi xuống, hắn sẽ đào hầm nằm đợi.

Một tay Ninh Hoả đè chặt lưng Hoàng Nhất Diễn, tay kia nâng eo cô. Tần suất hắn ra vào lúc nhanh lúc chậm, mài mòn ý chí khiến cô không ngừng rên rỉ.

Hắn là dã thú hung hăng, cũng là tín đồ thành kính. Vừa chinh phục cô, đồng thời cũng thần phục cô. Giống hệt thỏi nam châm, cô hút hết tất cả dây thần kinh trong đầu hắn, khiến hắn như ngâm mình trong làn suối nước nóng, vô cùng sảng khoái. Con đường nhỏ ẩm ướt kia, lần đầu tiên hắn tiến vào, chỉ nhận thấy phong quang kiều diễm vô ngần. Hắn lưu luyến quên lối về, tựa như một nhà thám hiểm, không ngừng ôm khát khao cướp đoạt kho báu của cô.

Ninh Hoả giày vò rất lâu. 

Hoàng Nhất Diễn vừa thiếp đi một lúc, lại nghe thấy tiếng hắn rời giường.

Ninh Hoả lặng lẽ chuồn ra ngoài, mang theo bữa sáng quay về.

Hắn đã mặc xong quần áo, vừa quay đầu đã thấy bộ dáng Hoàng Nhất Diễn mơ mơ màng màng tỉnh giấc, hắn nhịn không được lại nằm dài trên lưng cô, “Vợ à”.

Sau khi xác định quan hệ yêu đương 2 tháng qua, tổng thời gian bọn họ gặp mặt nhau còn không đầy 40 tiếng đồng hồ, mỗi lần gặp vội vàng ngủ một giấc, sau lại từng người bận rộn chuyện riêng.

Nguyên nhân cũng vì thế nên “tiểu biệt thắng tân hôn”, đôi bên đều vô cùng quý trọng thời gian bên nhau, cãi nhau cũng không thốt nên lời.

Hoàng Nhất Diễn mơ hồ đáp lại: “Ừm”.

Ninh Hoả nhỏ giọng thủ thỉ: “Anh đánh một trận lên dư luận, e là Thái Tân Thu cũng chơi lại chiêu này”.

Hoàng Nhất Diễn miễn cường xốc tinh thần, cổ họng cô khô khốc, cô hắng giọng hai tiếng, âm thanh phát ra khàn hơn so với tối qua, “Tạm thời chúng ta đừng gặp nhau. Lỡ như thân phận vợ chồng bị bại lộ, lại rước thêm một đống phiền toái”.

“Em có chồng hay không đều mặc kệ”. Ngón trỏ Ninh Hoả luồn vào chăn, miết dọc theo cột sống cô xuống dưới, “Có điều, đừng kéo anh theo”.

Cô và hắn khác nhau ở điểm, fan của cô đều vì giọng hát mà đến. Còn hắn chỉ là một người bạn trai đẹp mã, thoả mãn giấc mộng hảo huyền của thiếu nữ mà thôi.

Hoàng Nhất Diễn hiện giờ đã hiểu rõ, Ninh Hoả thích tấm lưng cô thế nào. Chỗ xương sống như có gió mát lướt ngang, cô lười nhác nói, “Lưu Vĩnh Nham và Minh Vọng Thư biết quan hệ giữa chúng ta”.

“Không, bọn họ đều nghĩ là chúng ta đã ly hôn”. Hôn nhân của người nổi tiếng, chỉ cần không đao to búa lớn, mọi người đều mở một mắt nhắm một mắt. “Nếu em không tra được giấy chứng nhận ly hôn cũng nghĩ chúng ta đường ai nấy đi rồi”.

Hoàng Nhất Diễn nghiêng người về hắn, “Ý anh là, anh muốn trước khi phía Thái Tân Thu phơi bày mọi chuyện, em phải ‘tiên phát chế nhân’ [1]?”

[1] “Tiên phát chế nhân” là một kế sách trong “Tam thập lục kế”, nghĩa là ra tay trước để chế ngự người khác, làm người khác không kịp đề phòng.

“Đúng vậy”. Ninh Hoả hôn lên mặt cô, “Thái Tân Thu không phải quả hồng mềm [2], chúng ta phải chuẩn bị tốt một chút”.

[2] Ý bảo người dễ bắt nạt, đối phó

Ý nghĩ trong đầu Hoàng Nhất Diễn vừa xuất hiện, cô liền nói: “Nếu Lưu Vĩnh Nham chịu giao đoạn clip đầy đủ ra thì tốt rồi”.

“Không đâu, không cần đặt hy vọng vào bạn trai cũ của em làm gì”. Ninh Hoả thở dài: “Thế nên mới nói, chỉ số thông minh giữa chúng ta chênh lệch —”

Cô đá hắn một cái, lại hung hăng giẫm lên cẳng chân hắn.

“Vợ à”. Ninh Hoả vội vàng sửa lời, “Em là cô gái thông minh nhất trần đời này, anh chỉ có thể liếm ngón chân em”. Dứt lời, hắn ngồi dậy, kéo cao chân cô, muốn chứng thực lời mình nói.

Cô rụt chân lại.

Hắn lại hôn lên cẳng chân cô.

Cô đá hắn, “Nói chuyện chính”. Gã đàn ông này đúng là không nghiêm túc quá 3 giây mà.

“Trận đầu tiên chúng ta không đánh vào đạo nhạc, cứ chờ thu lưới thôi”.

Hoàng Nhất Diễn nhìn hắn.

Ninh Hoả đau lòng cho cô: “Em đó, bị uỷ khuất cũng không nói một lời. Đã đến lúc người chồng này dạy em thế nào gọi là ‘bán thảm” [3].

[3] “Bán thảm”, thuật ngữ trong giới fan hâm mộ và giải trí, ý chỉ dùng hành động, lời nói thảm thiết nhất để than thân trách phận, mục đích lôi kéo lòng thương trắc ẩn của mọi người.



Tài khoản Weibo của Giang Phi Bạch rốt cuộc cũng cập nhật.

@Giang Phi Bạch: Noel năm kia, tôi cùng bạn mình đã sáng tác “Bài ca không lời”. Năm nay, tôi thu âm ca khúc lần nữa, không hiểu vì sao bị gán cho cái danh đạo nhái. Từ đó đến nay, cuộc sống gia đình tôi không được an ổn. Có kẻ đặt một vòng hoa tang trên mạng gửi đến tận nhà cha mẹ tôi, hai ông bà ngày thường luôn sống bình đạm, chịu đả kích như thế liền thấp thỏm lo âu. Tôi tin vào câu ‘thanh giả tự thanh’. Chuyện ác độc phía trên, tôi đã báo cảnh sát chờ xử lý. Ngoài ra: Tôi đã ly hôn, mong mọi người không quấy rầy chồng trước của tôi.

Những lời này, Ninh Hoả không vừa ý lắm. Hắn cảm thấy nên nói càng uỷ khuất đáng thương càng tốt.

Nhưng Hoàng Nhất Diễn có cá tính riêng, đặt cô vào thế yếu, cô đã khó chấp nhận rồi.

Bài đăng vừa lên, những người qua đường từng công kích chuyện đạo nhạc của Giang Phi Bạch liền sôi nổi đáp trả. Hơn nữa, lúc Giang Phi Bạch chịu oan khuất, lại bị trả thù ngoài đời, làm dấy lên chủ đề chống bạo lực mạng, nhân khí của Giang Phi Bạch lên như diều gặp gió.

Lần này đã không còn là ‘hắc hồng’.

Cùng lúc đó, Hoàng Nhất Diễn trả lời Hồ Kim Thừa, “Nếu ông muốn hợp tác với tôi, đừng chiến trên mạng nữa”.

Hồ Kim Thừa hít sâu một hơi, muốn nói lại thôi, “Ý cô là…”

“Điều kiện ký kết có thể bàn bạc lại, nhưng ông phải thể hiện thành ý của mình”.

Hồ Kim Thừa vừa nghe đã hiểu, “Tôi biết rồi”.

Ông ta mặc dù là kẻ đề cao lợi ích, nhưng cũng thật lòng yêu thích người có tài, muốn gom về dưới trướng mình. Hơn nữa, trải qua một trận phong ba, Hoàng Nhất Diễn tự mang lưu lượng [4], không còn giống ngày xưa.

[4] Lưu lượng ý chỉ chung độ thảo luận đề tài, số liệu, thực tích, fan hâm mộ, nhân khí… mà một nghệ sĩ đang nổi tiếng có.

Lời này là Hoàng Nhất Diễn nói, Ninh Hoả từ đầu chí cuối không nhúng tay vào.

Hồ Kim Thừa cùng công ty phân tích lợi hại trong việc ký hợp đồng với Hoàng Nhất Diễn, không quản chuyện của Ninh Hoả.

Đoàn đội Thái Tân Thu lặng lẽ hành động, những bê bối của Ninh Hoả, chuyện này nối tiếp chuyện khác lần lượt xuất hiện.

Ví như, chuyện hắn cùng Khương Nghênh Hạ tay trong tay đến phòng đánh bida ngày đó bị chụp lại. Hay ví như lúc hắn và Phạm Lộ ăn cơm, có người chụp được cảnh hắn bước ra trước cửa nhà Phạm Lộ.

Tấm ảnh đầu tiên, Ninh Hoả biết là người qua đường chụp.

Còn tấm thứ hai, hắn không ấn tượng lắm.

Hải Khách tra ra được, có chó săn theo dõi Tiền Vệ Na, nhìn thấy Ninh Hoả nên tuỳ tiện chụp lại.

Mấy chuyện này Ninh Hoả không để tâm, giao hết cho Hải Khách xử lý.

Ninh Hoả gấp rút luyện tập. Nếu hắn không cố gắng, độ nổi tiếng của vợ hắn sẽ ngày càng lớn.

Lửa cháy đến chỗ Chương Mân, cô ta không liên lạc với Ninh Hoả một thời gian dài.

Chương trình tuyển tú đang đến hồi gay cấn, Tôn tổng hẹn ngày gặp Ninh Hoả.

Chương Mân lái xe đến đón hắn.

Một ngôi sao, lại phải phụ trách việc đưa đón, thật khó coi. Ninh Hoả trùm kín dưới lớp khẩu trang cùng kính râm, ngồi vào ghế phụ lái.

Chương Mân có gì đó không ổn, mùi nước hoa của cô ấy đã thay đổi. Trước kia mỗi khi ngửi thấy, hắn chỉ cảm giác cái mũi mình ngứa ngáy khó chịu, không tưởng nổi nếu hoà lẫn mùi hương đó cùng nhiều thứ khác hỗn tạp thì sẽ ra sao, hiện giờ ngược lại nghĩ đến, giống như gió mát thổi qua bờ biển, mùi nước hoa nồng đậm vẫn khiến hắn hít thở thông thuận.

Ninh Hoả hỏi: “Nghe nói, cô tìm đến chỗ Thái Tân Thu à?”

Hắn đang nhắc đến hợp đồng quay MV của Thái Tân Thu, Chương Mân uỷ thác người đại diện đến yêu cầu bồi thường.

Việc quay MV này, căn bản từ đầu đã không thể từ chối, Chương Mân cũng đành miễn cưỡng thực hiện. Trên hợp đồng có ghi chú rất rõ, nếu ca khúc liên quan đến tin tức tiêu cực, Chương Mân có quyền đơn phương huỷ hợp đồng và yêu cầu bồi thường thiệt hại. Lúc trước chuyện ký hợp đồng vì suy xét đến hình tượng của Chương Mân, mà nay số tiền bồi thường hợp đồng ấy trở thành ngọn cỏ cứu mạng cô nàng.

Cô đáp lời: “Tôi cần số tiền đó để xoay vòng [5]”.

[5] Hiểu nôm na là bù đắp vào khoản khác, có thể là đầu tư, trả nợ hay những chi phí riêng…

“Ồ”. Ninh Hoả hỏi xong cũng thôi, không định truy vấn thêm.

Chương Mân tự mình lên tiếng: “Có lẽ tôi sẽ rời khỏi giới giải trí”.

“Là ý của Tôn tổng?” Sự nổi tiếng của cô dựa vào thể diện của Tôn tổng, nếu chống đối lại kim chủ, cô ta cũng xong đời.

“Là tôi không cẩn thận đắc tội với con trai Tôn tổng”. Chương Mân nhấn ga tăng tốc, “Cũng một phần do tôi không có năng lực. Ỷ vào mối quan hệ của Tôn tổng, chọc giận không ít người”.

Con trai Tôn tổng, là Tôn Viên. Đào Nhuế từng hình dung hắn thế này, “Nhân phẩm kém xa con trai nhà chúng ta, không khác gì phần tử cố chấp cực đoan, không đến vài năm, Tôn Viên sẽ không thuộc về loài người nữa”.

Ninh Hoả không hỏi Chương Mân đắc tội Tôn Viên thế nào. Nếu đã là khác người, vậy cũng như không có nguyên nhân cụ thể —

Tôn tổng tuổi đã trung niên nhưng thích nhất những bộ âu phục trẻ trung đầy sức sống. Từ kẻ sọc, ca-rô đến thêu hoa, cái nào cũng có. Ông ta nói: “Thứ hạng tuyển tú của cậu tiến bộ vượt bậc”.

“Vậy sao?” Ninh Hoả nói: “Tôi còn tưởng do ông đứng sau động tay”.

“Giới giải trí cũng không phải chỉ có một mình tôi, cậu có thực lực, là một ‘lưu lượng’ mới”. Tôn tổng lại hỏi tiếp: “Tiếp theo thật có ý định bước chân vào giới giải trí phát triển?”

Trước kia ông từng nghe Đào Nhuế kể về con trai của bà, tính tình hắn giống hệt cha ruột của mình. Là một kẻ lười biếng, chỉ cần có thức ăn bỏ vào mồm là được, nếu có thể uống nữa thì càng tốt.

Tôn tổng không quá ưu ái Ninh Hoả, cũng bởi đây là đứa con của chồng trước Đào Nhuế. Nhưng đồng thời cũng là con trai của bà, Đào Nhuế đã hạ lệnh, nếu không muốn ly hôn cũng được, điều kiện chính là phải giúp con trai của bà có thêm vốn liếng đặt chân vào đoàn phim.

“Ừm”. Hoàng Nhất Diễn sinh ra thuộc về âm nhạc. Cô vừa bước lên sân khấu đã mang ánh hào quang vô hạn. Ninh Hoả muốn sóng vai cùng cô.

“Được, ta có đầu tư một bộ phim”. Tôn tổng sờ cằm, “Đang thiếu một nam thứ đau khổ vì tình, nếu cậu có hứng thú, có thể xem thử”. Tôn tổng liếc mắt nhìn Chương Mân một cái.

Cô ngồi ngay cạnh họ, không rên một tiếng. Nữ chính của bộ phim này, ban đầu Tôn tổng vốn sắp xếp cho cô, hiện giờ đã không còn. Không chỉ có thế, Tôn tổng từng giới thiệu hai đại ngôn sản phẩm cho cô, cũng huỷ bỏ. Lúc xuân phong đắc ý nhất, thực tế đã nói cho cô biết, chỉ cần dựa vào núi cao thì có ngày sẽ ngã xuống.

Ninh Hoả nhướng mày.

Tôn tổng nói tiếp: “Tuổi tác của cậu so với thí sinh tuyển tú có hơi lớn, chắc cũng 24 rồi nhỉ?”

“Ừm”.

“Ở tuổi của cậu, phải tìm đường trong mảng phim ảnh. Còn tuyển tú là thế giới thuộc về người trẻ 18 tuổi”.

Ninh Hoả lúc này mới biết, hoá ra 24 tuổi đã không còn trẻ nữa —

Mấy tập trước của “Bài ca phong hoả” đều được ghi hình trước, đến vòng bán kết thì đổi thành phát sóng trực tiếp.

Từ ghi hình sẵn đến phát sóng trực tiếp, áp lực của các nhóm thí sinh không nhỏ.

Nỗi lo lắng của Hoàng Nhất Diễn xuất phát từ khách mời trợ diễn. Đến nay người ca sĩ đó vẫn không đến trường quay — hắn không ở thành phố S.

Hôm trước, Hoàng Nhất Diễn xác nhận lịch trình với hắn, bảo hắn hôm qua phải lên máy bay đến đây. Bên kia hắn có việc gấp, không kịp tới. Cô lại gọi điện thoại qua, dặn hắn trước giữa trưa hôm nay nhất định phải chạy đến địa điểm ghi hình.

Hắn đồng ý chắc chắn. Nhưng mà, tiết mục quay lúc 8 giờ tối, vào lúc 4 giờ chiều, điện thoại của hắn tắt máy, đến bóng người cũng không thấy.

Hoàng Nhất Diễn giận đến mức đi mấy vòng trong hậu trường, hết vòng này đến vòng khác, vẫn không liên lạc được người.

Điều may mắn duy nhất chính là hôm qua khi Hoàng Nhất Diễn nhìn thấy người ca sĩ kia dây dưa kéo dài, cô đã cảnh giác, lập tức gọi cho Lam Diệm, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào phát sinh.

Lam Diệm chạy suốt đêm đến nơi này.

Hắn giỏi chơi nhạc cụ nhưng lại không thích hát. Ngồi một chỗ vẫn có thể xem như thành viên dự bị. Hơn nữa, vì để phù hợp với khách mời, Hoàng Nhất Diễn còn cải biên ca khúc. Mà giai điệu này lại không phải phong cách của Lam Diệm.

Một cái đầu, hai cái to [6].

[6] Là câu nói ý chỉ chuyện gì đó quá mức phiền phức hoặc quá xúi quẩy khiến người ta sứt đầu mẻ trán.

Đã lâu rồi Hoàng Nhất Diễn không nôn nóng như thế, ngay cả lúc bị mắng thảm thương trên mạng, cô cũng mạnh mẽ vô cùng.

Cô đá một cước về phía trước, đẩy ngã ghế, “Không phải lão già Dịch Hạo Quân giở trò quỷ đấy chứ?” Khách mời là Dịch Hạo Quân giới thiệu cho cô, rất khó để cô không nghĩ đến chuyện hắn qua cầu rút ván.

Lam Diệm nói: “Ai giở trò quỷ cũng phải đợi xong việc rồi tính. Suy nghĩ một chút, còn người nào có thể thay thế không?”

“Không có”. Sắc mặt Hoàng Nhất Diễn vô cùng lạnh lùng.

“Hoàng Đại Ma à, cô bình tĩnh trước đã. Ngẫm lại xem có còn người bạn nào khác không?”

“Tôi gọi người bạn đang ẩn cư nơi núi rừng như cậu tới, chứng minh tôi không có bao nhiêu bạn bè”.

Càng lo lắng lại càng bực bội, đúng là vòng luẩn quẩn tiêu cực.

Hoàng Nhất Diễn gọi điện cho Dịch Hạo Quân, cô cố gắng giữ bình tĩnh kể lại mọi chuyện, lạnh giọng hỏi: “Có phải ông phá rối không?”

Dịch Hạo Quân nhìn di động, cảm thấy như thể cô bò ra từ trong ống nghe. Hắn nói: “Tôi cũng có biết hắn không đáng tin đâu. Hắn được Nhật Nhật Xa nâng đỡ nổi tiếng, ai biết còn giở cái tính này. Hôm qua hắn không tới, cô phải lập tức liên lạc với tôi, hiện giờ mới nói, trong thời gian ngắn tôi biết đi đâu tìm người cho cô”.

Đây là sơ xuất của cô. Hoàng Nhất Diễn nói: “Lúc luyện tập vô cùng thuận lợi, nói chuyện cũng rất tốt. Một cước này của Lâm môn đúng thật tàn nhẫn”.

“Cô đó, vẫn còn trẻ lắm”. Dịch Hạo Quân hỏi: “Bạn của cô có thể lên sân khấu không?”

“Không trâu phải bắt chó đi cày, hy vọng không xảy ra chuyện gì”.

Dịch Hạo Quân tiếp lời: “Để tôi hỏi qua người chế tác của ca sĩ kia một chút”.

Cúp điện thoại, Hoàng Nhất Diễn không ôm hy vọng.

Lam Diệm đứng dậy: “Đã đến giờ vợ tôi ăn cơm rồi, để tôi đưa cô ấy ra ngoài trước”. Trời đất bao la, chỉ có chuyện ăn uống của vợ là quan trọng nhất. Hắn kéo Doãn Tiểu Đao bước đi.

Hoàng Nhất Diễn lặng thinh ngồi trong phòng nghỉ.

Có một thí sinh mời đến ca sĩ ngoại quốc, bọn họ đang ồn ào chụp ảnh ở hành lang. Thêm thí sinh khác mời hai mươi mấy người bạn nhỏ, khắp nơi tràn ngập tiếng cười trẻ con.

Bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu, trong phòng Hoàng Nhất Diễn lại càng im ắng bấy nhiêu. Cánh cửa trắng như tuyết giống ngăn cách trong ngoài thành hai thế giới tách biệt.

Không biết trôi qua bao lâu, có người khẽ gõ cửa kêu: “Giang Phi Bạch”.

Hoàng Nhất Diễn mở cửa.

Là trợ lý của tổ tiết mục, đến chuyển lời: “Bắt đầu bật camera trong phòng nghỉ”. Nhắc nhở các thí sinh phải chú ý giữ hình tượng.

“Được, cảm ơn”. Hoàng Nhất Diễn đóng cửa lại.

Khoảng thời gian này nhờ có đàn ghi-ta bầu bạn mỗi ngày, giúp cô tìm về giấc mộng xưa, tìm về sự nhiệt tình cuồng ngạo của mình. Cô tự an ủi bản thân, nếu thua ở vòng bán kết, con đường âm nhạc của cô vẫn sẽ không thất bại.

Có điều, nếu vì thế này mà thua trận, cô rất không cam tâm.

Cú điện thoại của Lam Diệm đánh thức cô, “Hoàng Đại Ma, có muốn ăn gì không? Tôi mua giúp cô”.

“Không ăn”.

“Không ăn lấy sức đâu mà hát, để tôi giúp cô mua một phần ‘xông lên trời’ mang về”.

Hoàng Nhất Diễn bước ra ngoài, chui vào phòng vệ sinh.

Lúc ở cùng Lưu Vĩnh Nham, cô cũng chưa từng yếu thế. Sống lâu với Ninh Hoả, cô dần có chút ỷ lại, giống như hiện giờ, cô muốn nói kể cho hắn nghe tất cả những uỷ khuất của mình.

Hôm nay cũng là ngày thi đấu của Ninh Hoả, cô không muốn ảnh hưởng tới hắn.

Vì sợ tai vách mạch rừng, Hoàng Nhất Diễn không gọi điện thoại, chỉ gõ chữ vào WeChat.

Ninh Hoả chưa lên sân khấu, trả lời rất nhanh. “Vợ à, hy vọng em đừng bốc thăm thứ tự đầu tiên, đợi anh ghi hình xong có thể xem em diễn”.

Cô như thể nghe thấy giọng nói của hắn, thấy được nụ cười của hắn. Người đàn ông cô yêu đang vô cùng mong đợi màn trình diễn của cô, cô không thể nhận thua như thế. “Được thôi”.

Hoàng Nhất Diễn đi ra ngoài, không nghe thấy —

Vừa rồi trong buồng vệ sinh cách vách chỗ cô ngồi “ầm” một tiếng…

— HẾT CHƯƠNG 44 —