Hồn Đồn Than

Chương 3

Hai tuần sau, cuộc thi vào đại học mỗi năm một lần đã đến.

Cung Trường không có ai đi kèm, tự mình mang theo túi sách vải bố xanh vàng cậu đeo mười năm qua đi tham gia thi.

Người xưa mười năm gian khổ học tập, người nay mười hai năm, sau đó còn có bốn năm giày vò, mà bất luận công sức mười mấy năm hoa có giá trị hay không, những thứ học hữu dụng hay không, nó ít nhất đánh đổi được một loại địa vị trong xã hội biến tướng.

Vậy vì được một chút địa vị xã hội thảm hại như thế, cũng đáng không phải sao?

Cuộc thi qua đi, Cung Trường cũng không nói với người khác mình thi đỗ hay không, ngay cả Từ Thiên hỏi cậu, cậu cũng chỉ nhún vai không đáp như vậy.

Cung Trường cũng không muốn thay cha trả tiền, cậu cũng không có khả năng đó. Hiện tại cậu nghĩ cách làm thế nào xoay sở học phí học kì mới cho ba anh em, cũng không thể làm gì ngoài việc mở quán đều đặn.

Mấy ngày vừa rồi buôn bán ế ẩm cực kì, cậu vẻ ngoài không để ý, trong lòng lo lắng vô cùng.

Trong nhà mâu thuẫn giữa bà nội và mẹ đã đạt đến đỉnh điểm.

Trước kia mẹ đi qua khoảng sân nhà chú Phương chơi, bà nội cùng lắm mắng mẹ một chút, bây giờ bà nội dứt khoát đến đứng trước cửa, chỉ vào mũi chú Phương bảo chú đừng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, khiến cho chú Phương hết sức xấu hổ.

Mẹ tức giận đến nỗi trở về liền đập vỡ bình hoa bảo bối của bà nội.

Việc này không chỉ bà nội tức giận, mà ngay cả ông nội cũng trở mặt với mẹ, nói vài câu nặng nhẹ.

Từ lần cãi nhau đó về sau, mẹ có chút trở nên trầm lắng hơn, mấy ngày nay dáng vẻ càng như là có tâm sự, cứ nhìn Cung Trường muốn nói gì lại thôi.

Cung Trường biết rõ mẹ vay tiền chú Phương, nhưng bà nội lại mắng chửi như vậy, khiến cho nếu như vay tiền chú Phương, lại sẽ giống như thật có ý tứ gì bên trong, ban đầu muốn mượn, giờ không dám mượn. Cũng khó trách mẹ phẫn nộ, về nhà liền đập bể lọ hoa lớn nghe đâu là của thời Thanh -Mạt, vật giá trị duy nhất trong nhà, cũng là thứ bà nội yêu thích nhất.

Cha gặp phải chuyện như vậy, bà nội cũng không nỡ bán lọ hoa đó đi, đủ thấy bà quí lọ hoa bà gọi là vật gia truyền này bao nhiêu. Bây giờ để cho mẹ cứ như vậy đập vỡ đi, đương nhiên là phải hết sức đau lòng, kêu trời, oán đất rồi.

“Anh, anh!”

“Sao? Chuyện gì?”

Cung Trường lấy lại tinh thần, hỏi em trai đứng bên.

“Bọn anh Từ Thiên đến.”

Tiểu Võ ngẩng đầu hất hàm về phía một đám trẻ.

Cung Trường trông thấy liền nở nụ cười.

“Đám người các người, mỗi ngày ăn hoành thánh không ngán sao! Buổi sáng đi chơi ở đâu vậy?”

Từ Thiên khoát khoát tay, kéo cái ghế dài đặt mông ngồi xống. Đám theo sau kia cũng nhốn nháo rồi tự tìm ghế ngồi thành một vòng.

“Buổi sáng tụi tao đi hồ nhân tạo bơi, vốn định gọi mày, Từ Thiên nói mày đang bận nên đã không gọi. Ai, thế này là sao? Lão Đại, hôm nay gói xuống tay rồi hả?” La Dục vỗ vỗ vai Cung Trường, cà lơ phất phơ hỏi.

Ánh mắt Cung Trường lộ ra một tia hung dữ, đưa tay tát La Dục một cái.

“Bố mày gói xuống tay còn có thể ở đây mở quán bán hoành thánh! Ăn nói hồ đồ!”

Một cái tát này khiến cho La Dục hét thảm một tiếng.

“Lão Đại! Không phải tức giận như vậy! Ngày nóng coi chừng xuất huyết não! Tiểu Võ ngươi cười cái gì, còn không đi mua bánh nướng cho La đại ca đi!”

“Được, Tiểu Võ, em đi mua cho hắn, nhớ thu hắn phí vận chuyển!”

Từ Thiên đưa cho Tiểu Võ mười đồng tiền, nháy mắt bảo Cung Trường sang nói chuyện. Cung Trường kéo La Dục sang nấu hoành thánh giúp, sau đó thoáng chốc đã đi đến góc nhà.

“Việc gì?” Cung Trường bỏ hai tay vào túi áo trừng mắt hỏi.

“Đây. Khi nào trả lại cũng được.” Từ Thiên dúi vào tay Cung Trường một phong bì thật dày.

“Ở đâu ra đây?” Cung Trường không nhận, dù Từ Thiên rất khẩn thiết.

“Mày cần chi biết tao lấy ở đâu ra! Không ăn trộm, không ăn cướp là được! Nhiêu đây mày dùng trước, đợi vượt qua khoảng thời gian này mày có tiền trả lại cho tao là được rồi!”

“Không cần!” Cung Trường lập tức từ chối.

“Sao không cần?” Từ Thiên trừng mắt.

“Tiền bố mẹ mày, không cần!”

“Tiền bố mẹ tao chẳng phải cũng cho tao xài sao? Mày cầm đi!”

“Tao nói không cần là không cần!”

“Mày bướng làm gì? Lúc nào rồi mà mày còn ngang ngược được!”

“Từ Thiên, mày đừng chọc tao nổi giận.” Cung Trường nhìn vào mắt Từ Thiên nói.

Từ Thiên càng thêm buồn bực, mắng một câu: “Tính khí mày lúc nào cũng nóng nảy!”

“Tiền này rút ra bố mẹ mày không biết phải không?”

Từ Thiên không lên tiếng.

“Tao không muốn bố mẹ mày chửi rủa sau lưng tao, lấy về đi, nếu có gì gấp, tao sẽ mở miệng nói với mày.”

Cung Trường ngoài miệng không nói, trong lòng lại vô cùng xúc động.

Từ nhỏ đến lớn cậu đã kết bạn với hai tên bạn rất tốt Từ Thiên và La Dục này, người ta nói trong hoạn nạn mới thấy chân tình, nhà Từ Thiên không giàu có, vào lúc này Từ Thiên đột nhiên cầm đến một cái phong bì như vậy, là người có lẽ đều sẽ hoe đỏ hốc mắt.

Cung Trường cứng rắn chịu đựng.

Từ Thiên đúng là Từ Thiên, kết bạn cùng cậu bao năm, nếu như cả tâm tình Cung Trường bây giờ như thế nào cũng nhìn đoán không ra, vậy hắn chẳng phải đã giống như La Dục vô tâm kia rồi.

“Tao giữ trước cho mày, qua khai giảng nửa tháng rồi, nếu mày tính thấy không xoay sở được, đừng giả khách sáo với tao nữa, mày không tính cho mày thì còn hai đứa em mày coi như của báu kia nữa!”

“Ai giả khách sáo!” Cung Trường cười mắng.

Dựa vào sự giúp đỡ của bạn học cũ, việc buôn bán của quán hoành thánh cũng dần dần khởi sắc, mặc dù không nhiều khách như trước, nhưng ít ra mỗi ngày có thể thu hồi vốn.

Hôm nay, Cung Trường đang vừa nấu hoành thánh, vừa cân nhắc cùng mẹ cậu bàn bạc chuyện sau khi vào đại học.

Nghĩ tới nghĩ lui, đại học thì muốn học thật, nếu không thì tốt nghiệp trung học lại không có trong tay một nghề thành thạo, tương lai chỉ sợ càng thêm rối bời. Cũng không thể thật sự cả đời gói hoành thành đi?

Nếu như cậu lên đại học, có thể phải làm khổ mẹ một chút. Cậu tính vừa học đại học vừa đi làm, đồng thời tranh thủ đạt học bổng, như vậy tiền làm công có thể trợ giúp cho chi phí trong nhà.

Thành tích Tiểu Võ không tốt, so với miễn cưỡng cho nó lên đại học, không bằng để nó vào học trường kỹ thuật hay chuyên ngành, học kỹ thuật tương lai cũng không sợ không có cơm ăn.

Tiểu Âm thì để cho nó tiếp tục lên học trường nghệ thuật, lại nói Tiểu Âm thực không hổ thẹn với tên nàng, những thứ khác không có gì đặc sắc, đối với âm nhạc lại chỉ kém những thiên tài xuất chúng ── đây là lời châm biến mà ông anh cả cậu thường nói với cô em gái, mà trong lòng cậu biết rõ em gái nếu được bồi dưỡng từ nhỏ, nàng sẽ thực sự là một thiên tài âm nhạc chân chính.

Nhưng đáng tiếc là trong nhà không có tiền nhàn rỗi để nàng có thể phát triển, nếu như không có con mắt tinh tường của thầy giáo âm nhạc của nàng nhận ra người tài, đề cử Tiểu Âm vào trường nghệ thuật, còn cho nàng tranh thủ được học bổng, đừng nói các khoản tiền phụ trợ, chỉ tiền học phí cũng đủ đắt cắt cổ.

Nghệ thuật rất nuốt tiền!

Cung Trường thở dài. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy đắc chí với tài năng nghệ thuật của em gái, tương lai sau này nói không chừng có thể trở thành “cô gái của mọi nhà” gì đó. Đúng là em gái của Cung Trường đây! Làm gì cũng không thể để cho em gái mai một.

Về phần Tiểu Võ, dù sao thằng nhóc kia cũng không có chí cầu tiến, miễn là nó không gây chuyện sinh sự, bình thường, vui vẻ sống hết đời là tốt rồi.

“Anh!” Giọng Tiểu Võ có chút khẩn trương ngày thường hiếm thấy.

“Làm sao vậy?” Có khi nào thằng nhóc này nhìn thấu sự bất công của ông anh nó rồi không? Cung Trường nói thầm ở trong lòng.

“Kỷ đầu to đến.” Tiểu Võ hạ giọng.

Kỷ đầu to, anh em họ nhà họ Kỷ, không ở trên con phố này, nhưng thường xuyên sang giở trò. Về sau đứa con nhà họ, Kỷ Như Thân vì sử dụng và buôn lậu thuốc phiện bị bắt đi lao động cải tạo, lúc này mới không thể nào lui tới.

Nhân tiện nói một câu, nhà họ Kỷ là theo họ mẹ, ông Kỷ là ở rể.

Cung Trường nhíu mày. Kỷ đầu to không biết được bà Kỷ giao phó thế nào, trong khoảng thời gian này thường tới, ăn không trả tiền hoành thánh của cậu không tính đi, nhiều lúc còn nổi khùng thúc giục nhà họ Cung cậu trả tiền lại.

“Tiểu Võ, em về trước đi!”

“Anh…”

“Em về trước đi, nếu như chờ nửa tiếng anh không cho người gọi em, em đi đến cục cảnh sát gọi người. Đừng quanh quẩn chỗ này, biết không!” Cung Trường bày ra uy phong người làm anh.

Tiểu Võ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ hai anh chị của nó, vừa thấy anh cả ra oai, cũng không dám nói gì, lẩm bẩm tránh khỏi mấy người Kỷ đầu to, tạt qua hẻm tắt đi khỏi.

“Cung Trường! Mở quán chưa?”

Nói nhảm!

Kỷ đầu to và mấy tên bạn bè chó má hít thuốc phiện đến nỗi mắt xanh mặt đen của nó, không khách sáo ngồi một vòng trong quán hoành thánh.

“Năm bát hoành thánh! Nhiều một chút, mỗi bát ba mươi cái, mỗi bát mười sáu cái nhét không đủ kẽ răng! Có bánh nướng không? Em mày đâu? Gọi nó lại tới mua chút bánh bao tới nữa. Nhanh lên một chút!”

Kỷ đầu to ngồi xuống một cái liền thúc giục.

“Em trai không có ở đây, bánh nướng tự mình đi mua.”

“Eo! Tuổi nhỏ tính tình không nhỏ nha! Vô ích, đừng nhiều lới, gói hoành thánh trước!”

Cung Trường quét quét bọn họ, không muốn gây thêm chuyện sinh sự, theo lời bọn chúng gói hoành thánh.

“Tao nói này Cung Trường, ba mày đâu?”

“Không biết.”

“Mẹ mày đâu?”

“Ở nhà.”

“Tiền kia khi nào có thể gom đủ?”

“Không biết. Còn phải chờ một chút.”

Kỷ đầu to gãi gãi mép quai hàm, “Tao nói này Cung Trường, mày sao lại có loại cha thất đức như vậy? Hắn cho rằng lừa tiền nhà họ Kỷ rồi bỏ đi là xong sao? Hắn cũng không ngẫm lại mấy người còn lại các người? Hay là hắn nghĩ người nhà họ Kỷ dễ bị khi dễ?”

Cung Trường không lên tiếng.

“Mày nói cha mày bị tóm sẽ bị phán mấy năm? Đến lúc đó muốn tao bảo người quen trong lao chiếu cố hắn chút không? Giúp hắn cải tạo tốt một chút?”

Mấy người bên cạnh Kỷ đầu to bật cười.

“Cục cảnh sát không phải nói chỉ cần chúng tôi hoàn tiền, sẽ không phán cha của tôi sao?”

“Cục cảnh sát nói? Cục cảnh sát cũng nói các người mau chóng trả tiền! Các người tại sao không nghe?” Kỷ đầu to gân cổ nói, cùng với bộ dáng mấy người bên cạnh kia, những người khách khác không dám ngồi xuống.

Cung Trường nhịn cơn giận xuống. Không có cách nào, ai bảo sai đều ở trên người nhà cậu, huống chi Kỷ đầu to nói cũng đúng.

“Nhà chúng tôi hiện tại không có tiền trong tay. Đợi tôi tốt nghiệp đại học tìm được việc làm, lập tức trả tiền lại cho các người. Dì Kỷ cũng đồng ý rồi, nói chỉ cần chúng tôi chịu trả lại, sẽ không bức chúng tôi nữa.”

Kỷ đầu to ngươi cầm lông gà giả làm lệnh tiễn, chẳng qua muốn đến đây ăn không trả tiền hoành thánh, lợi dụng nhà bọn tao thôi! Đừng cho là tao không biết!

Hít thuốc phiện nhưng không có tiền nên lợi dụng nhà bọn tao! Không bằng cả bọn lưu manh!

Trong lòng Cung Trường tuy là nghĩ như vậy, nhưng biết đắc tội với đám người kia về sau buôn bán càng thêm khó khăn, hơn nữa em trai, em gái còn nhỏ, nếu để bọn chúng ngăn ở cổng trường, vậy cậu không phải mỗi ngày đều lo chết mất? Cho nên trong lòng cậu mắng chửi thì mắng chửi, vẫn nấu hoành thánh đặt ở trước mặt đám người kia.

Một chén ba mươi cái không thừa không thiếu.

Đám người ăn xong hoành thánh, lau miệng, phủi mông bước đi.

“Đợi đã! Tổng cộng tám đồng, thêm cả ghi sổ những lần trước, hết thảy bốn mươi hai đồng.”

Cung Trường chìa tay.

Kỷ đầu to quay đầu cười nhạo.

“Lần sau trả! Nhà mày nợ Kỷ gia bọn tao nhiều như vậy còn chưa bảo mày trả mà! Gấp cái gì! Ghi sổ, ghi sổ.”

“Vẫn ghi sổ thôi! Cái này gọi là lợi tức biết không? Ăn hoành thánh của hắn là để cho hắn trả tiền lời!” Bạn bè Kỷ đầu to nói chêm lời.

“Đúng vậy! Chíng là vậy! Đi thôi.”

Đám Kỷ đầu to đá văng ghế ngồi rồi rời đi.

Cung Trường thu bàn tay thành nắm tay, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không biết làm thế nào. Đang nghĩ có phải da mặt dày nói chuyện với hai ông bà nhà họ Kỷ hay không, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng trêu đùa của Kỷ đầu to.

“Đây chẳng phải là Tiểu Âm sao! Càng lớn càng xinh đẹp nha!”

“Tiểu Âm!” Cung Trường hét lớn một tiếng về phía bóng lưng đám kia.

Đám người tản ra, Tiểu Âm từ bên trong lách ra khỏi.

“Anh.” Trên mặt Tiểu Âm có cả sợ hãi và tức giận.

“Em sao lại chạy tới đây? Bây giờ an ninh trật tự không tốt, không phải đã bảo em buổi tối đừng tới sao?” Cung Trường hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng đám người kia, nhỏ giọng trách em gái.

“Không phải, anh! Anh về nhà nhanh nhìn xem đi! Mẹ và bà nội… Bọn họ, bọn họ…”

“Bọn họ làm sao?” Cung Trường nghe được nỗi bất an và khổ sở của em gái, hiểu ra sợ hãi trên mặt em gái không chỉ vì bọn Kỷ đầu to.

“Bọn họ… đánh nhau rồi! Mẹ đẩy ngã bà nội, bà nội nằm trên mặt đất rên hừ hừ, ông nội bạt tai mẹ, mẹ khóc chạy đi rồi! Ô… Anh, anh mau về nhà xem đi! Ô ô…” Tiểu Âm ôm tay anh trai khóc lớn.

Cung Trường chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Tự định thần xong, cậu bình tĩnh vỗ vỗ đầu em gái.

“Đừng khóc, đừng khóc, anh bây giờ quay về với em liền.”

Cung Trường gọi ông chủ cửa hiệu cắt tóc phía đối diện, nhờ giúp trông sạp một chút rồi lập tức kéo em gái chạy về nhà.

***

Lý Ứng Nhàn đi tới thế giới này đã gần bảy năm. Cho tới hôm nay y gần như hoàn toàn thích ứng với thế giới này rồi, mặc dù có lúc y vẫn hoài niệm cuộc sống đã qua.

Lại nói tiếp tựa như giấc mộng, đêm hôm đó y tản bộ ở hoa viên, bởi vì trời nóng lại lười gọi người hầu, liền tự mình đi tới giếng nước cũ trong viên múc nước uống. Kết quả trượt chân.

Bùm!

May mà thời điểm y ngã xuống bắt được sợi dây thừng ròng rọc kéo nước, may mà trong miệng giếng kia có thang trèo thợ đào giếng lưu lại. Một bước tiến lại trượt ba bước, chờ y thật vất vả mới túm được dây ròng rọc kéo nước, đạp lên bức tường được đặc biệt đào rỗng bò ra thì mới phát hiện, sự tình có chút bất thường.

Y rõ ràng đã hai mươi chín tuổi rồi. Nhưng thân thể y…

Phát sinh chuyện gì rồi? Ý nghĩ đầu tiên của y chính là mình đang nằm mơ, một giấc mộng hoang đường tột cùng, chân thật đến có thể đánh lừa toàn bộ cảm quan của y!

Khi y còn đang ở bên giếng nước ngờ vực, có người đi tới đưa cho y một túi đeo nhỏ.

“Mày sao còn ở đây? Bọn họ đã xuất phát, chỉ còn mỗi mình mày. Cả người sao ướt thế này? Bỏ đi! Đến giờ rồi, mày nhất định phải rời khỏi chỗ này đi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của mày! Đi thôi. Để tao tiễn mày đoạn đường cuối.”

Người đi tới ── một nam nhân tóc ngắn ăn vận phi thường kỳ quái cau mày, hết sức nghiêm túc nhìn y, nói xong điều mình muốn nói, kéo y chạy ra khỏi hoa viên.

Y nghe không hiểu người nam nhân này đang nói gì, cũng như không biết thứ giầy trên chân y phát ra tiếng kêu kút kít này là gì.

Lý Ứng Nhàn cảm thấy quái lạ, quyết định tùy cơ ứng biến, y thật muốn xem giấc mơ hoang đường này của y sẽ thành cái dạng gì!

Sau đó y nhìn thấy một… quái vật.

Lại sau đó y thấy được rất nhiều thứ kỳ quái, lại bị mang lên một con thuyền rất… vô cùng thần bí.

Sau khi thuyền đi được nửa vòng trăng, y một thân một mình bị đưa đến một dị nhân quốc hoa hòe sặc sỡ.

Sau khi y cuối cùng cũng chấp nhận mình không phải đang nằm mơ, y trong cõi mộng lại gặp một nam hài.

Nam hài kia nói tất cả những điều y phải biết.

Một nam hài rất thông minh. Lý Ứng Nhàn quen nếp sờ sờ cằm của mình nghĩ ngợi.

Thực kỳ diệu, kỳ diệu như y đi đến thế giới này, từ khi y mơ thấy tiểu nam hài kia, từ sau khi y nói chuyện với nam hài kia, y liền từ tình trạng vừa điếc vừa câm lại không biết chữ, tự nhiên tiến đến có thể lý giải, có thể vận dụng được, thật giống như một phần của nam hài kia dung hòa vào y.

Vì vậy, một người đàn ông hai mươi chín tuổi sinh hoạt trong thân thể một đứa trẻ nhỏ mười tuổi, dùng trí khôn và sự trưởng thành người lớn của y và toàn bộ tri thức đứa trẻ được học trong mười năm, Lý Ứng Nhàn bắt đầu cuộc phiêu lưu trên thế giới này. Nói cách khác, y hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của Lý Hàng.

Trong mười năm đi khắp thế giới, ở nước ngoài bất luận là ngân hàng nào gửi tiết kiệm ít nhất năm trăm vạn đô la. Không có sự hỗ trợ nào từ gia đình, sau khi đạt tới mục tiêu, từ bỏ công việc ở nước ngoài, một lần nữa về nữa tiếp nhận nhiệm vụ thứ hai.

Lý gia, một đại gia tộc nghe nói có lịch sử đã hơn ngàn năm, mọi nơi trên thế giới đều có các nhánh gia đình của bọn họ.

Mỗi một cuộc tuyển chọn người thừa kế thay mặt Lý gia, có thể nói là thách đấu lớn nhất đối với con cháu nhà họ Lý, cũng là thống khổ lớn nhất.

Muốn gánh vác hưng vinh một đại gia tộc, gia trưởng của y quả quyết phải có đầu óc khôn khéo, tỉnh táo nhất, một mình có thể tiếp nhận tất cả áp lực, trách nhiệm, không hành động vì cảm tình, trái tim cứng nhắc, kiên cường, đồng thời còn phải có khí phách mạnh mẽ có thể bảo vệ mình và chống lại kẻ thù ngoan cố.

Để chọn lựa ra người thừa kế thích hợp nhất, mỗi gia trưởng, trước khi thối lui hai mươi năm, sẽ bắt đầu chọn từ mỗi nhánh gia đình ra một nhóm trẻ con trai lẫn gái có tư chất, tiến hành huấn luyện tôi luyện kéo dài đến hai mươi năm.

Thế hệ Lý Hàng này tổng cộng chọn ra mười một đứa trai lẫn gái. Những đứa trẻ được chọn này ngay từ đầu đều ở Lý Viên tiếp nhận đủ loại tôi luyện, chỉ có đạt được một trình độ nhất định tri thức và thể năng mới có thể tiến tới nhiệm vụ thứ nhất.

Từ khi y tiếp nhận làm Lý Hàng thực hiện nhiệm vụ thứ nhất, mười một đứa nhỏ lúc đầu đã chỉ còn lại sáu đứa. Có hai đứa thương thế nghiêm trọng rút khỏi, ba đứa mất mạng trong cuộc huấn luyện thể năng đáng sợ và đầy bất trắc.

Khi Lý Ứng Nhàn xoay sở được chừng năm trăm vạn Mỹ kim, cũng đã đi được một vòng trái đất, quyết định hồi hương tiếp nhận nhiệm vụ thứ hai thì, một con cháu của chi nhánh khác của Lý gia đã về tới Lý Viên trước y.

Mà lần này người có thể trở về Lý Viên cũng chỉ còn hai người bọn họ. Bốn người khác, một đắc tội xã hội đen bị đổ xi măng, một dựa vào mại *** kiếm tiền cuối cùng chết khi đang tiêm ma túy, một người không biết tung tích, còn một người bị Lý Ứng Nhàn… làm thịt cho heo ăn.

Mỉa mai thay, năm đó y tựa hồ cũng đã tiếp nhận qua loại tôi luyện tương tự mới đạt được vị trí đương chúa nhà Lý gia, giờ lại trải qua… Y cũng không biết nên tính thời điểm này là gì, y lại phải trải qua một cuộc tranh đoạt thừa kế giống hệt!

Lý gia, thật đúng là ngàn năm như một ngày!

Lý Ứng Nhàn cười lạnh.

Đáng thương nhất chính là đám người thừa kế, bị phân loại xuất sắc, yếu kém, có lẽ bọn hắn khi tiểu học căn bản không biết cái gì gọi là tranh quyền đoạt lợi nhưng sau khi trải qua giáo dục tẩy não mười mấy năm, tranh đoạt vị trí làm chúa nhà Lý gia đã trở thành mục tiêu duy nhất của bọn hắn!

Đáng hận nhất chính là, cho dù chính bọn hắn muốn rời khỏi, nếu nhánh gia đình hỗ trợ bọn hắn không chịu đồng ý, bọn hắn cũng chỉ có thể chịu đựng đến chết, chịu đựng đến lúc bị đối thủ tiêu diệt mới thôi!

Sở dĩ ở Lý gia, hạnh phúc nhất không phải là người có năng lực mà là hạng người vô danh lại tầm thường. Cha mẹ chân chính bảo vệ con mình, khi đối mặt việc chọn lựa người thừa kế, sẽ cố tình giấu giếm năng lực của con mình, giấu tài của nó, giấu sự sắc sảo của nó.

Thực đáng tiếc, cha mẹ Lý Hàng không phải là gia trưởng yêu thương con họ. Vì quyền lợi bọn họ và nhánh gia đình, họ đem đẩy Lý Hàng nhỏ tuổi vào giữa cuộc tranh đoạt vị trí gia chủ vô cùng khắc nghiệt.

Lý Ứng Nhàn có đôi khi nghĩ, nếu như không phải là y mạc danh kì diệu nhập vào trong cơ thể Lý Hàng, Lý Hàng có thể đã chết ngay trong nhiệm vụ thứ nhất ── hoặc là chết trong cuộc sinh tồn tàn khốc, hoặc là chết trong ám toán của những người được ứng tuyển kế tục kia.

Y đã giết một người trong số đó, thì bởi vì đối phương không nên dùng cái thứ gọi là tình huynh đệ, lừa lấy năm trăm vạn Mỹ kim y thật vất vả mới tích góp được, càng không nên đối với y âm thầm hạ độc.

May mà y không phải Lý Hàng, may mà là y, Lý Ứng Nhàn sớm đã trải qua rất nhiều phản bội và lừa dối, Lý Ứng Nhàn đương chúa thứ hai mươi mốt của Lý gia!

Y đã giết tên kia, thì cũng giống như trước kia xử trí những tên mưu đồ hại y hay đắc tội y vậy, vứt cho heo ăn, còn y chỉ ở một bên nhìn. Y thích ăn thịt heo như vậy, cảm thấy thiên hạ không có loại thịt nào ngon bằng.

Vẫn còn một Lý Tranh, sớm hay muộn y cũng đem cái tên họ Lý đó ném vào chuồng heo. Cả gan thuê người đẩy y vào bồn a-xít sun-phu-rit…

“Cay hay không cay?”

“Cái gì?” Lý Ứng Nhàn lấy lại tinh thần.

Cung Trường sốt ruột hỏi lại một lần: “Tôi hỏi cậu ăn hoành thánh cay hay không cay?”

“… Cay. Cho tôi bánh nướng nữa.”

Lý Viên, cách xa bảy năm, y đã trở về.

“Bánh nướng? Oắt con, mày coi bây giờ là mấy giờ rồi mà còn bánh nướng bán? Vậy mày có ăn hoành thánh không?” Hoành thánh vốn định thả vào trong nồi lại trở về trong bát Cung Trường.

“Khụ, ông chủ, ông chủ buôn bán như vậy sao? Nói chuyện dữ tợn như vậy.” Lý Ứng Nhàn hiền hòa cười.

“Ngại quá, tôi sẽ sửa! Cậu rốt cuộc có ăn hoành thánh không? Không ăn phiền nhượng lại chỗ ngồi, còn có người chờ!” Cung Trường cao cao tại thượng dứt khoát sẽ không làm bát hoành thánh này, chuyển sang đi rửa chén.

Lý Ứng Nhàn cũng chẳng muốn so đo với loại tiểu thương này, y đói bụng, mà gần bên này còn bán đồ ăn cũng chỉ còn lại có một quán này. Lại nhìn xem quán, quả thực có người đang chờ.

“Ông chủ, cho tôi dùng hai phần. Cay một chút. À, đừng cho hành.”

“Đừng cho hành? Oắt con, mày có biết ăn hành rất có lợi không? Chẳng những có thể tiêu khuẩn kháng độc mà còn có thể bổ não nữa! Thấy mày vẫn còn là học sinh trung học, anh đây cho thêm nhiều hành chút, không thu thêm tiền.”

Cung Trường nhếch miệng cười, nhanh nhẹn đứng lên, dùng khăn mặt vắt ở đầu đòn gánh lau lau tay, thoáng chốc đã đếm thấy ba mươi hai cái hoành thánh được ném vào trong nồi.

Tiếp theo là phối hợp nguyên liệu, rõ ràng đã ném cả một nắm hành to vào trong bát.

Giở một nửa hai cái nồi, đổ nước sôi vào trong bát, thấy hoành thánh sắp trở mình rồi, dùng cái muôi đảo đi đảo lại hoành thánh trong nồi rồi vớt tất cả lên.

“Đây, đang còn nóng ăn đi. Cẩn thận bỏng lưỡi.”

Cầm bát đặt ở trước mặt Lý Ứng Nhàn, nghe thấy có người kêu tính tiền, lập tức đi qua tính tiền, dọn bát, lau bàn, bảo khách nhân đang chờ ngồi xuống, toàn bộ động tác tốn chưa tới một phút đồng hồ.

Lý Ứng Nhàn xoa trán, nếu như thị lực y không tệ, vừa rồi ngón tay cái chủ quán hoành thánh kia tuyệt đối có chạm vào bên trong nước dùng hoành thánh.

Bất quá… Ngửi thấy hoành thánh thơm ngát, y nghĩ đến ngay cả hamburger người ta cắn một nửa rồi y cũng đã nếm qua, việc này thực sự không tính là gì.

Dùng thìa vớt ra toàn bộ hành xanh nổi phía trên ra, bỏ chúng vào hai tờ giấy cuộn y kéo ra. Nhìn thấy trong bát không còn màu xanh nữa, lúc này y mới từ từ chậm rãi ăn bữa tối.

Nhưng khi tính tiền lại bị ông chủ quán hoành thánh kia mắng cho một trận, nói y lãng phí, không chịu ăn lương thực tốt, còn nói y lãng phí hai tờ giấy cuộn của quán!

Lý Ứng Nhàn dở khóc dở cười.

Người ta gọi y một tiếng oắt con. Quả thực nhìn bên ngoài bộ dạng y mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng chân chính bàn về tuổi tác, y có thể lớn hơn ông chủ quán hoành thánh thoạt nhìn ước độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi kia ít nhất mười tuổi!

Một mặt ở trong lòng nói thầm tính khí ông chủ quán hoành thánh kia nóng nảy, một mặt cảm thấy bát hoành thánh vừa nãy để lại dư vị vô cùng.

Cũng đã hơn mười một giờ khuya, quán hồn đồn này của ông chủ cũng không thiếu người đang chờ, xem ra tay nghề của ông chủ cáu kỉnh cũng không tệ lắm.

Lý Ứng Nhàn nghĩ lần sau sẽ tới chiếu cố việc buôn bán của quán.

Mà khi Lý Ứng Nhàn nghĩ như vậy, vạn không nghĩ tới lần sau đó sẽ đến nhanh như vậy.