Có người cảm ơn, hiển nhiên cũng có người oán hận.
Lúc này, có một người cơ hồ đã sở hữu được hết thảy, kém vài bước nữa là còn có thể hô phong hoán vũ, hiện đang nghiến răng nghiến lợi với Lý Ứng Nhàn.
Đúng hẹn hắn đến lấy năm trăm vạn USD, nghĩ đến việc sắp được cầm một số tiền lớn như vậy, tim hắn tựa như đã ngừng đập 10 giây đồng hồ. Còn thiếu chút nữa đã hò hét luôn trong văn phòng.
Năm trăm vạn USD, đây là toàn bộ tài sản của thiếu niên kia. Mà ông già lúc ra khảo đề đã nói rõ rằng: lần cạnh tranh này không cho phép dùng số tiền ấy.
Nói cách khác, ai mở miệng xin ông già số tiền ấy, cũng chẳng khác nào bị loại khỏi cuộc chiến giành quyền thừa kế.
Khi nhìn đến cái số tiền này, hắn vạn phần khẳng định tiểu tử kia nhất định đã mở miệng với ông già. Hắn hiện chỉ đang chờ đợi ông già nói với hắn —— con chính là đại gia chủ tiếp theo của Lý gia.
Nhưng mà chờ mãi chờ mãi, một tuần sau ông già cũng không có phản ứng gì. Hắn không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho ông già hỏi bóng hỏi gió.
Ông già trả lời chắc chắn: “Năm trăm vạn của con và nó vẫn còn ở ngân hàng.”
Một câu làm Lý Tranh từ nay về sau đứng ngồi không yên.
Nó thế nhưng không hề động đến số tiền kia, chẳng phải nó đang cần năm trăm vạn đó sao?
Đây chính là năm trăm vạn USD na! Đổi thành nhân dân tệ là gần bốn mươi triệu đó!
Lúc này Lý Tranh mới phát hiện, hắn thật sự biết quá ít về đứa em cùng cha khác mẹ này. Chỉ vì một người bạn thân mà có thể lập tức lấy ra năm trăm vạn USD? Hắn tự nhận hắn tuyệt đối không có được hào khí như vậy. Đừng nói là bằng hữu, cho dù là cha hay mẹ, hắn còn phải cẩn thận lo lắng tính toán một phen. Chủ yếu là, nó lấy đâu ra số tiền này?
Không được, hắn không thể tuột dốc như vậy! Hắn không thể ngồi đây chờ chết, trước hết hắn phải phong kín tất cả những đường tiến của nó!
Ta cũng không tin, ngoài năm trăm vạn này ra ngươi còn có thể kiếm tiền ở đâu nữa!
Hiện tại với hơn bốn triệu nhân dân tệ này, hắn có thể dễ dàng giải quyết nhiều chuyện.
Có tiền là có thể sai ma khiến quỷ, Lý Hàng, ta tuyệt đối sẽ không tặng vị trí này cho ngươi.
Đồng thời Lý Tranh cũng cảm thấy thời cơ đã đến, hắn bắt đầu chính thức tiến quân vào thị trường. Đồng thời, hắn cũng bắt tay vào việc chặn tất cả những con đường sống của đối phương.
Mà khi hắn bắt đầu triển khai cục diện thì lại phát hiện, cái tên Lý Hàng tựa hồ đã sớm nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu, mọi người khi nhắc tới Lý Hàng đều cười chúc mừng hắn: Lý gia các ngươi thật là anh hùng xuất thiếu niên a, người nào cũng giỏi.
Cái này cũng chưa tính là gì, đáng sợ nhất chính là, hắn đã chuẩn bị phương pháp giao hảo qua lại với nhân vật mấu chốt, mà lúc hắn nhìn lại, lại phát hiện phương pháp đó đã có một người trong Lý gia sử dụng.
Hắn lôi kéo làm quen với thị trưởng thành phố, ông ta mở miệng hay ngậm miệng đều là khen ngợi Lý Hàng, biểu tình cùng lời nói đều không một chút nào che giấu hảo ý với Lý Hàng.
Hắn đã từng lên kế hoạch hỏi cưới con gái của thị trưởng, nhưng đối phương chỉ mới mười tám tuổi, hắn vẫn hơi chần chừ. Mà khi hắn đi đến nhà thị trưởng để thăm dò, lại phát hiện cậu em họ của hắn bọc một đầu băng vải ăn cơm ở nhà thị trưởng. Thị trưởng giới thiệu cho hắn: “Cậu biết không, em họ của cậu học chung trường với con gái tôi đấy. Cậu ấy giúp con tôi rất nhiều, nếu không nhờ cậu ấy, Tiểu Bội nhà chúng tôi. . . . . .”
Nguyên lai là kế anh hùng cứu mỹ nhân cổ lỗ sĩ.
Ngay từ đầu hắn nghĩ rằng mục đích của đối phương giống hắn, nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, hắn mới biết được Lý Hàng đã sớm nói rõ rằng chính mình đã có ý trung nhân, mà cô con gái của thị trưởng tên Tiểu Bội kia hình như cũng không thèm để ý điểm ấy, trái lại hoàn toàn coi Lý Hàng như anh em trong nhà.
Đối với gia đình thị trưởng, sự tồn tại của Lý Hàng như bù lại sự tiếc nuối khi bọn họ không có con trai.
Ngươi xem, tiểu tử kia diễn trò giả vờ đáng yêu, hoạt bát, năng động lại hiếu thảo! Nhất là nó còn có lợi thế là cái gương mặt kia!
Được rồi, việc kết giao hắn đã hoàn toàn chậm bước, nhưng hắn có thể không đi cửa sau mà trực tiếp tiến công. Mặt khác trừ bỏ hai nhân vật mấu chốt này, hắn hẳn là còn có vài người có thể hối lộ.
Nhưng vấn đề lại nảy sinh, lúc trước tài chính hắn còn yếu, chưa kịp lập tức tiến quân vào thị thường bất động sản, chờ sau khi hắn lấy được năm trăm vạn của Lý Hàng, kết hợp với điều kiện của mình, hắn liền vay ngân hàng một số tiền lớn.
Nhưng khi hắn tiến vào thị trường, đang chuẩn bị đánh trống khua chiêng đại náo một phen, thám tử mới nói cho hắn biết, công ty bất động sản mới thành lập mà đã rất có tiếng tăm dường như có quan hệ với em trai của hắn. Hiện tại công ty này đang cùng những công ty khác công khai đấu thầu mấy dự án cực kì quan trọng của thành phố.
Hai tháng trước? Khi đó chẳng phải là thời điểm Lý Hàng mới vừa về nước không lâu sao?
Ha ha, nguyên lai lúc đó ngươi cũng đã tính toán kỹ cả rồi. Ha ha ha!
Bất kể chuyện gì hắn cũng chậm chân hơn nó.
Hắn thực uể oải, hắn cố lấy dũng khí đi tìm ông nội, cũng chính là cầu cứu Lý gia gia chủ trước tiên.
Lý Điển Thuận thấy cháu nội tới tìm mình, trên cơ bản đã biết mọi chuyện, chỉ thản nhiên nói một câu: “Nếu có người muốn đấu với con, con làm sao cũng không cản nổi hắn, vậy thì cách duy nhất con có thể làm là đi đằng sau hắn, làm chậm tốc độ của hắn, tốt nhất là làm phân thân của hắn luôn bận rộn.”
Lý Tranh ngẩng đầu, tuy rằng hắn hy vọng, nhưng không nghĩ tới ông già thực sự sẽ giúp hắn một phen.
Tại sao? Bởi vì hắn cháu nội của ông già, hay. . . . . .
Mặc kệ đáp án có phải là cái mà hắn không thích kia đi chăng nữa, hắn chỉ còn có thể đi theo con đường mà ông già sắp đặt.
“Đừng thuê sát thủ giết nó nữa.”
Khi hắn rời đi ông già chợt nói một câu như vậy.
Lý Tranh cắn răng, không quay đầu lại bước đi thẳng.
***
Ngày 12 tháng 10, lúc Cung Trường đang bãi quán đột nhiên bị cảnh sát bắt, nói rằng hoài nghi hắn buôn lậu thuốc phiện.
Cảnh sát đi lục soát Cung gia, tìm ra gần một kilogram thuốc giảm đau. Chứng cứ phạm tội đã rành rành, Cung Trường lần thứ hai phải hầu tòa.
Cung gia một phen náo loạn, sống chết không chịu tin rằng Cung Trường làm chuyện thiếu đạo đức như vậy. Từ Thiên vì bạn xuất quân lần nữa, qua lại bôn ba thu thập căn cứ chính xác rằng Cung Trường bị người hãm hại. Vừa tìm được thì lại có chuyện: việc này lại dính đến Cung lão ba.
Làm sao bây giờ? Từ Thiên tiến thoái lưỡng nan.
Lý Ứng Nhàn sau khi biết được việc này, trừ việc bảo đảm với Cung Trường là trong thời gian bị bắt sẽ không gặp chuyện rủi ra, y bắt đầu cao thấp đi nhờ vả, hy vọng việc này có thể từ lớn biến nhỏ. Từ Thiên và y đều muốn hi sinh Cung lão ba, lại sợ Cung Trường không thể chấp nhận sự thật này.
Bản thân Cung Trường không hề kích động với việc hắn bị bắt. Thậm chí hắn còn nói giỡn: năm nay là năm hắn bị sao Thái Tuế(ngôi sao xui xẻo) chiếu mạng, mới có thể chịu lao ngục tai ương không ngừng.
Không nghĩ tới những lời này lại làm cho gương mặt búp bê luôn luôn tươi cười phải biến sắc.
“Nói không chừng ta chính là Thái Tuế của ngươi.”
“Bậy bạ!” Cung Trường ngồi sau song sắt cười nhạo.
Ứng Nhàn không cười, “Ngươi còn nhớ lúc chúng ta đụng phải gã đạo sĩ ở cầu vượt không.”
Cung Trường phất phất tay, “Người như thế sao có thể tin được. Bọn họ chỉ bịa chuyện mà thôi. Cậu càng tin tưởng sẽ càng nghĩ nó là sự thật. Đây là gọi là tác dụng tâm lý!”
Ứng Nhàn trầm mặc, trong chốc lát đột nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới, hết thảy những việc phát sinh xung quanh ngươi đều là vì ta ở bên cạnh ngươi mà xảy ra? Thời điểm em gái ngươi chết, ngươi thật sự không nghĩ tới lời cảnh cáo của gã đạo sĩ kia là thật sao?”
Cung Trường không thể trả lời. Hắn quả thực từng nghĩ vậy, nhưng thế cũng không đại biểu cho việc hắn sẽ hồ đồ mà đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Lý Ứng Nhàn.
Thấy Cung Trường không nói lời nào, trên mặt Ứng Nhàn xẹt qua một tia thất vọng cùng khó chịu.
“Ta. . . . . .”
“Ứng Nhàn.”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Tôi nói đó không phải là lỗi của cậu thì là không phải. Ngược lại nếu không có cậu, có lẽ cảnh ngộ của tôi so với hiện tại sẽ còn tệ hơn nhiều. Cậu cũng đã nói rằng, cậu đến với thế giới này khẳng định là có ý nghĩa gì nào đó, và tôi tin nó không phải là ý xấu. Còn tuy rằng trên cơ bản cậu là một đứa trẻ hỗn láo, lừa đảo, một người giả nhân giả nghĩa, nhưng tôi. . . . . . rất cao hứng khi được quen biết cậu.”
Ngươi đã từng thấy một nụ cười ôn nhu nở trên khuôn mặt một đại trượng phu kiên cường bao giờ chưa?
Nếu ngươi đã thấy qua, ngươi sẽ hiểu tâm tình của Ứng Nhàn lúc này.
“A Trường. . . . . .”
“Ân?”
“Ta yêu ngươi.”
Thiết! Một cổ nhân cũng dám nói mấy lời này! Cung Trường quay đầu đi làm bộ thập phần khinh thường.
Nhưng Ứng Nhàn lại nở nụ cười, y thậm chí muốn cách song sắt hôn nam nhân này một cái.
Ứng Nhàn mới vừa đi, Cung lão ba đã cầm theo đồ tới thăm con.
Phụ tử hai người mặt đối mặt, im lặng hồi lâu.
Vẫn là Cung lão ba mở miệng trước: “Tiểu Trường, con. . . . . . con khỏe chứ?”
Cung Trường liếc mắt nhìn người cha càng ngày càng già và gầy yếu, “Hoàn hảo, dù sao cũng không phải lần đầu tiên thay ông ngồi tù.”
Cung lão ba mạnh mẽ ngẩng đầu.
“Không cần kinh ngạc như vậy,” Cung Trường lạnh lùng cười, “Ứng Nhàn nói cho tôi biết rằng chuyện này không phải là hãm hại vu oan, như vậy thì chắc chắn là trong nhà thật sự có người làm việc thiếu đạo đức a!
“Ông nội, bà nội? Đương nhiên không có khả năng. Tiểu Võ? Tôi biết nó không phải đứa như vậy. Mẹ không ở đây, cũng không phải là tôi, Tiểu Âm đã chết, chỉ còn lại một người. Ông khi nào thì bắt đầu làm chuyện này?”
Cung lão ba mắt láo liên, tựa hồ lo lắng người trông coi sẽ nghe được.
Cung Trường vuốt mặt, bây giờ hắn không còn muốn thừa nhận đây là cha của mình nữa, trước đây hắn còn sùng bái ông ta như vậy! Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi ông ta? Hay bản chất của ông ta vốn là thế?
“Tiểu Trường, Ứng Nhàn kia là ai? Lúc nãy ba thấy nó đi ra ngoài, mà bộ dáng mấy tên cảnh sát cũng tựa hồ rất khách khí, tôn trọng nó. . . . . .” Cung lão ba cố gắng gượng cười.
“Hỏi cái này để làm gì? Nó là ai thì quan hệ gì với chúng ta?” Cung Trường trong lòng biết rõ ông ta đang nghĩ cái gì.
“Cái này. . . . . .” Cung lão ba chà chà tay, nhìn lén người trông coi phía bên ngoài, tới gần song sắt thấp giọng nói: “Nó có thể làm con trắng án đúng không? Ba là nói. . . . . . đem chuyện này bãi bình được đúng không?”
“Không được.” Hai chữ ngắn ngủn cắt đứt tính toán của Cung lão ba.
“Tôi hỏi ông, ông tốt nhất nên thành thật, ông đã hít thuốc phiện đúng chứ?” Cung Trường tận lực làm chính mình bình tĩnh.
Cung lão ba do dự thật lâu.
“Ông cho rằng ông có thể lừa được tôi? Ông trở về cũng không dám về nhà, không phải là sợ cơn nghiện phát tác bị chúng ta biết sao? Ông xem, hiện tại đáy mắt ông thâm quầng không còn chút tinh thần nào cả, hai con mắt mông lung, miệng thì đầy mùi hôi thối, ông cho rằng ông lừa được ai? Ông có tin lát nữa ông ra ngoài sẽ bị cảnh sát hỏi thăm không? Số tiền ấy ông đều dùng để mua thuốc phiện đúng chứ?”
Thân thể Cung lão ba run rẩy, cúi đầu nhìn mặt đất.
Ngay tại lúc Cung Trường nghĩ ông sẽ trầm mặc, muốn gọi người trông coi kết thúc buổi viếng thăm. . . . .
“Ba biết, ba rất xin lỗi các con. Ba. . . . . . Ba chỉ là muốn một lần làm nên sự nghiệp lớn, ba chỉ không muốn người khác xem thường nhà ta lần nữa, ba muốn các con được sống no đủ hạnh phúc a!”
Cung lão ba ngẩng đầu, mang theo giọng nghẹn ngào nói: “Chỉ là ba không có tư cách ấy, mà cho dù có đi chăng nữa, khi ba nói ra mẹ con sẽ phản đối, bà nội con lại càng không chấp nhận ý kiến của ba. Lúc ấy ba thật sự cảm thấy đó là một cơ hội ngàn năm có một, cho nên ba. . . . . .
“Tiểu Trường, con phải tin ba, lúc ấy ba tính rằng buôn bán sinh lời sẽ trở lại, ba thật không ngờ phải rời nhà lâu như vậy, ba cũng không chưa hề nghĩ tới việc vứt bỏ các con, con phải tin tưởng ba!”
Cung Trường chỉ một mực nhìn ông.
Nước mắt hối hận của Cung lão ba chảy xuống, “Chính là. . . . . . Chính là. . . . . . Bên ngoài người xấu nhiều như vậy, lơ đãng một chút toàn bộ tiền của ba đã mất sạch. Ba rất hoảng sợ, công việc cũng vì vậy mà không thuận lợi, khi đó có người cho ba một gói thuốc lá, nói nếu hút phiền muộn sẽ vơi đi. Ba cũng nghĩ đó chỉ là điếu thuốc bình thường, không để ý lắm liền cầm lấy.
“Đến khi ba hút được hai điếu, ba đã mắc câu của người nọ. Hắn ta lúc đầu nói là bằng hữu, không cần ba đưa tiền, về sau mức độ nghiện của ba ngày càng nặng, hắn nói thuốc đó đắt tiền lại khó mua, bắt ba trả tiền cho hắn, đến khi ba phát hiện ra đã không còn kịp rồi. . . . . .”
Cung Trường hít sâu, nhắm mắt sau đó lại mở ra: “Ông trở về là bởi vì không có tiền hay là để trốn nợ?” Đây là kết quả điều tra của Ứng Nhàn và Từ Thiên.
Cung lão ba không nghĩ tới đứa con của ông có thể biết rõ như vậy, kinh hách qua đi thì cũng không muốn giấu diếm nữa.
Vay nặng lãi! Cho dù đã biết chuyện này, Cung Trường vẫn thiếu chút nữa bạo phát.
“Vậy lúc ông nói ông đi tìm việc làm cũng chỉ là. . . . . .”
“Không phải!” Cung lão ba vội vàng phủ nhận, “Ba thật sự có đi tìm việc, nhưng sau đó tìm không được, ba không có tiền, con. . . . . . Con lại không chịu cho ba vay, vừa lúc có người chủ động tới tìm ba, nói chỉ cần ba giúp anh ta vận chuyển đồ một chút, anh ta sẽ trả ba một số tiền lớn. Thật sự! Chỉ là vận chuyển đồ mà thôi!”
Cung Trường vì tức giận mà cười, “Nói vậy nghĩa là đến tột cùng là tôi sai? Tôi sai bởi vì tôi là một đứa con bất hiếu không cho cha mình tiền để đi mua thuốc phiện, đúng chứ gì!”
Cung lão ba bị châm chọc, nói không nên lời. Nhạ nhạ nửa ngày, chỉ nói một câu: ba cũng không muốn chuyện thành ra như vậy.
Đúng vậy, không ai muốn thế cả. Nhưng vấn đề không phải là ông muốn hay không, mà là suy nghĩ của ông ngay từ đầu đã sai lầm rồi!
Cung Trường nhìn bóng dáng cha ruột mình ủ rũ rời đi, trong lòng cũng không rõ là tư vị gì.
Đáng thương nhưng cũng đáng giận!
Cung Trường không biết, Cung lão ba lại càng không hay rằng, đoạn đối thoại của ông và đứa con, đều đã bị thu vào clip.
Lý Ứng Nhàn không nói cho Cung Trường biết, y đã nhờ vài vị cảnh sát cài camera mini trong phòng thăm. Y đoán Cung lão ba hẳn là sẽ đến thăm con, nhưng không thể khẳng định chắc chắn. Thế nên y chuẩn bị một chút.
Hiện tại thứ này đã phát huy công dụng.
Cung lão ba thấy những hình ảnh quen thuộc trước mắt, sắc mặt xanh mét, ánh mắt đều tan rã.
“Ngẫm lại cho tốt, ta không muốn dùng thứ này để tố giác ông. Bởi vì ta biết Cung Trường cho dù hận ông, không muốn tha thứ cho ông, nhưng hắn vẫn xem ông là cha ruột. Người kia thà để chính hắn ngồi tù chứ không muốn người nhà mình phải chịu tội. Không quan tâm rằng hắn có vô tội hay không.” Gương mặt thường xuyên mang nụ cười bây giờ đã tiêu thất hoàn toàn.
“Ông đã hại hắn một lần, còn muốn hại hắn lần thứ hai sao?”
Cung lão ba ngơ ngác nhìn thiếu niên mang gương mặt đáng yêu đằng trước, một đứa trẻ làm sao có thể mang ánh mắt lạnh băng như thế.
“Nếu ông thực sự còn lương tâm, vậy phiền ông lập tức biến cho khuất mắt ta, biến mất khỏi cái thành phố này, và vĩnh viễn cũng đừng để ta thấy ông, nếu không. . . . . .”
Cung lão ba rùng mình một cái.
Tại sao ông linh cảm rằng thiếu niên này sẽ giết mình? Hơn nữa không có chút do dự hay thương hại.
***
Cung lão ba chủ động ra đầu thú, vụ án vốn rất đơn giản, nhưng bởi vì bị Lý Tranh can thiệp cho nên lại hóa phức tạp.
Cái này Lý Ứng Nhàn không thể không cười khổ, xem ra Lý Tranh rất quyết tâm, tính toán lợi dụng Cung Trường- điểm yếu của y để gây phiền toái cho y, làm y không rảnh đi lo chuyện khác.
Đúng vậy, y và Lý Tranh có thể nói là kỳ phùng địch thủ. Dù sao lấy năng lực của hắn ra mà nói, lúc hắn triển khai phần lớn lực lượng để đối phó với tay chân của y, y cũng chỉ có thể toàn lực ứng phó. Vì y căn bản không dám phớt lờ, y sợ. . . . . . sợ ở lúc y và hắn tranh đấu Cung Trường sẽ bị thương tổn.
Chắc hẳn Lý Tranh lúc này đang cười khoái trá đây mà, bởi vì hắn đã tóm được điểm yếu của y!
Cũng hệt như Ứng Nhàn đoán, ngay từ đầu Lý Tranh đã cười khoái trá rồi, nhất là sau khi hắn phát hiện kế sách của hắn đã phát huy tác dụng. Nhưng nụ cười này cũng không duy trì lâu, vì có ai đó đã nói rằng, người cười vào phút cuối cùng mới là người chiến thắng!
Sau đó không lâu Lý Tranh liền phát hiện, ngay tại lúc hắn sử dụng toàn bộ lực lượng, tự tin rằng mình đã trói chặt tay chân của Lý Hàng thì ngày hôm ấy Lý Hàng cũng không đến buổi họp, nghe nói là phải lên tòa với tên hồn đồn quán chủ Cung Trường gì đó. . . . . . Dưới tình huống này, hắn nghĩ hắn đã nắm chắc phần thắng! Huống chi trước đó Lý Hàng cũng rất bận rộn, hắn cũng đã gây ra không ít chướng ngại.
Từng đại biểu công ty và báo giới, cũng đưa ra kế hoạch khai phá.
Hắn từng bước từng bước xem qua, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc cũng nhịn không được tràn ra một tia tự đắc mỉm cười. Cái gì gọi là hi vọng cuối cùng? Ha ha! Ông nội, ông thật không ngờ đi, cuối cùng người thắng chính là Lý Tranh ta!
Nhưng kết cục của việc này lại ngoài dự đoán của hắn.
Không phải là công ty kiến trúc của hắn, cũng không phải công ty bất động sản nghe nói là có quan hệ Lý Hàng, mà là một công ty kiến trúc của Mĩ vừa mới thâm nhập vào thị trường Trung Quốc được một năm!
Công ty này cũng từng là đối thủ của Lý Tranh, nhưng thời điểm tầng lớp thượng lưu đã gần như bị thế lực của Lý gia bao trùm hoàn toàn, hắn làm sao tin được một xí nghiệp nước ngoài có thể khai phá một thị trường bản địa được? Căn bản là một chuyện vô lý!
Nhưng trên đời luôn luôn có vài chuyện ly kỳ như vậy xảy ra, Lý Tranh không thể không tin.
Đương lúc Cung Trường được tuyên bố vô tội và ra về, quay sang bên người thoạt trông là thiếu niên nhưng kỳ thật đã là lão quỷ trung niên từ ngàn năm trước.
“Này, không phải cậu nói hôm nay có buổi họp gì quan trọng với cậu sao? Không đi có sao không?
Ứng Nhàn cười ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, “Không sao. Sau khi làm tốt phần chuẩn bị, ta cũng đã giao toàn quyền cho các “hiệp sĩ bàn tròn” của ta rồi, ta tin họ sẽ cố gắng làm tốt.”
(Hiệp sĩ bàn tròn: Theo truyền thuyết về Vua Athur vị vua thời Trung cổ, người khai sáng vương quốc Anh, bàn tròn là một chiếc bàn kỳ bí ở Camelot, nơi vua Athur và các hiệp sĩ của ông thường ngồi để thảo luận về các vấn đề quan trọng liên quan tới an ninh vương quốc. Tại chiếc bàn tròn này, tất cả những người ngồi quanh nó đều ngang hàng nhau, không ai là lãnh đạo. Ở đây là chỉ đồng bọn của A Nhàn.)
“Hiệp sĩ bàn tròn?” Không biết sao, trong mắt Cung Trường có điểm khinh thường.
Ứng Nhàn thở dài, y biết nếu nói ra cũng chả được khen thưởng hay gì. Xem đi, từ lúc A Trường của y biết đáp án về buổi tối kia xong, cũng chưa từng thấy dịu dàng hơn với y a.
Kỳ thật cái đáp án về buổi tối kia y nghĩ vốn đã là một quá khứ mơ hồ không nhớ rõ rồi, nhưng hồn đồn quán chủ họ Cung này bên ngoài nhìn thì võ tráng lắm chứ, kỳ thật bản chất đầu óc thì xoay chuyển nhanh không ai sánh bằng! Sao lại không dùng cách dụ y lên giường rồi bóng gió nói ra đi, lại trực tiếp lúc bị giam, cách một song sắt đột nhiên thắc mắc làm gì.
Tuy rằng y đã quen với cái lối suy nghĩ bay vọt như vậy của hắn, nhưng tại nơi này, dưới tình huống đó, y thật sự không nghĩ tới đối phương sẽ không sợ người trông coi nghe thấy mà hỏi một vấn đề nhạy cảm như vậy.
Sau đó y nói gì a?
Ứng Nhàn quả thực chẳng dự đoán được hết thảy phát sinh của ngày hôm đó.
Y. . . . . . Vẻ mặt cầu xin hỏi Cung Trường, có phải hay không sẽ cáo y tội giết người và cưỡng gian.
Cung Trường lầm bầm hai tiếng, đơn giản nói thời gian thăm đã kết thúc.
Ai! Việc duy nhất đáng ăn mừng ngày hôm đó chính là, người trông coi căn bản không lưu ý đến đoạn đối thoại của hai người họ. Bởi vì số lần y vào đó thăm thật sự rất nhiều.
“Ách, ngươi biết không, ở Mĩ ta có một công ty nha. Nhưng bởi vì tuổi còn trẻ, ta đã mời một người tài giỏi ngồi vào vị trí phụ trách đó rồi, bất quá cái này cũng không ảnh hưởng chuyện ta mới là chủ nhân thực sự của công ty đó. . . . . Ân. . . . . . Biểu tình hiện tại của ngươi, có phải là đang lo lắng cho ta hay không?” Ứng Nhàn cợt nhả hỏi.
“Cút!”
Ứng Nhàn lại thở dài, “A Trường, ngươi có thấy rằng thái độ của ngươi đối với ta có hơi khắt khe không?”
“Nga? Vậy sao?” Cung Trường cố ý ngửa đầu nghĩ nghĩ, “Vậy đổi thành. . . . . . Cút ngay tên ***! Thấy thế nào?”
“. . . . . . Đại lão gia, phiền lão nhân gia ngài vẫn là nên duy trì nguyên trạng đi.” ***? Còn ”cây” kia vẫn có ích mà? (if u know what I mean =))) )
“Vừa rồi cậu nói ở Mĩ cậu có một công ty, sau đó thì sao?” Cung Trường trong mắt mang ý cười. Nếu hắn hiểu được suy nghĩ hiện tại của đối phương, hắn đại khái sẽ không cười được như vậy.
“Sau đó?” Người nào đó lập tức ngẩng đầu, giây lát đã nhìn thấy ý cười lướt qua trong mắt A Trường của y, nhất thời sức sống lại bắn ra bốn phía, trên mặt toả sáng.
—— Nếu y hiện tại thật sự mang bộ dáng ba mươi bảy tuổi kia, vậy y bây giờ thoạt nhìn nhất định rất giống cái loại gọi là “bạn trai bé”, hoàn toàn bị đối phương nắm mũi dắt đi mà mặt vẫn ngời ngời hạnh phúc!
“Sau đó ta đem giá cả quy định trong nước báo cho bọn họ, tạo quan hệ với vài lão già có quyền để làm bước đệm, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ hẳn là phải trúng thầu lần này.”
Ngay tại lúc Lý Ứng Nhàn vừa nói xong, một trận rung từ trong túi quần y truyền ra. Vừa lấy ra đã thấy tin tốt do đồng bọn y gửi đến.
“Tin tốt?” Cung Trường thấy y cười đến tận mang tai là đoán ra.
“Ân!” Rốt cục cũng thành công!
Thấy tên đầy tớ vui vẻ như vậy, Cung Trường cũng nhịn không được có chút ý châm chọc.
“Tôi sao lại cảm thấy tiểu tử cậu mở công ty dễ dàng như vậy, mà tôi dù cố gắng như thế nào vẫn chỉ là chủ quán hoành thánh nho nhỏ? Nói xem, có phải do cậu so với ta thông minh hơn rất nhiều không? Hay vì cậu may mắn hơn?”
Không phải hắn muốn thể hiện sự bất mãn của mình với cuộc đời, hắn chỉ đơn thuần là thắc mắc thôi.
Ứng Nhàn chắp tay, dáng vóc tiều tụy, thành kính nói: “Ta nào dám cùng Đại lão gia ngài so sánh thông minh, tiểu nhân như ta. . . . . . chẳng qua vận khí tốt mà thôi, vừa lúc sinh ra trong Lý gia, lại vừa lúc có hai người cha. Một người cha trên danh nghĩa, và một người cha ruột.
“Người cha trên danh nghĩa thầm muốn lợi dụng ta, tranh thủ ích lợi, cha ruột thì vẫn muốn mang ta thoát ly sự quản lý của Lý gia. Ta ở nước ngoài bảy năm, nếu không phải có ông ấy âm thầm giúp ta, chỉ sợ sau khi về nước ta sẽ không dễ dàng đồng thời thành lập một tổ chức ngầm cùng hai công ty như vậy đâu.”
“Hai người cha?” Cung Trường kinh ngạc, chuyện này hắn chưa từng nghe Tiểu Hàng nói qua. Trong nháy mắt, trong đầu giống như hiện lên hình ảnh gì đó. . . . . . số tiền hàng trăm nguyên kia?
“Chuyện này rất dài, A Trường thân ái của ta, ngươi phải kiên nhẫn mà nghe ta nói. . . . . .”