Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan

Chương 53: Thanh mai nhỏ bé có chút mạnh (53)

Editor: Mai Tuyết Vân

Sau khi đưa ra quyết định, Thích Hà không nói nhiều mà lập tức thu dọn hành lý đơn giản một chút, sau đó rời khỏi nhà họ Thích.

Hành động này không phải quá ngu ngốc sao? Lúc tỏ ra mạnh mẽ, nhất định là thấy kiêu ngạo tự trọng ngất trời. Nhưng thứ hắn buông bỏ cũng không phải hạt vừng, mà chính là gia nghiệp mấy chục đến trăm triệu của nhà họ Thích, nếu lỡ hối hận thì sao?

Mau trốn đi thôi, chạy cho nhanh!

Thật ra hắn cũng không ngu, mấy năm qua hắn đã lặng lẽ trữ không ít tiền, ngay cả việc kết hôn và nhà mới đều đã sắp xếp ổn.

Cho nên, nhanh chóng chạy thôi!

Đã lâu rồi chưa được gặp cô ngốc, hắn rất nhớ cô. Rất lâu rồi cũng không có thời gian bồi dưỡng tình cảm với cô ngốc, nhân cơ hội này quấn lấy cô, sau đó cưới người ta vào cửa!

Suy nghĩ như vậy, không hiểu sao Thích Hà lại cảm thấy sôi sục ý chí chiến đấu! Nhưng mà khi đi tìm Phồn Tinh, vẫn cố gắng xây dựng bầu không khí mất mát.

Hắn thậm chí cũng không biết, cuối cùng là bản thân có bệnh? Hay là cô ngốc có bệnh nữa?

Rõ ràng là bị đuổi khỏi nhà mất hết tất cả, hai bàn tay trắng, chuyện đau buồn như vậy, nhưng bây giờ hắn lại còn có chút... Phấn khởi?

Nếu không cố gắng tỏ ra mất mát, Thích Hà có chút nghi ngờ bản thân sẽ nhảy dựng lên khi xuất hiện trước mặt Phồn Tinh.

Khi Thích Hà kéo valy xuất hiện trước mặt Phồn Tinh, cô gái tò mò nghiêng đầu nhìn hắn. Bông hoa nhỏ sao thế? Cảm giác rất lạ.

Rõ ràng khóe miệng cong lên, tâm tình chắc là không tệ, nhưng vì sao lại tỏ ra vô cùng không vui?

"Bé ngốc, tôi không còn gì nữa rồi." Thích Hà đi qua ôm lấy Phồn Tinh, cực kỳ đau lòng.

Lúc này, nếu cô ngốc nói một câu: "Cậu còn có tôi."" Vậy thì quá hoàn hảo.

Cuối cùng Phồn Tinh bị ôm hồi lâu, không chống đỡ nổi, bấu vào eo Thích Hà, khàn giọng nhắc nhở: "Này...Cậu đè...Mũi tôi rồi...""

Ôm rất chặt, cả đầu nhỏ của Phồn Tinh bị đè vào lòng Thích Hà, không thể thở nổi. Phồn Tinh rất nuông chiều Thích Hà, cứ thế đợi đến khi không thở được, mới mở miệng nhắc nhở.

Thích Hà: "..."

Sau khi buông cô ra, Thích Hà đau khổ nói: "Bé ngốc, tôi vì cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Thích rồi...""

Dứt lời hơi ngưng lại, ánh mắt dừng lại trên người Phồn Tinh, ánh mắt sáng ngời dò hỏi chờ Phồn Tinh.

Phồn Tinh cũng không hiểu lắm đuổi ra khỏi nhà là có nghĩa gì, dù sao đối với Phồn Tinh mà nói, bông hoa nhỏ của cô là do cô bảo vệ, có liên quan đến nhà họ Thích?

Bông hoa nhỏ đang đi làm giết thời gian ở công ty nhà họ Thích mà thôi.

Trong lòng Sưu Thần Hào quả thực càng giống cún con: [Cô không hỏi hắn vì sao ư!!!] Nếu không Chiến thần đại nhân của của nó trông đợi nhìn cô làm gì? Có biết phải động viên không thế? Thật đau lòng thay Chiến thần đại nhân của nó!

"...Vì sao?" Phồn Tinh chậm rãi hỏi.

"Thích Mộc Vũ muốn tôi kết hôn liên doanh, tôi không đồng ý."" Vì cô ngốc hỏi quá lâu, suýt chút nữa hắn không giả vờ được.

Trong lòng Phồn Tinh phân tích những lời này một lượt, chậm rãi ngừng phản ứng. Phát hiện ra không hề liên quan đến mình, vì thế Phồn Tinh hoài nghi.

"Theo tôi thấy...Có liên quan gì đến tôi ư?" Vì sao nói vì cô mà Thích Hà bị đuổi khỏi nhà?

Lúc đó, Thích Hà cảm thấy tâm can đều nhói đau! Bạn có biết cái gì gọi là tuyệt vọng không, bạn có biết phụ nữ sắt đá không hiểu chuyện là thế nào không?

Bạn có biết làm cách nào để khiến cô ngốc hiểu ra vấn đề không, nếu có vui lòng giúp đỡ hắn một chút!

Thôi, vẫn nói thẳng ra vậy, quanh co lòng vòng cái gì, cô ngốc có thể phản ứng kịp sao?