Chuột già ở lãnh cung đều gầy gò như que củi, chạy lòng vòng vây quanh y.
Quý công tử nhớ tới mùa đông mười mấy năm trước. Y ngồi ở trong nhà lao, Đại tướng quân ngồi xổm bên người y.
Hôm đó tuyết rơi, rất lạnh.
Tên đại ngốc kia khoác áo khoác lên người y, còn ra vẻ hung ác muốn đưa y đi làm quan kỹ.
Nhớ tới bộ dáng ngây ngốc của Đại tướng quân, Quý công tử khanh khách cười không ngừng, cười cười lại chảy ra nước mắt. Trên khóe miệng kéo lên nghẹn ngào nhẹ giọng nói: “Trương Đại Cẩu ngươi cái con rùa lớn.”
Gió Bắc vù vù thổi tới, chuột già bị đông lạnh đến mức run run.
Quý công tử chảy nước mắt nhẹ giọng nói: “Con của chúng ta sắp được sinh ra, ngươi đã nói nhất định về kịp.”
Cửa lãnh cung bị mở ra, một loạt lão thái giám đi vào, tươi cười đầy mặt mà đưa cơm cho y.
Quý công tử nói: “Ta không ăn.”
Lão thái giám đi tới, từ trong tay áo lấy ra một lọ độc dược: “Phu nhân, đồ ăn có thể không ăn, nhưng rượu này, là bệ hạ cố ý thưởng cho ngài.”
Quý công tử nhẹ giọng nói: “Hắn muốn ta chết, đúng không?”
Lão thái giám nói: “Phu nhân, mời.”
Quý công tử cầm bình rượu độc kia, cúi đầu nhìn đứa con của mình.
Trương Đại Cẩu của y không còn nữa, y sống cũng không thú vị.
Chỉ là đứa nhỏ đáng thương này, còn chưa có sinh ra, đã phải theo y tới âm tào địa phủ ngay trong thân cha.
Rượu độc thực ngọt, ngọt giống như mật đường.
Uống xong đầu óc mê mê trầm trầm, một chút cũng không khó chịu.
Quý công tử nằm ở trên mặt đất lãnh cung, cả một đời này mơ hồ lướt qua trước mắt.
Y nhớ tới Đại tướng quân lộ ra vẻ tươi cười giống như con chó ngu ngốc trên gương mặt anh tuấn. Y nhớ tới khi niên thiếu hai người dựa sát vào nhau nhìn một đêm tuyết lớn và hoa mai trong gió lạnh.
Y nhớ tới khi còn bé hắn muốn ăn quả đào trên cây. Vì thế Trương Đại Cẩu nho nhỏ bò đến trên cây, bị chim chóc trên cây mổ đến mức bò đầy đất.
Y nhớ tới Giang Nam năm ấy mưa phùn hoa đào, dưới chân con ngựa cao lớn mới mua lông bờm dày kín bóng loáng sáng chói.
Tiểu khất cái bị đè gãy hai chân ngồi trên bùn lầy, ánh mắt nhìn y nóng cháy sáng lên.
Một đời đến tận bây giờ, chết sống do thiên mệnh.
Không hối hận từng đến Giang Nam.
Thân thể mơ màng nặng nề đột nhiên bị người nâng lên, một dòng chất lỏng chua xót rót vào trong miệng.
Giọng nói nôn nóng của Quyền thần đứng thứ ba vang lên ở bên tai: “Thiều Khanh, Thiều Khanh ngươi tỉnh tỉnh!”
Quý công tử đột nhiên mở mắt ra, lại chỉ nhìn thấy một mảnh đen kịt.
Quyền thần đứng thứ ba nói: “Thiều Khanh, ta phái người đưa ngươi ra khỏi kinh, ngươi ráng chống đỡ!”
Quý công tử không biết bản thân có thể chịu đựng được hay không, y chỉ cảm giác bụng rất đau, đau đến mức sắp chết rồi.
Xe ngựa xóc nảy chạy như bay, đao kiếm đụng độ tiếng chém giết vờn quanh ở bên tai.
Quý công tử nằm ở trong xe ngựa chật hẹp đau đến chết đi sống lại.
Đứa nhỏ…… Đứa nhỏ của y sắp sinh ra trước……
Quyền thần đứng thứ ba phái người tới hộ tống Quý công tử, đều chết ở trên đường.
Chỉ có con ngựa kia chấn kinh sau đó một đường chạy như điên, cũng không biết chạy tới nơi nào.
Mùa đông năm nay, động đất khắp nơi, đã chết vô số bá tánh.
Dân bị nạn lưu vong mang cả gia đình đi xuống phía nam trốn, dựa vào ăn xin mà sống.
Một nam nhân mắt mù ôm một đứa trẻ mới sinh ra xen lẫn trong dòng người lưu vong, đi theo nghiêng ngả lảo đảo.
Lều cháo ven đường thấy cha con bọn họ đáng thương, lại cảm thấy tướng mạo nam nhân tuấn tú, liền cho bọn họ nhiều cháo một chút.
Nam nhân luôn ôn ôn nhu nhu lễ phép nói lời cảm tạ.
Y giống như một công tử kiêu ngạo xuất thân danh môn, chẳng sợ một thân rách nát dơ bẩn, vẫn luôn phong độ nhẹ nhàng làm cho người ta thích.
Quý công tử nhận lấy cháo nói cảm tạ, trốn đến một góc đút sữa cho đứa bé trong lòng ngực.
Thời điểm đứa đầu tiên sinh ra, sữa của y đều bị Đại tướng quân uống sạch.
Lúc y mang thai, Đại tướng quân lại bắt đầu rình sữa của y như hổ rình mồi, chờ sau này đoạt đồ ăn của con trai.
Nhớ tới vài chuyện cũ hoang đường, trong lòng y tràn ngập chua xót ôn nhu.
Mùa xuân năm thứ hai, Quý công tử ôm đứa nhỏ trong tã lót, đi theo dân chạy nạn cùng nhau chạy trốn tới Giang Nam, ăn xin trên đường cái ở ngoài thành Duyên Châu.
Mắt y không thể nhìn thấy, nên chút việc nặng như khiêng gỗ chuyển gạch đều làm không được, càng không có người thu y làm việc khác.
Đứa con lớn lên từng ngày, sữa của y lại từ từ giảm bớt bởi vì ăn không đủ no.
Ngày nọ, một nam nhân có giọng nói trầm thấp đi vào đám khất cái, hắn muốn mua mấy tiểu khất cái thanh tú xinh đẹp về nuôi.
Quý công tử đang đút sữa cho đứa nhỏ, tiếng khóc chấn kinh của đứa nhỏ sơ sinh hấp dẫn chú ý của nam nhân.
Nam nhân đi tới nhìn thấy một cảnh tượng nam tử có ngực thần kỳ, tròng mắt chuyển động, lấy qua hai cái bánh bao từ trong tay người hầu đặt ở trong lòng bàn tay Quý công tử: “Theo ta đi, ta bảo đảm ngươi và con ngươi đều sống sót ăn ngon uống ngọt.”
Nam nhân sống ở một nơi rất lớn. Hương thơm sộc mũi khắp nơi huân đến mức đau đôi mắt người ta.
Quý công tử và đứa nhỏ cùng nhau tắm rửa sạch sẽ một cái.
Ngay khi Quý công tử thay đổi một thân áo đỏ mò mẫm đi ra, nam nhân chờ ở gian ngoài cả kinh quăng ngã chén trà.
Quý công tử khẩn trương một tay đỡ cửa một tay ôm con, thấp thỏm bất an mà nói: “Làm sao vậy?”
Nam nhân thở dài: “Ta không nghĩ tới ngươi đẹp như vậy.”
Hắn nghĩ rằng mình dùng hai cái bánh bao mua về, chỉ là một nam nhân dơ bẩn có thể sinh ngực, vì muốn có đồ mới mẻ cho các khách nhân mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới…… Không nghĩ tới……
Gương mặt kia, sống mũi kia, chiếc cằm xinh đẹp và đôi môi mềm mại, một tấc một thước đều giống thần tiên bước ra từ tranh.
Cao quý tuấn mỹ, quốc sắc thiên hương.
Chỉ là…… Chỉ là tóc trắng rất nhiều.
Thật là kỳ quái, người trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy, vì sao lại có hai hàng tóc mai hoa râm?
Quý công tử nuốt nước miếng xuống, nói: “Muốn ta làm cái gì?”
Nam nhân nói: “Ở thanh lâu của, đút sữa cho khách nhân.”
Da mặt hơi mỏng của Quý công tử vẫn như cũ không có biến sắc giữa biến cố nghiêng trời lệch đất. Khi y nghe thấy cái yêu cầu này, phản ứng đầu tiên là xoay người liền chạy.
Nam nhân nói: “Con của ngươi quá nhỏ, nó sẽ chết giữa đám dân bị nạn.”
Bước chân của Quý công tử dừng lại.
Nam nhân từng bước một đến gần y, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ngươi sẽ quen với loại sinh hoạt này.”
Quý công tử nhuộm đen đầu bạc, thay áo lụa tầng tầng lớp lớp.
Y ngồi ở trước gương ngơ ngác ôm đứa nhỏ.
Không biết tại sao, y lại nhớ tới lời đùa giỡn nói muốn đưa y đi làm quan kỹ của Trương Đại Cẩu của y, cười cười, nằm ở trên giường khóc rống không ra tiếng.
Trương Đại Cẩu, ngươi đừng làm ta sợ, ta thật sự phải đi làm kỹ.
Quý công tử bị người nâng lên đài.
Bị người xốc khăn sa trên đầu.
Quy nô ở bên cạnh hứng thú bừng bừng giới thiệu nam tử lớn ngực kỳ dị lạc thú.
Quý công tử rơi lệ đầy mặt.
Y tuyệt vọng nhắm mắt lại, nghĩ tới cái chết.
Nhưng sữa trướng trong ngực lại nhắc nhở y, đứa nhỏ của y cần phải sống sót.
Trong cổ họng của Quý công tử tanh ngọt, một ngụm máu tươi đã muốn nhổ ra.
Quy nô lẹ tay nhanh mắt mà lấy khăn đỏ che miệng y lại, hung tợn mà nhỏ giọng nói: “Đừng quét mất hứng thú của khách nhân.”
Quý công tử nức nở nuốt xuống ngụm máu trong miệng, rưng rưng gật gật đầu.
Từ đây, y đã thành một nãi kỹ.
Mỗi ngày sau khi đút đứa nhỏ no sữa, an vị ở trên đài thanh lâu, chờ khách nhân trả tiền tới hút sữa.
Có đôi khi khách nhân quá nhiều, người sau tiếp kẻ trước tranh nhau tại chỗ, hút phá da núm vú y.
Quý công tử đau đến mức nhịn không được rớt nước mắt. Khách nhân thấy dung mạo y đẹp, khóc lên càng nhu nhược động lòng người câu hồn nhiếp phách, liền không quy không củ mà muốn làm tiếp chút chuyện khác.
Lão bản thanh lâu luyến tiếc cái cây rụng tiền bị tùy tiện đạp hư như vậy, dứt khoát tà vẹt tường, chỉ cho mỹ nhân lộ ra hai bầu ngực để người mút vào.
Nét dung nhan tuấn mỹ kia bị giấu ở sau tường, khóc đến thê thảm nhưng cũng không tới mức đưa tới phiền toái khác.
Quý công tử ngồi ở sau tường nức nở mặc người mút vào, mỗi ngày đều rơi lệ đầy mặt.
Khách nhân uống đến sảng, liền bắt đầu nói chút lời thô tục không nhẹ không nặng.
“Sữa này thật ngọt, vưu vật, vưu vật a!”
“Chu lão bản, khi nào mỹ nhân có thể tiếp khách a?”
“Đúng thế, chỉ uống sữa thôi sao được chứ hả?”
Quý công tử che miệng khóc.
Y mong nhớ kinh thành, thương nhớ tướng công của y.
Nhớ về Trương Đại Cẩu của y, ngây ngốc cười ôm y vào lòng, nhão nhão dính dính mà muốn uống sữa.
Trên thảo nguyên Mạc Bắc, một người nam nhân cao lớn đứng ở bên vách núi, trầm mặc nhìn về phía nam.
Tiểu cô nương chăn dê ném roi đi đến bên người hắn, cùng hắn phát ngốc nhìn vào không trung ở phía nam.
Nam nhân dùng giọng thảo nguyên nửa vời nói: “Ngươi đang làm cái gì?”
Tiểu cô nương hỏi: “Ngươi lại đang làm cái gì?”
Nam nhân nói: “Ta phải về Trung Nguyên.”
Tiểu cô nương nói: “Này nha, cả chính mình là ai ngươi cũng không nhớ rõ đó.”
Nam nhân nói: “Ta muốn đi tìm một người, ta nhớ rõ bộ dáng của y. Y có một đôi mắt thật xinh đẹp, môi y mê người giống như cánh hoa, làn da y so với mây trên trời còn trắng tinh mỹ lệ hơn. Y biết thổi sáo, mỗi khi y thổi sáo, chim chóc xung quanh đều sẽ ngoan ngoãn đứng ở trên nhánh cây, ai cũng luyến tiếc quấy rầy tiếng sáo hay như vậy.”
Tiểu cô nương nghiêng đầu thở dài: “Nhưng y là ai chứ?”
Nam nhân mất mát mà nói: “Ta không nhớ rõ.”
Tiểu cô nương nói: “Ta nghe nói, Trung Nguyên rất lớn, so với thảo nguyên còn muốn lớn hơn. Nơi đó phòng ốc đường phố đông đúc, mọi người đi ở trên đường đều bị xô đẩy đến mức ngã trái ngã phải. Nhiều người như vậy, ngươi muốn đi đâu tìm chứ?”
Nam nhân cúi đầu, thống khổ mà che lại cái trán, trong mắt có giọt lệ mờ mịt chảy xuống.
Tiểu cô nương vội nói: “Ta giúp ngươi, ta giúp ngươi tìm họa sư tốt nhất trên thảo nguyên, vẽ ra bộ dáng người trong mộng kia của ngươi. Mỗi năm mùa xuân đều sẽ có thương nhân Trung Nguyên tới thảo nguyên buôn bán, chúng ta đưa tranh cho bọn họ xem, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm được không?”
Nam nhân cười khổ: “Ô Y Đóa, cảm ơn ngươi.”
Hắn biết kia không phải mộng, người trong mộng sẽ không mỹ lệ như vậy, ấm áp như vậy. Thân thể mềm mại rúc vào trong lòng ngực hắn, thậm chí bàn tay thô ráp của hắn còn nhớ rõ cảm xúc mịn màng trên vòng eo.
Người kia nhất định là sinh mệnh của hắn, một người rất quan trọng rất quan trọng.
Quan trọng đến mức hắn chẳng sợ việc đã quên chính mình là ai, cũng muốn gắt gao nhớ kỹ bộ dáng người kia.
Quý công tử bừng tỉnh từ trong ác mộng, khóc lóc ngồi dậy, một ngụm máu tươi phun vào trong lòng bàn tay.
Y khụt khịt ngừng tiếng khóc, sờ soạng bế đứa nhỏ đang ngủ say bên người lên, gắt gao ôm ở trong lòng ngực, như là ôm một cọng rơm cứu mạng cuối cùng trong đời này.
Quý công tử lẩm bẩm: “Bảo bối, phụ thân gặp ác mộng, con dỗ dỗ phụ thân được không?”
Đứa nhỏ bị y đánh thức, không khóc không nháo mà chớp mắt to, vươn móng vuốt nhỏ đầy thịt mềm mềm lau nước mắt trên mặt y.
Quý công tử che miệng, không muốn để máu của mình bắn lên trên người đứa nhỏ.
Thân thể y càng ngày càng kém, luôn hộc máu. Rõ ràng trong lòng chỉ còn một mảnh lạnh băng tĩnh mịch, lại nhịn không được mà muốn khóc.
Khóc cái gì chứ?
Y vừa khóc vừa chất vấn chính mình: Ngươi khóc cái gì chứ?
Cái con rùa lớn vừa thấy ngươi khóc liền đau lòng gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, không còn nữa.
Một mình y bắt đầu học ưu sầu một ngày ba bữa, dùng công việc nhục nhã đến mức nhìn không thấy điểm cuối này, đổi lấy đường sống cho chính mình và đứa nhỏ.
Nhưng công việc khuất nhục tham sống sợ chết như vậy, cũng sắp giữ không nổi.
Theo thời gian đứa nhỏ dần dần lớn lên, sữa của y cũng càng ngày càng ít.
Dòng sữa đã từng làm y xấu hổ và giận dữ muốn chết, lại thành phù bảo mệnh y sợ hãi mất đi nhất.
Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Quý công tử tự mình trộm vắt sữa, vắt không ra liền gấp đến độ khóc, càng khóc càng ít.
Lão bản thanh lâu nói với y: “Chỗ của ta không nuôi người rảnh rỗi. Ngươi có hai con đường có thể đi, hoặc là lại mang thai một đứa tiếp tục sinh sữa, hoặc là giống như những người khác đi tiếp khách.”
Quý công tử nuốt nước mắt lại vào trong bụng, run giọng nói: “Để ta nghĩ lại.”
Y chỉ mới suy nghĩ nửa canh giờ, lão bản thanh lâu liền đi vào trong phòng y lại lần nữa, ngữ khí phức tạp mà nói: “Đi thôi, ông chủ hiệu thuốc ở Duyên Châu muốn chuộc thân cho ngươi.”
Quý công tử không có quyền nói không muốn, chỉ là tuyệt vọng mà nói: “Đứa nhỏ của ta……”
Lão bản nói: “Ông chủ cho ngươi ôm đứa nhỏ cùng tới ở trong phủ hắn.”
Quý công tử ngồi trên một chiếc xe ngựa trải thảm mềm như bông, bị người dắt đi qua một cái sân thật dài.
Bà lão dẫn đường không chút để ý mà nói: “Đây là nơi ở sau này của ngươi, thức ăn và đồ dùng đều có người hầu đem lại đâycho ngươi. Đứa nhỏ này sẽ có bà vú chuyên môn nuôi nấng, sữa của ngươi đều phải lưu trữ cho lão gia nhà của chúng ta ăn. Nhớ kỹ không?”
Khuôn viên thực an tĩnh, trên cây có hoa đào và chim nhỏ.
Ông chủ chuộc thân cho y đêm khuya mới trở về.
Ông chủ nhỏ giọng kêu người hầu ôm đứa nhỏ ngủ say đi qua cách vách, đè Quý công tử ở trên giường, cởi bỏ quần áo liền bắt đầu uống sữa.
Thân thể cao lớn cường tráng của ông chủ làm Quý công tử nhớ tới Đại tướng quân.
Trong một chút mơ màng, đã rơi lệ đầy mặt.
Ông chủ uống no sữa rồi, ôm y vào trong ngực không nhẹ không nặng mà vê núm vú, dịu dàng nói: “Mỹ nhân, đừng sợ.”
Quý công tử nghẹn ngào nói: “Ngươi có thể thả ta đi không?”
Ông chủ nói: “Mắt ngươi không thể nhìn thấy, lại mang theo một đứa nhỏ chưa tròn một tuổi, ta thả ngươi đi, mới là thật sự hại ngươi.”
Quý công tử tuyệt vọng mà yên lặng rơi lệ, rốt cuộc nhận mệnh trở thành nãi nô của Ông chủ.
Ông chủ đối với y rất tốt, cũng không giam cầm tự do của y, chỉ là lo lắng một người mù như y một mình ra cửa sẽ xảy ra chuyện, cho nên luôn muốn phái người đi theo mới yên tâm.