Một giây sau, người nước ngoài tên tiếng Trung là Thúy Hoa thậm chí lấy điện thoại ra, duỗi tay ngăn giữa Mẫn Đăng và Hoắc Sơ, “Hoắc, tuy chúng ta quen biết đã lâu, nhưng mà, cậu làm vậy là phạm pháp, tôi có thể báo cảnh sát.”
Mẫn Đăng cúi đầu uống một ngụm nước cam.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ tức giận nghiêng đầu nhìn cậu, “Em tự nói.”
“Đừng báo cảnh sát.” Mặt Mẫn Đăng không biểu cảm, “Tôi yêu ba tôi.”
“…”
Hoắc Sơ cũng bị chọc giận quá mà cười lên.
“Hoắc! Cậu còn cười, cậu vẫn là người hả!” Thúy Hoa rất kích động.
Hoắc Sơ thở dài, vẫy gọi nhân viên phục vụ đến, gọi một cái bánh mousse.
Sau khi bánh mousse được bưng lên, Hoắc Sơ thở dài, đưa bánh ngọt tới, “Ba, con sai rồi.”
Mẫn Đăng giơ tay sờ đầu Hoắc Sơ, vùi đầu ăn bánh ngọt.
Mặc dù Thúy Hoa thần kinh thô, lúc này cũng phản ứng lại, chớp chớp mắt với hai người họ, nở nụ cười, “Các cậu… thật thú vị…”
“Có điều…” Thúy Hoa lập tức nghi hoặc nhìn Mẫn Đang, “Nhóc đáng yêu, cậu bao nhiêu tuổi.”
“Ba lăm.” Mẫn Đăng nói.
“Oh god.” Thúy Hoa kinh ngạc, giơ ngón cái lên, “Trung Quốc có một thành ngữ, đao tốt không cũ, là để nói cậu.”
“Cảm ơn.” Mẫn Đăng khiêm tốn nhận lời khen, cũng chỉ ra sai lầm nhỏ khi Thúy Hoa vận dụng thành ngữ, “Anh phải nói tôi không thể nhìn vẻ ngoài.”
Theo một ý nghĩa nào đó… thật ra hai người không thành thạo lắm trong việc dùng thành ngữ Trung Quốc.
Nhưng nói chuyện phiếm mà, không dựa vào văn hóa, dựa vào khoác lác.
Bánh mousse rất ngọt, bên ngoài có một lớp bột ca cao mịn, Mẫn Đăng nhìn chằm chằm cái bánh mousse trước mặt mình, tay đặt trên chân lại không tự chủ nắm chặt.
Lỗ tai cựa quậy rất nhỏ.
“Đối với chuyện của mẹ cậu, tôi rất xin lỗi.” Vẻ mặt Thúy Hoa tràn đầy áy náy.
Anh ta cũng biết hôm nay Hoắc Sơ hẹn anh ta ra ngoài, muốn hiểu rõ điều gì, Thúy Hoa lấy ra một USB trong cái túi anh ta mang theo, chậm rãi đẩy qua: “Cảm xúc của bà ấy vẫn nằm ở khu vực biên giới, nhưng chuyển biến tốt đẹp một tháng gần nhất khiến tôi sợ hãi thán phục. Bà ấy rất phối hợp điều trị, nhưng vẫn rất ít giao lưu với tôi, bà ấy thích một mình hơn, đây là số ít những tư liệu hình ảnh mà tôi đã giao lưu với bà ấy.”
Hoắc Sơ cầm lấy USB, nắm trong lòng bàn tay.
USB nhỏ lành lạnh, lại nặng nề khiến Hoắc Sơ không nắm được.
Bên này lại trở nên yên tĩnh lần nữa, chỉ có âm thanh Mẫn Đăng nhẹ nhàng cắn bánh ngọt và uống nước cam.
Hoắc Sơ bỏ USB vào trong túi áo âu phục của mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, duỗi tay lau sạch bột sô cô la bên khóe miệng cậu, “Ăn ngon không?”
Mẫn Đăng gật nhẹ đầu.
Hoắc Sơ cười một tiếng, lại nhìn cậu ăn hết hai miếng, quay đầu giới thiệu cho Thúy Hoa: “Đây là Mẫn Đăng.”
“Mẫn Đăng cậu nói với tôi là cậu ấy?” Thúy Hoa ngẩn người, nhưng kịp phản ứng, trong mắt nhìn Mẫn Đăng rất kinh ngạc nhưng không nói gì. Quay người rút ra một xấp giấy trong cái túi sau lưng mình.
“Tôi có một số câu hỏi ở đây.” Thúy Hoa nhẹ nhàng cười cong đôi mắt màu xanh nước biển, “Cậu có sẵn lòng đọc một lát không?”
Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Sơ, nhận lấy giấy, tùy ý lật xem vài tờ.
Vừa nhìn đã biết sơ sơ, trước đây cậu từng làm trắc nghiệm trên giấy tương tự, khi ở bệnh viện.
Đề bài đều là một vài tùy chọn và vẽ tranh rất nhàm chán.
Chưa đến mười phút, Mẫn Đăng đã điền xong.
Thúy Hoa cầm giấy về, còn lấy bút ra, phải lấy cặp mắt kính đeo lên.
Bắt đầu gạch gạch vẽ vẽ với mấy tờ giấy.
Mẫn Đăng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, híp mắt hút nước cam trong cốc.
“Tình huống không tệ, khôi phục vô cùng tốt, cảm xúc ổn định, trạng thái bình thường.” Thúy Hoa đẩy gọng kính, “Cậu đã nói dừng thuốc, tôi không đề nghị dừng, nhưng có thể giảm bớt thích hợp, điều này cần phải trưng cầu ý kiến của bác sĩ tâm lý vẫn hướng dẫn cậu ấy.”
“Không muốn ăn đến thời kỳ sau uống thuốc sẽ có cải thiện.” Thúy Hoa trả lời.
“Tuy thời gian ngủ của em ấy khá dài, nhưng buổi tối ngủ không say, dễ bừng tỉnh.” Hoắc Sơ lại hỏi.
“Dựa theo tình hình hiện tại, ban ngày có thể giảm thời gian ngủ một cách thích hợp.”
“Em ấy còn thích ngẩn người, luôn luôn nhìn cùng một nơi, mặc dù thời gian cũng không dài lắm.”
“Vẫn nên tiếp xúc nhiều với đám đông, tiếp xúc nhiều với bạn bè, tiếp xúc này không có nghĩa đặt cậu ấy trong một đám đông. Mà có nghĩa là bản thân cậu ấy tự thành lập một mạng lưới các mối quan hệ, có một giao tiếp và phản hồi tốt đẹp với những người khác.”
Mẫn Đăng ở bên cạnh nghe mà giật mình, cậu không biết Hoắc Sơ biết nhiều đến vậy.
Nửa đêm cậu bừng tỉnh, cậu thích ngẩn người…
Hai người vẫn đang trao đổi, Mẫn Đăng hít mũi một cái, cúi đầu ăn bánh ngọt.
Hai người trao đổi xong, Mẫn Đăng đã ăn hết bánh ngọt trước mặt.
“Bản thân Mẫn Đăng có điều gì muốn hỏi tôi không?” Thúy Hoa mỉm cười nhìn cậu.
“Có.” Mẫn Đăng gật đầu.
“Mời nói.” Thúy Hoa nói.
“Xin hỏi… anh…” Mẫn Đăng rất nghi hoặc, “Tên tiếng Trung của anh tại sao tên là Thúy Hoa?”
“… Hả?” Thúy Hoa sững sờ chốc lát, sau đó biểu cảm trên mặt tỏ ra vô cùng dịu dàng, “Tên tiếng Trung của tôi do người vợ Trung Quốc của tôi đặt.”
“Cô ấy nói đây là cái tên miêu tả đàn ông cực kỳ dũng mãnh, rất tuyệt.” Thúy Hoa nhún vai, “Cô ấy luôn thích làm những chuyện kỳ lạ này, còn tưởng là tôi không biết. Nhưng mỗi lần cô ấy gọi cái tên này tôi đều đáp lại cô ấy, cô ấy sẽ cười rất vui vẻ.”
Mẫn Đăng trợn to mắt, Thúy Hoa cũng không né tránh, hai người đối mặt có vẻ cực kỳ thâm tình.
“…” Hoắc Sơ chẳng biết làm sao, vươn tay chắn giữa tầm mắt hai người, “Không phải, anh cũng có thể đặt tên cho em.”
Mẫn Đăng: “…”
“Thiết Trụ, thích cái tên Thiết Trụ này không.” Hoắc Sơ nói.
“… Ngậm miệng.”
“Hai người các cậu rất xứng đôi.” Thúy Hoa khen từ đáy lòng, “Vợ tôi từng nói một thành ngữ, tương thân tương ái, tôi cảm thấy dùng cho các cậu vô cùng thích hợp.”
“…”
“…”
Thúy Hoa thấy hai người họ không nói lời nào, cũng không cảm thấy lúng túng, tiếp tục phấn khích nói: “Lúc tôi đến đây, quảng trường bên kia có người kéo đàn violon, muốn đi xem không, nghe hay lắm.”
Quảng trường cách bên này không xa, ba người đi thẳng tới đó.
Từ xa, Mẫn Đăng đã nhìn thấy đài phun nước điêu khắc to lớn ở trung tâm quảng trường, giọt nước óng ánh đổ từ trên xuống dưới.
Ánh nắng xuyên qua, mỗi một giọt đều đang phát sáng.
Một vòng người lớn vây quanh bên trái đài phun nước, có tiếng nhạc trầm thấp vang lên.
“Bánh quy?” Lúc này Mẫn Đăng mới nhìn thấy đồ trong giỏ xách trên tay bé trai, dùng cái túi trong suốt bọc mấy miếng bánh quy.
“Mua một túi.” Hoắc Sơ cúi người xuống, lấy tiền ra mỉm cười đưa cho bé trai.
“Cảm ơn chú.” Bé trai lấy ra một túi bánh quy trong giỏ xách đặt trong lòng bàn tay Hoắc Sơ, sau đó chạy đi rất nhanh.
Mẫn Đăng đi theo báng lưng bé trai, trông thấy cậu bé chạy vào trong một đám người, đám người là bọn trẻ đứng xếp hàng tay cầm tay, trong tay đều bưng lẵng hoa nhỏ.
“Đó là viện mồ côi của nhà thờ gần đây, bọn trẻ sẽ thường xuyên ra ngoài bán một ít đồ ăn vặt bọn nhóc tự làm như các loại bánh quy.” Thúy Hoa thấy cậu nhìn chằm chằm đằng kia, bèn giải thích.
“… Viện mồ côi?” Mẫn Đăng giật mình, hỏi tiếp một câu rất ngốc, “Sẽ… sẽ có người nhận nuôi họ ư?”
“Đương nhiên.” Thúy Hoa nói.
“Vậy…” Mẫn Đăng nhíu mày, há to miệng, lại không nói ra được.
Hoắc Sơ hiểu rõ, nhẹ nhàng thở dài một hơi, ít nhất sờ một cái lên đầu cậu, “Nếm thử bánh quy đi.”
Mở túi ra, Mẫn Đăng cúi đầu cắn một miếng bánh nhỏ, bánh quy rất giòn, bên trong còn trộn quả hạch.
Ăn rất ngon.
Lúc quay về, Mẫn Đăng lại liếc nhìn những đứa trẻ đang hát vào lúc này.
Hoắc Sơ nhận ra cảm xúc của Mẫn Đăng thay đổi, nhưng anh không nghĩ tới chuyện này có ảnh hưởng lớn như thế với Mẫn Đăng.
Từ quảng trường đến ngồi xe trở về, Mẫn Đăng vẫn không nói lời nào.
Biểu cảm trên mặt lần đầu xuất hiện có phần luống cuống và không yên lòng.
Từ khi uống thuốc đến nay, Mẫn Đăng chưa bao giờ xuất hiện loại cảm xúc này.
Hoắc Sơ vuốt mặt cậu, “Sao vậy, không có tinh thần thế này.”
“… Em muốn ngủ.” Mẫn Đăng nói.
“Bác sĩ nói, ban ngày ngủ ít đi một chút.” Hoắc Sơ đỡ cậu dậy, “Từ hôm nay trở đi, em phải bắt đầu vận động.”
“Cái gì ——” Mẫn Đăng chớp chớp mắt, lúc còn chưa dứt lời, hoàn toàn chưa phản ứng lại, đã bị Hoắc Sơ kéo vào một căn phòng rất rộng.
Trong căn phòng bày rất nhiều máy tập thể hình, Mẫn Đăng quét mắt nhìn, nhìn hoa cả mắt.
“Chọn một cái.” Hoắc Sơ nói.
“Em… ” Mẫn Đăng muốn chọn đi ngủ.
“Sau này mỗi ngày đều phải hoàn thành lượng vận động nhất định, nếu không thì không được ngủ.” Hoắc Sơ nhìn vẻ mặt cậu, biết tỏng cậu đang nghĩ gì.
Mẫn Đăng sờ đầu, chọn một cái đơn giản nhất.
Tay chỉ sang phía đó, “Chạy bộ.”
“Trước tiên chạy ba mươi phút.” Hoắc Sơ thiết lập thời gian và tốc độ cho cậu xong.
“…”
Bình thường Mẫn Đăng không hay vận động, cậu cũng không thích vận động cho lắm.
Nhưng lúc này trong đầu cậu nghĩ lung tung, loạn thành một cục, đúng lúc chạy bộ.
Cậu ghét nhưng chuyện nghĩ không ra luôn quanh quẩn trong đầu cậu, vậy sẽ làm cho cậu vô cùng bực bội, cậu không muốn để cho cảm xúc của mình mất đi khống chế.
Tốc độ của máy chạy bộ dần tăng lên, Mẫn Đăng bắt đầu thở hổn hển.
Nằm gần hơn hai tháng, nằm mềm cả người.
Thể lực của Mẫn Đăng căn bản không theo kịp, ba mươi phút chạy bộ rất đơn giản.
Mẫn Đăng chạy đến nỗi tóc trước trán ướt đẫm, chạy đến mức trước mắt không thấy rõ, đến cuối cùng cậu cảm thấy phổi trong ngực cũng sắp nổ.
“Mẫn Đăng, Chương Khâu gọi điện thoại.” Hoắc Sơ gọi cậu.
Đúng lúc vừa đến thời gian máy chạy bộ đã đặt, Mẫn Đăng đợi máy chạy bộ từ từ dừng lại, vuốt mồ hôi trên trán một cái, thở hồng hộc đi tới nhận điện thoại.
“Mày đi đâu vậy? Hôm qua anh đến nhà chúng mày, trong nhà mày không có ai?” Vừa đặt điện thoại bên tai, câu hỏi liên tục của Chương Khâu đã lao đến.
“Em với Hoắc Sơ… đang… ở bên Mỹ.” Mẫn Đăng thở hổn hển căn bản nói không rõ ràng lắm.
“Đã làm gì? Thở thành như vậy?” Chương Khâu nghi hoặc.
“Em vừa —— ”
“Mẫn Đăng thử cái này xem?” Hoắc Sơ ngắt lời cậu, giơ lên một cái tạ tay rất lớn.
“Không được… to quá…” Mẫn Đăng xua tay liên tục từ chối Hoắc Sơ.
Trong lúc nói chuyện thở không được, dứt khoát dựa vào tường ngồi xổm xuống.
“Không phải…” Chương Khâu bên kia điện thoại ngớ ra, trợn mắt há mồm, “Cái gì to quá? Chúng mày… làm gì đó…”
“Cái này thì sao?” Hoắc Sơ xách ra một bao cát không biết từ chỗ nào.
Mẫn Đăng ngẩng đầu nhìn, không tập trung sự chú ý, tay chống trên đất trượt đi.