Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính

Chương 40: Hủy hoại văn vật có phạm pháp không?

Dụ Dung Thời không hiểu tại sao Dịch Vãn lại không vui. Dường như anh có thể lờ mờ hiểu được, hoặc cũng có thể là không hiểu gì cả.

Khương Bắc làm việc ác, Tần Tuyết Tâm làm việc ác. Dụ Dung Thời từng chủ động "đi săn" những nhân vật chính dựa vào bàn tay vàng mà tác oai tác quái, nhưng lại không có ý định quan tâm đ ến những người làm chuyện ác.

Gieo nhân nào gặt quả đó, đây là nguyên tắc bất di bất dịch.

Khi làm khách mời trong Truy vết rừng xanh, chính mắt nhìn thấy Khương Bắc ra tay với Dịch Vãn. Kể từ lần đó trở đi, anh xác định Khương Bắc có ý đồ hãm hại Dịch Vãn, mặc dù lúc đấy không biết Dịch Vãn có phải "nam chính" hay không, anh vẫn chọn ra tay với Khương Bắc.

Phản diện ác độc rớt đài, lẽ ra khắp chốn phải vui mừng. Nhưng Dịch Vãn đứng trước cửa sổ thủy tinh, nhìn Khương Bắc bị ném chai nước vào người nói với anh rằng mình không vui.

Giống như hôm nay vậy, trong buổi đấu giá, Dịch Vãn không theo dõi Bạc Giáng mà lại đi tìm Tần Tuyết Tâm, bảo cô ta tránh xa hai người Bạc Giáng và Bạc Tín ra.

Dịch Vãn không phải kẻ khù khờ, thế nhưng rốt cuộc cậu muốn dựa vào hiểu biết của mình để làm gì?

Dịch Vãn ngồi bên cạnh anh, đôi mắt nhìn chằm chằm MC trên sân khấu. Cứ như cuộc đối thoại vừa nãy với Tần Tuyết Tâm chưa từng xảy ra, chỉ có mình Dụ Dung Thời là rối rắm.

"...Tất cả những món sưu tầm được bán đấu giá hôm nay đều là do nhà họ Bạc và các tổ chức xã hội quyên góp, tiền đấu giá hôm nay sẽ quyên góp hết cho Quỹ Ánh ban mai phía Tây. Danh sách vật sưu tầm được đấu giá hôm nay gồm mười lăm món đồ cổ từ thời Chu. Trong lịch sử nước Hoa, nhà Chu kéo dài 215 năm. Mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng vẫn để lại một kho tàng di sản văn hóa phi vật thể và di sản văn hóa vật thể phong phú, ngoài ra, còn có..."

"Thời Chu?"

"Chính là triều đại bị miền Bắc xóa sổ vào năm trăm năm trước. Gần đây ba nhà Trần, Phượng và Bạc đang đầu tư bộ phim cổ trang tên Hoàng tôn cuối cùng. Bộ phim lấy bối cảnh cuối thời nhà Chu đấy..."

Buổi đấu giá bắt đầu giữa tiếng xôn xao.

Đấu giá chính thức bắt đầu. Bởi vì đây là buổi đấu giá từ thiện, đồ hội đấu giá mang ra đều là của quý của hiếm, đám người có danh tiếng ra tay cũng rất hào phóng. Bọn họ không quan tâm mấy món đồ cổ đó có đáng giá không, đến cả mấy món hơi kém cũng được bán với giá khá cao.

Dụ Dung Thời mua một chiếc bình hoa. Chỉ là anh không có ý định mang nó về mà nhờ nhà họ Bạc thay mặt quyên góp cho viện bảo tàng thành phố.

Cũng coi như cố gắng khiêm tốn trong việc từ thiện.

Giữa chừng có xảy ra chút chuyện chen ngang. Lúc đấu giá một bức tranh, Tần Tuyết Tâm giơ thẻ. Chủ tịch Cố vốn không hào hứng gì mấy với buổi đấu giá cũng giơ thẻ, từ tốn nâng giá bức tranh lên gấp đôi, sau đó ngay khi Tần Tuyết Tâm sắp bỏ cuộc thì từ bỏ.

Dường như đang cố tình tăng giá, trút giận cho vợ.

Làm xong hết thảy còn cúi đầu nhìn Lâm Mộng, trong đôi mắt lạnh nhạt đều là sự yêu chiều. Hai người tình cảm nồng thắm, Tần Tuyết Tâm đằng sau tức xì cả khói.

Mọi người ở hiện trường đều không nhịn được mà cười chế giễu trò khôi hài này.

Trong bầu không khí náo nhiệt, đã đấu giá đến thư pháp. Bạc Giáng ngồi đằng trước Bạc Tín. Cho dù hiện trường náo nhiệt thế nào, giá tiền cao ra sao, cậu ta cũng chỉ nhếch môi, chẳng mảy may quan tâm.

Thân là Thái tử mất nước, trước khi chết cậu ta còn lạ gì những thứ tầm thường này?

Đến khi một món đấu giá xuất hiện.

"...Tiếp theo là bức thư pháp cuối thời Chu được ngài Bạc Tín quyên góp, tên là Thiếp Phù Mộng. Thiếp Phù Mộng là tác phẩm của hoàng tử Bạc Minh Viễn. Sau khi triều Chu diệt vong, hoàng đế triều Bắc tàn sát toàn bộ hoàng thất nhà Chu, nhưng vì thời trẻ từng cùng làm chất tử* nên đã tha mạng cho duy nhất một mình hoàng tử Bạc Minh Viễn, hứa hẹn phong tước. Bạc Minh Viễn làm quan cho triều Bắc mấy năm, cuối cùng rời khỏi triều đình, lên núi Chung Nam sống một mình cho đến lúc qua đời. Thiếp Phù Mộng được viết vào giai đoạn trung niên, nội dung trong bức thư pháp là sự tưởng nhớ tha thiết người anh cả Bạc Minh Giáng đã đền nợ nước..."

*Hoàng tộc đến nước khác làm con tin.

"Bạc Giáng, Bạc Minh Giáng." Người nọ thì thầm vào tai Bạc Giáng: "Tên hai người giống nhau nhỉ. Đoán thử xem tại sao tôi lại bán nó?"

Bạc Giáng hờ hững: "Tôi không có hứng thú với thư pháp. Kệ anh bán cho ai thì bán."

Người nọ nói: "Nghe nói cậu tham gia nhóm nhạc nam? Trùng hợp quá, nhà tôi cũng có vài người trong A.T."

Bạc Giáng lạnh lùng nhìn gã: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Tên họ Chu ăn mặc sang quý trông có vẻ thờ ơ nhưng giọng điệu lại ngập tràn uy hiếp: "Tôi lại muốn biết cậu đang làm gì hơn đó. Đã bán tranh đi còn muốn mua về? Mời cậu ăn một bữa thôi mà làm như chết cha chết mẹ không bằng?"

"Để thứ người như anh mua tranh..." Bạc Giáng nói: "Đúng lúc lắm, đây chính là lý do tôi muốn mua lại. Tôi sẽ chuyển tiền cho anh."

Tên ăn mặc sang quý cười: "Ôi thư sinh của tôi, cậu nghĩ nhà họ Chu là si? Thích thì bán không thích thì mua lại? Con mẹ nó cậu giỡn à?"

Bạc Giáng: "Lúc đó tôi..."

Lúc đó cậu ta đặt bức tranh mới vẽ trong phòng triển lãm của giáo sư già. Chu Duẫn chủ động đến bắt chuyện, cậu ta vốn cho rằng Chu Duẫn là vì nghệ thuật nên mới cho không bức tranh mà phòng triển lãm định giá ba trăm ngàn. Chu Duẫn cứ quấy rầy mãi nên cậu ta đành nhận bao lì xì năm ngàn.

Ai mà ngờ tên này lại là một kẻ thấp kém, ỷ vào thế lực của gia tộc. Thứ tên này mong muốn không phải bức tranh, mà là chính Bạc Giáng.

Người xung quanh chỉ vờ như không nghe thấy cuộc cãi vã của bọn họ. Nhà họ Chu quyền lực to lớn, ai dám đắc tội cậu cả nhà họ.

"Tôi không hiểu tranh, chỉ hiểu người đẹp." Tên ăn mặc sang quý dựa người vào ghế, dửng dưng nói: "Tôi mua đồ là nể mặt cậu. Bạc Giáng, đừng có được nước mà lên mặt. Mấy bức tranh của các người trong mắt tôi chẳng khác gì tờ giấy rách cả. Tôi nói thẳng, tôi mua tờ giấy rách đó là vì cậu trông cũng không tệ. Không tin thì cậu ra đường hỏi đi, có ai chịu dùng năm ngàn mua một tờ giấy rách đó chứ? Đôi giày này của tôi..."

Tên nọ lắc lắc chân: "Cũng ba chục ngàn đấy."

Bạc Giáng nhìn gã như nhìn một người chết. Gã nói tiếp: "Cậu đoán xem tôi lấy được thiệp mời ở đâu? Là Bạc Tín, anh trai cậu cho đấy, bảo tôi đừng giận cậu... Bây giờ không phải thời đại của nghệ thuật đâu nhé cậu Bạc. Nhà họ Bạc mà là thư hương thế gia cái gì? Nếu thế thật thì còn mở hội đấu giá làm gì? Bạc Tín muốn tham gia chính trị, còn phải nhờ chú tôi dẫn đường đấy."

Bạc Giáng nói: "Anh ra giá đi, tôi lấy bức tranh lại."

"Ôi trời, nói mãi mà cậu vẫn nghĩ về bức tranh đó ư. Nói nhiều sứt mẻ tình cảm. Thế này đi... cậu mua bức thư pháp kia, tôi trả tranh cho cậu." Tên ăn mặc sang quý nói.

Gã khiêu khích nhìn Bạc Giáng. Bạc Giáng nhìn gã, cuối cùng lại cười.

"Được." Bạc Giáng nói: "Mua về, đốt."

Tên ăn mặc sang quý trâu nhai mẫu đơn này, nhà họ Bạc thích mua danh trục lợi, người hiện đại không tôn trọng nghệ thuật, còn có chính trị và tên phản bội Bạc Minh Viễn...

Bạc Giáng buồn nôn.

Đốt hết đi.

Hủy diệt hết đi.

"Thân là chất tử quen nhau từ trẻ, lúc lên làm vua thì tàn sát cả nhà nhưng chỉ giữ lại tính mạng một người, tình cảm sâu đậm thuở thiếu thời không địch lại thù sâu hận nặng... lại là kịch bản khổ tình à." Dụ Dung Thời ngồi bên cạnh Dịch Vãn, đọc thông tin trên baidu: "Chỉ tiếc cho bách tính và thành viên hoàng thất bị tàn sát. Tự dưng lại biến thành sân khấu cho đôi nam chính thể hiện tình cảm."

"May là hiện tại đã không còn các vị 'hoàng đế' chỉ dựa vào một đoạn tình tiết là có thể quyết định mạng sống của nhiều người như thế. Yêu hận tình thù của một cá nhân mà lại làm liên lụy đến cả một tập thể..."

Ánh mắt của anh lúc nói chuyện lạnh như băng.

Dịch Vãn im lặng.

MC trên sân khấu vẫn đang thổi phồng tình anh em sâu đậm giữa người anh cả đền nợ nước và Bạc Minh Viễn. Khác với Bạc Minh Viễn sống đến tám mươi, Bạc Minh Giáng chết sớm nhưng được ghi lại trong sử sách là nhân vật 'thiên tài hiếm có, tài năng đáng kinh ngạc' trong truyền thuyết. Hắn tự vẫn đền nợ nước giữa lúc thế cục không thể xoay chuyển được nữa, để lại không ít câu chuyện chứa đựng vẻ đẹp bi thương và mang màu sắc truyền kỳ, được rất nhiều nhà thơ ca tụng. Phân nửa danh tiếng của Bạc Minh Viễn đều nhờ vào niềm hoài niệm sâu sắc đối với người anh này.

Dùng từ ngữ hiện đại thì là marketing kiểu tình thân.

Giá khởi điểm của bức thư pháp là bốn trăm ngàn. Bạc Tín nhàm chán bấm điện thoại, bỗng nghe Bạc Giáng trước mặt nói: "Bốn trăm hai mươi ngàn."

Cậu ta giơ thẻ.

Chu Duẫn nhìn Bạc Tín, Bạc Tín hiểu ý ngay, nhếch môi cười khẽ.

Dịch Vãn nghe thấy giọng Bạc Giáng cũng quay đầu sang nhìn. Đôi mắt phản chiếu vẻ mặt của Bạc Giáng lúc này.

Cậu nhíu mày, có hơi lo lắng... Dụ Dung Thời thấy vậy bèn hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu." Dịch Vãn nói: "Phá hoại văn vật... có phải ngồi tù không?"

Dụ Dung Thời:?

Dịch Vãn: "Ngồi tù... thì có ảnh hưởng đến công việc của nhóm không?"

Dụ Dung Thời: "Chắc có đó."

Dịch Vãn:...

Dịch Vãn càng thêm lo lắng.

"Mà giá cả dạo này lại càng tăng cao." Hồi lâu sau, Dịch Vãn lại nói.

Dụ Dung Thời: "Quả thật."

Dụ Dung Thời nhìn vẻ mặt cậu rồi nhìn sang Bạc Giáng, dường như đã nhận ra gì đó.

"Lần này coi như Bạc Tín đã đắc tội cả Bạc Giáng lẫn chủ tịch Cố rồi." Anh thuận miệng nói.

"Không ngờ Bạc Giáng lại hứng thú với món đồ này."

Có mấy người cũng tham gia đấu giá cùng với Bạc Giáng, bao gồm chủ tịch Cố.

Mỗi lần Bạc Giáng chỉ tăng hai mươi ngàn, không nhiều, nhưng cho thấy quyết tâm muốn mua của cậu ta. Chỉ là Dịch Vãn không nghĩ ra tại sao Bạc Giáng phải dùng một số tiền hơi quá sức với bản thân để mua thứ này về.

Thấy bức tranh sắp dừng lại ở cái giá sáu trăm hai mươi ngàn, Bạc Giáng có vẻ nhẹ nhõm, nhưng Bạc Tín lại giơ bảng: "Tám trăm hai mươi ngàn."

Tăng thẳng hai trăm ngàn, cái giá khiến Bạc Giáng không thể ung dung nổi.

Bạc Giáng khựng lại, hồi lâu mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Tám trăm hai mươi bốn ngàn."

"Chín trăm bốn mươi ngàn." Bạc Tín tiếp tục tăng giá.

Hai anh em nhà họ Bạc "giành giật" một bức tranh, hơn nữa bức tranh này còn do Bạc Tín quyên tặng. Mọi người châu đầu ghé tai, nhỏ giọng thảo luận về mâu thuẫn của hai anh em. Sau khi nghe cái giá gần chạm mốc một triệu, Bạc Giáng im lặng.

Bạc Tín ngồi trên sofa, đang vô cùng hưng phấn, rốt cuộc cũng thấy được Bạc Giáng quay đầu nhìn mình.

Vẫn là đôi mắt phượng đen nhánh, rõ ràng cậu ta ngồi thấp hơn nhưng không hiểu sao ánh mắt vẫn như kẻ bề trên.

Chẳng qua lúc này ánh mắt có thêm cảm xúc lạnh lẽo và chán ghét.

Bạc Tín cười.

"Chín trăm bốn mươi ngàn lần một!"

"Chín trăm bốn mươi ngàn lần hai!"

Trước khi MC kêu lần thứ ba, tấm màn che chuẩn bị rơi xuống, một giọng nói khác vang lên: "Chín trăm sáu mươi ngàn."

Bạc Tín nhìn về hướng đó, phát hiện người ra giá là Dụ Dung Thời. Từ đầu đến cuối Dụ Dung Thời không có hứng thú gì, đột nhiên lại muốn giành bức tranh này. Ánh mắt hai người giao đấu giữa không trung, Dụ Dung Thời mỉm cười với Bạc Tín.

So với nụ cười trông có vẻ dịu dàng nhưng thật ra lại ngạo mạn và vô cảm của Bạc Giáng, thì nụ cười của Dụ Dung Thời ôn hòa hơn rất nhiều. Bạc Tín thả tay, làm động tác "mời" với Dụ Dung Thời dưới ánh mắt Bạc Giáng.

Hắn chả thích thú gì thứ này, tăng giá là vì Bạc Giáng mà thôi.

Chu Duẫn cũng thỏa lòng. Gã vỗ tay Bạc Giáng, bị cậu ta ghét bỏ né sang một bên.

Bức tranh cuối cùng được Dụ Dung Thời mua lại với giá chín trăm sáu mươi ngàn. Dụ Dung Thời không mang nó về mà dặn nhà họ Bạc quyên góp cho viện bảo tàng. Sau khi chốt giá, Bạc Giáng quay người lại. Bạc Tín nhìn theo bóng lưng cậu ta, không được vui.

"Bạc Minh Viễn là thầy thư pháp nổi tiếng sao?" Tần Tuyết Tâm bên cạnh gợi chuyện. Cô ta rất hả hê khi thấy Bạc Tín giành đồ của chủ tịch Cố: "Cậu Bạc thích người đó lắm ư?"

"Cũng được." Bạc Tín qua loa.

Tần Tuyết Tâm bèn nói tiếp: "Tôi không hiểu biết về mấy văn nhân này lắm. Nhưng người đó có vẻ trọng tình nghĩa nhỉ. Tôi cũng có một cậu em, nó..."

Bạc Tín nghe tai này ra tai kia, mắt cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng căng cứng của Bạc Giáng, nhớ lại ánh mắt ban nãy Bạc Giáng nhìn mình, nghe MC chuẩn bị lên món tiếp theo thì mỉm cười.

"Nói mới nhớ, em trai tôi có mang một bức tranh đến. Với tài nghệ của nó thì để xem cho vui cũng được, mang đến góp vui thôi. Nếu cô Tần có hứng thú, tôi mua lại tặng cho cô nhé." Hắn thân thiết nói: "Cô thấy sao? Thêm một cái móc treo đại trong góc nhà, để trang trí cũng ổn."

Tác phẩm thư pháp của Bạc Giáng bị vài ba câu của hắn miêu tả thành "trẻ con vẽ nguệch ngoạc", nhẹ nhàng đem tặng cho người khác cứ như món đồ chơi.

Bạc Tín dường như hoàn toàn không nhận ra ánh mắt Bạc Giáng trở nên sắc bén. MC trên sân khấu tiếp tục lấy vật đấu giá ra. Nó được chiếu lên màn hình lớn, Tần Tuyết Tâm cười khanh khách: "Tôi không hiểu mấy thứ này lắm, chỉ biết sơ sơ thôi... ví dụ..."

Cô ta nhìn màn hình: "Tranh có thể xuất hiện ở đây bức này tốt hơn bức kia, chắc giá cả không thể rẻ hơn được đâu nhỉ?"

Tần Tuyết Tâm chỉ là người ngoài nghề trong giới thư pháp. Cô ta còn không học hết cấp hai đã nghỉ học bước vào giới giải trí, học được nhiều nhất cũng chỉ là mấy thủ đoạn xu nịnh trong giới mà thôi, chẳng chịu bồi dưỡng nghệ thuật tí nào.

Nhưng dù vậy, cô ta vẫn phân biệt được bức nào tốt bức nào không. Các chuyên gia giám định thì đã bắt đầu xì xầm, trao đổi: "Bức này cũng là thể Lưu Vân..."

"Nhẹ nhàng duyên dáng, uyển chuyển như rồng cuộn, chữ viết đầy khí thế, tác phẩm của thầy nào thế?"

"Nước ta được mấy vị tay nghề thế này, lần đầu tôi thấy chữ ký đó. Tại sao đại sư này có thể không có tí danh tiếng nào được?"

Tần Tuyết Tâm nghễnh cổ hóng hớt, nghĩ thầm: Sao bức tranh của Bạc Giáng vẫn chưa xuất hiện?

Lâm Mộng nhìn lên màn hình, đôi mắt cũng sáng lên.

Trong sự mong chờ của tất cả mọi người, cuối cùng nhà đấu giá cũng chịu lên tiếng.