Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 14: Chương 14



Trì Y Y ra hiệu với Lâm An rồi cầm điện thoại đi qua một bên bắt máy.
Lục Cạnh lập tức hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Đường Trung Sơn.”
“Vừa hay anh làm việc ở gần đó, em xong chưa? Anh qua đón em.”
Trì Y Y mím môi suy nghĩ một lát, đúng lúc cô muốn lấy cớ để thoát thân, vì thế không do dự mà nhanh chóng đồng ý, “Anh đến trước trung tâm thương mại chờ em nhé.”
Sau khi cúp máy, Trì Y Y mới cảm thấy cuộc điện thoại này của Lục Cạnh rất khó hiểu, không đầu không đuôi, anh chỉ gọi tới để hỏi cô đang ở đâu thôi sao?
Cô không suy nghĩ nhiều, xoay người đi về bên cạnh Lâm An, cười áy náy nói: “Anh không cần đưa em về, bạn em đang ở gần đây, anh ấy hẹn em đi shopping.”
“Xem ra hôm nay anh không làm được tài xế rồi.” Lâm An vui đùa.
Trì Y Y hơi ngại, “Hôm nay là em hẹn anh ra ngoài, kết quả còn để anh mời em ăn cơm, lần sau có cơ hội em lại hẹn anh, nhất định phải mời lại.”
“Được.” Lâm An nói đầy ấm áp: “Trước khi em nhổ răng sẽ ăn một bữa tiệc lớn, sau khi nhổ răng chắc sẽ có một khoảng thời gian không được cơm ngon rượu say.”
Trì Y Y liếc mắt nhìn Lâm An một cái, anh ta còn tích cực hơn so với cô nghĩ.
Sau khi chào tạm biệt Lâm An, Trì Y Y vòng đến cửa chính của trung tâm thương mạn, đưa mắt nhìn bốn phía, lúc này mới nhìn thấy xe của Lục Cạnh đỗ ở chỗ dừng xe tạm thời.
Cô đi qua, mở cửa lên xe, “Anh tới nhanh thế.”
Lục Cạnh đang hút thuốc, thấy cô lên xe thì dập điếu thuốc, nhấn ga lái xe ra khỏi chỗ đỗ.
“Tối nay anh làm gì ở gần gây thế.” Trì Y Y hỏi.
“Tiếp khách.”
Trì Y Y kinh ngạc, “Ăn cơm hả…Ăn ở đâu?”
Lục Cạnh nghe giọng cô có vẻ chột dạ thì cười lạnh trong lòng, thuận miệng nói tên một nhà hàng.
Trì Y Y biết nơi Lục Cạnh tiếp khách không phải nhà hàng cô và Lâm An ăn thì thả lỏng sống lưng, qua một lát lại cảm thấy mình chột dạ như vậy là hoàn toàn không cần thiết, cô và Lâm An chẳng qua là cùng nhau ăn bữa cơm, cho dù bị Lục Cạnh nhìn thấy cũng không có vấn đề gì, trái lại là phiền phức ở bên chỗ Lâm An.
Sau khi hòa vào dòng xe cộ, Lục Cạnh liếc mắt nhìn Trì Y Y một cái, như vô tình hỏi: “Hôm nay em chụp hình ở gần đường Trung Sơn à?”
“Không phải, em đi ăn với bạn.”
“Bạn? Đồng nghiệp à.”
“Không phải, là bạn cấp hai, mấy hôm trước tình cờ gặp nên hẹn nhau ăn bữa cơm.” Trì Y Y không gạt Lục Cạnh, chỉ là không nói toàn bộ sự thật, ví dụ như người bạn học này là mối tình đầu của cô.
“Em ở Ngọc Thành còn có thể gặp được bạn cấp hai, đúng là rất có duyên phận.” Giọng điệu của Lục Cạnh không nóng không lạnh, nghe kỹ còn có chút không vui.
Trì Y Y không chú ý tới giọng điệu của anh, còn gật gật đầu phụ họa, nói: “Em cũng cảm thấy vậy.”
Sắc mặt Lục Cạnh càng tối.
Trì Y Y không nhìn Lục Cạnh, cô đang suy nghĩ về Lâm An.
Bữa ăn tối nay vẫn rất thoải mái, nhưng Lâm An luôn thích nói về những chuyện hồi còn đi học, điều này khiến cô rất để ý.

Rõ ràng bọn họ cũng chỉ học cùng trường một năm, xem ra anh ta hơi có nút thắt về mối tình đầu, còn cả những gì anh ta nói về việc viết thư, cô nhớ rõ bọn họ tổng cộng cũng không viết được mấy lá thư, cô đã vứt những lá thư đó từ lâu, nhưng anh ta vẫn còn giữ, nghe ý tứ trong lời nói của anh ta thì những lá thư đó đã từng cổ vũ anh ta.
Trì Y Y vắt hết óc suy nghĩ cũng không nhớ ra rốt cuộc cô đã viết cái gì khiến cho Lâm An nhớ đến tận bây giờ.


Thành tích của cô vẫn luôn không quá tốt, trình độ viết văn càng đáng lo ngại hơn, cấp hai là lúc cô nổi loạn nhất, có lẽ cô cũng không viết ra được những lời cao siêu uyên bác gì, chẳng lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho nên anh ta mới nhận được sự khích lệ từ cô?
Mọi mặt của Lâm An đều rất tốt, chỉ là thích đắm chìm trong quá khứ, Trì Y Y lại là người luôn hướng về phía trước.

Ở trong mắt cô, tình yêu thời học sinh rất ngây thơ non nớt, không chín chắn lại không thực tế, cô không hề hoài niệm cũng không hướng tới.

Tình yêu của người trưởng thành mới là thứ cô mong muốn, trực tiếp và sòng phẳng, không phải bầu bạn về tâm hồn mà là một thể thống nhất, đồng điệu về lợi ích.
Trì Y Y như đi vào cõi thần tiên, Lục Cạnh thấy cô mất tập trung thì sắc mặt càng ngày càng khó coi, phanh xe đột ngột ở một giao lộ.
Cả người Trì Y Y chợt đổ nhào về phía trước, lại bị dây an toàn kéo về.

Cô bị dọa sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Lục Cạnh, tức giận nói: “Anh làm gì thế?”
“Đèn đỏ.” Giọng Lục Cạnh lành lạnh.
Trì Y Y liếc mắt nhìn đèn giao thông phía trước, xoa bả vai bị dây an toàn kéo đau, oán trách anh, “Anh không thể lái xe ổn định một chút à.”
Tay Lục Cạnh nắm tay lái, ánh mắt u ám không rõ.
Trì Y Y liếc nhìn anh một cái, “Không uống rượu chứ?”
Lục Cạnh lười nhác trả lời: “Không uống.”
Trì Y Y nhận ra anh có chỗ không thích hợp, đang muốn mở miệng hỏi một câu, nhưng lại nghĩ tới chuyện của Tôn Nhất Mạn thì lập tức sinh ra nỗi bực tức không tên, cô nuốt lời muốn hỏi xuống, quay phắt đầu đi không thèm để ý tới anh.
Không khí bên trong xe trầm xuống, Lục Cạnh lấy điện thoại nhìn một cái, mở miệng nói: “Hai ngày nữa là sinh nhật Tôn Nhất Mạn, cô ấy muốn mời chúng ta tham dự tiệc sinh nhật của cô ấy.”
Trì Y Y nghe vậy cũng không quay đầu lại, nhìn ngoài cửa sổ nói thẳng: “Không đi.”
Chân mày Lục Cạnh căng chặt, “Tổ chức vào buổi tối, không làm lỡ buổi chụp hình của em đâu.”
“Không đi.”
Thái dương Lục Cạnh nảy lên, “Lý do.”
Trì Y Y nghiến răng, thầm nghĩ Lục Cạnh quá không biết xấu hổ, bản thân mình “la liếm*” cũng thôi đi, giờ còn muốn lấy cô ra làm vỏ bọc.
* Là một từ lóng trên internet (舔狗), diễn tả một người thể hiện sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác, đôi khi đi xa đến mức muốn theo đuổi một mối quan hệ tình dục.

Có thể hiểu một cách đơn giản là “một người làm quá nhiều điều cho một người mà họ thích”, tương tự như câu “mặt nóng dán mông lạnh”.
“Chị ấy là bạn anh, anh đi chúc mừng sinh nhật em đi theo làm gì?” Trì Y Y quay đầu tức giận nói.
“Cô ấy mời em.”
“Đó là nể mặt anh, bạn bè các anh gặp gỡ, người ngoài như em biết gì đâu mà xen vào.”
Vốn chỉ là bữa tiệc sinh nhật mà thôi, Trì Y Y không muốn đi Lục Cạnh cũng sẽ không ép buộc cô đi, nhưng cô lại tỏ thái độ cáu kỉnh, lời nói lại càng chói tai, hai chữ “Người ngoài” của cô nghe vào tai anh như đang muốn phân rõ quan hệ với anh.
Tối nay Lục Cạnh nhìn thấy cô ăn cơm với người đàn ông khác ở nhà hàng, sau đó cô lại dùng lời nói úp mở, không rõ ràng để che giấu, vốn trong lòng đã nổi lửa, lúc này lại bị cô châm ngòi, ngọn lửa kia không dập tắt được, lập tức bùng cháy lên.
“Tùy em.”
Giọng Lục Cạnh mỏng lạnh, đèn xanh sáng lên, anh giẫm chân ga, xe lập tức phóng đi.
Trì Y Y bị dọa sợ hết hồn, nắm chặt dây an toàn theo bản năng.

Lục Cạnh tỏ rõ sự bực bội, Trì Y Y tức đến ngứa răng, quay đầu lườm anh, trong lòng nghẹn đến rối bời, dưới cơn tức giận lập tức muốn nhân cơ hội này tính chuyện chia tay.
Ý nghĩ vừa nảy ra, cô há miệng, nhưng lại chẳng thể nói thành lời.
Ngập ngừng trong chốc lát, cơn xúc động qua đi, Trì Y Y quay đầu nhìn phía trước, cắn cắn môi, trong lòng tự dưng cảm thấy uất ức.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, tự tìm lý do cho mình, cô còn chưa tìm được con ngựa nào nên không thể đá con lừa đang cưỡi, chờ cô tìm được ngựa sẽ lại đá bay con lừa, làm liền một mạch cho Lục Cạnh tức chết.
Cả đoạn đường tiếp theo, Lục Cạnh và Trì Y Y không nói câu nào, không ai thèm để ý tới ai.

Lục Cạnh chỉ lo lái xe, tốc độ nhanh được bao nhiêu thì anh đạp ga bấy nhiêu, Trì Y Y nhìn đường phố vụt qua ngoài cửa sổ, một mình giận dỗi.
Chưa đến nửa tiếng đã tới ngõ Du Dân.

Xe vừa dừng hẳn, Trì Y Y không nói hai lời đã đẩy cửa xuống xe, trở tay đóng sầm cửa xe, không cho Lục Cạnh lấy một ánh mắt mà bước nhanh về ngõ nhỏ.
Lục Cạnh nhìn theo bóng lưng cô biến mất ở ngõ nhỏ thì đập mạnh lên vô lăng, biểu cảm buồn bực không vui.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, nắm tay khẽ gõ lên trán, cảm xúc trong đáy mắt nặng nề và kín đáo.
Tối nay anh ăn liên hoan với mấy đồng nghiệp, trùng hợp thế nào mà lại gặp Trì Y Y đang ăn tối cùng người đàn ông khác, cô quay lưng về phía anh, không phát hiện ra anh cũng có mặt ở nhà hàng, nhưng anh lại nhìn thấy rõ.

Người đàn ông kia vừa nói vừa cười với cô, còn vừa rót nước vừa tặng quà, thật sự là lòng Tư Mã Chiêu*, mà Trì Y Y không hề từ chối, cô vui vẻ đón nhận sự ân cần của đối phương.
* Lòng Tư Mã Chiêu: thành ngữ nói về ý đồ đã quá rõ ràng, không thể che giấu của một người
Trì Y Y nói người đàn ông kia là bạn cấp hai của cô, anh tin tưởng cô nói thật, nhưng cũng chỉ là một phần sự thật.

Gặp được người quen nơi đất khách, đi gặp bạn cấp hai, cô thậm chí không muốn đi dự tiệc sinh nhật của Tôn Nhất Mạn cùng anh, cả trong lẫn ngoài lời nói đều mang theo gai nhọn, ngay cả bạn bè cũng phải chia rõ là của cô hay của anh, hoàn toàn là bộ dạng thanh toán rõ ràng sòng phẳng.
Hai ngày trước là trợ lý nhiếp ảnh gia tặng hoa hồng, hôm nay cũng không biết người đàn ông này lại tặng hoa gì.
Gần đến thời điểm giao mùa, rất nhiều cửa hàng đều bận rộn đổi trang phục mới, Trì Y Y chụp vài bộ liên tiếp, làm liên tục mấy ngày, trong lúc đó cô rút thời gian tới bệnh viện vệ sinh răng, nhân tiện mời lại Lâm An một bữa cơm.
Hôm sinh nhật Tôn Nhất Mạn, Trì Y Y nhận được tin nhắn mời dự tiệc của cô ta, cô do dự mấy lần, cuối cùng nói mình có việc, uyển chuyển từ chối lời mời.
Chạng vạng tối Trì Y Y kết thúc buổi chụp, sau khi ra khỏi đoàn lập tức lấy điện thoại nhìn một cái, ngoài tin nhắn từ những tài khoản đại chúng thì không có người nào liên lạc với cô.
Từ sau lần xung đột với Lục Cạnh, mấy ngày nay bọn họ không liên lạc với nhau, giống hệt như lúc trước anh đến nơi khác làm dự án.

Trì Y Y nghĩ tối nay chắc anh sẽ đi dự sinh nhật Tôn Nhất Mạn, lần trước cô từ chối anh như vậy, anh nhất định sẽ không hạ mình rủ cô đi nữa.
Trước đây Trì Y Y và Lục Cạnh chia cách hai nơi cũng từng có lúc năm ba ngày không liên lạc với nhau.

Nhưng tình hình khi đó không giống bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ chiến tranh lạnh.


Vốn bọn họ đã không có tình cảm làm cơ sở, giờ lạnh nhạt với nhau thì tình cảm lại càng phai đi, cô nghĩ lúc này đã đi đến cuối rồi.
Đều nói tình thâm không thọ, nhưng tình cảm mà nông thì cũng không được lâu dài.
Chia tay thì chia tay, Trì Y Y tức giận nghĩ, như vậy cô cũng đỡ phải tự mình nói.
Cô nhét điện thoại vào trong túi, đi được hai bước lại nghe thấy chuông báo tin nhắn, cô dừng bước, lại vội vàng móc điện thoại ra, vừa mở đã thấy, người gửi tin nhắn lại là David – ông chủ cửa hàng nội y tình thú.
Trì Y Y hơi thất vọng, bĩu môi đọc tin nhắn.
David hỏi cô tối nay có rảnh không, anh ta muốn gặp mặt để bàn chuyện hợp tác với cô.
Trì Y Y cân nhắc một lát, tối nay cô không có việc gì, ngây ngốc một mình cũng là ngốc, còn không bằng đi gặp anh ta, đàn ông không đáng tin cậy, kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.
Cô ra quyết định, trả lời một chữ “Được”.
Trì Y Y và David hẹn gặp ở phòng làm việc của anh ta, phòng làm việc “Mật Ái” nằm ở trung tâm thành phố, giao giữa khu mới và khu cũ, cô lái xe theo chỉ dẫn, đến nơi nhìn một cái, phòng làm việc vừa hay nằm trên đường cô đi đến công ty.
David chờ dưới lầu, lúc nhìn thấy Trì Y Y thì hai mắt sáng lên, anh ta quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, vui vẻ nói: “Y Y, em còn xinh đẹp hơn trên ảnh… Tôi là người liên hệ với em, David.”
Trì Y Y cũng quan sát David.

Anh ta lấy tên tiếng Anh, nhưng diện mạo lại chẳng ra làm sao, người lùn một mẩu, đeo kính đen, đi dép lê, râu ria xồm xoàm lôi thôi lếch thếch, mặt đúng kiểu trạch nam ru rú trong xó nhà, trái lại rất phù hợp với ảnh đại diện WeChat của anh ta.
“Đi thôi, phòng làm việc ở trên tầng, chúng ta đi lên rồi nói.”
Trong lòng Trì Y Y có sự cảnh giác, cô do dự một lát, thấy có người ra ra vào vào tòa nhà, ở cửa còn có bảo vệ thì hơi yên tâm một chút.
Tới cũng tới rồi, cũng không thể về tay trắng, cô muốn nhanh chóng quyết định công việc này nên không chần chừ nhiều đã đi theo David vào tòa nhà.
Đi thang máy lên tầng, Trì Y Y đi theo David vào phòng làm việc của anh ta, đập vào mắt là đủ loại ma – nơ – canh mặc đồ lót gợi cảm, trong góc trên kệ còn bày các loại sextoy, nghĩ chắc đều là đồ anh ta bán trong cửa hàng.
“Nhân viên tan làm hết rồi.” David mời Trì Y Y ngồi xuống, chỉ vào các ma – nơ - canh, rất tự hào nói: “Đây đều là sản phẩm mới do tôi thiết kế, tháng sau sẽ cho ra thị trường.”
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Trì Y Y, nhìn cô nói: “Tôi vừa nhìn thấy em đã biết là tìm đúng người rồi, Y Y, em vừa quyến rũ vừa xinh đẹp, rất thích hợp với phong cách của cửa hàng tôi.”
Trì Y Y cười khách sáo, hỏi thẳng: “Vậy đã quyết định hợp tác?”
“Nếu em đồng ý, tôi chắc chắn rất sẵn lòng, nếu có thể tôi còn muốn ký hợp đồng với em.

Em yên tâm, về mặt thù lao tôi sẽ không bạc đãi em.”
Trì Y Y nghe vậy thì ngớ người.
Ký hợp đồng cũng đồng nghĩa với việc không thể hợp tác với người khác, nhưng nếu có một đối tác ổn định thì cô không cần cứ hai ba ngày lại phải đi tìm công việc chụp hình nữa, bớt đi rất nhiều chuyện.

Nhưng trở thành người mẫu độc quyền của một cửa hàng đồ lót tình thú không mấy tên tuổi sẽ là một việc làm tương đối nguy hiểm.
Trì Y Y nghĩ ngợi một chút, cũng không đồng ý luôn mà vờ ngớ ngẩn lừa anh ta, “Trước đây em chưa từng làm người mẫu đồ lót tình thú, cũng không biết có thể làm tốt hay không.”
David ngồi gần Trì Y Y hơn một chút, như lôi kéo làm quen, “Em cứ tin tôi đi, tôi là nhà thiết kế, ánh mắt nhìn người mẫu khá chuẩn, em nhất định có thể làm tốt.”
“Em làm người mẫu cho cửa hàng của tôi, tôi sẽ tăng độ nhận diện giúp em, đến lúc đó thương hiệu có tên tuổi, em cũng trở nên nổi tiếng.”
Trì Y Y không phải tay mơ mới lần đầu ra xã hội, sẽ không dễ bị lừa.

Tên David này chưa gì đã cho bánh vẽ*, nâng cô lên tận trời, bộ dạng gấp gáp khiến trong lòng cô hơi nghi ngờ.
* Bánh vẽ: chỉ những thứ được vẽ, được tưởng tượng ra chứ không hề có thật
Cô dịch sang bên cạnh, trên mặt vẫn là nụ cười khéo léo, “Ông chủ coi trọng em quá rồi, em không có kinh nghiệm gì, sợ làm hỏng tên tuổi của anh… Như vậy đi, chúng ta cứ tiếp xúc với nhau trước đã, giai đoạn đầu sẽ hợp tác bằng cách gửi ảnh chụp, anh thấy vậy có được không?”
Gửi ảnh là cách thức hợp tác thường thấy giữa nhãn hàng và người mẫu mạng.

Nhãn hàng gửi sản phẩm cho người mẫu, người mẫu tự chụp ảnh sau đó gửi lại cho nhãn hàng.


Trước đây Trì Y Y làm mẫu ngực và mẫu chân cũng dùng cách đó, vừa an toàn vừa thuận tiện và bớt việc, hôm nay trước khi tới gặp David cô đã nghĩ kỹ, dùng cách này để hợp tác là ổn thỏa nhất.
David nghe xong lời Trì Y Y thì mày nhăn lại, nói: “Chúng ta ở cùng một thành phố, gửi ảnh như vậy sẽ rất phiền phức, hơn nữa tôi có yêu cầu với việc chụp hình.”
“Công ty chúng ta có đoàn đội nhiếp ảnh chuyên nghiệp, chất lượng ảnh chụp sẽ không kém.”
“Y Y, em như vậy rất không thú vị, tôi thật lòng muốn hợp tác với em.”
Sắc mặt Trì Y Y không thay đổi, vẫn tươi cười, ngọt ngào gọi anh ta một tiếng “anh David”: “Em cũng thật lòng muốn hợp tác.”
Sắc mặt David không có gì khó chịu, anh ta im lặng một lúc lâu sau đó mới mở miệng nói: “Em để tôi suy nghĩ một chút.”
Anh ta đứng dậy đi vào phòng trà nước, không lâu sau rót một cốc nước đi ra, “Vừa rồi quá kích động nên quên mời em uống nước, hôm nay trời nóng, chắc em khát nước rồi.”
Trì Y Y nhận cốc nước, chợt nhớ lại lúc trước Lục Cạnh từng nhắc nhở cô, muốn cô sau này không được uống thứ người ngoài đưa.
Đã có vết xe đổ, Trì Y Y cũng có mắt nhìn hơn, cô ngẩng đầu thấy David đang nhìn mình chằm chằm thì cười đặt cốc sang một bên, “Buổi tối uống nhiều nước trái cây quá, giờ em không khát.”
Chuyện nên nói đều đã nói, thời gian không còn sớm, Trì Y Y muốn đi, lập tức đứng lên nói: “Anh David, anh cứ cân nhắc chuyện gửi ảnh, nếu cảm thấy được thì liên hệ lại với em.”
David thấy Trì Y Y muốn đi bèn duỗi tay ngăn cản, nét mặt anh ta không tốt lắm, đen mặt nói: “Thế này nhé, em thay một bộ đồ bên tôi, bày ra mấy tư thế để tôi nhìn một chút, nếu không có vấn đề gì lớn thì sẽ quyết định phương thức gửi ảnh.”
Yêu cầu này cũng coi như hợp lý, nhưng đồ lót tình thú dù sao cũng trần trụi và lộ da thịt, Trì Y Y vẫn hơi do dự.
David tìm một bộ đồ thủy thủ từ trên kệ trong phòng làm việc, “Bộ đồ này là kín đáo nhất ở chỗ tôi, em đi thay đi.”
Trì Y Y nhận bộ đồ rồi xem thử, trong váy có quần lót, áo trên hơi ngắn nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được, có thể thấy tên David này không định làm khó cô.
Thêm một công việc chụp hình sẽ thêm một phần thu nhập, Trì Y Y suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi: “Phòng thay quần áo ở đâu?”
David chỉ phương hướng, Trì Y Y cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.

Cô treo túi xách của mình và bộ đồ thủy thủ trên tường, lúc nắm vạt áo định cởi ra, lại chợt nhớ tới một chuyện Lục Cạnh từng nhắc nhở cô.
Không thể không có lòng đề phòng người khác.

Cô mím môi, lấy điện thoại từ trong túi ra, bật camera rồi tắt đèn trong phòng thay đồ, cầm điện thoại kiểm tra khắp nơi, lúc nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ sáng lên trên màn hình, tim cô chợt thắt lại.
Trong phòng thay đồ có camera.
Trì Y Y bật đèn, kiễng chân lên, lúc này mới nhìn thấy một camera mini vô cùng kín đáo ở trên móc treo.

Mặt cô sầm xuống, nhanh chóng cầm túi xách rồi mở cửa đi ra ngoài.
David đang xem điện thoại, lúc này Trì Y Y thấy anh ta chỉ cảm thấy buồn nôn.

Cô kiềm chế cảm xúc của mình, nhẫn nhịn nói: “Tôi không làm chủ được chuyện hợp tác, cần phải thương lượng với công ty trước đã, tôi đi đây.”
Trì Y Y không biết diễn kịch, cảm xúc chán ghét của cô đều viết hết trên mặt.

David như đoán được cô đã phát hiện ra cái gì nên lập tức xông lên cản cô.
Anh ta vừa đến gần, Trì Y Y quyết đoán lấy bình xịt chống nắng từ trong túi xách ra, xịt tới tấp vào mặt anh ta.

(Pass chương 15: triyy)
David bị mờ mắt, Trì Y Y nhân lúc anh ta còn chưa lấy lại tinh thần thì nhìn trái nhìn phải, duỗi tay túm gạt tàn thuốc trên bàn đập bụp lên đầu anh ta.
“Chết cha mày đi, dám quay lén bà mày!”