Lái xe một đường như vũ bão, cũng may đêm rồi không nhiều xe, mười phút là tới dưới lầu của công ty. Tô Tử Khanh cúi đầu nhìn điện thoại, chín giờ năm mươi.
Giờ này, đúng là ông chủ có thể tăng ca.
Xuống xe đứng trước tòa cao ốc, cô cảm thấy hơi lạnh. Cúi đầu nhìn xuống, cô mới phát hiện, bản thân vẫn còn mặc váy ngủ tơ tằm, chỉ mặc thêm chiếc áo hoodie rộng rãi, chân dài lộ ra, lạnh run cầm cập.
Nhưng cũng không quan tâm được nhiều, giải quyết việc cho ông chủ nhanh còn về nhà ngủ.
Thang máy tới tầng 19, quả nhiên chỉ còn văn phòng của Thẩmm Tây Thời vẫn sáng đèn.
Cô đi tới máy tính trên bàn xem, phần tài liệu vốn được gửi từ sớm bây giờ vẫn còn lẳng lặng nằm trong hòm thư, con trỏ lơ lửng chỗ nút gửi đi.
Tự xấu hổ một hồi vì bản thân sơ ý, rồi ấn nút gửi đi.
Tô Tử Khanh đứng dậy đi tới văn phòng của Thẩm Tây Thời.
Cửa không khóa, dưới ánh đèn trước bàn làm việc rộng, người đàn ông nghiêng người đối diện với màn hình máy tính. Áo khoác âu phục đã cởi ra, cà vạt bị ném trên ghế dựa, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra đường cong căng đầy.
Cô chưa từng nhìn thấy Thẩm Tây Thời tăng ca, bởi vì cô… Ách, làm ba tháng mà chưa từng tăng ca thêm giờ.
Thẩm Tây Thời cởi âu phục giống như tháo ra chiến bào vậy, cả người toát lên dáng vẻ buông thả và lười nhác. Híp mắt nhìn màn hình máy tính trước mặt.
Cúc áo trên cùng đã cởi, lộ ra làn da ở nơi đó. Nhìn một cái, thế mà người trước mặt giống hệt trong giấc mơ. Tô Tử Khanh đột nhiên thấy miệng đắng lưỡi khô, nuốt nước miếng.
Thậm chí cô muốn trốn khỏi nơi này, vừa nhấc chân lên, dưới bụng co rút một hồi, vết tích nóng ướt, dinh dính trong mộng cảnh vẫn còn. Cô đứng ở cửa ra vào không biết làm sao, tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, Thẩm Tây Thời ngẩng đầu đã thấy người đang đứng cạnh cửa.
Dưới áo khoác màu trắng, lộ ra một đoạn váy màu xanh sẫm, cùng với đôi chân vừa mịn vừa thẳng.
Anh sững sờ một chút, nhìn hai giây mới nhớ ra là Tô Tử Khanh.
Không có đồng phục màu xám và kính đen, suýt thì anh không nhận ra rồi.
“Thư ký Tô.” Thẩm Tây Thời lên tiếng.
Tô Tử Khanh lấy lại tinh thần, rời ánh mắt đang đặt trên người trước mặt đi, giọng nói ổn trọng: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã gửi báo cáo thẩm định vào mail của anh. Xin lỗi, là tôi sơ sót trong công việc.”
Thẩm Tây Thời nhìn cô vặn ngón tay, nghiêng đầu, mái tóc có hơi rối. Lần đầu tiên thấy được dáng vẻ này của cô, trông nhỏ đi vài tuổi, giống như học sinh bị giáo viên phê bình, khác một trời một vực với hình tượng trưởng thành cứng nhắc ngày thường của cô.
“Không sao.” Thẩm Tây Thời mở tài liệu ra xem, như nghĩ tới gì đó: “Sức khỏe của cô không sao chứ?” Mặt cô đỏ đến không tưởng.
“Hả?” Tô Tử Khanh hoang mang hỏi.
“Vừa rồi trong điện thoại…”
“À!” Tô Tử Khanh xấu hổ, mặt như lửa đốt: “Không sao, không sao. Cổ họng có hơi không thoải mái.” Dứt lời, để che giấu thì giả ho khan hai tiếng.
Thẩm Tây Thời nghe thấy cô ho, lại nhìn hai chân bóng loáng kia của cô, mày nhíu lại: “Được, cô về đi, cũng không còn sớm nữa.”
Tô Tử Khanh như được đại xá, vừa định dịch bước chân rời khỏi, lại nhớ ra ông chủ vẫn còn tiếp tục tăng ca, thể hiện vui mừng thì không được tốt lắm, thế là giả bộ nịnh nọt: “Tổng giám đốc Thẩm tăng ca vất vả, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thẩm Tây Thời không ngẩng đầu: “Ừ, sắp xong rồi.”
Trời tháng ba mặc dù đã ấm lại nhưng trong đêm vẫn còn se lạnh.
Tô Tử Khanh tiếp tục load lại giao diện trên điện thoại, trừng mắt nhìn “chờ tài xế nhận”.
Đã đợi mười mấy phút, cô xoa chân, trái nhìn phải ngó, suy nghĩ xem có nên vừa đi vừa gọi xe không.
Đội mũ áo khoác lên, kéo vạt áo méo mó có hơn không xuống dưới, đang chuẩn bị đi, hai ánh đèn xe bỗng đâu quét tới.
Tô Tử Khanh nghiêng đầu. Hử? Đèn xe Audi, không tầm thường nhỉ?
Xe tới gần, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Thẩm Tây Thời.
Không tồi.
“Lên xe.” Thẩm Tây Thời lời ít ý nhiều.
“Không cần đâu tổng giám đốc.” Tô Tử Khanh cởi mũ áo, lộ ra mái tóc xoăn để xõa, cúi đầu. Bây giờ cô không cách nào nhìn thẳng vào mặt của anh.
“Cạch” một tiếng, Thẩm Tây Thời mở khóa bên trong, nhìn cô.
Được… rồi.
Tô Tử Khanh sợ run cả người, làm ra lựa chọn sáng suốt giữa tiếp tục hóng gió và ngoan ngoãn lên xe ngồi.
Vốn định ngồi ghế sau, nhưng ngồi đằng sau thì chẳng phải sẽ coi sếp thành tài xế à?
Thế là nhận lệnh kéo cửa ở ghế lái phụ, bước lên.
“Sao lại không lái xe?” Anh nhớ rõ cô có lái xe đi làm.
Trời lạnh, không lái xe, đêm hôm khuya khoắt còn mặc váy ngắn lắc lư đi khắp nơi như vậy.
“Đi ra ngoài vội quá nên quên cầm chìa khóa xe.”
Váy cô quá ngắn, lúc ngồi xuống gần như lộ ra hết từ bắp đùi trở xuống. Chạm vào ghế da thật có hơi lạnh, Tô Tử Khanh lại run lên.
Thẩm Tây Thời liếc nhìn cô một chút, ngón tay dài ấn lên màn hình cảm ứng.
Chưa đầy một lát sau, Tô Tử Khanh cảm thấy dưới mông cũng ấm lên.
Chức năng làm nóng của chiếc ghế này cũng hữu dụng ghê.
Cô lập tức phát hiện Thẩm Tây Thời lại tăng điều hòa lên hai độ. Gió thổi ra, cả người cô thoải mái lại.
“Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm.” Cô vẫn không làm thế nào nhìn thẳng vào anh được. Mặt hướng về phía trước, chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua bên trái.
Thẩm Tây Thời cầm tay lái, nhìn kính chiếu hậu một chút. Ngón giữa