Thẩm Tây Thời uống rượu xong rất ngoan, cũng không nói lời nào, cứ như vậy dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại, khóe môi còn đang treo nụ cười, bộ dáng hiền lành và vô hại.
Chạy xe đến hầm đỗ xe, Tô Tử Khanh xuống xe đỡ Thẩm Tây Thời vào thang máy, anh cũng rất phối hợp, bảo anh làm gì thì anh làm cái đó, ngoan ngoãn thành thật.
Mãi đến khi vào cửa nhà, Tô Tử Khanh đem anh đỡ đến trên ghế ngồi, cô thở hổn hển tham lam hít vào mấy hơi, đứng ở trước mặt anh hỏi anh: “Có muốn uống nước không?”
Thẩm Tây Thời gật gật đầu, Tô Tử Khanh rót một chén nước ra đưa cho anh, Thẩm Tây Thời híp mắt, nhìn cô: “Đút cho anh.”
Tô Tử Khanh hơi bất ngờ một chút, nhưng vẫn là đem cái ly đến bên miệng anh: “Há miệng ra nào.”
Thẩm Tây Thời phối hợp mà hé miệng, tùy ý cô làm. Cô đút quá gấp, làm nước chảy từ khóe môi anh chảy xuống, chảy đến trên người, ướt một mảnh vạt áo nhỏ.
Tô Tử Khanh thấy bộ dáng thuận theo này của anh, tròng mắt chuyển động, tiến đến trước mặt anh, nhẹ nhàng ôn nhu mở miệng nói: “Người Kỷ Tinh kia … Là ai vậy?”
Thẩm Tây Thời nhìn cô một cái, cười cười nói: “Cô ta không quan trọng.”
Tô Tử Khanh không nghe được đáp án vừa lòng, cong lưng vươn ngón trỏ ra, ngoéo cằm anh một cái, âm thanh càng thêm nhẹ nhàng: “Đó rốt cuộc là ai vậy?”
Tuy rằng ở trong nhà vệ sinh nghe được kha khá chuyện, nhưng cô vẫn là muốn nghe từ chính miệng anh nói.
Thẩm Tây Thời vẫn cứ cười, cười nửa ngày sau mới nói, vẫn là câu kia: “Cô ta không quan trọng.”
Không phải nói uống say thì sẽ nói thật sao, người này uống nhiều quá nhưng thật ra vẫn rất ngoan, bảo anh làm gì anh làm cái đó, nhưng miệng làm gì mà lại kín như vậy?
Tô Tử Khanh lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, xách cái túi xách trên bàn lên, đi vào phòng ngủ, trước khi đi vào còn không quên dặn dò: “Ngồi im đừng nhúc nhích.”
Thẩm Tây Thời gật gật đầu.
Năm phút sau, Tô Tử Khanh soi mình trong gương, có hơi xấu hổ.
Nói là đồ hóa trang thành mèo, thì ra là mang như thế này sao? Cô rõ ràng là mua bộ bằng da, tại sao lại nhận được một bộ lông xù xù như thế này chứ? Cảm giác không đúng lắm, chẳng lẽ ông chủ gửi nhầm hàng sao?
Nhưng đều là như vậy, cũng không đổi khác nữa, cô đẩy đẩy ngực, đi ra khỏi phòng.
“Đinh linh… Đinh linh…”
Thẩm Tây Thời nghe được tiếng động, nhấc mí mắt lên, lúc nhìn thấy rồi thì bỗng dưng sửng sốt.
Cả người Tô Tử Khanh trần trụi, chỉ ở ba điểm quan trọng có vải dệt che lấp. Phong cách bikini, dây lưng tinh tế vòng qua bả vai cùng eo nhỏ, câu lấy miếng vải dệt nho nhỏ, chất liệu lại là lông tơ màu đen. Cổ cô mang một chiếc vòng cổ màu đen, ở vị trí chính giữa còn treo một cái lục lạc màu bạc, âm thanh vừa nãy chính là từ nó phát ra.
Tầm mắt Thẩm Tây Thời hướng lên trên, gương mặt của Tô Tử Khanh ửng đỏ, từng bước một đi về phía anh. Một đầu tóc dài xõa ra, ở trên có hai cái tai đen nhỏ, lông xù xù, theo bước chân của cô mà run run lên, nhẹ nhàng đáng yêu.
Đây là một con mèo, một con mèo hoang nhỏ.
Đột nhiên Thẩm Tây Thời thu lại một thân lười biếng, yết hầu cử động lên xuống, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm con mèo đen đang đi đến trước mặt.
Tô Tử Khanh vòng qua anh, đi đến phía sau anh, tay cô đi xuống theo vai anh, lướt qua cánh tay anh, tới bàn tay của anh rồi đến những đầu ngón tay, sau đó đan vào cùng với mười ngón tay của anh, nhẹ nhàng thổi khí ở bên tai anh.
Thẩm Tây Thời ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe mắt Tô Tử Khanh hàm chứa ý cười, ở dưới ánh đèn mờ nhạt thần thái quyến rũ trời sinh hiện ra.
Anh nghiêng đầu muốn hôn cô, Tô Tử Khanh tiến lại gần, cùng anh hôn môi, nếm được mùi rượu nhàn nhạt trong miệng anh.
Thấy cô phối hợp như vậy, Thẩm Tây Thời vươn đầu lưỡi gia tăng nụ hôn này, cùng cô dây dưa, càng ngày càng sâu, chìm đắm trong nụ hôn này.
Đột nhiên, anh chỉ cảm thấy tay chợt lạnh, tiếp theo “Cạch” một tiếng, đôi tay bị chế trụ, anh giật giật tay.
Bị còng.
Tô Tử Khanh buông môi anh ra, đi đến trước mặt anh, nhìn anh.
Thẩm Tây Thời nhìn vào đôi mắt của cô, cười: “Mèo hoang nhỏ, còn có đam mê như vậy sao?”
Tô Tử Khanh cong lưng, vươn ngón trỏ chọc chọc ở trên môi anh, làm động tác im lặng, tiếp theo lộ ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp quyến rũ, lui ra phía sau hai bước.
Vẻ mặt Thẩm Tây Thời tràn đầy hứng thú nhìn cô, cũng không để bụng chuyện giờ phút này tay mình đã bị còng lại chặt chẽ ở ghế trên.
Tô Tử Khanh nhìn chằm chằm đôi mắt của Thẩm Tây Thời, liếm liếm môi, nâng tay lên nhẹ nhàng khảy khảy lục lạc nhỏ ở trên cần cổ.
Lục lạc phát ra tiếng vang thanh thúy, làm cho người ta say sưa mất hồn.
Tiếp theo, tay cô theo cổ chậm rãi đi xuống, lướt đến ngực, xoa cặp vú đầy đặn kia, cách áo ngực nhỏ lông xù xù, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên đó.
“Em đẹp không?” Tô Tử Khanh cắn cắn môi dưới, ngón tay thon dài nhéo bầu ngực no đủ, vải dệt màu đen càng tôn thêm làn da trắng như tuyết của cô.
“Rất đẹp.” Thẩm Tây Thời gắt gao nhìn chằm chằm ngón tay cô, vải dệt quá nhỏ, khó khăn lắm mới che khuất được hai điểm, nhưng bị ngón tay xoa bóp như vậy, áo ngực sớm đã bị dịch chuyển, núm vú hồng nhạt lặng lẽ chạy ra ngoài.
Tô Tử Khanh nhìn anh, ngực anh đang phập phồng, hô hấp trở nên nặng nề hơn, nhìn chằm chằm bộ ngực của cô, hận không thể đem hai miếng vải dệt đốt thành hai cái động.
Cô cong cong khóe miệng, ngón tay dài giật giật, nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, đẩy áo ngực ra, đem hai núm vú hồng nhạt kia đẩy ra ngoài. Tiếp theo vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng khảy khảy hai hạt trái cây nhỏ màu phấn hồng, ở dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Tây Thời mà từng chút một đứng thẳng lên.
“Có to hay không?” Tô Tử Khanh cúi đầu nhìn một cái, ngón tay bóp bóp đầu vú nho nhỏ, nhẹ nhàng xoa bóp, nhào nặn bầu ngực, liếc anh một cái.
“Không tính là lớn.” Thẩm Tây Thời cười một tiếng, đôi mắt nheo lại, mê mang trả lời: “Nhưng mà… Vừa cho anh dùng.”
Tô Tử Khanh hừ một tiếng, nhìn Thẩm Tây Thời, tầm mắt di chuyển xuống giữa hai chân, quần tây màu tối đã sớm bị chống cao lên. Cô đem tay phải hướng lên trên, để ở bên miệng, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn tiến vào trong miệng nhỏ hồng nhuận, nhẹ nhàng quấy một cái, kéo ra một sợi chỉ bạc, tiếp theo lại về lại ngực, ở đầu vú nhẹ nhàng đánh một vòng, mãi đến khi nó dính nước dịch lên, tạo ra ánh sáng dâm mĩ óng ánh.
Tầm mắt Thẩm Tây Thời nóng như lửa, từ đầu tới đuôi đều đuổi theo ngón tay kia, anh nuốt nuốt nước miếng.
Tô Tử Khanh nghiêng người, đem đai an toàn kéo xuống, cầm một dây nhẹ nhàng rút ra, áo ngực rơi xuống dưới chân. Cô đem áo ngực ném qua một bên, bộ ngực no đủ lại không có bất luận thứ gì che lấp nữa, bại lộ hoàn toàn ở tầm mắt của Thẩm Tây Thời.
Đôi mắt Thẩm Tây Thời co rụt lại, theo đường cong của cô đi xuống, lúc này mới phát hiện, phía sau mông nhỏ mật đào thế mà còn có một cái đuôi lông dài xù xù.