Đi ra khỏi sảnh bữa tiệc, Thẩm Tây Thời buông eo Tô Tử Khanh ra, thấy mặt cô đỏ ửng, còn cười ngây ngô.
Trông cô cực kỳ ngoan, nắm lấy vạt áo âu phục của anh, theo sau lưng anh đi vào thang máy.
.
Thang máy đi thẳng lên trên, Thẩm Tây Thời cúi đầu liếc nhìn cô: “Thẻ phòng đâu?”
Tô Tử Khanh lung lay hai bước, đứng vững lại, ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt mơ màng còn bắt đầu cười, chỉ không nói lời nào.
Toàn thân trên dưới không có túi áo, không mang túi xách, chỉ cầm một chiếc điện thoại di động trên tay.
Thẩm Tây Thời gãi cằm, đang tính lát nữa gọi lễ tân lên mở cửa hộ. Thất thần một chút, hai cánh tay dài của Tô Tử Khanh vươn qua.
Anh bị ép vào tường.
Cô xích lại gần, mùi hương ngọt phả tới, gương mặt mơ hồ bình thường giấu sau kính mắt, giờ đây lại rõ ràng, phóng lớn trước mặt anh.
Mắt hạnh híp lại, khóe môi đỏ ửng, từ vầng trán tới gò má dường như nóng đến khát. Cô liếm môi một cái, nơi đó lập tức óng ánh vệt nước.
.
Thẩm Tây Thời nhìn cánh môi đầy đặn kia, trái cổ nhẹ lăn: “Sao vậy?”
Cau mày, bờ môi hơi chu, sau đó cô lên tiếng: “Bánh ngọt của tôi đâu?”
Lúc này còn nhớ tới bánh ngọt?
Thẩm Tây Thời bị động tác này của cô vây trong thang máy, dở khóc dở cười.
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng ở tầng 36.
Tô Tử Khanh “a” một tiếng, sững sờ một chút rồi bị Thẩm Tây Thời lôi ra khỏi thang máy.
Kéo cô tới trước cửa, Thẩm Tây Thời móc thẻ phòng của anh ra, quét thẻ vào phòng. Anh nới lỏng nơ cổ, đi tới trước bàn, cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho quầy lễ tân.
Còn chưa chờ anh bấm, một đôi tay đã quấn tới, lục lọi bên hông anh.
Thẩm Tây Thời đè lại, quay người nhìn cô, Thẩm giọng cảnh cáo: “Tô Tử Khanh.”
Người sau lại chẳng biết gì, đôi tay vẫn tiếp tục sờ soạng bên hông anh, còn lẩm bẩm: “Bánh ngọt của tôi đâu? Anh giấu ở nơi nào rồi?”
Bị cô chơi đùa một trận như vậy, Thẩm Tây Thời chỉ cảm thấy bụng dưới dần nóng lên. Tóm được đôi tay làm loạn kia, thở sâu, ổn rồi mới kéo cô đến ngồi vào mép giường, ra lệnh: “Ngồi xuống.”
Anh quay người, vừa đi được hai bước, ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên người kia lại ngo ngoe muốn động.
Anh ra lệnh lần nữa: “Muốn ăn bánh ngọt thì không được động.”
Lần này thì ngoan rồi.
Thẩm Tây Thời đến chỗ đồ ăn tự phục vụ trong phòng, mở tủ lạnh ra, có các loại rượu, đồ uống, bánh ngọt ăn nhẹ và các loại đồ ăn phong phú khác.
Anh lấy ra một miếng bánh ngọt vị phô mai đặt vào đĩa, bưng tới trước giường.
Cảnh tượng trước mặt làm dây cung lý trí trong anh gần như đứt phựt.
Người vốn ngoan ngoãn ngồi ở mép giường lúc này đang quỳ trên giường. Cúc áo ngọc trai trước ngực đã cởi mấy cái, lộ ra mảng lớn ngực trắng, gần như có thể thấy được một nửa vùng đồi núi trập trùng.
Váy vì tư thế này mà co lên, dưới váy có một đoạn dây buộc vớ mảnh mai màu đen, kéo lấy viền ren, phong cảnh đẹp vô cùng.
Mà cô gái này lại chẳng phát hiện chút nào, vừa tiếp tục cởi cúc áo trước ngực vừa nhìn anh bằng vẻ mặt vô tội. Ánh mắt mông lung, liếm môi khẽ hừ: “Nóng…”
Thẩm Tây Thời chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu.
Vươn tay muốn cản đôi tay đang cởi nút áo lại, không ngờ Tô Tử Khanh nhìn thấy bánh gato trên tay anh, vội đứng dậy muốn cướp lấy.
Anh bó tay toàn tập, vừa che chắn để đĩa bánh không đổ, vừa ngăn không cho Tô Tử Khanh té ngã.
Đương lúc lôi kéo, bánh kem cọ lên cằm anh một chút.
“Ngồi xuống!” Thẩm Tây Thời không nhịn được nữa, bàn tay hung hăng vỗ vào mông cô, ra lệnh.
Tô Tử Khanh mím môi, xoa lên cái mông, ngoan ngoãn lại.
Bị cô làm loạn như vậy, anh cũng nóng lên. Một tay giật nơ, cởi hai cúc áo, nới lỏng cổ áo, tay còn lại kẹt bên hông, nhìn người trên giường.
Nước mắt rưng rưng, ấm ức tủi thân.
Hoàn toàn không ngờ được, Tô Tử Khanh uống rượu vào, đại khái chỉ còn tám tuổi.
“Cô ngồi ngoan, ăn xong bánh kem rồi tôi đưa cô về phòng, được không?”
Tô Tử Khanh ngửa đầu nhìn anh, sau đó gật đầu.
“Đảm bảo không được làm loạn?”
Gật đầu.
Thẩm Tây Thời đi tới bên giường, vừa định đưa bánh gato cho cô, nhưng không ngờ cô lại kéo cổ áo anh hướng lại gần.
Quả nhiên không thể tin người uống say.
Nháy mắt sau đó, xúc cảm mềm mại, ẩm ướt truyền đến.
Cô lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm qua cằm anh, đầu lưỡi cuốn một cái, chép miệng, cười: “Ngọt quá.”
Một tay Thẩm Tây Thời chống lên giường, một tay bưng bánh gato, bị hành động của cô trêu chọc, cứng đờ tại chỗ, luồng khí nóng khó khăn lắm mới đè xuống được, giờ phút này vọt thẳng xuống bụng dưới.
Yết hầu nhẹ lăn, anh nhìn Tô Tử Khanh. Cô giống như chú mèo con ăn vụng thành công, kéo vạt áo anh, đôi môi đỏ lại xông tới.
Chạm vào đường cong đẹp mắt nơi cằm của anh, nhẹ nhàng đảo qua, chậm rãi mút, liếm sạch vết phô mai còn lưu lại bên trên.
Sau đó vòng tay qua cổ anh, vẻ mặt bất mãn, nhỏ giọng nói: “Anh đẹp trai, vẫn muốn.”
Thẩm Tây Thời chưa bao giờ nghĩ mình lại đặc biệt thích phương diện này trước đây. Nhìn cô váy áo xộc xệch, mặt đỏ bừng, hai mắt híp lại, tiếng “anh đẹp trai” mềm nhũn làm cho cả người anh nóng lên.
Tóm lấy cằm cô rồi hôn xuống.
Không sai, rất ngọt.
Ngọt do bánh, hay do cô?
Anh không muốn suy nghĩ về vấn đề này, chỉ cảm thấy người trong lòng vừa mềm vừa ngọt, còn mang theo mùi sữa. Anh chỉ muốn mạnh mẽ đè cô xuống giường, hút lấy hương vị giữa răng với môi của cô.
“Ưm…” Tô Tử Khanh bị bất ngờ, kêu “ưm ưm” yếu ớt một tiếng, bị hôn đến cả người nhũn ra, chỉ có thể phụ thuộc vào anh.
Tay của Thẩm Tây Thời xuôi theo cổ cô hướng xuống, cho đến khi lòng bàn tay truyền tới xúc cảm mềm mại, anh mới ngừng động tác, thở hổn hển buông môi cô ra.
Thấy cô vươn đầu lưỡi như mèo nhỏ còn muốn liếm, Thẩm Tây Thời lấy tay phết qua một ít bơ trên bánh, đặt tới môi cô.
Đầu ngón tay nóng lên, cô ngậm lấy ngón trỏ của anh, liếm mút.
Xúc cảm nóng ẩm làm cho đôi mắt anh thêm sâu, nhìn chằm chằm biểu cảm say mê, thỏa mãn của cô.
Tô Tử Khanh tập trung nhắm hai mắt lại, thỉnh thoảng lặng lẽ nhấc mí mắt, liếc anh một cái, vừa mút vừa phát ra tiếng nước chậc chậc đầy dâm mỹ.
Không thể nhịn được nữa, lửa nóng của anh đang thủ thế chờ xuất trận.
Anh rút ngón tay ra, đầu lưỡi vào thăm dò, để cô hút lấy anh như hút lấy ngón tay anh.
Cho đến khi Tô Tử Khanh bị hôn đến thở không ra hơi, xụi lơ trong lòng anh. Cô nhẹ nhàng đẩy ngực anh, thở gấp hỏi: “Anh, anh cũng muốn ăn bánh ngọt sao?”
Thẩm Tây Thời cười, nhìn vào mắt cô: “Ừ.”
Anh muốn ăn miếng bánh ngọt nhỏ là cô đó.
Anh đẩy cổ áo cô ra, miếng dán ngực sớm đã rời vị trí, lộ ra đầu ngực hồng hồng, đứng thẳng giữa vải vóc màu đen. Anh cúi đầu ngậm lấy một bên, mút một chút, dùng đầu lưỡi thô ráp liếm láp, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên bên khác, vừa vê vừa gảy.
Tô Tử Khanh mềm nhũn thành nước, cong người, đưa bầu ngực của mình tới miệng anh gần hơn, mà như còn sợ chưa đủ, hai tay ôm cổ anh, ép bộ ngực mình tới.
Não cô như miếng bơ nhuyễn, tưởng mình lại mộng xuân, trong mộng cái gì cũng có, cô có thể làm gì thì làm.
“Bé anh đào của em ăn ngon không?” Hai đầu núm đều bị chơi đùa, cô sướng muốn điên rồi.
Thẩm Tây Thời ngẩng đầu lên khỏi hai bầu ngực cô, liếm môi một cái, trên cằm còn dính vệt nước.
“Ăn ngon lắm.”
Nói xong, anh lại cúi đầu hôn cô, xuống theo vùng ngực đi xuống, vừa cởi nút thắt trên váy vừa hôn.
Cho đến khi hàng cúc áo ngay ngắn bị cởi hết, anh đẩy hai bên vạt áo ra, toàn bộ cơ thể cô bại lộ trước mặt anh.
Da thịt trắng nõn, trần trụi giữa vải vóc màu đen, trơn bóng lạnh, nhẵn mịn.
Thẩm Tây Thời ngừng lại, nhìn dây buộc tất xinh đẹp trên đùi cô, dục vọng dưới đáy mắt lại tăng cao.
Anh nhớ hôm ở quán karaoke, đã nhìn thấy cảnh kia. Dây buộc mảnh mai kéo lấy viền ren, lại như móc lấy lòng anh. Có khi tự dưng xâm nhập vào mộng cảnh của anh.
Tô Tử Khanh bị hôn đến như rơi vào trong mây, môi lưỡi nóng ướt đột nhiên dừng lại làm cô bất mãn lắc lắc cơ thể, nhấc chân tới cọ anh.
Thẩm Tây Thời tóm lấy cái chân dài kia, sờ từ bắp chân lên, đầu ngón tay vòng vào dây buộc tinh tế, dừng ở giữa hai đùi, trên mảnh vải nhỏ.
Ngón giữa trượt tới trên vải vóc, ấn tới cửa huyệt, khiến Tô Tử Khanh phát ra tiếng hờn dỗi, cắn ngón tay, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh.
“Ướt thành thế này rồi, thích vậy sao?” Thẩm Tây Thời đẩy viền ren ra, nhìn nước xuân lan tràn trên cánh hoa, còn mang theo giọt sương óng ánh.
Nghĩ đến nơi xấu hổ nhất của mình đang bị anh nhìn chăm chú không chút kiêng dè, Tô Tử Khanh càng động tình hơn. Dù sao cũng đang mơ, thế là càng thêm phóng đãng.
“Thích, ừm… anh sờ em.”
“Sờ thế nào?” Thẩm Tây Thời cười, bởi vì dáng vẻ thẳng thắn này của cô rất đáng yêu. Ngón giữa anh đưa ra, nhẹ nhàng kích thích cửa huyệt mềm mại, kéo ra tia ái dịch đầy dâm mỹ: “Thế này à?”
“Vẫn chưa đủ, vẫn muốn…” Cả người Tô Tử Khanh run lên, thậm chí lắc mông, cọ miệng huyệt của mình tới ngón tay anh. Anh lại không tùy tiện thỏa mãn cô, mỗi lần cô cọ tới, ngón tay lại rút lui.
“Muốn gì?” Anh muốn nghe cái miệng nhỏ luôn cung kính gọi tổng giám đốc Thẩm này có thể nói ra những lời phóng túng đáng yêu hơn.
“Cho ngón tay… vào.”
“Vào chỗ nào?” Anh ghé vào bên tai Tô Tử Khanh, nhẹ giọng dụ dỗ.
Ngón tay của anh quanh quẩn bên miệng huyệt, nhẹ nhàng kích thích, xoa lấy thịt mềm màu hồng, khiến nó tiết ra càng nhiều ái dịch dâm đãng, nhưng vẫn chậm chạp không chịu đi vào. Chọc cho cô sóng tình trào dâng, kìm nén không nổi, gần như muốn khóc lên.
“Vào, vào trong huyệt nhỏ của em, vào đi.”