Hội Trưởng Đại Ca, Tiếp Chiêu Đi

Chương 7: Cách thoát tội "khả thi"


Tôi lết tấm thân vừa mệt mỏi vừa chán chường về nhà. Trên đường đi đã nghĩ không biết bao nhiêu cách để giải thích với mẹ, nếu vụ việc đến tai mama đại nhân thì tôi chỉ còn nước tự đào huyệt chôn mình thôi. Ôi, số tôi sao mà thê thảm quá vậy? Ở nhà đã bị đội 2L trêu tức rồi, đến trường cũng không được yên ổn nữa, căm nhất là cái tên hội trưởng trời đánh thánh vật kia. Hic…
Bước vào nhà, tôi uể oải chào, thật không giống với phong cách năng nổ của mình thường ngày:
- Con về rồi thưa mẹ…
- Về rồi à? Buổi học thế nào con? - Mẹ tôi hỏi vọng ra từ bên trong nhà bếp.
- Dạ vui lắm ạ, vui đến chảy cả nước mắt luôn. – Tôi méo mặt trả lời.
- Ủa, sao chị về có một mình vậy? Lâm nhị huynh đâu? – Thằng nhóc Long ngồi ở bàn ăn, vừa nhai vừa hỏi.
- Không biết!!! – Nhắc đến ông Lâm là tôi lại muốn sôi máu, hứ, anh em gì mà thấy chết cứ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ biết cúi đầu trước tên hội trưởng thực dân đó. Tức chết đi được!
- Úi, không biết thì thôi, sao phải hét lên như thế?
Vụ việc sáng nay khiến tôi vô cùng bực bội, nhìn mâm cơm mà chẳng muốn ăn, thế nên tôi vùng vằng bỏ lên lầu:
- Con đau bụng lắm, cả nhà cứ ăn cơm trước đi, chốc con ăn sau cũng được!
Đóng sầm cửa lại, tôi hung hăng quăng cái cặp sang một bên rồi nhảy ùm lên giường nằm ngửa. Nhìn lên trần nhà, hình ảnh tên hội trưởng xấu xa đó cứ hiện ra trước mắt tôi, thật đáng ghét, làm gì mà ám người ta đến thế này!? Cứ tưởng mình có cái mã ngon ăn là tự kiêu tự đại sao? Đình chỉ học sinh, ở đâu ra cái quyền đó vậy??? Hội trưởng là cái thá gì chứ, không phải người có quyền xử phạt học sinh là giáo viên sao?

Cho dù là có đánh nhau đi chăng nữa thì cũng không đến mức đuổi học 2 ngày chứ? Hức… nếu thầy giáo gọi điện về nhà chắc tôi tiêu rồi…
Á… lũ lưu manh mặt lợn, đầu bò, mõm chó, tứ chi khó phát triển chết đi!
Á… tên hội trưởng xấu trai, mũi tẹt, má hô miệng hóp, tính cách đểu giả chết đi!
Á… ông anh xấu xa hơn lâm tặc kia cũng chết luôn đi!
Tất cả chết hết đi cho nhẹ Trái Đất!!!
- Á… Á… Á…
- Lam, làm gì mà mày rống lên như bò đực thế! – Đột nhiên có tiếng mẹ tôi quát to vọng lên.
- Oái… không có gì đâu mẹ, con… nhìn thấy gián đó mà!
- Có mỗi con gián mà gào lên như trúng xổ số ấy!
=_= Tuy gào lên như thế nhưng trong lòng tôi vẫn không nhẹ đi chút nào. Nếu ông bụt hiện ra như cổ tích thì tôi chỉ ước mình có sức mạnh siêu nhân rồi bay tới bóp cổ lè lưỡi tên hội trưởng thực dân đó cho bõ ghét thôi (há há, hình như ước nguyện hơi “giản dị” thì phải)
Nhưng có điều tôi hơi thắc mắc về cái Hội học sinh đó, trường An Hải nghĩ gì lại cho học sinh tự cai quản học sinh nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi lười biếng bò xuống giường, lục cặp mình lôi ra con Samsung sắp đến giai đoạn “hóa thạch” (ý nói là quá cũ đó. Không biết đến khi nào mama mới chịu đổi điện thoại cho tôi đây) rồi bấm nút gọi tới một cái tên khá là “đặc sắc” trong danh bạ - Lâm tặc:
- Anh về chưa?
“Rồi, đang ở dưới nhà ăn cơm nè.”
- Ăn xong rồi lên phòng em có chút chuyện, à, nhớ mang cả phần cơm cho em nữa đấy!
“Hử? Này…”
Tút… tút… không để ổng kịp từ chối, tôi vội tắt máy ngay. Hứ, anh trai gì mà mang cơm cho em gái cũng khó khăn, tôi đây còn chưa thèm tính sổ vụ ông dám bơ tôi ở trường đấy. Thế mà người nào đã hùng hổ tuyên bố thế này nhỉ “nếu có gì khó khăn thì cứ tìm anh…”, xí, chỉ được cái ba hoa bốc phét!
Quên đi, càng nghĩ tới càng thấy bực. Tôi nằm vắt chân trên giường, chơi mấy trò chán ngắt trên điện thoại để giết thời gian. Chán thật đấy, tất cả các trò trong đây tôi đều chơi thắng hết rồi, muốn đổi điện thoại quá đi mất, mà tôi có cần gì cao sang đâu, chỉ cỡ iphone 4 là được rồi, thế mà mẹ cũng không cho, mẹ đã nói không thì làm gì có chuyện ba đồng ý chứ!
Cạch… Mãi lúc sau mới thấy ông Lâm bê khay đồ ăn vào, mặt mày đăm đăm khó chịu thấy ghét. Ổng đặt cái khay lên bàn rồi ngồi xuống giường, giọng nói có vẻ không “tình nguyện”:
- Có chuyện gì nói nhanh đi, anh còn đi ngủ trưa nữa!
Bốp!!!

Tôi vớ lấy cái gối ôm (siêu cứng) đập một phát vào đầu ổng, đến nước này còn giả bộ không biết tôi định hỏi chuyện gì nữa ư?
- Á… sao lại đánh anh???
- Có cái gối thôi mà cũng la um lên, đàn ông đàn ang gì mà yếu hơn sên thế?
- Gì hả???
Tôi tức mình túm lấy cổ áo Hoàng Lâm xốc lên, hung hăng quát vào mặt ổng:
- Còn giả bộ không biết??? Anh thấy em gái gặp nạn mà cứ làm ngơ như nai tơ nhìn thấy thịt thế hả???
- So sánh kiểu gì kì vậy? – Lâm làm vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội với tôi – Thế em muốn anh phải làm gì đây? Quyền hạn đều nằm trong tay hội trưởng cả mà.
Hừ, tôi buông áo Hoàng Lâm ra, lại nằm vật xuống giường, hỏi bằng giọng nặng nề:
- Hội học sinh… là gì thế? Sao em chưa nghe nói trường An Hải có Hội này bao giờ?
- Em không biết cũng đương nhiên thôi. Hội học sinh được thành lập năm ngoái với trách nhiệm là giữ gìn an ninh trật tự trong trường, mọi phán quyết hành xử học sinh vi phạm của hội trưởng đều được Ban giám hiệu Nhà trường thông qua…
- Hội trưởng? Cái tên mắc dịch đó là hội trưởng sao? Tại sao lại như thế? Bộ nhà hắn có quyền thế nên mới được bổ nhiệm chức vụ đó chứ gì? – Càng nghĩ đến tên thực dân đó tôi càng thấy tức, dồn dập hỏi luôn một tràng.
- Không phải đâu. Thái Tuấn được bổ nhiệm làm hội trưởng vì cậu ấy là một học sinh xuất sắc toàn diện, kì thi nào cậu ta cũng đứng đầu toàn trường với điểm số gần như tuyệt đối, không những thế mà hạnh kiểm cũng rất tốt, các giáo viên đều yêu quý và tin tưởng cậu ấy. Với lại cậu ta rất đẹp trai, luôn được lòng phái nữ trong trường… - Ông Lâm tự nhiên “xổ” ra một “bài ca tự hào” về tên hội trưởng chết trôi đó >..