Thẩm Kiều ngồi đối mặt với máy tính, ngồi đến nửa ngày vẫn không gõ nổi một chữ. Cũng không phải có gì e sợ, chỉ là đang tự hỏi Phàn Sở Thiên có gì đó khác thường. Đã quyết định chung sống với nhau, thông cảm cho nhau là việc nên làm, chính vì vậy Thẩm Kiều cũng không truy hỏi đến cùng. Thậm chí đến khi cái tên người Đông Bắc* như Phàn Sở Thiên thế mà chịu nằm dưới cậu, cậu cũng vui vẻ tiếp thu rồi sau đó coi như không có chuyện gì. Nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, Phàn Sở Thiên vẫn chưa thoát khỏi sự việc ngày hôm qua.
*Người Đông Bắc thường gắn liền với tính cách chính trực, hào sảng, trọng nghĩa khí, coi thường luật pháp à nên sẽ rất khó hiểu khi Sở Thiên chịu nằm dưới Thẩm Kiều.
Ban đầu Phàn Sở Thiên cùng mấy người Chu Lãng có việc phải xử lý ở bên ngoài, nhưng Phàn Sở Thiên sống chết không đồng ý để cậu ở nhà một mình, thế là không đi nữa, lúc này còn đang hì hụi nấu cơm trong bếp.
Cũng không phải vấn đề gì mới, vẫn là xoay quanh chuyện yêu đương mà thôi.
Trên MSN, Trác Lâm gọi cậu.
—— Hi, Kiều gia!
—— Hi.
—— Dạo này sao rồi?
—— Bình thường.
—— Ở chung với Phàn gia thế nào?
—— Tốt.
—— …Nhà xuất bản muốn gửi hợp đồng cho ông đấy, muốn gửi chuyển phát nhanh hay tôi trực tiếp đưa cho ông?
—— Thế nào cũng được.
—— Vậy để tôi đưa cho ông đi. Cũng lâu lắm rồi không gặp nhau, đi uống vài chén nhé?
—— Được.
—— Kiều gia tâm tình không tốt hả?
Bên kia hỏi dò.
Thẩm Kiều dừng một chút. Không phải là Phàn Sở Thiên tâm tình không tốt sao? Mình có chỗ nào không vui đâu?
—— Có chuyện gì hả?
Bên kia tiếp tục hỏi dò.
Thẩm Kiều đột nhiên nghĩ, con nhỏ này sau nhạy quá vậy, tay vẫn gõ chữ —— Không có việc gì.
Bên kia vô cùng thức thời không hỏi nữa, chỉ hẹn thời gian địa điểm cụ thể rồi thôi.
Hẹn hò xong xuôi, Thẩm Kiều mới nhớ ra, dựa theo tình trạng của Phàn Sở Thiên bây giờ, hắn có để cho mình một mình ra đường không nhỉ?
“Đương nhiên không được.” Quả nhiên, người đàn ông mặc tạp dề tay cầm nồi tay cầm thìa nghiêm túc nói.
“Em bị cấm túc luôn rồi hả?” Thẩm Kiều khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt hỏi.
Phàn Sở Thiên bĩu môi: “Đương nhiên không phải.”
“Vậy thì là gì?” Thẩm Kiều hỏi.
Phàn Sở Thiên không trả lời nữa. Suy nghĩ một lúc, trên mặt hắn không còn vẻ thoải mái ung dung nữa. Hắn buông thìa đang cầm trên tay xuống, cởi tạp dề, đi qua ôm vai Thẩm Kiều, kéo cậu sang phòng khách.
Ngồi lên ghế salon, Phàn Sở Thiên mở miệng, thanh âm trầm thấp: “Việc anh không mong muốn nhất là khiến em bị thương, bình thường để em cắt thức ăn anh còn sợ em bị đứt tay, nếu bị Lê Hoa cào anh còn thấy khó chịu. Anh nói thật đấy, em đừng cười, anh chính là nữ nhi tình trường anh hùng hụt hơi như thế đấy.”
Thẩm Kiều không ngắt lời hắn, chỉ im lặng nghe hắn nói hết: “Em không biết ngày hôm qua, tim anh muốn ngừng đập luôn. Ngày hôm qua anh mới biết được anh sợ mất em đến thế nào. Cho dù chúng ta trước đó đã từng nói qua chuyện tương tự rồi, nhưng đến lúc thật sự phải đối mặt, mới biết được là dù chuẩn bị tâm lý kĩ đến thế nào cũng không đủ được.”
Phàn Sở Thiên dùng cái tay còn lại của mình đỡ trán.
Thẩm Kiều đột nhiên động đậy, cầm lấy điếu thuốc lá trên bàn trà cùng bật lửa, tự mình đốt thuốc, hút một hơi rồi đưa cho Phàn Sở Thiên.
“Anh đâu thể đem em buộc vào người cả đời.” Thẩm Kiều thản nhiên nói, “Cho dù anh là người rước họa đến, em cũng đã nói rồi, em không chê anh. Em đã thừa tuổi thành niên, đã có thể tự chịu trách nhiệm với những việc mình gặp phải.”
Đến cuối cùng, hắn vẫn để cậu đi, chỉ là ngàn dặn vạn dò, nào là chọn chỗ nào đông người mới được đi, nào là về sớm không được về muộn… Thẩm Kiều quá mệt với Phàn Sở Thiên sắm vai mẹ dặn con, kéo hắn qua hôn một cái cho ngậm miệng. Đến lúc thả nhau ra mới thấy bên cạnh thang máy đang có hai người khoanh tay xem náo nhiệt.
“Ra ngoài hả?” Chu Lãng hỏi.
“Vâng.”
“Cẩn thận một chút.” Lý Triết nói.
“Đã biết.”
Gặp mặt Trác Lâm ở quán cà phê, nhận hợp đồng, nói chuyện vài câu đã hết ngày. Sau đó cậu vô cùng nghe lời, trời chưa kịp tối đã vội chào tạm biệt để về nhà. Trác Lâm vẻ mặt kinh dị, Thẩm Kiều thản nhiên cười nói: “Về muộn lão ấy sẽ lo lắng.”
Trác Lâm liền cười miệng ngoác đến mang tai.
Về đến nhà, Lê Hoa nằm trên ghế salon ngủ gật, trong phòng khách không một bóng người. Cửa thư phòng đóng hờ, mơ hồ nghe thấy tiếng nói.
“Dù mày có quyết định thế nào, chúng tao cũng sẽ hết sức ủng hộ.” Chu Lãng cười nói.
“Cám ơn.” Phàn Sở Thiên nói.
“Sau này có việc gì cần gấp, cứ nói một tiếng là được.” Lý Triết nói.
“Tất nhiên.” Phàn Sở Thiên cười, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Kiều ôm Lê Hoa, ánh mắt đang hướng về phía này.
Phàn Sở Thiên nhín vai hỏi: “Về rồi đấy à? Em ăn cơm chưa?”
Thẩm Kiều lắc đầu.
“Vừa kịp Chu Lãng với Lý Triết hôm nay sẽ đi.” Phàn Sở Thiên nói, đi vào phòng bếp.
“Nhanh như vậy, không chơi thêm vài hôm nữa sao?” Thẩm Kiều hỏi.
Chu Lãng nhún vai: “Cũng không còn cách nào, là quân nhân kỉ luật là số một.”
Lý Triết cũng cười: “Sau này có cơ hội lại gặp.”
Thẩm Kiều gật đầu.
Phàn Sở Thiên làm một bàn đồ ăn thật phong phú, được Lý Triết cùng Chu Lãng khen ngợi hết lời, khẳng định hắn hoàn toàn có thể mở nhà hàng, không lo không phát đạt. Thẩm Kiều thản nhiên liếc hắn một cái, Phàn Sở Thiên xoa xoa gáy, cười đến thật thà.
Tiễn hai vị khách đi, Thẩm Kiều mới hồi thần, bình tĩnh nghiêm túc nhìn Phàn Sở Thiên.
Phàn Sở Thiên cười lắc đầu, tiến gần lại ôm lấy vai cậu: “Biết không gạt được em mà, anh sẽ không giấu em chuyện gì đâu.”
“Anh rút lui rồi.” Phàn Sở Thiên chính là đơn giản như vậy nói ra.
Thẩm Kiều nhướng mày.
“Chậu vàng rửa tay, từ nay về sau không nói chuyện giang hồ.” Phàn Sở Thiên cười nói.
“Đột nhiên như vậy?” Thẩm Kiều thản nhiên hỏi.
Phàn Sở Thiên nhún vai, chẳng ừ hử gì.
“Vậy anh tính về sau sống thế nào?” Thẩm Kiều hỏi.
“Tính mở cửa tiệm buôn bán.” Phàn Sở Thiên nói.
“Nhà hàng hử?” Thẩm Kiều nhớ tới lời Chu Lãng nói.
Phàn Sở Thiên ôm cậu cười lớn: “Chỗ này của anh không phải có chiêu bài sống rồi hay sao, đương nhiên là mở hiệu sách rồi.”
Thẩm Kiều giật giật khóe miệng.
“Tiếp tục hợp tác cùng Trác Lâm với bên nhà xuất bản, chuẩn bị chu đáo, sau đó Kiều gia làm chủ ——” Phàn Sở Thiên tiếp tục nói, “Thế nào, kế hoạch này nghe ổn đúng không?”
Thẩm Kiều không trả lời.
Phàn Sở Thiên xoa xoa đầu cậu, một tay nghịch nghịch Lê Hoa vừa phóng lên đùi hắn trêu đùa: “Anh có tuổi rồi, cũng muốn được yên ổn, em không cần nghĩ nhiều.”
Phàn Sở Thiên cười đến hiền lành: “Ừm, qua một thời gian chúng mình xử lý hết việc chỗ này rồi, thì chuyển nhà đi, sống cuộc sống mới.”
Thẩm Kiều đột nhiên dùng sức, xoay người ngồi lên đùi Phàn Sở Thiên, làm Lê Hoa méo một tiếng nhảy xuống, nghiêng đầu lên nhìn nhìn rồi tự chạy ra chỗ khác.
Thẩm Kiều cố định hai tay Phàn Sở Thiên trên đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng câu từng chữ hỏi: “Em nghĩ nhiều cái gì?”
Phàn Sở Thiên khụ một tiếng: “Cái kia ấy mà…”
“Cái gì?” Thẩm Kiều cong khóe miệng.
Phàn Sở Thiên vừa bị trêu chọc vừa bị ép hỏi, đơn giản là cứ thế tiến lên, hung hăng hôn lên đôi môi trước mắt.
*tắt đèn tập n*
Cậu hiểu hắn, cả thân thể và cả nội tâm. Cậu vốn cho rằng sẽ không thể nào hiểu được ý nghĩ của một cá thể độc lập, dù là hai người có yêu cuồng nhiệt đến đâu, dù là thân thể giao hợp sâu sắc vô số lần. Hiện tại đột nhiên cậu hiểu rõ, nếu đạt đến một loại cực hạn, hiểu được ý nghĩ của người kia sẽ trở thành việc tự nhiên như nước chảy thành sông. Nếu đạt đến một loại cực hạn, sẽ không còn rối rắm để dùng ngôn ngữ biểu đạt tình yêu nữa, bởi vì chỉ cần một cái liếc mắt của người đó, ánh mắt sâu thẳm đen sẫm, tràn đầy hình ảnh của chính mình trong đó, sẽ lập tức hiểu được, tình yêu thì ra là đơn giản đến thế, thuần túy đến thế.
Yêu, là vứt bỏ một phần cái tôi của bản thân, là chiếm được một phần cái tôi của người nọ.
—— Hỏi thế gian tình ái là chi, không chỉ là dạy người hẹn thề sống chết, mà còn là vì giữ cho nhau cùng sống sót.
Vì người nọ mà chết sẽ tuyệt không oán hận, vì người kia mà sống đến buông tay quá khứ.
Thẩm Kiều biếng nhác nằm ngửa trên giường, mặc kệ Phàn Sở Thiên âu yếm mãnh liệt vừa xong, mồ hôi đang dính dấp đầy người.
“Đang nghĩ gì thế?” Phàn Sở Thiên cũng có chút hết sức hỏi.
Thẩm Kiều cười cười đáp lại: “Chúng ta đang yêu đương nhỉ.”
Phàn Sở Thiên không hiểu.
Thẩm Kiều cười: “Em chỉ muốn xác định là, chúng mình đang yêu nhau.”