Phàn Sở Thiên vĩnh viễn là người đàn ông tiêu chuẩn đại diện cho trường phái hành động.
Sáng sớm hôm sau đã hùng hùng hổ hổ lái xe lên núi.
Rốt cuộc đứng trước căn nhà quen thuộc kia, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Phàn Sở Thiên hít sâu một hơi, đập cửa.
Đợi một lúc không thấy có động tĩnh gì, lại đập cửa tiếp.
…Phàn Sở Thiên vẫn duy trì tiết tấu đập cửa vô cùng đều đặn, gõ ba cái sẽ dừng lại một lần, cứ như thế đến khi cửa mở ra. Một người mặc quần bò —— ngay cả khóa cũng không kéo, còn thấp thoáng thấy được đám lông màu đen bên trong —— tóc tai rối tung, sắc mặt tái nhợt, râu mọc tua tủa, dù đeo kính cũng không che được hai quầng thâm đen sì dưới mắt cùng cặp mắt đỏ quạch. Người đó nhìn hắn chằm chằm: “Sáng ngày ra anh chạy đến làm cái gì?”
…Phàn Sở Thiên chỉ thấy một trận nhộn nhạo, lúc trước đã suy nghĩ đâu ra đấy chiến thuật hòa giải thế mà đến lúc này một câu cũng thành vô dụng. Hắn trực tiếp tiến lên, một tay vòng qua lưng Thẩm Kiều, một tay giữ lấy gáy của cậu, cúi người hôn xuống.
“A… Buông ra…” Thẩm Kiều cảm thấy khoảng cách giữa cậu và người đàn ông này gần như không còn chỗ trống nào nữa, dù muốn đẩy ra cũng không đẩy nổi.
Hai ngày hai đêm không ngủ, cả đầu óc lẫn thân thể đều đã mệt mỏi. Thẩm Kiều làm sao còn có thể chịu được khiêu khích của Phàn Sở Thiên, không tới 5 giây, đứng đã không còn đứng nổi, lập tức lại bị người đàn ông được một tấc lại muốn tiến một thước này lôi vào phòng ngủ.
Đi đến mép giường, Phàn Sở Thiên lập tức đổ xuống giường, để Thẩm Kiều ngã đè lên người hắn, mặc hắn hôn môi.
Đầu lưỡi linh hoạt quen thuộc liếm lộng trong vòm miệng cậu, tên chết tiệt này dường như biết hết mọi điểm mẫn cảm của cậu —— Thẩm Kiều mơ mơ màng màng hôn đáp lại, không hề đè nén giọng mũi dày đặc thỏa mãn…
Cảm thấy được người bên trên đang dần thả lỏng, Phàn Sở Thiên đương nhiên là miệng ngoác tới mang tai, ra sức hôn môi khiêu khích… Đột nhiên dừng hết các động tác lại, Phàn Sở Thiên khóe miệng run rẩy hơi đẩy Thẩm Kiều ra —— người này đã thả lỏng toàn thân, ngủ luôn rồi.
(Cmn chứ… H của t đâu…)
Hạn hán lời một lúc, Phàn Sở Thiên cười ra tiếng, lắc lắc đầu, xoay người đặt Thẩm Kiều xuống giường, sau đó giúp cậu cởi quần, thiện tay xoa nắn vật nhỏ kia một chút, kéo chăn đắp cho cậu, rồi mới nằm xuống bên cạnh, ôm cậu mà ngủ.
Nhìn Thẩm Kiều ngủ sâu, hắn không nhịn được nhoẻn cười, kéo cánh tay cậu đặt lên bả vai mình, thêm cái chân gác lên đùi mình, tạo thành một dáng ngủ vô cùng làm nũng của Kiều gia.
Thẩm Kiều mơ mơ màng màng mở mắt, tựa hồ đã rất lâu không ngủ ngon như vậy, không hề mộng mị gì. Nhất thời có chút hoảng hốt, mãi đến khi nhận ra có nhiệt độ của người bên cạnh phát ra.
Nheo mắt động đậy, sờ sờ tìm kính mắt, chắc là ở đầu giường nhỉ… Vừa mới chạm đến kính mắt, đã bị một bàn tay phía sau đè lại, eo bị túm lấy, cậu ngã xuống giường.
Phàn Sở Thiên ha ha cười, một tay nắm lấy hai tay của cậu, một tay xoa bóp eo lên xuống.
“Buông ra…” Thẩm Kiều quát, mở miệng ra mới thấy thanh âm của mình có bao nhiêu yếu đuối vô lực…
“Ngoan nào, anh sẽ khiến em thật thoải mái…” Phàn Sở Thiên vừa dỗ dành, vừa không ngừng cố gắng, nhắm thẳng đến những chỗ mẫn cảm của cậu mà tấn công.
Bị Phàn Sở Thiên một nhát đè xuống dưới, Thẩm Kiều đành kệ hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh nắng chiều dìu dịu vô cùng đẹp mắt. Phàn Sở Thiên dùng hết khả năng đốt lửa trên người cậu, Thẩm Kiều chỉ còn chút lí trí muốn cự tuyệt mà thân thể đã muốn đắm vào lắm rồi… Lén thở dài một tiếng, Thẩm Kiểu ôm lấy vai Phàn Sở Thiên, một tay túm lấy gáy hắn, khiến cho hắn ngẩng đầu lên.
Sau đó hôn hắn thật nồng nhiệt.
*tắt đèn TT^TT*
Chiến tranh chấm dứt, Thẩm Kiều kiệt sức với tay lấy kính đeo lên, nhìn đồng hồ ở đầu giường, đã hơn 10h. Nói cách khác, Phàn Sở Thiên đã đại chiến cùng cậu trên giường gần 5 tiếng, đừng hỏi tại sao khắp người cậu bây giờ vừa đau vừa nhức.
Mà cậu sống trên núi thời gian này, tuyệt đối giữ mình trong sạch. Nhìn tên này chắc cũng vậy đi, nếu không sao có thể trâu bò đến mấy tiếng như vậy…
“Lê Hoa đâu?” Thẩm Kiều vui vui mở miệng trước, đến cả quần áo cũng cởi sạch rồi, còn hơi đâu để tâm chiến tranh lạnh chiến tranh nóng nữa?
“Có hai anh em họ Hà trông nó rồi.” Phàn Sở Thiên trả lời, “Lê Hoa rất nhớ em đó, khi nào em mới về đây?”
“Về đâu?” Thẩm Kiều nhướn mày, “Đây là nhà của tôi không phải sao?”
Phàn Sở Thiên bĩu môi: “Về nhà của chúng ta ấy.”
Thẩm Kiều hình như ghét bỏ quay lưng về phía hắn: “Không về.”
“Vì sao?” Phàn Sở Thiên quýnh lên.
“Chả vì sao cả.” Thẩm Kiều đáp.
“Em không đi thì anh cũng không đi, anh ở đây.” Phàn Sở Thiên uy hiếp.
Thẩm Kiều trở mình xem thường, tức giận cười: “Phàn đại gia này, rốt cuộc là tôi đã làm gì chọc đến anh vậy?”
Phàn Sở Thiên thấy thế cười ám muội, một tay hắn sờ soạng trên thắt lưng bóng loáng kia: “Cái này không phải em vừa mới làm hay sao…”
“Cút.” Thẩm Kiều chộp lấy cái vuốt sói kia ném ra, “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”
Phàn Sở Thiên nhún vai: “Kiều đại gia, em thổ lộ như vậy làm anh vui lắm.”
Thẩm Kiều trừng hắn.
“Ha ha…” Phàn Sở Thiên nặng nề cười, tay ôm lấy vai cậu, làm cho hai người dựa vào càng gần, Thẩm Kiều lập tức ghét bỏ cố lui ra —— nóng chết đi được.
Phàn Sở Thiên bất đắc dĩ, cầm điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ thấp xuống rồi trở lại giường, tiếp tục trò ôm ôm, lần này Thẩm Kiều cũng không giãy ra nữa.
“Thẩm Kiều,” Phàn Sở Thiên mở miệng, thanh âm trầm thấp, “Anh xin lỗi, trước đây anh không… để ý đến cảm nhận của em. Anh sống một mình quá lâu rồi, nên cứ quen như vậy. Công việc cũng không ổn định, hay phải nói là công việc rất nguy hiểm. Cho nên anh cũng không dám quá buông thả, vì thế có theo đuổi ai, cũng không quá mức dụng tâm. Có thể một ngày nào đó anh sẽ không kịp chào tạm biệt mà vội rời đi.”
Thẩm Kiều chỉ lẳng lặng lắng nghe.
“Cuộc sống trước kia của anh là thế. Anh đã từng một lần muốn mình có một mối quan hệ nghiêm túc, nhưng rốt cuộc không thành. Có phải một kẻ có quá khứ và hiện tại, thậm chí là tương lai như anh, đã đòi hỏi quá nhiều không? Nếu như không phải chuyện lần đó không thành, trong lòng anh sẽ không có một tình cảm muốn giấu kín, cũng sẽ không kiên quyết rời nơi đó mà đi khắp nơi, rồi cuối cùng cũng sẽ không gặp được em ở nơi non xanh nước biếc này, em nói có đúng không?”
Thẩm Kiều vẫn không trả lời.
Phàn Sở Thiên cười cười: “Em nói rằng anh không thật lòng với em, anh đã nghiêm túc kiểm điểm rồi, muốn giải thích với em——”
“Như này gọi là nghiêm túc hả?” Thẩm Kiều rốt cuộc mở miệng, ngữ khí mang theo trào phúng.
“Thẩm Kiều, nếu là quá khứ, có lẽ anh sẽ để mối quan hệ này kết thúc.” Phàn Sở Thiên tiếp tục nói, “Bởi vì lí trí vẫn luôn nói với anh lúc em rời đi là một cơ hội tốt. Em đừng giận, với cái đầu lạnh của em, khẳng định cũng là nghĩ như vậy. Nhưng chúng ta vốn giống nhau, về mặt tình cảm lại không nỡ từ bỏ.”
Thẩm Kiều hừ một tiếng.
Phàn Sở Thiên lại thấp giọng cười cười, “Trước đây nửa giả nửa thật, hiện tại anh thật sự nghiêm túc rồi, hứa với em sẽ đưa thật tâm cho em, vì vậy em đừng giận anh nữa được không?”
Thẩm Kiều lạnh lùng cười: “Nói giống như là vì tôi van xin anh vậy.”
“Không không không.” Phàn Sở Thiên toát mồ hôi lạnh, lập tức biện bạch, “Là anh xin em, cho anh một cơ hội nữa được không, Thẩm Kiều?”
Thẩm Kiều lườm hắn một cái.
Phàn Sở Thiên lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Em đừng vội tức giận, em thử nghĩ kĩ lại xem, anh nói ra những điều này, là đã sẵn sàng nhận trách nhiệm rồi…”
Thẩm Kiều bĩu môi: “Trách nhiệm cái gì? Nếu như tôi đã đồng ý yêu anh, vấn đề an toàn linh tinh của bản thân là việc của tôi, liên quan gì đến anh?”
Phàn Sở Thiên ngơ ra: “Đúng đúng đúng, là trách nhiệm của cả hai chúng ta. Kiều gia, em đồng ý rồi?”
“Được!” Phàn Sở Thiên miệng đã ngoác đến mang tai, lập tức đi theo, từ phía sau ôm lấy Thẩm Kiều, trái hôn phải chụt một lúc mới thấy mỹ mãn, rời phòng ngủ vào phòng bếp.
Sau đó đứng đối diện với cái tủ lạnh gần như rỗng tuếch, Phàn Sở Thiên triệt để hết lời, đây có lẽ là thử thách đầu tiên của Thẩm Kiều dành cho hắn đi…