Không nói đến việc phương pháp hô hấp trong Bát Cực Quyền có thần kì được như trong lời nói của Đằng Hổ hay không.
Dù sao thì Lục Dương vẫn nhớ kĩ, hơn nữa sau này, mỗi khi luyện quyền thì hắn vẫn vô thức áp dụng bộ phương pháp hô hấp kia, có lẽ là có hiệu quả, cũng có thể là do tác dụng của tâm lí.
Dù thế nào thì từ khi luyện bộ phương pháp hô hấp của Đằng Hổ dạy, Lục Dương cảm thấy tinh thần của mình ngày càng dồi dào, lượng cơm ăn được mỗi ngày cũng tăng lên không ít.
Lúc này, "Cao thủ cô độc" đã xuất bản hai tập ở bên Đài Loan, nhân khí như thế nào, còn phải đợi một thời gian nữa mới biết cụ thể được.
Nhiệm vụ chủ yếu hàng ngày của Lục Dương, chính là viết cuốn tiểu thuyết này.
Với thể loại võng du trá hình võ hiệp.
Mặc dù Lục Dương đã cải biên thành thể loại huyền huyễn, nhưng những tư liệu võ thuật ở trong đó, thì Lục Dương phải lên mạng để tìm, ví dụ như tên các chiêu thức trong tiểu thuyết Kim Dung, phương pháp tu luyện, tuyệt chiêu,... Nói chung là có rất nhiều tư liệu cần phải tìm kiếm.
Vì vậy, trước khi bắt tay vào viết, Lục Dương đã sưu tầm hơn 20 vạn chữ tư liệu.
Nhưng đợi đến lúc chính thức bắt đầu viết, hắn mới phát hiện những tài liệu đó vẫn không đủ dùng, lúc viết Lục Dương thường phải ngừng lại để lên mạng kiếm thông tin.
Có thể nói, sáng tác bộ "Cao thủ cô độc" này có độ khó rất cao, khó hơn cuốn "Tận thế đất hoang rất nhiều lần, cũng là một sự khiêu chiến rất lớn đối với Lục Dương.
Dù sao, phía trước còn có một phiên bản Lan Đế Mị rất đặc sắc, Lục Dương không chấp nhận được nhân khí của tác phẩm mình viết lại kém hơn người ta.
Trong cốt truyện "Cao thủ cô độc" mà Lục Dương viết, ngay từ đầu, Y Vận vốn là một đứa trẻ mồ côi, còn bọn người Phách Thiên là con của những đại gia tộc bên trong thành, mỗi người đều có võ công truyền thừa của gia tộc, tuy nhiên, những người đó đều coi Y Vận là bạn tốt, nhưng nơi bắt đầu lại tốt hơn rất nhiều so với hắn.
Bởi vì không phải Lục Dương viết về thể loại võng du, vì vậy những thuật ngữ, kĩ năng của võng du đều bị bỏ qua, ví dụ như các loại kĩ năng vốn có.
Dưới ngòi bút của Lục Dương, Y Vận là một kẻ điên cuồng tu luyện, mỗi giờ mỗi phút hắn đều tu luyện.
Vừa mới bắt đầu đi khỏi thành nhỏ, lúc lưu lạc ở bên ngoài, Y Vận gia nhập vào Thiếu Lâm, đi theo sư phụ học tuyệt kĩ "Như ảnh tùy hình bộ".
Dù bộ công pháp này không phải lợi hại nhất trong Thiếu Lâm, nhưng lại được Y Vận tu luyện đến trình độ xuất thần nhập hóa, hắn chỉ dùng một bộ tuyệt kĩ nho nhỏ này mà nổi danh.
Nhưng sau này hắn vô tình giết một tên cẩm y vệ, Y Vận bị triều đình truy nã, bị Thiếu Lâm trục xuất khỏi sư môn, vì vậy, hắn chỉ có thể lưu lạc trong giang hồ.
Tiếp theo là những cảnh đuổi giết và bị đuổi giết, cuối cùng trong một cơ duyên, Y Vận học được Kim Xà Kiếm Pháp của Kim Xà Lang Hạ Tuyết Nghi, từ đó về sau, hắn điên cuồng tu luyện, bắt đầu quật khởi trở lại.
Bắt đầu như vậy, Lục Dương tự nhận rằng cuốn sách của hắn đặc sắc hơn Lan Đế Mị rất nhiều.
Phải biết rằng, phiên bản "Cao thủ cô độc" của Lan Đế Mị được viết hơn 20 vạn chữ, nhưng lại bị rất nhiều người ném đá, mười người thì có đến bảy, tám người không vừa mắt.
Buổi chiều một ngày nọ không có khóa, Lục Dương ngồi trong phòng trọ cắm cúi viết bản thảo! Vừa ghi đến đoạn cao trào trong chương, tiếng chuông cửa liền vang lên.
Lúc ấy lông mày của Lục Dương nhăn nhó.
Không chỉ vì tiếng chuông của đánh gãy mạch suy nghĩ, quan trong hơn là, Lục Dương biết rõ, tám đến chín phần thì người ngoài cửa là Uông Cần Cần.
Chính là con quỷ nhỏ trước kì nghỉ đông đã về chung với hắn, sau đó cô bé rất có hứng thú với Lục Dương, sau khi học kì mới bắt đầu, cô bé tìm mọi cách để tiếp cận hắn.
Mới đầu Lục Dương còn có cảm giác tốt.
Dù sao, nếu một người đàn ông được một mỹ nữ theo đuổi, nói không có chút đắc ý nào là giả.
Nhưng mà, gần đây Uông Cần Cần gia nhập CLB võ thuật, cô bé luôn dùng lí do muốn hắn dạy để bám theo, chạy đến cả nơi Lục Dương ở, muốn hắn chỉ dạy cho.
Mấy hôm trước đã bị Tào Tuyết nhìn thấy được, cô có chút tức giận, bây giờ cô bé kia còn đến đây? Không phải là muốn đốt nhà hắn sao?
Lục Dương phiền muội gãi đầu, nhưng hắn vẫn đứng dậy ra mở cửa, chỉ là trong lòng mong ngoài cửa khoog phải là cô bé đó.
Mặc dù cảm giác được mỹ nữ theo đuổi không tồi, nhưng Lục Dương không có ý định thay đổi bạn gái, cũng không muốn một chân đứng hai thuyền, dù sao Tào Tuyết đối xử với hắn rất tốt, và hắn cũng rất vừa lòng cô ấy.
Mặc dù lúc mới bắt đầu, Lục Dương chỉ muốn đùa nghịch với Tào Tuyết, nhưng sau khi kết giao, nangdong18_nary, hắn phát hiện Tào Tuyết cũng không tệ lắm, Lục Dương cũng không rõ bây giờ hắn vẫn còn đùa nghịch cô hay là đã thích cô rồi.
Tóm lại, trước khi hiểu rõ bản thân có thích Tào Tuyết hay không, Lục Dương vẫn muốn duy trì tình trạng như hiện giờ, không muốn xuất hiện việc ngoài ý muốn, làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hắn và Tào Tuyết.
Đi đến cửa, Lục Dương nhìn ra bên ngoài qua lỗ mắt mèo, kết quả là câm nín.
Ngoài cửa là một cô gái đẹp động lòng người, không phải là con quỷ nhỏ Uông Cần Cần, thì có thể là ai?
Mặc dù hắn thấy phiền toái khi Uông Cần Cần cứ chạy đến chỗ mình, nhưng nói cho cùng, Uông Cần Cần lại không biểu hiện ra mình thích Lục Dương, chỉ nói hai người là bạn bè, nên muốn đi chơi với hắn, thuận tiện chỉ cho cô bé vài vấn đề về võ thuật, bên ngoài thì giống như bình thường.
Lục Dương đành phải giả vờ như coi cô bé kia là bạn, trên mặt phải cố nở nụ cười đi ra mở cửa.
- Xin chào!
Cửa vừa được mở ra, khuôn mặt lớn bằng bàn tay của Uông Cần Cần đã cười thành một đóa hoa, cô bé vẫy bàn tay nhỏ bé của mình, ngọt ngào chào hỏi Lục Dương.
- Xin chào!
Lục Dương cũng đành phải đáp lại.
Sau đó, cũng giống như mấy lần trước, sau khi Uông Cần Cần đi vào phòng, cô bé tự rót cho mình một chén nước, uống xong một ngụm, Uông Cần Cần liền nhờ Lục Dương chỉ dạy cho mình quyền pháp.
Lục Dương không thể đuổi cô đi, trong lòng còn lo lắng Tào Tuyết sẽ thấy được, bèn tranh thủ thời gian chỉ cho cô bé, để cho cô nhanh chóng rời khỏi.
Vì vậy, cả hai đi vào phòng nhỏ luyện quyền của Lục Dương.
Uông Cần Cần là một cô gái nhỏ nũng nịu, dáng người nhỏ xinh như vậy, có thể luyện ra chút sức nào chứ?
Lục Dương vẫn chỉ dạy cô nhẹ nhàng như thường ngày, Uông Cần Cần đánh một quyền, Lục Dương thoải mái ngăn lại được, đôi khi cô bé có thể chuyển sang chiêu khác, nhưng bàn tay của Lục Dương vẫn có thể nắm chặt lấy tay cô bé, không tránh thoát được.
Chỉ mới luyện trong thời gian ngắn, trên trán Uông Cần Cần đã đổ mồ hôi như mưa, hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn, theo sự biến đổi của hô hấp, bộ ngực cũng phập phồng một cách bất định, Lục Dương cảm thấy xấu hổ, hạ thân đã bắt đầu có phản ứng. =.=
Trong lúc bản thân đang căng thẳng, bỗng nhiên Lục Dương nghe được âm thanh mở khóa cửa phòng, trong lòng hắn run lên, thầm nghĩ là xong rồi!
Quả nhiên, Lục Dương mới đi ra từ phòng tập, đã nhìn thấy Tào Tuyết đi từ ngoài cửa vào phòng khách, nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của Lục Dương, còn có Uông Cần đi phía sau.
Giờ khắc này Lục Dương chỉ muốn nói: Lần này bùn đất rơi vào trong đũng quần, không phải phân thì cũng là phân.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Lục Dương, Tào Tuyết không phát giận, cô chỉ ngạc nhiên một chút, sau đó dùng khuôn mặt trắng bệch nói với Lục Dương.
- Hai người cứ tiếp tục.
Cô bình tĩnh đóng cửa lại rồi bỏ đi.
Lục Dương ngẩn ngơ tại chỗ.
Uông Cần Cần chớp đôi mắt to xinh đẹp, nụ cười tươi ở khóe miệng cũng nhạt dần, đây tuyệt đối không phải là kết quả mà cô muốn nhìn thấy.