Trong trường đại học, bình thường thì mỗi lớp sẽ có một hộp thư riêng, tất cả hòm thư đều được để ở phòng thông tin của từng lớp, tất cả các thư tín gửi đến đều phải để trong hộp thư kia.
Mà những thư tín được gửi đến trong hòm thư, không phải sinh viên nào có thư thì phải tự mình đi lấy đâu.
Bình thường thì mỗi lớp sẽ có hai đến ba chiếc chìa khóa mở hòm thư thôi, thường thì giáo viên lớp sẽ giữ lại một chìa, lớp trưởng một chiếc, nếu còn chiếc thứ ba thì sẽ do lớp phó giữ, hoặc là một sinh viên có uy tín giữ.
Lớp của Lục Dương cũng như vậy.
Thầy giáo giữ một chìa, lớp trưởng một chìa, chiếc thứ ba ở trong tay của sinh viên Từ Hiểu Mạn.
Lịch đi lấy thư tín cho lớp được chia theo ngày, ngày chẵn thì lớp trưởng lấy, ngày lẻ thì Từ Hiểu Mạn đi lấy.
Hôm nay vừa đúng vào ngày lẻ thứ năm, theo lịch cũ thì Từ Hiểu Mạn sẽ đi lấy bưu kiện, sau đó về phát lại cho lớp.
Buổi trưa sau khi tan học, Từ Hiểu Mạn sẽ không đi mua cơm trong căn tin luôn, bởi vì trong thời gian này căn tin sẽ rất chật chội, muốn mua được cơm thì phải đứng xếp hàng cả một buổi lâu.
Vậy nên hôm nay Từ Hiểu Mạn quyết định sẽ đi lấy bưu kiện trước rồi mới vào căn tin mua cơm, chắc khi đó sẽ không cần phải xếp hàng chờ đợi nữa
Mỗi ngày đều phải đứng xếp hàng như vậy, Từ Hiểu Mạn đã thấy phiền từ lâu.
_______
Hơn 10 phút sau, Từ Hiểu Mạn đi vào phòng thông tin đến chỗ hòm thư, cô dùng chìa khóa mở ra, ngay lập tức cô nhìn thấy một phong thư dày cộm, nhìn qua thì phải dày hơn hai tấc.
Thư tín dày như vậy, không phải là lần đầu tiên Từ Hiểu Mạn nhìn thấy, tháng trước cô cũng từng thấy một phong thư như giống vậy, Từ Hiểu Mạn còn nhớ rất rõ, người nhận phong thư đó chính là một sinh viên nam tên là Lục Dương, là một bạn học bình thường không có gì đặc biệt cả, Từ Hiểu Mạn vẫn nhớ được tên hắn là nhờ phong thư dày cộm đó.
Hôm nay cô nhìn thấy phong thư dày cộm này, trong đầu vô thức nghĩ đến tên của nam sinh viên đó.
Phong thư dày như vậy, bên trong chứa vật gì?
Từ Hiểu Mạn cầm lên cái phong thư dày hai tấc, trong lòng không tránh được sự tò mò.
Sự tò mò của con gái luôn vượt qua tưởng tượng.
Cũng may, Từ Hiểu Mạn là một sinh viên uy tín của lớp, luôn giữ vững trách nhiệm bảo mật thư tín cho lớp.
Cô sẽ không vì sự tò mò của bản thân mà mở thư tín của người khác ra xem.
Sự tò mò vừa nổi lên đã bị cô nén xuống.
Lấy hết bưu kiện ra ngoài, cô khóa kĩ hòm thư lại, Từ Hiểu Mạn cầm xấp bưu kiện trở về kí túc xá của mình.
Sau khi đặt xấp bưu kiện lên giá sách của mình, cô đi ra căn tin để mua cơm trưa.
Nhưng một việc ngoài ý muốn đã xảy ra khi Từ Hiểu Mạn đang đi mua cơm.
Trong kí túc xá, luôn có một người có sự tò mò mạnh mẽ.
Uông Cần Cần chính là người có sự tò mò mạnh nhất của kí túc xá mà Từ Mạn Mạn ở.
Nữ sinh viên tên Uông Cần Cần, cô lớn lên rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mặt xinh như tranh vẽ, mái tóc đen mượt mà, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, được mệnh danh là mĩ nữ xinh đẹp nhất lớp của Lục Dương.
Khuôn mặt lớn bằng lòng bàn tay, trắng mịn không tì vết, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nên chỗ cần lớn càng lớn hơn, chỗ cần nhỏ cũng nhỏ đến bất thường, nhất là vòng eo thon mảnh khảnh kia, đúng là mảnh mai đến tận cùng.
Cũng vì rất xinh đẹp nên từ bé đến lớn, Uông Cần Cần trở thành mục tiêu theo đuổi của rất nhiều bạn nam cùng trường, các nữ sinh viên khác ghen ghét cô nhưng cũng không dám đánh cô, Uông Cần Cần quá mảnh mai nên ai cũng sợ mình sẽ lỡ tay làm hư mất.
Từ bé Uông Cần Cần đều lớn lên trong hoàn cảnh đó, nên đã tạo nên một tính cách tò mò mãnh liệt như vậy.
Vì từ nhỏ đến lớn không có ai dám đánh Uông Cần Cần, hay dù cô có làm sai chuyện gì thì cũng không có ai trách móc gì nên đến giờ cô vẫn không lo lắng khi mình mắc lỗi.
Dù sao với cô, mặc kệ có làm sai chuyện gì thì cô cũng không bị gì hết.
Hôm nay Từ Hiểu Mạn mạng những bưu kiện đó về phòng rồi đặt lên giá sách, đã thành công gợi ra sự tò mò trong lòng Uông Cần Cần, một sự tò mò mãnh liệt. Rõ ràng thứ gợi ra sự tò mò của cô chính là phong thư dày cộm đó.
Thư tín như vậy, tháng trước cô cũng đã thấy qua một lần, nhưng tiếc là bị Từ Hiểu Mạn ngăn cản, cô ấy bỏ những bưu kiện kia vào ngăn tủ rồi khóa lại, Uông Cần Cần cũng bó tay, cô không thể vì sự tò mò của mình mà đi cạy tủ của Từ Hiểu Mạn được.
Nhưng hôm nay cô ấy không để những bưu kiện kia vào tủ.
- Ha ha.
Uông Cần Cần cười tươi vui vẻ, cô cắn nhẹ ngón tay trỏ của mình, cười tủm tỉm bước đến gần giá sách của Từ Hiểu Mạn.
Cười ha ha vài tiếng, đôi mắt của Uông Cần Cần sáng ngời, mỗi lần tò mò đến tận cùng là đôi mắt của cô đều tỏa sáng như vậy.
Nhón chân lên, Uông Cần Cần lấy chiếc phong thư dày cộm đó xuống.
Ngón tay vô thức muốn xé chiếc phong bì ra, may mà cô kịp phản ứng lại, phong thư này là của một nam sinh viên tên Lục Dương, cô chưa từng tiếp xúc hay nói chuyện chút nào.
Bình thường ở trong lớp thì hắn rất ít khi nói chuyện, lúc này trong lòng của Uông Cần Cần có chút lo sợ, nếu tính tình nam sinh đó không tốt, hắn có đánh mình không?
Uông Cẩn Cẩn chớp đôi mắt to ngập nước, bỗng nhiên cô nghĩ ra một cách.
Vậy nên, khóe miệng cô cong lên tươi cười vui vẻ.
Cô chạy về chỗ gần bàn học của mình, mở nước vào chậu rửa mặt ở bên cạnh, cô suy nghĩ một chút rồi lấy một ít nước vào chén trà nóng đổ vào chậu rửa mặt.
Trong ánh mắt ngạc nhiên lẫn soi mói của hai cô bạn cùng phòng, Uông Cẩn Cẩn thấm chiếc phong thư dày vào chậu nước ấm mà hai cô nàng không ngăn lại kịp, cô thoải mái nói với hai cô bạn thân.
- Không sao hết nha! Chỉ cần các cậu không nói cho ai biết là được, mình xem xong bên trong sẽ dán lại y nguyên như lúc đầu, nam sinh kia không biết mình mở ra đâu, các cậu yên tâm, không cần lo lắng nha!
Vừa nói chuyện, Uông Cẩn Cẩn vừa dùng một cây tăm cẩn thận tách phong bì ra, sau vài phút thì phong thư đã bị mở ra hoàn toàn, không một chút hư hại nào.
Thấy vậy, hai cô gái kia há hốc miệng nhìn.
Đến lúc này, Uông Cẩn Cẩn đã thành công mở ra phong thư dày cộm đó, đúng là rất chuyên nghiệp.
Sau đó, cuối cùng cô và hai cô bạn cũng thấy được vật dày cộm đựng trong phong thư đó.
Nhìn thấy cuốn sách bên trong phong thư, còn có giới thiệu vắn tắt về tác giả nữa, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ sững sờ tại chỗ.