Các sinh viên trong trường hầu hết đã ăn cơm tối, Phùng Đình Đình cũng giống vậy, bản thân cô vốn là một thành viên của xã đoàn vũ đạo, nên những ngày gần đây cô phải đến phòng tập để tập múa.
Xã đoàn vũ đạo là xã đoàn chịu trách nhiệm chính về phần biểu diễn mỗi khi trường học tổ chức dạ hội.
Bây giờ tổ chức dạ hội Tết Nguyên Đán cũng vậy.
Ngoại hình của Phùng Đình Đình rất đẹp, từ khi cô tham gia xã đoàn vũ đạo đến nay, cô rất tích cục tham gia các hoạt động múa hát của xã đoàn, vì vậy Phùng Đình Đình được thầy giáo hướng dẫn vũ đạo rất yêu quý, cô có khả năng sẽ tham gia lần biểu diễn dạ hội Tết Nguyên Đán lầm này.
Sắp đến giờ đến phòng tập múa, Phùng Đình Đình vội vàng đi ra từ phòng ngủ.
Lúc cô xuống lầu, liền gặp được một vị sư tỷ trong vũ đoàn, cô ấy cũng ở chung một tòa nhà kí túc xá với cô, vị sư tỷ này cũng là một thành viên trong đợt biểu diễn này, hai người thường xuyên gặp nhau vào giờ này mỗi ngày.
Lần này cũng trùng hợp gặp nhau, hai cô gái nhìn nhau cười tươi.
Sư tỷ này tên là Đan Mẫn, cô có dáng người hơi cao, cũng được xem là một người đẹp, nhưng tiếc là trên mặt cô ấy rất lạnh lùng, khiến người khác cảm thấy cô là người khó gần.
Nhưng cô lại rất tốt với Phùng Đình Đình, khi nhìn thấy nhau thì Đan Mẫn liền cười tươi nói.
- Phùng Đình Đình, hai ta thường gặp nhau trong hành lang này nha, nếu không thì mỗi tối chúng ta đều hẹn nhau ở đây rồi đi cùng có được không? Chúng ta cùng làm bạn!
Phùng Đình Đình cười tươi, cô dịu dàng nói.
- Được! Sư tỷ ở phòng đó phải không? Sau này mỗi lần đi tập thì em sẽ qua đó gọi chị.
.........
Hai nữ sinh vừa cười nói vừa bước đến tòa nhà tổ chức buổi biểu diễn.
Trước khi đến nơi, Phùng Đình Đình đã nhìn thấy một thân hình mặc đồ màu trắng tinh khiết, người này làm cô có ấn tượng rất sâu, bởi vì cô ta là bạn gái của Lục Dương - chính là Tào Tuyết.
Trong hai tháng gần đây, đôi khi cô sẽ nhìn thấy Lục Dương cùng đi dạo trong sân trường cùng Tào Tuyết, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng hai người họ đi cùng nhau, tâm trạng của Phùng Đình Đình sẽ rất kém.
Bây giờ cũng vậy.
Phùng Đình Đình nhìn thấy Tào Tuyết đang cười nói cùng với những sinh viên khác trong sân trường, họ cùng nhau đi đến chỗ sân khấu lớn của trường.
Những người sinh viên đi cùng cô, có người cầm ghi-ta, có người cầm trên tay bản phổ nhạc.
Mặc dù lúc này Phùng Đình Đình không nhìn thấy Lục Dương đi cùng Tào Tuyết, nhưng chỉ nhìn thấy cô ấy, nụ cười trên mặt cô sẽ cứng lại, khuôn mặt cũng dần ảm đạm.
Đối với Phùng Đình Đình, Lục Dương và cô là bạn học ba năm thời cấp 3, hắn thích cô, trong lòng cô cũng biết rất rõ và cô cũng thích hắn, thậm chí lúc ghi nguyện vọng vào Đại Học, Lục Dương đã cố gắng lấy hết can đảm hỏi Phùng Đình Đình về ngôi trường mà cô theo học, sau đó ghi nguyện vọng giống hệt cô.
Tất cả những điều đó, cho thấy Lục Dương theo học tại ngôi trường này là vì Phùng Đình Đình.
Nhưng mà cô không hiểu, vì sao khi vừa đến trường Đại Học thì Lục Dương lại thay đổi.
Hắn không dùng ánh mắt quan tâm nhìn Phùng Đình Đình nữa, thậm chí khi nhìn cô thì đôi lông mày hắn sẽ nhăn lại, giống như không muốn nhìn thấy chút nào, hắn luôn muốn trốn tránh cô.
Lúc Phùng Đình Đình còn đang tự hỏi bản thân đã làm sai điểu gì, Lục Dương đã thích một cô gái khác, hai người họ đã công khai ở cùng một chỗ với nhau.
Cả học kì này, mỗi lần Phùng Đình Đình nhớ đến chuyện đó, trong trái tim đều rất đau, cô rất muốn khóc.
Đây là mối tình đầu của cô.
Có một khởi đầu tốt đẹp, nhưng chiều hướng phát triển của nó đã làm tan vỡ quan niệm về tình yêu của cô.
Đan Mẫn là một cô gái mẫn cảm.
Những biến hóa trong cảm xúc của Phùng Đình Đình cô đều cảm nhận được.
Nhìn theo ánh mắt của Phùng Đình Đình, cô thấy ngay bóng dáng của Tào Tuyết.
Trực giác đã nói cho Đan Mẫn biết, có thể cô gái kia chính là tình địch của Phùng Đình Đình, hơn nữa lã một tình địch đã chiến thắng.
Đan Mẫn muốn an ủi Phùng Đình Đình thì cô ấy lại mở miệng hỏi.
- Sư tỷ! Những người thuộc lớp âm nhạc phía trước cũng tham gia biểu diễn trong dạ hội Tết Nguyên Đán lần này sao?
Đan Mẫn há hốc miệng, cô không biết phải trả lời như thế nào để không khích thích đến Phùng Đình Đình, cô ấy thấy cô không trả lời, nói tiếp.
- Đúng phải không, sư tỷ?
Đan Mẫn gật đầu một cách bất đắc dĩ, bây giờ cô có thể đoán được trong lòng Phùng Đình Đình đang nghĩ gì.
- Đình Đình, sư tỷ sẽ giúp em.
- Cám ơn chị, sư tỷ!
Phùng Đình Đình liền cười tươi cảm ơn Đan Mẫn.
Từ ngày đó, mỗi buổi tối trước khi đến thời gian tổ chức dạ hội, những buổi tập của xã đoàn vũ đạo thì Phùng Đình Đình đều rất cố gắng tập luyện.
Nhưng trong cả xã đoàn đó, chỉ có mỗi Đan Mẫn mới hiểu tai sao Phùng Đình Đình lại cố gắng như vậy.
........
Thời gian trôi qua từng ngày.
Dạ hội Tết Nguyên Đán ngày càng đến gần.
Thời gian luyện tập trong xã đoàn vũ đạo cũng ngày càng tăng lên.
Nhưng danh sách người tham gia biểu diễn trên sân khấu vẫn chưa được công bố.
Vì vậy, hơn mười thành viên trong xã đoàn đều cố gắng hết mình, không ai muốn bản thân bị đánh rơi vào lúc này.
Lần này xã đoàn sẽ lựa chọn một nhóm múa, chỉ có bảy người được tham gia biểu diễn.
Hơn mười người chọn bảy.
Chắc chắn sẽ có một nửa số người tham gia sẽ bị đánh rơi.
Tất cả mọi người đều cố gắng tập luyện vất vả như vậy, không ai cam chịu những cố gắng của bản thân sẽ trở nên vô nghĩa.
Vì vậy, trong những ngày cuối cùng này, các nữ sinh bắt đầu sử dụng thủ đoạn.
Có vài người bắt đầu nịnh bợ thầy giáo dạy múa, lúc nghỉ ngơi thì mua nước, lấy khăn... cho thầy giáo.
Cũng có người ở lại tập thêm sau khi buổi tập kết thúc, ví dụ như Phùng Đình Đình.
Cũng có vài người dùng thủ đoạn để loại bỏ đối thủ cạnh tranh.
Có người đi nói xấu những người cạnh tranh với thầy giáo, rồi bịa đặt những chuyện xấu xa để bôi nhọ người khác trên forum của trường, để họ phải đau đầu về những chuyện đó mà làm sai khi tập múa.
Một số cô gái cảm thấy, chỉ cần người khác biểu hiện tệ hơn mình, thì chắc chắn mình sẽ được chọn.
Vì suy nghĩ này nên các cô đã dùng đến những thủ đoạn hèn hạ.
Trong lúc nghỉ ngơi, có người đã lén ném một ít hạt vải lên sàn phòng tập.
Rất nhanh chóng xảy ra tai nạn.
Lúc đang múa, Phùng Đình Đình không may đã giẫm phải hạt vải, sau đó cô ngã và bị thương ở chân.
Vì vậy, Phùng Đình Đình ngã trên sàn nhà khiến cô không thể múa được tiếp nữa.
Cuối cùng thầy giáo dạy múa đã nói với cô bên giường bệnh.
- Phùng Đình Đình, chân em bị trật khớp, có lẽ buổi dạ hội này em không tham gia được, em nghỉ ngơi cho tốt đi!
Lúc đó, nước mắt của cô liền chảy ra.
Thầy giáo lắc đầu rồi tiếc nuối đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Phùng Đình Đình và Đan Mẫn ở trong phòng bệnh nhỏ.
- Chắc chắn là có người cố ý! Đình Đình! Sư tỷ nhất định sẽ tìm ra người đó và trút giận thay em!
Trong lòng Đan Mẫn rất tức giận, nhưng mà Phùng Đình Đình đã bị trật khớp, nhất định cô sẽ không biểu diễn được trên sân khẩu lớn.
Dù Đan Mẫn có nói gì đi nữa, Phùng Đình Đình vẫn không mở miệng, nhưng nước mắt cô vẫn chảy dài.
Sự cố gắng trong nửa tháng này của cô, hoàn toàn uổng phí.