Lục Dương biết rõ ràng tiền vốn của mình là cái gì.
Viết tiểu thuyết!
Hắn rất rõ ràng, nếu mình vì tán gái mà bỏ bê việc sáng tác, thì cho dù có đến được với Tào Tuyết, cũng sẽ vô pháp cùng nàng ở chung một chỗ lâu dài, sớm muộn gì cũng vì một nguyên nhân nào đó mà bị bỏ rơi, giống như Phùng Đình Đình kiếp trước từng rời bỏ hắn.
Lúc trước từng nói qua, Lục Dương sẽ không đem trái tim của mình ra để trao đổi với tình yêu nữa.
Trên thực tế, mấy ngày nay khi theo đuổi Tào Tuyết, chính hắn cũng không biết mình có phải đã thích nàng hay không, chỉ biết, cả ngôi trường to lớn này cũng chỉ có Tào Tuyết khiến hắn nổi lên tâm tư muốn theo đuổi.
Về phần có phải là ái tình hay không, Lục Dương cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm.
Từng bốn lần thất bại trong tình trường, Lục Dương đã không còn ham muốn theo đuổi sự thiên trường địa cửu nữa, đến đâu hay đến đó, cũng không cần phải mơ tưởng quá xa xôi.
Lục Dương muốn như vậy và cũng định làm vậy.
Tựa như tối nay, dù tính đi gặp Tào Tuyết, nhưng trước đó hắn vẫn chuyên tâm vào việc sáng tác, hắn sẽ không tha thứ cho mình nếu chỉ vì theo đuổi một cô gái mà chậm trễ việc sáng tác.
...
Ngậm một điếu thuốc, Lục Dương theo thói quen híp hai mắt lại, trong đầu chậm rãi hiện lên nội dung chương mới, thẳng đến khi nắm rõ từng tình tiết trong đó hắn mới đặt hai tay xuống, mắt nhìn màn hình, liên tục gõ lên bàn phím.
Thời gian dần trôi, lượng ký tự trên văn bản cũng ngày một tăng.
Sau hơn một giờ, khi lượng ký tự hiện ra ở góc trái màn hình đã vượt quá ba nghìn, hắn mới ngừng gõ phím, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Sáng tác, bất kể là trước hay sau khi hồi sinh, đối với Lục Dương luôn là công việc đầy thú vị.
Mỗi lần viết xong một chương, trong lòng hắn lại vô cùng hân hoan, hắn thích loại cảm giác này, cũng muốn duy trì nó.
Sau khi lưu bản thảo, Lục Dương đăng nhập vào thư mục “Tận Thế Đất Hoang” trên trang web, hài lòng khi nhìn thấy lượng view đã lên tới 177 lượt, phiếu đề cử cũng tăng lên ba mươi mốt tấm, khu bình luận lại có thêm vài độc giả viết bình luận.
Gửi thêm một chương mới, Lục Dương mỉm cười tắt máy vi tính, dùng nước ấm rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, mang theo một quyển sách lịch sử cổ đại Trung Hoa và bút viết, đi thẳng tới trường học.
...
Ôm tâm tình vui vẻ, Lục Dương mang theo sách hướng về khu giảng đường số ba, khi đi ngang qua mỗi phòng học, đều giương mắt nhìn xuyên qua cửa sổ kiếng, tìm kiếm bóng dáng của Tào Tuyết.
Không lâu sau, hắn bắt gặp nàng đang ngồi đọc sách trong một căn phòng.
Đêm nay Tào Tuyết mặc váy liền thân màu đen, mang theo đôi giày xăng-đan cũng màu đen nhánh.
Xem ra Tào Tuyết không chỉ thích màu trắng mà còn rất thích màu đen.
Váy liền thân màu đen, tô điểm thêm làn da trắng bóng của nàng.
Cổ nhân thường nói: Dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp.
Lúc này, Lục Dương đứng ngoài cửa sổ, nhìn thân ảnh Tào Tuyết bên trong, cảm thấy câu nói này thật có đạo lý.
Gương mặt trắng nõn của Tào Tuyết dưới ánh đèn càng thêm mông lung, tựa như toả ra một vòng bạch quang mờ ảo, khiến Lục Dương không cách nào sinh ra cảm giác không thuần khiết với nàng.
Lục Dương mỉm cười, từ cửa sau bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống một chỗ cách Tào Tuyết không xa, cũng không có ý định quấy rầy nàng đọc sách.
Lục Dương nhìn ra nàng đang rất nhập tâm, bộ dạng chuyên chú đó khiến hắn không đành lòng quấy rầy, cũng không muốn quấy rầy.
Chờ nàng rời khỏi thế giới trong quyển sách của mình, khi nhìn thấy hắn đang ngồi cách mình không xa, nói không chừng sẽ dấy lên cảm giác ngọt ngào cũng nên.
Nếu như có thể đạt được hiệu quả này, hắn cảm thấy đã đủ rồi.
Trong lòng nghĩ vậy, Lục Dương nhẹ nhàng mở sách ra, cầm lấy bút, lặng lẽ nhìn vào trang sách trong tay.
Tuy rằng sau khi sống lại, vẫn không có ý định dựa vào chuyên ngành của mình để kiếm cơm, nhưng Lục Dương luôn cảm thấy đọc nhiều sách lịch sử một chút cũng là chuyện tốt.
Tục ngữ nói: Đọc sử khiến người minh chí.
Cổ nhân nói vậy, đương nhiên là có đạo lý của họ. Lục Dương vẫn nhớ kỹ câu nói: Dĩ đồng vi kính, khả dĩ chính y quan; dĩ sử vi kính, khả dĩ biết hưng thay; dĩ bởi vì kính, khả dĩ rõ là phi.
(Đọc càng nhiều sách sử sẽ càng minh bạch đạo lý làm người và phương pháp làm việc.)
Lịch sử Trung Hoa Trung Quốc có bề dày hơn năm nghìn năm, số lần thay đổi vương triều nhiều đến đếm cũng không hết.
Trong năm nghìn năm lịch sử, nhanh nhân xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Có người thành công, cũng có người thất bại.
Cuộc đời một cổ nhân dù thất bại hay thành công, đối với người đời sau mà nói, đều là một quyển sách.
Thấu hiểu được sự thất bai hay thành công của cổ nhân, sẽ lĩnh ngộ được rất nhiều đạo lý. Nhiều người đọc sử thường thông qua sai lầm của cổ nhân mà rút ra bài học cho riêng mình, tránh bản thân đi vào vết xe đổ đó.
Lục Dương mở từng trang sách, dần dần chú tâm vào trong đó.
...
Hắn càng đọc càng say mê, dần dần quên luôn sự tồn tại của Tào Tuyết.
Chờ đến hơn mười một giờ rưỡi, khi Tào Tuyết thu dọn đồ đạc rời đi, hắn vẫn không phát giác ra.
Sau khi dọn dẹp sách vở trên bàn, khi đứng dậy Tào Tuyết chợt vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Lục Dương đang ngồi lặng lẽ đọc sách cách đó không xa, phản ứng của nàng lúc đó, quả nhiên giống như dự liệu của Lục Dương, khá bất ngờ.
Sau đó, trong lòng quả thực cũng hơi bị đả động.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười.
Đáng tiếc, lúc này Lục Dương đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới sách, cũng không phát giác ra điều đó.
Giống như Lục Dương khi mới tới không đành lòng quấy rầy Tào Tuyết đọc sách, Tào Tuyết khi nhìn thấy Lục Dương, vốn định mở miệng chào hỏi, nhưng sau khi nhìn bộ dạng si mê của hắn lúc này, trong đầu cũng bỏ đi ý định này, khẽ mỉm cười một cái rồi nhẹ nhàng rời đi.
Nửa giờ sau, khi chuông báo nhắc nhở học sinh rời giảng đường vang lên, Lục Dương mới tỉnh táo lại, nhưng khi nhìn sang đã không thấy bóng dáng Tào Tuyết đâu nữa.
Sau khi sửng sốt, trên mặt chợt lộ ra nụ cười khổ.
Đợi cả buổi tối, đến cuối cùng lại không biết Tào Tuyết rời đi lúc nào.
[Thấy ít người đọc quá nên hạ tốc độ dịch lại cho bà con từ từ thưởng thức.]