Hồi Mộng Khuynh Tình

Chương 9

Ta đời này sở cầu không nhiều.

Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Vui thì cười, buồn thì khóc.

Và, không cần lại một lần nữa si tâm.



"Phụ thân, ta kiên quyết không tán thành!"

Trong nhà chính trạch gia, Bạch Tư Mạc khuôn mặt khó coi, đối diện với tấm lưng nam trung niên phía trước, không khỏi nghiến răng căm hận. 

Có lầm hay không? Y vì Bạch gia làm nhiều việc như vậy, không chỉ tiếp thu sinh ý rồi mở rộng ra nhiều phân nhánh khác, mà tiền đồ của Bạch gia trong tay hắn cũng xán lạn vô cùng. Ấy thế mà người phụ thân này lại không biết tốt xấu, đối với y vẫn một mực giữ thái độ không mặn không nhạt, thật là làm y tức chết đi được. 

Gì mà để tên tiện nhân Bạch Lãng Vân kia chưởng quản xưởng tơ lụa chứ? Đây đúng là bức y tạo phản mà. 

Nhìn ra bất mãn của Bạch Tư Mạc, Bạch Trung Sơn vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói. 

"Mạc nhi, đừng cho là phụ thân không biết mấy năm gần đây ngươi đã làm chuyện tốt gì. Sở dĩ ta đối với ngươi mắt nhắm mắt mở, đều là vì mẫu thân quá cố của ngươi trước khi lâm chung đã cầu ta phóng cho ngươi một đường lui." Hắn đảo mắt, giọng không khỏi trầm xuống nhìn Bạch Tư Mạc mím môi:"Ngươi hại lão tứ hai chân phế bỏ, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, uỷ khuất thê nhi của hắn hai người cùng chịu tội. Lại hại ngũ muội của ngươi thất thân phải gả cho tri huyện đại nhân, từ đây trở thành thê thiếp thông phòng cho kẻ mặt người dạ thú đó. Ngay cả thất nhi đứa bé vô tội vừa chào đời một năm, ngươi cũng ngoan tâm thủ hạ không lưu tình."

Thấy Bạch Tư Mạc tái mặt, hiển nhiên không nghĩ đến mọi hành động của y đều không qua được mắt của người phụ thân này, tâm y không khỏi chùng xuống. Bạch Trung Sơn giọng điệu bình thản, trong lời nói không nghe ra tâm tình gì. 

"Mạc nhi, ta đánh giá cao thủ đoạn cũng như cách làm việc dứt khoát của ngươi, sẵn sàng hi sinh mọi thứ xung quanh để đạt được lợi ích cao nhất. Nhìn ngươi như vậy, lại có một phần giống như ta năm xưa. Chí ít, chúng ta đều là những kẻ tay nóng tim lạnh. Thân tình gì đó, chỉ là phù phiếm mây bay."

Bạch Tư Mạc ngẩng lên nhìn phụ thân y, có chút kinh ngạc nhìn người được mệnh danh là "Thiện nhân" mà toàn trấn biết đến.  

Bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của nhi tử, Bạch Trung Sơn nhếch môi cười khẽ, vỗ nhẹ lên vai y. 

"Có biết vì sao mà trong năm người bác của ngươi, ta là con thứ mà vẫn có thể ngồi lên chiếc ghế gia chủ hay không? Chính là vì ta đối với bọn hắn có lòng khoan dung, đặc biệt đẩy toàn bộ những thứ có lợi ích về phía bọn hắn. Chẳng cần động tay làm gì nhiều, vẫn có thể vui thích ngồi phía sau xem một màn huynh đệ tương tàn."

Bạch Trung Sơn cười âm trầm, hài lòng nhìn khuôn mặt của nhi tử biến sắc. 

"Ngươi nên học cách mỉm cười đối với địch nhân của mình, mặc cho thâm tâm có chán ghét phản cảm đến độ nào. Đôi khi lòng khoan dung và nhân từ đúng lúc, lại là nhát đao chí mạng khiến cho đối phương muốn ngẩng đầu cũng không được. So với ta ngày xưa thì ngươi có lợi thế hơn nhiều, nhưng ta không mong ngươi dùng nó để phô trương danh tánh của mình. Đã là một thương nhân thì không nên chỉ tham ở lợi ích trước mắt, mà còn phải suy tính cho lợi ích lâu dài. Ta nói vậy, ngươi nghe có hiểu?"

Bạch Tư Mạc sửng sốt, ngẫm lại thì y đúng là có hơi vội vàng. Nghe được phụ thân nhắc nhở, cũng sáng tỏ được thái độ của hắn đối với mình, Bạch Tư Mạc không khỏi vững dạ mỉm cười, đối với hắn chắp tay cúi người. 

"Đa tạ phụ thân giáo huấn, nhi tử quả thật là thiếu xót đầy người. Cũng may mà nhờ có phụ thân kịp thời lên tiếng nhắc nhở, nhi tử mới chưa làm ra chuyện gì quá mức không thể cứu vãn. Lời dạy của phụ thân, nhi tử xin ghi lòng tạc dạ."

Bạch Tư Mạc nâng mắt, đối với phụ thân y nở nụ cười chỉ hai người mới hiểu. 

"Ngươi nhớ kĩ là tốt, ta trông đợi vào tháng ngày sắp tới của ngươi."

Đôi phụ thân đạt được nhận thức chung nhìn nhau cười, mà bên ngoài, Bạch Lãng Vân tựa vào thân cây cũng mỉm cười. 

Quả nhiên, trên đời làm gì có bữa tiệc nào miễn phí. Trách làm sao mà Bạch Trung Sơn dễ dàng đáp ứng để cho y dọn ra ngoài, còn mua hẳn một gian tứ hợp viện rộng lớn dưới danh nghĩa của y. Xem ra ngay từ đầu đều có ý đồ cả, người này sớm đã muốn tống y ra ngoài để cho y tự sinh tự diệt. Y mở miệng xin li khai lại vào đúng mục đích của hắn, Bạch Tư Mạc thì có thể tiện tay hủy diệt y, mà hắn thì có thể ở một bên tiếp tục làm "Từ phụ", quả thật là một mũi tên trúng hai con nhạn. 

Không thể không khen, tâm tư của Bạch Trung Sơn quả thật là quá sâu. Bạch Tư Mạc kia tưởng chừng như thông minh mà giương giương tự đắc, thật ra cũng chỉ là một quân cờ được thiết kế tỉ mỉ trên tay người mà thôi. 

Bạch Lãng Vân vuốt cằm, khoé miệng nhẹ cong.

Bất quá, kẻ từng là ma giáo giáo chủ như y sẽ dễ dàng để cho người khác tính kế mình như vậy sao? Đương nhiên là không có khả năng rồi. Muốn từ trên người y chiếm lấy tiện nghi, còn phải xem bản lĩnh và cái giá phải trả sau đó nữa.

Một làn gió thổi qua táng bay vài chiếc lá khô, bóng dáng bên dưới tàng thụ từ lâu đã biến mất.

"Công tử, người về rồi! Nha, cũng vừa lúc đến bữa ăn xế. Công tử, người muốn ăn mặn một chút hay muốn ăn lạt?"

Vừa thấy Bạch Lãng Vân từ ngoài bước vào, Đào Phi Ngôn vội vàng mừng rỡ đón tiếp, còn luôn miệng ân cần hỏi han.

Bạch Lãng Vân nhướng mày, hơi nghi hoặc một chút theo hắn vào trong, bản năng trả lời:"Mặn đi!" Dù sao y cũng không phải người ăn chay.

"Nha, đã biết."

Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Đào Phi Ngôn, Bạch Lãng Vân càng thêm nghi hoặc. Gia khỏa này hôm nay rốt cuộc là làm sao?

Còn chưa kịp để y lí giải ý tứ của hắn, đã thấy Đào Phi Ngôn vừa đỏ mặt vừa bóc từng lớp y phục của mình, đối với y đánh cái mị nhãn thâm tình.

"Công tử, người còn chờ gì nữa, mau ăn người ta đi thôi!"

Ra đây là "bữa mặn" trong miệng hắn à? Nói tới nói lui, vẫn là dụ dỗ muốn y thượng hắn?

Khóe miệng Bạch Lãng Vân co giật.

"Ta nghĩ kĩ, dạo này ăn nóng nhiều nên cơ thể có chút trướng, vẫn là ăn thanh đạm điều tức lại cơ thể thì tốt hơn."

Chứ "bữa xế" này y căn bản nuốt không nổi!

Đào Phi Ngôn nghe vậy thì đủng đỉnh đi lên, làm như không xương mềm mại ngã vào người Bạch Lãng Vân, ngay khi y cúi xuống thì chuẩn xác hôn lên cánh môi mỏng khiêu gợi.

"Ngươi làm gì?"

"Công tử, chẳng phải người muốn ăn lạt sao? Ta là đang hầu hạ người nha. Lại đến, hôn một cái!"

Bạch Lãng Vân đen mặt đẩy cái người đang chu môi muốn nhào tới. Thì ra, dù là chọn bữa mặn hay bữa lạt, kết quả vẫn là gia khỏa này muốn chiếm tiện nghi y. 

Đưa tay gõ nhẹ trán Đào Phi Ngôn một cái, Bạch Lãng Vân lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

"Ngươi đúng là vẫn chứng nào tật nấy! Còn ra thể thống gì, mau đem y phục mặc vào!"

Nhìn Bạch Lãng Vân xoay người rời đi trạch viện, Đào Phi Ngôn vội vàng nhặt lên y phục dưới đất, ủy khuất nối gót theo. 

"Công tử, người ta đã hơn cả tháng nay khuê phòng tịch mịch rồi. Người thương xót giúp ta an ủi đi, một mình người ta không thể tự tới được. Ô ô, nghĩ nhịn đến muốn hỏng luôn rồi!"

Bạch Lãng Vân mắt điếc tai ngơ mặc kệ người phía sau khóc lóc ầm ĩ, đúng hẹn lại đến tàng cây phía sau vườn thả mình ngồi xuống. Đây tựa hồ đã là thói quen của y, thói quen cùng Diệp La Đan ngẩng người nhìn trời.

Đào Phi Ngôn thấy Bạch Lãng Vân trầm tư, cũng an phận không khóc nháo mà tìm một chỗ tốt lủi lên người y ngồi. Hắn biết Bạch Lãng Vân đối với hắn có sự dung túng đến kì lạ, bởi vậy nên mới hết lần này đến lần khác khiêu khích sự nhẫn nại của y, cũng vì y mà lâm vào trầm mê không dứt.

Trái với thân hình cân xứng kiện mĩ của Bạch Lãng Vân, hình thể của Đào Phi Ngôn nhỏ xinh hơn nhiều. Hắn dịch mông nép vào lồng ngực y, tay càng thêm quá phận cầm lấy tay Bạch Lãng Vân đưa đến nơi "đã nhịn hơn cả tháng trời", khi nặng khi nhẹ chà xát, thỏa thích phóng túng tiếng rên rỉ mê người.

Trán Bạch Lãng Vân rơi vài sọc đen. Gia khỏa này đúng là càng ngày càng không biết kiêng kị!

"Hmm.."

Để mặc cho Đào Phi Ngôn dùng tay mình làm loạn, hết niết ngực lại sờ đến cái miệng nhỏ nhắn đang khao khát bên dưới, tuy chỉ còn kém chưa cắm vào, nhưng chừng đó cũng đủ để hắn thỏa mãn đến không nói nên lời. 

Đào Phi Ngôn ngửa cổ nuốt khan, hầu kết nhẹ trượt xuống mê người, mông theo bản năng chậm rãi cọ xát lên lớp vải mềm mại của Bạch Lãng Vân. Y phục mà ban nãy hắn khoác hờ lên người, giờ đã tụt xuống hơn phân nửa lộ ra đầu vai trắng nõn mềm mại.

"Ha.....Ưm......"

Động tác của Đào Phi Ngôn càng lớn, cơ thể cũng thoải mái phát điên, nhưng vật cứng bên dưới lại không cách nào phát tiết được. Hắn khó chịu đến phát khóc, nghiêng đầu rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Lãng Vân cầu cứu, trái lại bắt gặp một đôi nhãn mâu sâu thẳm của y. 

Đào Phi Ngôn cắn răng, liều mạng chà xát, mải đến một lúc lâu sau đó khi hắn phóng thích được thì toàn thân đã mềm nhũn, ngã ra người phía sau há miệng thở dốc.

Bạch Lãng Vân cũng không nhẫn tâm làm khó hắn, dùng tay áo lau đi mồ hôi trước trán rồi ôm hắn tựa vào tàng thụ.

Đào Phi Ngôn lúc này tựa như một chú mèo lười biếng, hắn đặt đầu trước ngực đưa tay ôm vòng lấy Bạch Lãng Vân, híp mắt đầy thỏa mãn.

"Công tử, người hay nhìn trời lắm! Ta nghe người ta nói, thường những người như công tử, trong tâm thường có ẩn khuất gì đó khó cùng người khác giải bày. Công tử, người có mong muốn gì chưa thực hiện được sao?"

Đáy mắt Bạch Lãng Vân thoáng lướt qua một mảnh u ám, y cười.

"Sớm đã không còn. Ta đời này sở cầu không nhiều. Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Vui thì cười, buồn thì khóc. Và, không cần lại một lần nữa si tâm."

Y cúi đầu, tay vuốt nhẹ lên lọn tóc rối trước mặt hắn.

"Còn ngươi thì sao? Ngươi mộng gì?"

Đào Phi Ngôn trầm tư không nói, chỉ là vùi đầu nép càng sâu vào người Bạch Lãng Vân, tay cũng siết chặt áo y.

Bạch Lãng Vân cười lắc đầu, cũng không ép hắn, lần nữa ngẩng lên nhìn trời.

Ở trong lồng ngực ấm áp dày rộng, hốc mắt Đào Phi Ngôn hoe hoe đỏ. 

Hắn biết, cả đời này hắn cũng không với được giấc mộng của mình. Chi bằng đừng tham lam mê luyến thêm nữa, cứ như thế này là tốt nhất rồi.

Gió nhẹ phất, cành thụ già xào xạc lay động. Bạch Lãng Vân ôm Đào Phi Ngôn ngồi thật lâu dưới táng cây chưa li khai.