Hồi Ký Thời Không

Chương 47: Đại chiến tam giới (5)

Trong lòng Đường Hi phắc một tiếng, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, cô xông ra khỏi Quỷ Cung như một luồng gió. Bao quanh cung điện là những núi đá sừng sững sắc lẻm, chúng như lớp bảo vệ vững chãi của tự nhiên trường tồn theo năm tháng. Địa hình nơi đây dễ thủ khó công, chín khúc mười tám cong, Đường Hi đạp tung cánh cổng nối liền nhân giới, thở hổn hển hỏi 1802:


"Ngươi thành thật cho ta, rốt cuộc là chuyện gì?!"


[Tôi cũng không rõ. Nhưng hiện ý chí thế giới đang bật nút cảnh báo vai chính gặp nguy hiểm.]


Mẹ nó a!


Đường Hi một đường chạy lên nhân giới, tâm tình rất hỗn loạn, nhưng phần nhiều là khó hiểu.


Mạc Ngôn là Quỷ Quân quỷ giới, lại có vầng sáng vai chính hộ thể, một mình đánh mười hay hai mươi thần quan cũng không thành vấn đề, rốt cuộc là chuyện gì gây nguy hiểm cho hắn đến mức suýt mất mạng chứ?!


Đường Hi chạy không ngừng nghỉ, dựa vào khinh công mà dễ dàng nhảy qua các đỉnh lầu, một suy nghĩ loé lên khiến cô sực tỉnh.


Nếu có liên quan đến thiên đình thì chỉ cần hỏi là được.


"Nhạc Tỷ Nhất Chi Hoa!"


Ngay lập tức đầu bên kia phản hồi, giọng nói của Nhạc Viên truyền thẳng vào thần thức, cô nàng cũng gấp không kịp thở.


[Tôi biết chuyện rồi. Vẫn chưa xác định được là ai làm, tiên kinh đang rối bời vì Lạc Kỷ bị thương này.]


Đường Hi dùng sức động não, "Có ai đang vắng mặt khỏi thiên đình không?"


[Chờ tôi một chút! Cô hỏi vào lúc này thì tôi không thể kiểm tra đầy đủ được. Ngoại trừ những tiên gia quanh năm vắng mặt thì thiếu độ hai ba người, nếu còn nữa tôi sẽ báo thêm.]


"Được."


Đường Hi dựa vào bản đồ 1802 cung cấp chạy thẳng đến một khu rừng đầm lầy, bầu không khí ẩm mốc lại tiết trời nóng bức rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô lò dò trong khu rừng, trong không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng bước chân và tiếng răng rắc của cây khô bị giẫm đạp.


Từng bước từng bước tiến vào trong rừng, bỗng Đường Hi đụng trúng một bức tường vô hình.


Rầm!


Cô bị bắn ngược ra sau hơn chục trượng. Tuy chỉ lăn vài vòng trên đất nhưng đầu lại đau như búa bổ, cảm giác hoa mắt ù tai ùa đến, mất vài phút mới bình thường lại.


Vẻ mặt Đường Hi mộng bức.


Thiên a! Nơi khỉ ho cò gáy này tại sao lại có kết giới mạnh như vậy?!


Đường Hi như con gián đập mãi không chết ngoan cố xông vào nhưng chỉ vừa chạm vào da thịt bỗng nóng như lửa đốt, bàn tay cô nóng trương lên.


Trán Đường Hi nổi gân xanh, cô nhíu mày. Đây rốt cuộc là loại kết giới gì?


[...Đây là kết giới bảo vệ của Xích Quỷ trận.]


Đường Hi suýt thì ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu.


Xích Quỷ trận, vậy mà lại là Xích Quỷ trận!


Trong nguyên tác phải mất rất lâu Xích Quỷ trận mới được tạo ra, vậy cái trò vui này tại sao lại xuất hiện ở đây?!!!


Nhưng quan trọng là tiểu thuyết cũng không có cho biết cách phá Xích Quỷ trận!!!


"Khỉ thật!"


Đường Hi đỡ trán, dến tận lúc này cô không thể không thừa nhận, chắc chắn đã có kẻ động tay động chân đảo lộn trật tự của thế giới lên, và chắc chắn...


Bên cạnh Mạc Ngôn có nội gián.


Một người có thể biết rõ hành tung và lịch trình của Mạc Ngôn, biết cả Xích Quỷ trận mà phải mất vài năm sau thiên đình mới tạo ra để ứng phó hắn...


Ông trời ơi rốt cuộc là tên trời đánh thánh vật nào đây?!!


Đường Hi mặt mày xám như tro tàn, "...Nhạc Viên."


Nhạc Viên ở đầu bên kia giật thót, công văn trong tay rơi lả tả xuống đất, giọng nói của Đường Hi bỗng nhẹ nhàng lại ân cần tử tế một cách sởn gai ốc, cô nàng không nhịn được lạnh sống lưng.


Một vài thần quan của ty nhân sự thấy thì hỏi han:"Ninh Tuệ chân quân, cô không sao chứ?"


"Không, không sao." Nhạc Viên khách sáo đáp, trong lòng lựa lời mà nói với Đường Hi.


[Mạc...Đường Hi, bên cô không có chuyện gì chứ? Tôi sẽ tìm cách lẻn xuống nhân giới, trước đó thì cô đến giúp vai chính đi nhé.]


Đường Hi thử đá mạnh vào bức tường kết giới, ngay sau đó bị hất văng ra, cô mỉm cười, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo.


"Xích Quỷ trận."


[Hả???]


Đường Hi nghẹn mãi không trút ra được, cuối cùng giận cá chém thớt, cô tung người đá gãy một cây đại thụ, quát thành tiếng:


"Chết tiệt!!! Nhạc Viên, cái trận pháp chó cắn này tại sao lại xuất hiện ở đây?!!!!"


"Ta thao! Mẹ nó không phải Xích Quỷ trận đến mấy năm sau mới lên sàn sao?!!"


Nhạc Viên sững sỡ, nhưng ngay khi nhận ra Đường Hi đang nói cái gì cô nàng kinh ngạc đến tròng mắt cũng sắp rơi ra, gương mặt lúc xanh lúc trắng.


Này, này cũng không phải kì quái dạng vừa đâu!!!


[Kháo! Cái qué gì? Xích Quỷ trận?! Cô nghiêm túc hả?! Không phải còn rất lâu sao? Không không, cô bình tĩnh xem thử lại xem, Xích Quỷ trận còn đưa được hình thành mà??]


Đường Hi đấm mạnh vào cây, thân cây gãy nát, mặt gỗ lởm chởm, cô mặt đen như than. "Tôi cũng không có mù! Cái nơi thâm sơn rừng già, vắng lặng heo hút này nghiễm nhiên lại được thiết lập Xích Quỷ trận, cô nói tôi phải làm sao hả?!!!"


Nhạc Viên con ngươi đảo vài vòng, giống như đang tìm kiếm một con muỗi vô hình nào đó, cô nàng lắp ba lắp bắp.


[Tôi, tôi, tôi...không biết!]


Đường Hi: (╯°Д°)╯ ┻━┻


"Cô không biết thì làm thế quái nào mà tôi biết được?! Không phải nó do cô tạo ra hay sao? Nghĩ cách giải quyết đi chứ!"


Nhạc Viên khóc không ra nước mắt.


[Tôi thật sự không biết mà! Tôi cũng chưa từng nghĩ đến cách phá Xích Quỷ trận, lúc đó tôi thật sự chỉ tùy ý tìm một cái tên thôi!]


Xích Quỷ trận, một khi đã kích hoạt chính là nội bất xuất ngoại bất nhập, hoàn toàn bị cách ly phong bế khỏi thế giới bên ngoài. Ngoài ra, phàm là quỷ ở bên trong trận pháp sẽ đau đớn khốn cùng, lục phủ ngũ tạng nổ tung mà chết, nhưng Xích Quỷ cũng không có chính thức được sử dụng.


Bởi vì trước khi thiên đình giam cầm Mạc Ngôn thì trận pháp đã bị vô hiệu. Nguyên lai là vì Xích Quỷ trận có một điểm yếu chí mạng, nó chỉ bắt giam và áp chế quỷ tộc, còn đối với nhân tộc thì mỏng manh không khác gì cánh ve, Phỉ Hân Nghiên đã tự tay hủy đi trận pháp, cứu nguy cho Mạc Ngôn.


Nhưng mà...


Hình như không có đoạn miêu tả Phỉ Hân Nghiên đã làm như thế nào!


Thật đáng phun thẳng lên trời một ngụm máu Lăng Tiêu!!!


"Nhạc Viên, cô đi chết đi. Còn không thì nghĩ cách cho tôi, thế giới này dựa vào logic của cô mà vận hành đấy, thử tìm phương pháp xem nào!"


Nhạc Viên thật sự lực bất tòng tâm.


Cô nàng lúc đó lật tẩy âm mưu của thiên giới muốn dùng Xích Quỷ trận để loại bỏ Mạc Ngôn, sau đó viết Phỉ Hân Nghiên anh dũng cứu vai chính, khiến hai người nghĩa nặng tình sâu. Ngàn vạn lần không ngờ tới có ngày cái trận pháp được viết ra trong ngẫu hứng lại đẩy cô nàng vào tình huống này.


Âm thanh bíp bíp cảnh báo trong đầu vang dội, cảnh báo tính mạng của vai chính gặp nguy hiểm, Nhạc Viên nghiến răng, vứt hết công văn trong tay xuống, gấp không chờ được trực tiếp lãng vân xuống nhân gian, bất chấp phạm luật, đám thần quan mắt tròn mắt dẹt hét gọi í ới cô nàng cũng không để tâm.


Đường Hi không biết chuyện ở thiên đình, nóng nảy thúc giục Nhạc Viên, cô nàng đầu đau như búa bổ.


[Kể cả cô có nói vậy thì--... Khoan!! Tôi đã từng nghĩ đến cách phá Xích Quỷ trận! Không đúng, tôi đã nghĩ ra nó trong lúc viết! Cái này cũng không đúng.]


Nhạc Viên cuống cuồng vắt óc ra mà nghĩ, Đường Hi không muốn nghe cô nàng độc thoại nội tâm, còn đang tính cau có thì bỗng từ trên cao một bóng người xuất hiện.


Nhạc Viên cả người được bao phủ bởi linh quang, đôi mắt sáng lung linh như pha lê, cô nàng lướt gió nhẹ đáp xuống khỏi đám mây, tay áo bay phần phật, một bộ dáng trích tiên thoát tục không thể với tới.


Đường Hi: ...


Ra đây là hào quang của thần tiên.


"Cô cưỡi mây giáng trần đấy à?"


Nhạc Viên mặt mũi đầy hưng phấn, "Thế nào? Có phải tôi rất đẹp không?"


"Miễn bình luận." Đường Hi chỉ tay về hướng tấm kết giới, nghi hoặc:"Nhưng trước tiên, cô tính làm gì với nó đây?"


Nhạc Viên thu lại vẻ vui đùa, cô nàng nghiêm túc bước đến, gõ nhẹ ngón tay vào kết giới.


"Xích Quỷ trận là do các thần quan chung tay làm ra, thời gian hoàn thành phải gần mười năm, lần đầu tiên được sử dụng là vào ba năm sau. Kết giới của nó tất nhiên rất chắc chắn, tuy không phải là thiên hạ vô song nhưng với sức của tôi và cô thì không phá được. Bởi vậy tuy trận pháp không quá gây ảnh hưởng đến thần tiên, nhưng thần tiên và quỷ tộc lại không thể bước vào. Xích Quỷ trận phải được phá từ bên trong."


Đường Hi vò đầu, "Chuỗi sự kiện bị đảo lộn rồi."


Nghe vậy, Nhạc Viên gật gù, "Đây là lần mở màn cho cuộc phản động của Vương Diệu và bại lộ việc Mạc Bối Vy trở thành hình nhân, nhưng nó xuất hiện ở đây thì tình tiết ắt đã xảy ra vấn đề."


"..."


Đừng có nhắc đến mấy kí ức không vui vẻ đó!


Đường Hi:"Có cách nào bước vào không?"


"...Không biết. Nhưng tôi muốn thử một cách." Cô nàng xoay người lại, sắc mặt nghiêm túc đến dọa người.


"Nhân tộc."


***


Nhân tộc?


Nhân tộc thì làm sao a?!!


Nhạc Viên vuốt mặt, giọng nói ngập ngừng, "Tôi đã từng nghĩ Phỉ Hân Nghiên làm cách nào phá hủy trận pháp, nhưng dường như nguyên nhân chính là bởi vì nàng ta là con người..."


Má!


"Ý cô là chỉ cần là con người thì sẽ không bị kết giới cản lại?!"


Đồng tử Nhạc Viên đảo không ngừng, không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Hi, cô nàng thỏ thẻ:"...Còn phải là người thường không có pháp lực."


Âm thanh của cô nàng rất nhỏ, nhưng Đường Hi nghe rất rõ ràng, cô bóp trán.


Dân thường?


Mạc Ngôn gặp dân thường chắc sẽ không chớp mắt mà giết luôn!!!


Hơn nữa còn không có pháp lực, thân thể nhân tộc vốn yếu đuối, đi vào không phải tìm chết sao?!


Đường Hi đau đầu, "Cô cảm thấy ở cái nơi này sẽ có con người?"


Ánh mắt Nhạc Viên nhìn cô chòng chọc, vẻ mặt rất quái dị.


Đường Hi: ???


Một suy nghĩ lóe lên, Đường Hi bừng tỉnh, khóe môi co giật.


Chờ đã, không lẽ...?


Cô nhanh chóng bác bỏ, "Tôi chỉ trở thành người sau nửa đêm mà thôi, hơn nữa cũng chỉ có được nửa canh giờ."


Nhạc Viên cười hề hề, "Biến cô trở lại làm quỷ thì khó, nhưng biến thành người thì không có gì khó cả!"


Sau khi ăn một mớ dược liệu mờ ám, Đường Hi không minh bạch hóa về nhân dạng, toàn bộ pháp lực mất hết, cô xám xịt tiến vào khu rừng.


Nhạc Viên không hổ là tác giả đại nhân, nhân tộc quả thật không bị kết giới cản trở, cô thuận lợi tiến gần Mạc Ngôn ở trung tâm trận pháp.


Không khí mỗi lúc một lạnh, cái lạnh thấu xương cắt da cắt thịt ngấm vào tận xương tủy. Đường Hi lạnh đến run rẩy, tay chân cứng đờ, không ngừng xuýt xoa hà hơi vào lòng bàn tay.


"Tại sao lại lạnh như vậy?"


Càng đi sâu vào rừng càng tối dần, nơi đây bóng cây rợp lá, ánh sáng không thể chiếu tới, Đường Hi không có pháp lực chỉ có thể mò mẫm bám vào cây cối mà đi, cô suýt thì trượt ngã.


Bỗng một ánh lửa trắng lập lòe bừng lên ngay trước mắt, Đường Hi kinh ngạc, nhưng ánh lửa đó thân thiện bay quanh cô vài vòng, lại cháy rất mãnh liệt, cô thở phào, duỗi thẳng tay. Ánh lửa lớn tách ra thành những đóm lửa li ti như đom đóm, A Ly ngoan ngoãn hóa thú chạy đến an vị trên vai cô. Đường Hi vui vẻ khều khều cổ nó, nó nhắm mắt rên ư ử.


Đường Hi sải bước, những âm thanh khò khè lấp ló sau tán cây dần rõ ràng, cô nuốt nước bọt, lặng lẽ rón rén bước qua, nhưng trời đã định số cô rất xui xẻo.


Một con rắn bay ra khỏi cành cây và lao thẳng vào Đường Hi, cô vội lùi bước toang bỏ chạy, bỗng phựt một tiếng, con rắn bị cắt làm tám khúc ngay trên không trung, máu bắn ra tứ phía, lạch bạch rơi xuống đất.


Đường Hi tròng mắt muốn rớt ra, "1802, chuyện gì kia?"


1802 cười ha ha.


[Do cô không thấy được đó thôi. Thấy thú cưng của cô thế nào? Rất hữu ích phải không?]


Đường Hi quay sang A Ly đang bám trên vai mình, "Là ngươi làm đó hả?"


Thấy A Ly nhu thuận gật đầu, Đường Hi vui vẻ.


Theo một cách nào đó, cô cảm thấy A Ly nhà cô càng ngày càng lợi hại!


Một đường sau đó Đường Hi giống như bị nguyền rủa, không phải rắn thì là sói, không phải sói thì là hổ, chúng đến tấn công cô lần này đến lần khác, cô cứ như miếng thịt béo bở trong mắt những kẻ săn mồi. Nếu không phải có A Ly đem chúng xử gọn, Đường Hi tin rằng cô đã chui vào miệng thú.


1802 giễu cợt.


[Không phải giống như, tôi cho rằng cô thật sự bị nguyền rủa.]


"Cút!"


Nhưng sau đó Đường Hi dừng lại, trước mặt cô là một sơn động, bản đồ cho biết Mạc Ngôn đang ở bên trong, Đường Hi không chút do dự hối hả chạy vào.


Xích Quỷ trận giam cầm quỷ dữ, đày đọa nó đau khổ vạn phần, so với dùng cực hình chỉ hơn chứ không kém, Mạc Ngôn không biết như thế nào rồi.


Vút!


Tiếng xé gió vút qua, Đường Hi trợn mắt chết trân tại chỗ, bên vai phải đau nhói, để lại một vết cắt sâu hoắm đang trào máu đỏ tươi.


"Kẻ nào?"


Từ sâu bên trong vọng ra âm thanh nam tử trầm thấp, nhưng chất giọng lại yếu ớt pha chút kiềm nén, Đường Hi ôm lấy một bên vai, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng phải cố nhịn xuống.


Tên chết bầm này! Thái độ lếu láo gì đó hả?!


Nếu không phải có nhiệm vụ thì dù ngươi có cầu xin bà đây cũng không thèm lết xác đến nơi này đâu nhé!!


Đường Hi cắn răng, "Quân thượng, là thuộc hạ."


Bên trong im lặng không trả lời, rất lâu sau Mạc Ngôn mới lên tiếng:"Vào đi."


A Ly thấy thế thì tức giận hầm hừ, Đường Hi cất nó vào không gian trữ vật và bước vào. Nhưng ngay sau đó cô khó có được sửng sốt.


Mạc Ngôn tựa lưng vào vách đá, sắc mặt hắn trắng bệch gần như trong suốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên khuôn mặt, cả thân mình run lên nhưng ánh mắt lại đặc biệt hung ác.


Đôi con ngươi chuyển sang màu đỏ tươi huyết đồng, lòng trắng biến thành một màu đen kịt, bên môi hắn là một vệt máu đỏ thẫm. Mạc Ngôn đáy mắt chứa đầy tàn khốc phẫn nộ, gân xanh trên trán hiện lên, khí tràng áp bức như tu la khiến người ta không dám tới gần.


Cô vẫn là lần đầu thấy Mạc Ngôn bị thương nặng như vậy.


Thảo nào hắn không nhận ra cô đến.