Hồi Ký Thời Không

Chương 26: Dấu vết năm xưa (hoàn)

Đùng đùng.


Thời tiết nửa đêm thật sự rất tệ, bầu trời xám xịt không chút ánh sáng, bão mạnh quật từng trận mưa trút nước, gió thổi ngược chiều, đẩy cho chiếc máy bay chao liệng không thôi.


Đường Hi lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, thì ra lái máy bay cũng không đáng sợ như cô tưởng.


[Không phải đã bật hệ thống tự hạ cánh rồi sao? Đã bảo là không có gì đâu.]


"Còn chưa biết chừng."


Không biết vì sao nhưng Đường Hi lại cảm thấy chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.


Mong là cô nghĩ sai, tốt nhất là sai bét nhè đi.


"1802, tại sao lửa vẫn chưa tắt?"


[Ngọn lửa khá lớn, chắc phải năm phút nữa mới bị mưa dập tắt.]


Chiếc máy bay vút qua bầu trời, xuyên thủng các tầng mây lao ra, Đường Hi ngáp một cái, nhìn đồng hồ, đã là 1 giờ rồi, còn một tiếng nữa mới đến sân bay.


Bỗng bên tai cô vang lên tiếng người, "Đây là trung tâm SJK, VIZ611 nghe rõ trả lời."


Tuyệt, cuối cùng cũng liên lạc được với sân bay rồi, Đường Hi vui mừng ra mặt.


"VIZ611 nghe rõ, tôi là Dạ Ly, hành khách trên chuyến bay, hiện đang là phi công tạm thời trên máy bay."


Đầu radio bên kia cực kì kinh ngạc, "Cái gì?! Cậu là hành khách? Cơ trưởng và cơ phó ở đâu?!"


Đường Hi nào biết họ bị làm sao, cô đang xoắn xuýt thì Bộ Xuyên đã trả lời:"Hai phi công bị trúng độc, hiện đang được bác sĩ trên máy bay chăm sóc."


Đường Hi gật đầu cám ơn cô nàng, cô nhìn bảng điều khiển, báo cáo:"Độ cao 4000 feet, vận tốc 250 hải lý trên giờ, hiện đang ở giữa một cơn bão. Chúng tôi chỉ mất động cơ số hai, không có bất trắc gì quá lớn."


Người quản lí bên trung tâm SJK thở phào, ra hiệu cho các nhân viên khác, "Nếu vậy thì xin hãy tiếp tục hạ cánh ở sân bay như lộ trình."


"Được."


[Trung tâm SJK ắt hẳn sẽ dừng các chuyến bay lại giúp chúng ta. Cứ như cũ bay về thôi.]


"Có lẽ thế th-..."


Đùng.


Ầm!!!


Ánh sáng bỗng bùng lên chói lóa, Đường Hi nhanh chóng che mắt. Khi cô mở mắt ra lần nữa, buồng lái tối đen, bảng điều khiển không còn sáng nữa, Đường Hi kinh ngạc trợn mắt, một bên Bộ Xuyên gấp gáp nói:


"Chúng tôi bị sét đánh trúng, máy bay đang mất điện!"


SJK:"Đừng hoảng. Mau vặn chiếc nút màu trắng bên trái."


Nút màu trắng?


Đường Hi mò mẫm trong bóng tối, vẫn là 1802 giúp cô. Ánh đèn trở lại, buồng lái sáng lên, Đường Hi còn chưa kịp vui mừng, nhìn lên bảng điều khiển khiến cô điêu đứng.


Phím CMD!!!


Hệ thống tự động lái mất tín hiệu rồi!!!


Đường Hi nhấn nhấn cái phím mấy lần nhưng nó vẫn không sáng, cô hoảng loạn.


"Chúng tôi đã mất tín hiệu tự động lái, hiện phải thực hiện thao tác điều khiển thủ công!!"


SJK:"Rè rè...giữ cho máy bay thật ổn định, từ bây giờ-... rè rè."


Đậu má!!!


Không phải chứ?!


Đường Hi gõ gõ tai nghe, "Xin lặp lại, kết nối quá tệ, tôi không nghe rõ."


"Rè rè rè-..."


Cô đấm mạnh vào bảng điều khiến, không nhịn được rít lên:"Chết tiệt! Radio hỏng rồi."


Bộ Xuyên điều chỉnh van tiết lưu, "Chúng ta vẫn phải đến sân bay SJK."


Đường Hi giữ chặt cần điều khiển, nặng đến mắt cậu muốn nổ đom đóm, bỗng máy bay bị gió thổi lệch hướng, nghiêng hẳn sang phải, không ngừng bị rơi thấp xuống.


Cô đột ngột bị ném qua phải, trời đất xoay tròn đến rối tinh rối mù.


[Đường Hi, đẩy cần điều khiến xuống, đưa máy bay lên cao lại.]


Cô gắng sức kéo cần ra sau, hai tay bận bịu nặng trịch, quát với Bộ Xuyên:"Chỉ huy Bộ!"


Cô nàng không nói hai lời liền điều chỉnh cánh lái độ cao lật lên, lực nâng ở đuôi nhanh chóng giảm, máy bay rốt cuộc ngừng chúc xuống, dần bay thẳng lên. Đường Hi cuối cùng cũng được ngồi tử tế, cô thở ra một hơi.


"Ta xin rút lại lời nói vừa nãy, lái máy bay không có chỗ nào dễ dàng hết."


1802 yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng.


[...Tôi có một tin xấu.]


"Không cần."


"Ngươi dừng lại đi, ta không muốn nghe. Chúng ta về nước rồi." Đường Hi dứt khoát cự tuyệt.


[Nhưng máy bay sẽ không đủ nhiên liệu để hạ cánh ở sân bay.]


Đường Hi: A a a a a.


Tại sao lại như vậy?!!


Không phải nhiên liệu luôn được nạp đầy đủ trước khi khởi hành sao?!


[Máy bay bị sét đánh trúng, ngọn lửa phía sau trở nên tệ hơn, một động cơ chứa nhiên liệu sắp phát nổ.]


Dứt lời, máy bay cư nhiên lại chấn động thêm một lần nữa, đuôi hư hại nặng, van chứa nhiên liệu bị rò rĩ, lượng nhiên liệu liền tuột không phanh.


Ta thao con mẹ nó!!!


Thời tiết, hệ thống tự động lái, radio, bây giờ cả van nhiên liệu cũng xảy ra vấn đề!!!


"Chỉ huy Bộ, chúng ta còn lại bao nhiêu nhiên liệu?"


Bộ Xuyên gấp rút báo cáo, "Chỉ còn lại 4000 pao, mỗi phút sẽ tiêu hao 300 lbs, không tới mười lăm phút nữa sẽ cạn."


Khốn nạn thật!


Lúc này tiếng rè rè bên tai bỗng rõ ràng, "Đây là trung tâm SJK, chuyến bay VIZ611, xin hỏi có nghe thấy không?"


Tín hiệu radio truyền được rồi!!!


Đường Hi vội nói, "Nghe rõ. Chúng tôi đang ở tình trạng khẩn cấp, không đến 15 phút nữa máy bay sẽ cạn nhiên liệu. Yêu cầu được hạ cánh khẩn cấp!"


SJK:"Trung tâm đã chấp thuận yêu cầu hạ cánh."


Đã được cho phép, Đường Hi ngay lập tức nói với Bộ Xuyên:


"Tôi cần một nơi để hạ cánh."


Cô nàng vội vàng lật bản đồ, nhưng muốn kiếm một nơi có thể đáp ứng chiều dài của cục sắt này là khá khó, còn phải tránh khu dân cư để giảm thiểu thiệt hại.


1802 không đợi Đường Hi gọi đã tự trả lời.


[Tôi đang tìm. Chết tiệt, phải là một nơi bằng phẳng, dài tối thiểu 2000 mét, không thể có vật cản.]


Không chỉ 1802, Đường Hi cũng vắt óc ra nghĩ, "Chỉ huy Bộ, hay là chúng ta hạ cánh ở bãi biển?"


Bộ Xuyên lắc đầu, "Ban đêm gió ở biển rất mạnh, hơn nữa vẫn đang bão, sẽ bị lật máy bay."


Nơi nào chứ?!


Không có sân bay nào gần đây mà có thể bay đến trong thời gian ngắn như thế.


Ở đâu đó dài và phẳng, đất không thể quá mềm, không có vật cản. Đường Hi tặc lưỡi, lúc cần thì những nơi mình biết đều không thể.


Những nơi mình biết...


Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Đường Hi, cô bật thốt lên:


"Hải cảng Hồng Ân!"


Bộ Xuyên sực tỉnh, cô nàng lật vội bản đồ. 1802 cũng cấp tốc trả lời.


[Có thể! Máy bay có thể hạ cánh ở cảng, nếu cô có thể cho máy bay chạy ngược hướng gió, đáp ở đó không phải bất khả thi.]


Bộ Xuyên xem xét, mắt không nhìn cô nói:"Cảng Hồng Ân dài 2100 mét, rộng 40 mét, tuy chiều rộng không đủ, miễn cưỡng vẫn có thể hạ cánh. Nhưng trước đó ta phải nâng máy bay cao lên để băng qua ngọn núi trước mắt, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để hạ thấp xuống."


"Không cần bay thẳng qua, cho máy bay liệng sang phải vòng qua núi."


"...Lần hạ cánh này rất mạo hiểm."


Đường Hi chỉ có thể cười khổ, "Phải đặt cược thôi, chiều rộng không đủ thì phải làm cho đủ."


Cô vặn radio, "Chúng tôi sẽ hạ cánh ở hải cảng Hồng Ân."


Thấy đầu bên kia lặng như tờ, Đường Hi liền biết lần này radio hỏng thật rồi. Bộ Xuyên điều chỉnh hướng bay, bây giờ máy bay sẽ chuyển sang hướng bắc, thẳng đến Hà Thanh.


Bộ Xuyên thông báo, "Khoảng cách đến núi còn 200 mét."


Đường Hi cắn răng, "Chuẩn bị đổi hướng gấp."


Cô nghe lời 1802, điều chỉnh cánh liệng, nâng toàn bộ cánh lưng bên phải, khiến lực nâng cánh phải thấp hơn cánh trái. Bộ Xuyên cũng nhanh chóng thay đổi hướng của bánh lái đuôi, cả hai dùng hết biện pháp đem máy bay toàn bộ nghiêng sang phải.


Đường Hi phát loa:"Tất cả hành khách xin ngồi cẩn thận, phía trước là góc ngoặt lớn."


Chiếc máy bay nghiêng hết cỡ sang phải, gần như dựng đứng 90 độ, Đường Hi mất thăng bằng đột ngột suýt ngã nhào ra, bị dây an toàn giữ chặt lại, tay phải bỗng đau nhói.


Máy bay xé gió liệng nửa vòng tròn lớn, cảng Hồng Ân gần ngay trước mắt, Đường Hi thả lỏng cần điều khiển lên cao, máy bay chúc đầu xuống lao nhanh, cô quát lên:"Bật hộp số đáp, bật slats."


Bộ Xuyên rất hợp tác làm theo, Đường Hi rướn người hạ thấp cánh lái độ cao, khiến máy bay hạ xuống.


[Chúng ta sẽ phải hạ cánh gấp. Gạt flat, đổi cánh tà sang 5.]


Đường Hi một tay giữ cần điều khiển, một tay thả bánh xe xuống.


[Tiếp tục, sang 10...sang 15...sang 20.]


Cô không ngừng kéo dài cánh tà chúc xuống đến mức tối đa, máy bay dần giảm tốc, độ cao giảm xuống, nhắm thẳng vào khoảng trống ở cảng Hồng Ân.


Bộ Xuyên:"Đất ở đây khá cứng."


Đường Hi cười gằn, "Kể cả vậy cũng phải hạ cánh."


Máy bay đáp xuống cảng, bên trong chấn động, Đường Hi đẩy cần điều khiển lên cao hết mức.


Phải khiến cho nó dừng lại!


Bánh xe lăn trên mặt đường, một cánh máy bay va phải cột điện, đem cột chém gãy, gạch đá đổ xuống, nhưng máy bay vậy không dừng lại.


"Mẹ kiếp, dừng lại cho tao!" Cô gào lên.


Ruỳnh ruỳnh.


Mặt đất hằn những vệt cháy xém đen thui, âm thanh ma sát kin kít chói tai, tựa như tử thần ngay bên cạnh.


[Phía trước là một mặt tường! Coi chừng va chạm!]


"Dừng lại!!!"


Kíttttt.


Ruỳnh!


Máy bay rốt cuộc dừng lại, đầu máy bay chỉ cách bức tường chưa đến một mét, suýt soát trái khỏi va chạm. Tay Đường Hi vã mồ hôi run lẩy bẩy. Cô thả người ra ghế, ra sức hít thở, tâm tình vẫn chưa hết kích động, cái chết gần trong gang tấc.


"Khỉ thật. Tôi bị nhồi máu cơ tim mất."


1802 an ủi cô.


[Vất vả rồi.]


Bộ Xuyên thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô nàng cũng mệt mỏi không kém. "Dạ Ly, cậu làm tốt lắm."


Cạch.


Cửa vừa mở, từ đằng sau liền có người ôm chầm lấy Đường Hi, "Cậu giỏi thật đấy, Dạ Ly."


Cô mệt đến nỗi không muốn nhấc tay lên đánh Lôi Yến Hà, Lôi Hạo cũng bước vào, hắn nhu hòa xoa đầu Đường Hi, chỉ có Hạ Khiết Du nhún vai, "Huynh đệ tình thâm."


Đường Hi tựa như đã thấy cửa địa phủ trước mắt, rốt cuộc dạo một vòng quỷ môn quan đem mạng nhặt về, cô mệt mỏi ngủ luôn tại chỗ, bỏ mặc những xô bồ rắc rối sau vụ hạ cánh máy bay VIZ611.


***


Truyền hình đăng tin về vụ nổ trên máy bay VIZ611 và vị khách nam thần bí đã cứu sống hơn một trăm hành khách khác mấy ngày liền. Chính phủ chỉ nói rằng đã bắt được thủ phạm cài thuốc nổ sau đó liền từ chối trả lời thêm bất cứ điều gì, vì lẽ đó mà người dân nóng nảy một phen.


Ngày hôm đó chiếc máy bay hạ cánh ngay cảng Hồng An, rất nhiều người đã thấy và quay phim lại, lãnh đạo có muốn giấu cũng khó, nhưng vụ việc chỉ được bàn tán thảo luận mấy ngày, cũng không gây nên sóng to gió lớn gì.


Thân là vị khách nam thần bí của vụ việc, Đường Hi hiện đang nằm lì ở nhà lướt điện thoại, thấy mình nhận được nhiều bình luận khen ngợi cũng chănge vui vẻ gì, cô đặt điện thoại qua một bên than ngắn thở dài.


[Sao vậy? Việc cô anh dũng cứu người được cộng đồng mạng tán dương kìa, không vui sao?]


Đường Hi nằm ngửa trên băng ghế sofa, miệng ngậm kẹo mút, "Tất nhiên là ta vui, nhưng nhớ lại mình đã phải liều mạng thế nào để sống sót trở về liền không vui nổi."


Cô giơ tay mình ra, phần cổ tay và lòng bàn tay được băng bó cố định lại, đây là hậu quả cho việc cố chấp lái máy bay dù chưa qua đào tạo. Tay cô va phải thanh kim loại khi ở trong buồng lái, xương khớp xảy ra chút vấn đề, mấy tháng tới phải tránh dùng tay phải làm việc nặng.


"Ta còn bao lâu nữa?"


[Hết hôm nay thôi, hoàn thành nhiệm vụ càng sớm thời gian nghỉ ngơi càng lâu, nhưng cô là thực tập sinh, làm gì có đãi ngộ như vậy.]


"Nghe đau lòng quá."


Đường Hi ngồi dậy, xếp bằng hai chân trên sofa. Cô đã phản công cho Dạ Ly giúp cậu thoát được tội án oan ức trên người mình, ngoài ra còn sống hơn một năm đầy sung sướng, trừ mấy việc bên lề phải giải quyết thì cuộc sống được hai anh em họ Lôi chu cấp đầy đủ. Cũng sắp tới ngày khai trường rồi, một năm này Đường Hi không đi học, nhưng Dạ Ly cần phải đi, dẫu sao cậu cũng chỉ là sinh viên năm ba.


Những việc cần làm đều đã làm rồi, tối nay cô tạm biệt anh em nọ rồi thì nên đi thôi.


Lôi Hạo và Lôi Yến Hà phản ứng không khác gì suy nghĩ của Đường Hi, cô giải thích qua loa rằng mình cần trả thân thể cho nhân cách gốc, Lôi Hạo không ngăn cản, hắn chỉ gật đầu chào tạm biệt. Lôi Yến Hà thì khoa trương hơn, ôm chặt lấy cô như sam, một lúc lâu sau mới chịu buông ra.


Đường Hi nhìn hai người lần cuối, "Đại ca, Lôi Yến Hà, nhờ hai người chăm sóc cậu ấy."


Cả hai dứt khoát gật đầu:"Được."


Đường Hi trở về phòng, thả mình lên giường, 1802 nhanh chóng thông báo.


Đinh.


[Nhiệm vụ hoàn thành, muốn tiến vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo?]


"Đi thôi."


Đường Hi cảm thấy linh hồn bị rút ra khỏi thân thể, trời đất đảo lộn, cô vô định lơ lửng trong không khí, tiến hành truyền tống sang thế giới tiếp theo.


Nhưng lần này lại rất kì lạ. Đường Hi đang yên lành băng qua vết nứt không gian thì bị một sức mạnh vô hình kéo về, linh hồn cô xoay mòng mòng rồi rơi thẳng xuống một thảm cỏ.


Đường Hi nghệch mặt.


Gì đây???


Chỗ này đâu phải thế giới tiếp theo!!


"1802, trả lời xem nào!"


Hệ thống nhà cô dường như rất kinh ngạc, nó lắp bắp.


[...Đ-đây là thức hải của Dạ Ly!]


Thức hải?!


Ngươi đùa ta à!!!


Thức hải là một nơi tồn tại trong con người thông qua ý thức, nó không thể được tìm thấy bởi máy móc hay các thiết bị hiện đại. Nói đơn giản là một không gian nhỏ trong đầu mỗi người.


"A Cửu." Một giọng nam vang lên từ phía sau.