Hạ Miên nhìn quyển bệnh án này, từng thứ trước mắt đều biến thành màu đen.
Cô nghĩ rằng có lẽ là về mặt nào đó tâm lý của Bạc Cận Yến có vấn đề. Tính tình anh quái gở tự kỷ như thế, sẽ có chút ít khúc mắc trong lòng
thì cũng không phải là chuyện gì quá kinh ngạc. Nhưng tận mắt thấy vẫn
là một chuyện khác, thật ra thì cô nhìn không hiểu lắm những thuật ngữ
chuyên nghiệp phía trên kia, nhưng là thỉnh thoảng nhìn thấy từng từ mà
mọi người phải giật mình vẫn khiến trái tim cô nhói lên.
Vả lại sao cái quyển bệnh án này lại ở trong cặp sách của Diệc Nam?
Cô đoán rằng có lẽ là lúc ở Bạc Tự Thừa thu dọn cặp sách không cẩn thận
nhét vào trong. Nhưng mà… Tại sao con trai lại muốn cùng bọn họ lừa gạt
mình chứ?
Lẽ nào bệnh của Bạc Cận Yến thật sự rất nghiêm trọng?
Ngày hôm sau khi Diệc Nam thức dậy Hạ Miên không có quá nhiều phản
ứng, vẫn bình tĩnh gọi cậu rời giường rửa mặt. Lúc Diệc Nam gần đi thì
nói cho cô biết: “Mẹ, tan giờ học con vẫn đến nhà ông nội ăn cơm, cơm
nước xong sẽ về.”
Hạ Miên lẳng lặng nhìn rồi gật đầu: “Được.”
Diệc Nam tan giờ học liền đi thẳng đến Bạc gia, Bạc Tự Thừa gọi cậu
ăn cơm, Diệc Nam liếc mắt nhìn phòng khách vài cái: “Ba đâu rồi?”
Vẻ mặt Bạc Tự Thừa nghiêm trọng lắc đầu: “Mới vừa uống thuốc xong nằm ngủ, ngày sinh dự tính của mẹ cháu sắp đến, dường như nó cũng phiền não vô cùng.”
Diệc Nam láng máng hơi hiểu mối quan hệ này, nghĩ tới chắc chắn ba
rất lo lắng bệnh tình của mình. Ngày em chào đời nhất định ba hy vọng có thể nhìn thấy đầu tiên.
Bạc Tự Thừa ăn không ngon, cho cơm trắng vào trong miệng, vài giây sau lại ngẩng đầu: “Mẹ của cháu vẫn chưa hoài nghi ư?”
Diệc Nam vừa định gật đầu thì chuông cửa liền vang lên.
Bạc Tự Thừa nghi ngờ liếc nhìn ra cửa, người làm đã đi ra mở cửa. Kể
từ sau khi trong nhà gặp chuyện không may, có rất ít người tới thăm hỏi, Bạc Tự Thừa mơ hồ đoán được ngoài cửa sẽ là ai.
Lúc đến, Hạ Miên mặt mày bình tĩnh đi tới, Bạc Tự Thừa thì ngược lại
thở phào nhẹ nhõm. Ông vẫn không lay chuyển được Bạc Cận Yến, nhưng mà
biết rất rõ nguyên do của anh nằm ở chỗ Hạ Miên, chỉ có Hạ Miên mới có
thể giúp anh thoát khỏi tâm ma của mình.
Hạ Miên trực tiếp đi tới, liếc nhìn Diệc Nam đang chột dạ, kéo một
cái ghế khác bên cạnh bàn ăn ra rồi chậm rãi ngồi xuống. Cô điềm tĩnh
nhìn Bạc Tự Thừa, giọng bình tĩnh: “Con muốn thấy anh ấy.”
Bạc Tự Thừa thở hắt ra, liếc nhìn cô một cái sâu xa: “Có thể, nhưng mà con phải chuẩn bị tâm lý.”
Hạ Miên nắm ngón tay thật chặt, kiên định trả lời: “Con đã chuẩn bị
xong từ lâu, bất kể anh có biến thành hình dáng ra sao, con cũng sẽ
không rời bỏ anh ấy.”
Bạc Tự Thừa cũng không bất ngờ với quyết định này của Hạ Miên. Với
gia đình bình thường hoặc là giữa vợ chồng có một vấn đề tâm lý xảy ra
là sẽ cực kỳ khó khăn. Nhưng mà giữa Hạ Miên và Bạc Cận Yến, những việc
trải qua của bọn họ khiến mối quan hệ của bọn họ càng vững vàng bền
chặt.
Bạc Tự Thừa dẫn theo Hạ Miên lên tầng, Diệc Nam vẫn dè dặt cẩn thận
đi theo sau người Hạ Miên. Hạ Miên nhìn bộ dáng bất an lo sợ này của cậu thì lên tiếng trấn an cậu một câu: “Đừng lo lắng như vậy, bây giờ mẹ
không có sức tính sổ với con.”
Diệc Nam thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe Hạ Miên bổ sung một câu: “Chờ sau khi sinh em ra, mẹ sẽ từ từ tính sổ với con.”
Diệc Nam tủi thân xụ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, đáng thương nhìn Hạ Miên: “Mẹ….”
Tất cả tâm trí của Hạ Miên đều rơi vào người Bạc Cận Yến, Bạc Tự Thừa dẫn cô tới cửa rồi dừng lại, cố ý hạ thấp tiếng nói: “Bây giờ nó còn
đang ngủ, uống thuốc rồi cũng không tỉnh lại nhanh như vậy.”
Lúc Hạ Miên vào phòng vẫn chậm bước chân lại, dường như người đàn ông trên giường ngủ rất không yên ổn, mày rậm màu đen khẽ nhíu, lúc nào mi
tâm cũng có nếp nhăn thật sâu.
Hạ Miên đi tới ngồi ở bên giường, ánh mắt yên lặng rơi trên gương mặt anh tuấn của anh.
Sắc mặt anh càng không tốt, cằm sạch sẽ mịn màng thường ngày phủ một
lớp mồ hôi mỏng. Hạ Miên vươn tay vuốt ve gương mặt anh, trên da lạnh
buốt.
Cảm giác quen thuộc và hơi thở của anh khiến cho hốc mắt của cô hơi
nóng lên. Chỉ hơn một tháng không thấy, dường như cả người anh cũng gầy
đi nhiều. Trên gương mặt sáng sủa là vẻ mệt mỏi phờ phạc.
Hạ Miên nắm lấy bàn tay buông xuống ở một bên, cẩn thận lồng vào năm
ngón tay của anh, đan xen từng ngón, dường như sợ anh chạy trốn lần nữa.
Bởi vì tác dụng của thuốc nên giấc ngủ của anh rất sâu, khóe môi
nhếch lên khiến ngũ quan có vẻ hơi dữ. Bất giác Hạ Miên cúi người hôn
lên cánh môi của anh một chút, khàn giọng rủ rỉ một câu: “Đồ ngốc, anh
cho rằng anh có thể trốn bao lâu?”
Cô cởi giày cùng nằm bên anh, nắm lòng bàn tay khô ráp rộng lớn của
anh áp lên trên bụng mình, bất giác đáy mắt dâng lên dòng nhiệt nóng. Cô giơ tay lên lau đi dòng lệ trên khóe mắt. Cô nhìn căn phòng này, tất cả sắp xếp bên trong không hề thay đổi, vẫn là hình dạng ngày xưa cô bỏ
đi. Khác biệt duy nhất chính là bức ảnh trên tường đối diện giường ngủ.
Trong khung ảnh đều là bức vẽ chân dung, cô chỉ cần nhìn một cái cũng
biết đều do tay Bạc Cận Yến vẽ ra.
Trên bàn còn có vài bức họa của Diệc Nam, cô càng xem trong lòng càng thêm khó chịu, người đàn ông này luôn khiến cô đau lòng mà vô tâm không biết.
Bạc Cận Yến ngủ thật lâu, Hạ Miên chỉ có thể ngồi ở bên giường cùng với anh một lát đã bị Bạc Tự Thừa nhanh chóng gọi ra ngoài.
Bạc Tự Thừa muốn nói chuyện về bệnh tình của Bạc Cận Yến với cô một
chút. Nếu bây giờ đã bị cô phát hiện, bác sĩ sẽ phải làm công tác tư
tưởng cho Bạc Cận Yến để cho anh tiếp nhận phương pháp trị liệu khác.
Bác sĩ Trần đã nói, tình huống bây giờ của Bạc Cận Yến không thích
hợp ép bức anh quá mạnh mẽ, như thế ngược lại sẽ khiến anh càng thêm
kháng cự. Chỉ có thể cho anh chút thời gian để anh từ từ thích ứng tiếp
nhận. Anh quá quan tâm Hạ Miên sẽ thấy được bộ mặt anh điên cuồng đáng
sợ như vậy, thế nên đã bỏ lỡ cách trị liệu tốt nhất.
Bây giờ phải từ từ từng chút đánh hạ nội tâm của anh, xây dựng cho anh càng nhiều cảm giác an toàn.
Hạ Miên trầm ngâm vài giây, cau mày hỏi: “Ý của ba là, nếu như bây
giờ anh ấy còn kháng cự con, con nhất định phải cho anh ấy thời gian?
Nhưng mà con không muốn phải rời xa anh ấy, con phải ở bên cạnh anh
ấy….”
Bác sĩ Trần vội vàng trấn an cô: “Bạc phu nhân đừng nóng vội, ý của
tôi là không thể kích thích chính diện cậu ta. Hiện tại trạng thái tinh
thần của Bạc tiên sinh rất không ổn định. Bây giờ tình trạng chứng trầm
cảm của cậu ta đã vô cùng nghiêm trọng, cô là thuốc của cậu ta nhưng
cũng là nguyên nhân chủ yếu phát bệnh của anh ta, cho nên phải vô cùng
thận trọng.”
Hạ Miên không nói thêm gì nữa, trong phòng cực kì yên ắng, chỉ còn
lại chiếc chuông cổ trong đại sảnh phát ra tiếng tích tắc rất nhỏ.
Lúc Bạc Cận Yến tỉnh lại, Hạ Miên không lập tức đi vào, cô trốn ở
ngoài cửa vẫn không rời đi. Chồng mình đang ở cách mình một cánh cửa,
nhưng cô lại không dám tùy tiện bước vào.
Bác sĩ Trần kiểm tra cho Bạc Cận Yến xong, nhìn anh ngồi ngẩn người
trong ghế dựa trước cửa sổ sát đất, định thăm dò thử hỏi một câu: “Hôm
nay Bạc tiên sinh có nằm mơ không? Có giống với bình thường hay không?”
Bạc Cận Yến khẽ rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn móng tay mình được cắt gọn gàng, dường như hơi nghi ngờ khẽ nói: “Không biết có phải nằm mơ hay
không, hình như là mơ lại hình như là thật.”
“Ồ? Nói thử xem.” Bác sĩ Trần mỉm cười ngồi ở bên cạnh anh, đẩy mắt kính trên sống mũi lên.
Bạc Cận Yến im lặng vài giây mới mở miệng: “Dường như tôi mơ thấy cô
ấy. Cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Tôi có thể nghe thấy được hơi thở
của cô ấy, cảm giác được nhiệt độ của cô ấy, tôi muốn nói chuyện với cô
ấy… nhưng lại không dám. Thậm chí tôi không dám nhìn cô ấy thêm mấy lần, tôi sợ mình sẽ không khống chế được. Hình như khát vọng của tôi đối với cô ấy càng ngày càng nhiều, rời đi càng lâu lại càng muốn chiếm giữ cô
ấy nhiều hơn.”
Bác sĩ Trần như có điều suy nghĩ nhìn anh: “Cảm giác thấy cô ấy, không vui sao?”
Bạc Cận Yến nhìn về bầu trời xanh lam phía ngoài cửa sổ, trên mặt có
vẻ trống vắng: “Có đôi khi vui vẻ, có đôi khi lại sợ, dù sao vẫn sợ mình sẽ vô thức tổn thương tới cô ấy và đứa con, lại sợ dọa đến cô ấy.”
Hạ Miên ở bên ngoài nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe rõ ràng từng
chữ của anh vào tai. Sự suy sụp trong lời nói của anh khiến lòng cô đau
buồn không thôi, lại nghe thấy anh nói đứt quãng: “Cô ấy sẽ thất vọng vì dáng vẻ này của tôi.”
Hạ Miên nắm chặt khóa cửa, trong lòng sinh ra một cơn tức giận khó
hiểu, cô đột ngột đi vào: “Em thất vọng là bởi vì cho tới bây giờ anh
cũng không tin em.”
Bạc Cận Yến kinh ngạc nhìn người phụ nữ xông vào đột ngột, đôi mắt
đen sâu thẳm thít chặt dữ dội, ánh mắt nhìn vào cô không hề chớp. Hạ
Miên đi đến từng bước, chăm chú nhìn biểu cảm kinh ngạc của anh: “Tại
sao anh không tin tưởng em? Không phải vợ chồng phải cùng chung hoạn nạn đấy sao? Anh chỉ cho em hình tượng hão huyền tốt đẹp mà không cho em cơ hội cùng chung tay góp sức, thì sao tình cảm của chúng ta bền chặt
được?”
Bạc Cận Yến cau chặt chân mày nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới cứng nhắc quay đầu đi: “Em nói như vậy là bởi vì em còn chưa thấy được bộ
dạng lúc anh mất khống chế.”
“Mất khống chế?” Hạ Miên bình tĩnh thở gấp một hơi, chua xót cười
nói: “Lần trước suýt nữa bóp chết em, có coi như là mất khống chế
không?”
Bạc Cận Yến cắn chặt hàm răng, trên khuôn mặt lạnh lẽo trong nháy mắt là vẻ lo lắng khiếp sợ. Hiển nhiên chuyện này đã khắc sâu trong lòng
anh không thể vượt qua, toàn thân anh đều căng thẳng cứng nhắc, giống
như tùy lúc đều có thể nổi cơn thịnh nộ.
Hạ Miên thấy anh không muốn nhìn mình đành quay người tới trước người anh. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm: “Em
thừa nhận mỗi một khắc em đều sợ, nhưng mà em sẽ không lùi bước. Cận
Yến, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, tại sao anh có thể dễ dàng bỏ rơi em vậy? Em không muốn chỉ yên tâm thoải mái hưởng
thụ những mặt tốt của anh, tình yêu của anh, mà những thảm hại, yếu đuối của anh em đây cũng muốn tất cả.”
Bạc Cận Yến nắm chặc tay vịn của ghế, bởi vì dùng sức mà khớp xương
đốt ngón tay hơi trắng bệch, cằm anh bạnh ra, cương quyết không muốn
nhìn thẳng vào sự kiên định trong đôi mắt cô.
“Nhưng mà anh không muốn.” Bạc Cận Yến lạnh lùng trả lời, “Anh yêu thương em, chiều chuộng em là do anh thiếu em.”
Hạ Miên nắm tay lại, vươn tay giữ lấy khuôn mặt của anh, vội vã cương quyết quay đầu lại anh đối diện tầm mắt của mình: “Cận Yến, anh không
nợ em gì cả, cho tới bây giờ em cũng chưa từng oán trách anh. Tại sao
anh lại nghĩ như vậy?”
Đáy mắt u tối của anh mơ hồ có vẻ đấu tranh, anh híp mắt nhìn nhau
với cô, môi mỏng hơi mấp máy: “Anh thiếu nợ em, thiếu rất nhiều.”
Nếu như không phải anh, sao cô có thể chịu nhiều khốn khổ ở cô nhi
viện như vậy? Cũng sẽ mồ côi mẹ từ nhỏ. Càng sẽ không bị Vệ Cần ép bức
đến loại tình trạng này, thậm chí con trai ruột ở trước mặt cũng không
dám nhận.
Hạ Miên không biết hóa ra Bạc Cận Yến luôn luôn nghĩ đến những chuyện này. Anh không nói, nhưng không có nghĩa là anh thật sự hoàn toàn không có phản ứng. Tính cách anh trầm lắng im lặng như vậy nhất định anh sẽ
ít nói, sẽ không dễ dàng biểu lộ tình cảm của mình, đau lòng tự trách
thì chỉ biết từng lần từng lần chôn sâu sự dằn vặt xuống đáy lòng mình,
ghét bỏ chính mình.
Hạ Miên lắc đầu, thốt lên từng chữ rõ ràng: “Cận Yến, không có liên
quan gì tới anh. Hơn nữa hiện tại em rất tốt, em có anh, có con, chúng
ta có gia đình hạnh phúc.”
Bạc Cận Yến đau khổ nhìn cô, cuối cùng nhắm chặt mắt lại: “Nhưng mà
anh bị bệnh, Hạ Miên… Anh suýt nữa giết chết em. Tại sao anh có thể làm
chuyện như thế với em, em còn mang thai con của chúng ta. Anh, anh thật
sự là một kẻ điên.”
Anh nghẹn giọng không nói được, đáy mắt đầy tia máu đỏ ngầu, nhìn ra
được tình trạng của anh càng ngày càng tồi tệ, tâm tình cũng cực kỳ bất
ổn.
Hạ Miên vừa sốt ruột vừa đau lòng, bởi vì câu “kẻ điên” kia của anh
nên ánh mắt cô lại càng mờ mịt trong nháy mắt. Người đàn ông này đã luôn quấn quýt bên cô từ khi cô mười lăm tuổi. Cô từng thấy mỗi một dáng vẻ
của anh, nhưng chưa từng nhìn thấy ánh mắt anh hoang mang tuyệt vọng như thế.
Cô nắm chặt cổ tay của anh, mũi sụt sịt: “Bị bệnh… thì chúng ta cùng
nhau chữa trị. Anh không hoàn mỹ, em cũng không xuất sắc, anh nhìn xem
khuyết điểm của em đi.”
Cô chú ý từng chi tiết trong từng lời nói với anh, dường như vội vã
chứng minh khuyết điểm của mình. Cô cất lời trong tình trạng sốt ruột:
“Em sinh con cho anh, cũng đã mập như vậy rồi, anh không cần em thì em
phải làm thế nào?!”