Học Viện Phản Diện

Chương 50: “dịch Nhiên Login Trong Nhiệm Vụ Mới — Câu Chuyện Thuyền Đắm Người Cá Cuối Cùng”



Edit: Pi sà Nguyệt
Nhận nhiệm vụ?
Ồ? Chủ nhiệm lớp đang ám chỉ gì với cô à?
Thi Ân mở hệ thống xem nhiệm vụ vừa mới được thông báo, không nói gì mà nhận nó để tránh bị người
khác cướp mất, sau đấy cô mới kiểm tra cẩn thận.
Lại một nhiệm vụ bảy sao nữa, nhiệm vụ bảy sao lúc trước là nhiệm vụ kiểm tra mà Tengu đã làm, nó
giúp ông kiếm đến 50 ngàn điểm danh vọng phản diện, cô đang tính tìm nhiệm vụ năm sau trở lên để
giúp Khổng Lệnh kiếm được 10 ngàn điểm đấy, không ngờ chủ nhiệm lớp lại mang tới một nhiệm vụ bảy
sao, quá may rồi.
Cô không khỏi nghi ngờ Khổng Lệnh đúng là người may mắn trên đời… cần gì thì sẽ có.
“Con nhận nhiệm vụ mới à?” Ivan cũng thấy từ hệ thống, “Không nghỉ ngơi à?” Mới làm xong một nhiệm
vụ đấy.
“Con phải kiếm đủ điểm cho Khổng Lệnh để mở lại học viện.” Thi Ân ngẩng đầu cười với ông, “Học viện
này là chỗ tránh nạn của mọi người mà, con không thể để nó bị hủy trong tay con được.”
Ivan nhìn cô, ông đột nhiên cảm thấy cô là cô bé ngoan nhất thế giới này.

Thi Ân gọi Khổng Lệnh
trong hệ thống, nói cậu biết cậu sẽ làm nhiệm vụ này, cô sẽ làm người giám sát đi theo cậu.
Khổng Lệnh vội trả lời, “Nhiệm vụ bảy sao? Em làm được không ạ?”
Đắc Kỷ: “Em trai Khổng Lệnh phải sửa tật xấu khiêm tốn này, làm phản diện thì phải hung hăng lên,
học theo cậu nhóc lông đỏ Dịch Nhiên ấy.”
Tengu: “Nhiệm vụ này có chút kỳ lạ, hình như là nhiệm vụ do phản diện tuyên bố.

Hơn nữa lại là
nhiệm vụ mang thuộc tính sợ hãi phá hủy, hiệu trưởng, có phải thuộc tính sợ hãi của cô quá cao nên
ảnh hưởng đến việc nhận nhiệm vụ không? Nhiệm vụ này để tôi mang Khổng Lệnh đi làm đi? Cô vừa về
không lâu.”
“Không cần, để tôi làm.” Thi Ân từ chối, “Nói không chừng có người quen đang đợi tôi á.” Chủ nhiệm
lớp gửi tin cho cô bảo cô nhận nhiệm vụ, cô đoán nhất định có chuyện gì đấy, ví dụ như… Dịch Nhiên
tỉnh rồi? Đi làm nhiệm vụ này? Là Dịch Nhiên ép ông ấy nhắn?
Thi Ân cẩn thận nghiên cứu nhiệm vụ này một chút, tên nhiệm vụ là —- Câu chuyện thuyền đắm – Người
cá cuối cùng.
Thể loại nhiệm vụ: Sợ hãi khủng bố, tình yêu không biệt chủng tộc.

Yêu cầu: Nhân vật phản diện
thuộc tính hắc hóa, phá hủy và sợ hãi.


Độ khó: Bảy sao.
Phần thưởng: Tiền thuê bảy triệu, tăng điểm thuộc tính sợ hãi, giá trị danh vọng phản diện (Tùy mức
độ hoàn thành của nhiệm vụ.).
Sau đó còn có thêm thông tin và yêu cầu kỳ lạ của cố chủ.
Cố chủ của các nhiệm vụ trước đều nặc danh, phản diện chỉ cần làm theo yêu cầu bình thường là được,
nhưng lần này lại có cả thông tin và yêu cầu trực tiếp của cố chủ.
Thi Ân bấm vào kiểm tra, hệ thống thông tin của cố chủ xuất hiện —- Tộc Người cá, mỹ nhân giao, làm
phản diện nhiều năm, am hiểu nhiệm vụ yêu đương không phân biệt chủng tộc với loài người.
Yêu cầu của cố chủ: Chưa làm nhiệm vụ yêu đương với loài người!!!
Phía dưới còn một đống yêu cầu đầy kích động của cố chủ, Thi Ân nhìn qua một lần mới hiểu được
nhiệm vụ này là do đồng nghiệp phản diện của bọn họ đưa ra.
Người đồng nghiệp này là tộc người cá, từ lâu về trước đã yêu nhau với loài người rồi bị lợi dụng
và vứt bỏ, sau khi chết thì hắc hóa và tham gia vào Tổ chức Phản diện, cô vốn định làm phản diện
lạnh lùng tàn nhẫn nhưng vì thuộc tính của cổ chỉ có mỗi giá trị quyến rũ và thuộc tính yêu đương
nên phần lớn nhiệm vụ do cô ấy nhận là kiểu yêu đương không phân biệt chủng tộc với loài người, sau
đó cô ấy toàn làm bia đỡ đạn phản diện, cô ấy chịu đủ rồi.
Lần này cô ấy nhận một nhiệm vụ năm sao, là câu chuyện trên chiếc du thuyền xa hoa đã chìm nghỉm
tầm trăm năm đột nhiên xuất hiện trên biển, cô ấy là người cá còn sống duy nhất trên chiếc thuyền
này, cô ấy phải yêu đương với nam chính tìm được chiếc thuyền này, sau đó làm hại nam chính suýt
chết, cuối cùng hi sinh bản thân để cứu nam chính, bản thân cổ và du thuyền lại chìm xuống biển lần
nữa.
Cô ấy không muốn làm bia đỡ đạn thâm tình này nên tăng thêm tiền thuê và giá trị danh vọng cho
nhiệm vụ này, yêu cầu một phản diện am hiểu sợ hãi xuyên vào thân thể của cổ để làm nhiệm vụ này.
Chỉ có hai yêu cầu, một là trong lúc hoàn thành nhiệm vụ cơ sở thì giúp cô ấy kiếm thêm 10 ngàn
điểm thuộc tính sợ hãi, cô ấy có thuộc tính sợ hãi mới nhận được nhiệm vụ thể loại đấy.
Hai là giúp cô ấy chống lại! Không làm bia đỡ đạn hi sinh bản thân, phải làm phản diện vô tình tàn
nhẫn!
Cho nên độ khó của nhiệm vụ tăng lên hai sao.
Thi Ân xem nhiệm vụ xong thì tỉnh ngộ, tại sao phần lớn nhiệm vụ của cô nhận toàn có thuộc tính sợ
hãi và hoặc hóa, bởi vì hai thuộc tính này của cô rất cao.
Thì ra phản diện nhận nhiệm vu đều có nhiệm vụ hợp với thuộc tính của mình, nhưng sao chủ nhiệm lớp
biết cô có thuộc tính sợ hãi? Còn biết nhiệm vụ này được tuyên bố bên cô?
Sau khi nhận xong nhiệm vụ, thân phận của người giám sát trong thế giới đấy cũng được đưa ra, là
nam phụ Trần Du, kiếp trước nam phụ là chủ nhân của du thuyền và người cá, hắn rất thích người cá
này, cũng cho người tạo ra du thuyền này cho người cá, còn mời những người bạn quý tộc của mình lên
thuyền để ngắm người cá, đồng thời còn đính hôn với người cá, không ngờ người cá nhỏ của hắn lại

yêu nam chính, muốn trốn thì cả thuyền gặp bão, sau đó tất cả chôn thây dưới đáy biển.
Qua kiếp thứ hai, chiếc du thuyền bị chìm trăm năm lại xuất hiện, bên trên chỉ có một người cá còn
sống, mà nam chính sống lại Lục Mặc và nam phụ Trần Du cũng trùng hợp lên con thuyền quỷ dị này, họ
gặp phải người cá còn sống sót… Người cá lại yêu nam chính Lục Mặc lần nữa.
Khổng Lệnh cũng đọc xong, cậu im lặng nói, “Hiệu trưởng, em có thể làm nhiệm vụ này thật à? Cố chủ
là nữ… Yêu cầu nhập vào thân thể cô ấy để làm nhiệm vụ này thì phải chọn một nữ phản diện chứ? Hơn
nữa còn đòi kiếm thuộc tính sợ hãi, em không có năng lực và thuộc tính này.

Nam phụ Trần Du kia hợp
em hơn.”
Thi Ân kiểm tra thông tin của Khổng Lệnh, thông tin của cậu rực rỡ lắm, thuộc tính toàn là quyến
rũ, tin tưởng, động lòng các kiểu.
Thi Ân xoa cằm, “Nam nữ không quan trọng, phản diện chúng ta không để ý chuyện này, cậu xem chị Đắc
Kỷ còn thường giả trai làm nhiệm vụ đấy, còn về thuộc tính sợ hãi….

Chị sẽ mua đạo cụ cho cậu, tăng
lên thuộc tính sợ hãi, Tengu cũng vậy đó.”
Đắc Kỷ nhảy ra nói, “Đúng thế, đúng thế, em trai Khổng Lệnh thử chút đi, nói không chừng em sẽ
thích cảm giác giả gái đấy.”
Thi Ân còn nói, “Nhiệm vụ này không chừng sẽ hợp cậu làm dó, bởi vì cậu sẽ không yêu nam chính.” Cố
chủ yêu cầu làm một phản diện tàn nhẫn vô tình.
Khổng Lệnh im lặng, cậu đột nhiên phát hiện cô nói đúng, cậu là một thằng đàn ông thì sao yêu đàn
ông được, cậu có thể làm được kiểu lạnh lùng vô tình.
“Chúng ta làm nhiệm vụ sợ hãi, không phải yêu đương nên giới tính không quan trọng, huống chi em có
kỹ năng đọc đồ vật, có thể dò xét bí mật của nam chính, biết hắn sợ cái gì, dễ kiếm điểm sợ hãi.”
Thi Ân nói với Khổng Lệnh, “Thế cậu là người cá làm nhiệm vụ còn chị là người giám sát Trần Du.

Không có vấn đề gì thì chị mua đạo cụ sợ hãi cho cậu.”
Khổng Lệnh nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý, cậu không thể kéo chân sau mọi người được, phải cố gắng
làm nhiệm vụ.
Thi Ân nhanh chóng đi mua dụng cụ thuộc tính sợ hãi rồi gửi cho Khổng Lệnh.
Khổng Lệnh nhận được thì đen mặt, đạo cụ này là — đẻ trứng.

“Có phải rất hợp với thuộc tính người
cá không?” Thi Ân hỏi.


Khổng Lệnh đột nhiên không biết nói gì.
Đêm ấy Thi Ân nhận thẻ xanh nhiệm vụ rồi mang Khổng Lệnh vào thế giới nhiệm vụ.
Dịch Nhiên sẽ ở thế giới này à?
============================================
Trong thế giới hiện thực, một người đàn ông trên du thuyền lo lắng nhìn ra khơi, chủ nhiệm lớp mang
kính vàng ngồi cạnh người tóc đỏ nghe hắn kể về giấc mơ của mình: “Nếu như trong mơ là thật thì đợi
một lát trời tối, du thuyền của chúng ta sẽ bị gió thổi vào khu vực không biết tên của biển, chúng
ta sẽ gặp du thuyền trăm năm trước đó, sau đó…”
Người tóc đỏ hừ một tiếng đứng dậy đi ra ngoài, anh đã nghe tên Lục Mặc nói 800 lần rồi, từ khi
nhận nhiệm vụ thì hắn vẫn luôn kể từ bé đã mơ vậy rồi, mơ thấy du thuyền trăm năm, trong du thuyền
có một người cá xinh đẹp còn sống chờ hắn đến cứu, cô gái kia bảo cổ đã đợi hắn trăm năm, nói đời
trước hai người là người yêu nên luôn đợi hắn…
Giấc mơ này làm phiền hắn mấy năm nay, đến mấy hôm trước hắn mơ phải kiếp trước, người cá cứu hắn
trong hôm gió lớn, đưa hạt châu của cô ta cho hắn, hắn là người duy nhất còn sống lúc đó mà người
cá đó chìm theo chiếc du thuyền xuống đáy biển.
Hắn mơ hồ biết thời gian du thuyền xuất hiện lần nữa, hắn quyết định đi tìm du thuyền nên mới tìm
người trong Liên minh Chính phái đến tìm cùng hắn.

Chủ nhiệm lớp nghe xong thì an ủi hắn hai câu
rồi im lặng tìm Dịch Nhiên.

Anh ngồi đấy để gió biển thổi mái tóc đỏ của mình, trong tay cầm vuốt
sợi dây chuyền suy nghĩ gì đấy, trông có vẻ không vui.
Chủ nhiệm lớp thở dài, ông biết Dịch Nhiên còn tức giận, giận tổ chức hạn chế anh không được tới
thế giới của Thi Ân vì anh đã lộ chân thân ở đấy, tổ chức muốn điều tra nên không cho anh sang.
“Sao còn giận thế?” Chủ nhiệm lớp nhỏ giọng nói, “Cô Thi sẽ nhận nhiệm vụ này, nhất định sẽ tới gặp
cậu.” Đúng là tổ tông của ông mà, đã gửi tin rồi còn giận.
Dịch Nhiên cau mày, anh không biết Thi Ân có nhận nhiệm vụ này không, nhưng dù nhận anh cũng không
vui.
Chủ nhiệm lớp nhìn anh nói, “Dịch Nhiên này, cậu sao thế? Từ sau khi tỉnh lại luôn khó chịu, không
giống cậu tí nào.”
Ngón tay anh đang vuốt nhẹ chiếc nhận, anh vừa quen thuộc lại có chút xa lạ với huy hiệu này, “Dây
chuyền này là của Thi Ân? Ông nói là cô ấy mang từ bé à?”
“Là cô ấy bảo.” Chủ nhiệm lớp không nhìn rõ đây là dây chuyền gì, khi Dịch Nhiên vừa tỉnh ông đã
đưa cho anh, “Dây chuyền này có vấn đề gì à?”
“Không có gì.” Dịch Nhiên không nói gì nữa, chiếc nhẫn này… là nhẫn có huy hiệu của Học viện Phản
diện, Thi Ân giao nó cho anh là đang muốn nói gì? Cô ấy từ bé đã có nó… nghĩa là sao?
Chủ nhiệm lớp nhìn anh bất đắc dĩ, “Thế cậu không vui cái gì?” Anh cau mày nói, “Tôi không có không
vui.”
Đây là người khó chịu gì thế chứ? Đã mấy vạn tuổi rồi mà không chịu trưởng thành là sao? Đừng
tsundere [1] như vậy chứ!
[1] Tsundere = ngạo kiều nghĩa là mặt ngoài thì lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong lại là kiểu

người dịu dàng, hơi ngại ngùng và hay xấu hổ.

Nói chung là kiểu ‘ngoài lạnh trong nóng’.
Du thuyền ngày càng rời xa bờ, trời đêm tối dần, rốt cuộc gió lớn xuất hiện lúc trời tối thui, sóng
biển dâng lên đánh vào thuyền như muốn làm thuyền vỡ nát.
Dịch Nhiên đứng lên đi về cạnh Lục Mặc.
Hắn căng thẳng nhìn mặt biển, lẩm bẩm, “Sắp gặp cô ấy rồi ư?”
Dịch Nhiên khó chịu, nếu Thi Ân nhận nhiệm vụ thì sẽ yêu đương với tên này à? Anh còn phải ở cạnh
giúp đỡ!
Mà sóng biển lớn nuốt luôn ba người và chiếc du thuyền, Dịch Nhiên ấn đầu Lục Mặc nằm úp xuống rồi
kéo vào trong du thuyền —-
Không biết trôi qua bao lâu, du thuyền bị lật tung, Lục Mặc nằm nhoài trên phao cứu sinh để Dịch
Nhiên đẩy lên mặt biển tối om, gió có vẻ đã ngừng rồi, anh hỏi, “Là chiếc này à?”
Hắn khó khăn mở mắt thì thấy một du thuyền từ xa đi tới trong sương mù mờ mịt, chiếc du thuyền này
giống như trong mơ vậy, “Là… là nó!”
Dịch Nhiên đẩy hắn bơi về phía du thuyền, nửa đẩy nửa kéo ném Lục Mặc lên du thuyền rồi anh vươn
người nhảy lên và đánh giá chiếc du thuyền chìm đáy trăm năm này.
Du thuyền vẫn được bảo tồn như cũ, mặc dù có chút cổ xưa nhưng không có tổn hại gì, chỉ có mùi cá
hôi thối, không có ánh sáng cũng không có dấu hiệu của xác chết.
“Cậu nói người cá ở đâu?” Dịch Nhiên hỏi hắn.
Lục Mặc ói ra hai ngụm nước biển, vịn thuyền đứng dậy, chỉ vào khoang thuyền theo ký ức trong mơ
nói, “Hình như trong bể bơi của khoang thuyền này…”
Dịch Nhiên bước nhanh vào khoang thuyền, bên trong dính ướt và đầy rẫy những thứ dơ bẩn dưới đáy
biển, còn có đồ ăn đã mục nát và tanh hôi, chân anh bước trên sàn nhà trơn trượt, anh xuyên qua
hành lang uốn khúc để vào khoang thuyền giữa.
Giữa du thuyền xa hoa này là một sân khấu, cạnh là một sân khấu đính luôn bể bơi cứ như chủ nhân
của du thuyền cố ý tạo ra để biểu diễn cái gì trong bể bơi vậy.
Anh đẩy cánh cửa mục nát ra để đi vào giữa sân khấu, mùi tanh hôi xộc vào làm anh khó chịu, anh
liếc mắt thì thấy bể bơi khác trong sân khấu, vì trong đấy tối thui nên chỉ thấy ánh sáng chiếu từ
bể bơi ấy, chiếu rọi ánh xanh sáng rực trên đỉnh khoang thuyền.
Là cô ư?
Tim Dịch Nhiên đập mạnh, Thi Ân nhận nhiệm vụ này à? Cô… là người cá kia à?
Anh bước nhanh về phía bể bơi thì thấy một mái tóc dài màu đỏ lơ lửng trong bể bơi, sau đó…
Thứ gì đó trong bể bơi vọt ra khỏi mặt nước, ló đầu nằm nhoài lên bể bơi thở dài, bọn họ thấy nhau.
Dịch Nhiên cứng đờ nhìn một… người cá đang nằm nhoài bên bể bơi, mắt cô ta màu xanh lam, sóng nước
không ngừng chạm vào mặt cô ta còn cái đuôi cá thì không nhúc nhích, cô ta rất đẹp… đẹp tới mức
không phân được trai gái.
Cô ta chấn kinh khi thấy anh, cứng đờ tại chỗ rồi chớp đôi lông mi đầy sợ hãi.
“Là em à?” Dịch Nhiên ngồi xổm xuống, nhìn cô ta không nháy mắt, đưa tay nâng gương mặt lạnh lẽo
của cô ta lên hỏi, “Ân Ân, là em à?”
Người cá sợ choáng váng..