Học Viện Phản Diện

Chương 41: “ác Mộng Của Ai — Đừng Quay Đầu Cứ Chạy Tới Trước Đi”



Edit: Pi sà Nguyệt
Nơi này là đâu thế?
Khổng Lệnh nghe thấy tiếng hệ thống ngừng lại, cậu ta cứ như bị nâng trên trời rồi bay xuyên qua
sương mù dày đặt và rơi xuống đất, dưới chân là đất vàng lạnh lẽo, cỏ khô, sương mù trước mắt mông
lung như băng gạt, đôi mắt đỏ sầm nhìn cậu ở gần, mỉm cười với cậu làm cậu cuống quít lùi về sau,
sau lưng có một bàn tay lạnh lẽo đỡ lấy hông cậu.
Cậu quay đầu nhìn gương mặt trắng xám sắc xảo trong sương mù như là một bức tượng được tạc cực xinh
đẹp, đôi mắt màu đỏ sậm nhìn cậu rồi gật đầu một cái, một giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên,
“Đừng sợ, con bé cứu cậu.”
“Chị ấy….

cứu tôi?” Khổng Lệnh ngẩn ngơ nhìn Thi Ân rồi nhìn bốn phía, hình như đây ở sau núi thì
phải? Cô cứu cậu khỏi sân à? Tại sao? Tại sao cô lại cứu cậu? Tại sao cô có năng lực cứu cậu vậy?
Khổng Lệnh có 7749 câu hỏi trong lòng, Thi Ân cười nói với cậu, “Không cảm ơn tôi trước à? Tôi đã
cứu cậu hai lần rồi đấy.”
Khổng Lệnh sửng sốt, nhớ lần đầu khi mọi người bị người dân nổi sung đánh chết nhưng cậu không có
ghi chép về cái chết đó, đồng nghĩa cậu không chết.
“Lần đó… là chị cứu em à?” Khổng Lệnh ngạc nhiên vô cùng, “Sao chị… cứu được em thế? Không lẽ chị
là…” Nhân vật phản diện nằm vùng trong nhiệm vụ lần này? Nhưng cô là bạn gái của Dịch Nhiên, Dịch
Nhiên là người giám sát lần này…
Người sau lưng vỗ nhẹ lưng cậu, đi tới trước mặt Thi Ân rồi giới thiệu với cậu, “Giới thiệu một
chút, đây là nhân vật phản diện Thi Ân, lần này cô ấy là ‘gián’ trong nhiệm vụ chính phái của các
cậu, nhưng cậu đừng hiểu nhầm, cô ấy chỉ đứng ngoài nhìn chứ chưa làm nhiễu nhiệm vụ của các cậu.”
“Cậu nên cảm ơn chị trước.” Thi Ân cười ngắt lời cậu, “Mặc dù chị cứu cậu là có có việc muốn nhờ
cậu giúp đỡ.”
Lượng thông tin này làm Khổng Lệnh sợ ngây người, cậu đứng đó không biết nên nói cảm ơn trước hay
làm rõ quan hệ phức tạp này trước….

Gián điệp của nhân vật phản diện là bạn gái của Dịch Nhiên?
Không đợi cậu nghĩ kỹ thì Thi Ân đã lấy một món đồ trong áo lông đưa cho cậu, cậu ngẩn người nhìn
món đồ đó —- là búp bê mà bé gái kia luôn tìm, búp bê cô dâu của cô bé kia…
“Sao nó lại ở trong tay chị?” Khổng Lệnh nhìn cô ngây người.
“Tìm đó.” Thi Ân thuận miệng đáp, “Cô bé làm rơi lúc ở bệnh viện, chị thấy nên nhặt nó.” Cô không
muốn nói cô nhặt được con búp bê kiểu gì, cũng
không giải thích tại sao lúc cô bé tìm búp bê mà không đưa ra, chỉ nhìn cậu ta hỏi, “Năng lực của
cậu không chỉ là may mắn đúng không?”
Tim Khổng Lệnh đập thình thịch, cậu nghe cô nói, “Cậu sờ khung ảnh nhà lão Diêu thì biết quá khứ
của Anh Tử, sờ chai rượu thì biết chuyện đã xảy ra của trưởng thôn… Năng lực của cậu là thấy được
ký ức khi chạm vào đồ vật hả?”
Khổng Lệnh căng thẳng tới mức nuốt nước miệng, nắm chặt ngón tay, cậu bị cô nhìn thấu rồi.
“Đừng lo lắng.” Thi Ân nhìn cậu như vậy thì biết mình đoán đúng rồi, cô không ép cậu thừa nhận mà
đưa búp bê cho cậu nói, “Cậu không muốn biết cô bé đã xảy ra chuyện gì à?”
Cậu nhìn búp bê kia rồi nghe Thi Ân nhỏ giọng nói, “Hi vọng cậu giúp tôi đưa ra chân tướng thật sự,
mặc dù người vô tội đã chết rồi nhưng ít nhất không để họ chết không rõ như thế, ít nhất để mọi
người biết ai là kẻ làm ác, người đáng chết là ai.

Các cậu không phải đang tìm chân tướng và hung
thủ tàn sát thôn à? Bây giờ tôi giao chân tướng cho cậu đấy.”
Cô đưa búp bê mặc đồ cô dâu nhét vào tay cậu.
Cậu nhìn con búp bê một lát, không biết ai mới là chính phái, cũng không rõ ai mới là phản diện.
Cậu run rẩy đưa tay ra cầm lấy búp bê, trong lúc cậu nhắm mắt lại, những hình ảnh xa lạ xuất hiện
trong đầu cậu ———
=============
Cậu thấy hoa sau núi nở rộ khắp nơi điểm cho ngọn núi hoang màu hồng phấn dưới chiều tà, gió thổi
những đóa hoa anh đào rơi lả tả xuống đất như tuyết.
Đẹp thật đấy.
Mưa bắt đầu nặng hạt làm những đóa anh đào lảo đảo trong gió, một cô bé tám tuổi bưng chậu quần áo
vừa giặt sạch hoang mang chạy dưới mưa to, vội trốn vào trong ngôi miếu hoang tàn phá.
Miếu này từng là ngôi miếu thờ phụng Sơn Thần, đã bị hoang phế mấy chục năm rồi, vì đã được xây
dựng hơn trăm năm nên tượng Sơn Thần bị hỏng tới mức chẳng nhìn ra bộ dạng của nó, khắp đất là cỏ
dại và tro bụi, nóc nhà rách nát không che chắn được mưa nhưng vẫn có thể tìm được chỗ trốn.
Bé gái chạy vào miếu rồi rụt cổ vì hơi sợ, bé thả chậu gỗ trong tay xuống rồi cung kính vái lạy với
tượng, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi Sơn Thần đại nhân, đã làm phiền ngài rồi, con chỉ ở đây tránh mưa
một lát thôi, đợi mưa nhỏ hơn con sẽ đi… Con nhát gan lắm, ngài đừng dọa con sợ nhé!” Cô bé vừa nói
xong thì một đôi mắt xanh thăm thẳm từ đống cỏ khô đang nhìn bé.
Cô bé bị dọa sợ kêu lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất, lúc này bé thấy một cái đầu lông xù xuất
hiện trong đống cỏ khô, bé nhìn nó chăm chú rồi vỗ ngực thở dài, “Là chó con à, dọa chị sợ muốn

chết…”
Đôi mắt xanh kia nhìn bé híp lại.
Cô bé nhảy dựng từ trên mặt đất lên, vỗ tro bụi trên người rồi cẩn thận đi tới, nhìn con chó nhỏ
đang ngủ trong cỏ thì “Ồ?” một tiếng, nghiêng đầu tự nhủ, “Màu trắng à, cậu là chó hay hồ ly thế?
Tớ chưa thấy con chó màu trắng bao giờ, cậu là hồ ly hả?” Bé tò mò muốn đi tới trước, định đưa tay
sờ nó thì con vật kia bực bội nhe răng với bé, bé rụt tay về rồi nhỏ giọng nói, “Cậu đừng sợ, tớ
chỉ muốn sờ cậu tôi, tớ là người tốt á.”
Cô bé lấy một bao đồ trong túi quần áo, mở ra thì thấy một miếng bánh đã vỡ, bé nâng nó đặt trước
mặt con vật kia như cầm đồ quý hiếm vậy, nhỏ giọng nói, “Đây là chút đồ ăn mẹ lén đưa cho tớ đó, ăn
khá ngon, tớ cho cậu ăn, cậu đừng sợ tớ nhé?”
Con vật kia chỉ ngửi một cái rồi lắc đầu không nhìn bé, bé tức giận nói, “Cậu chê à? Cái này là cha
tớ mua từ trong thành phố về cho em trai đấy, ngày thường tớ chẳng được ăn miếng nào đâu, miếng này
tớ chẳng nỡ ăn đâu, tính để mai ăn đó.”
Con vật kia dùng đôi mắt xanh của mình nhìn cô bé một lát, bé tức giận lấy đồ ăn lại, lầm bầm, “Cậu
là con chó ngốc, không biết ăn đồ ngon.”
Bé gói kỹ miếng bánh rồi nhét vào trong túi, tự nhiên ngồi vào đống cỏ cạnh nó nhưng không dám đưa
tay sờ nó, bé tò mò nhìn nó, “Đuôi cậu to thật đấy, mắt của cậu màu lục nữa, cậu là hồ ly hả? Nhưng
hồ ly không lớn như cậu đâu á.

Là chó à? Nhưng chó có màu trắng à? À, tớ biết rồi, cậu là chó hồ
ly, là con chó hồ ly xinh đẹp mà mấy người trong thành phố hay nuôi….

Cậu đúng là con chó xinh đẹp
đó, nếu được sờ cậu thì hay rồi.”
Mưa vẫn rơi bên ngoài, càng lúc càng to làm không ít hoa anh đào rơi xuống đất, bé gái ngồi trong
ngôi miếu như tìm được bạn bè nói chuyện với mình, bé không ngừng lải nhải nói chuyện với con chó
không quan tâm bé.
Bé nói: “Cậu bị lạc à? Đáng thương ghê, chỗ này vừa lạnh lại không có gì ăn… Chó ăn được gì á? Cậu
ăn được cái gì thế? Lát nữa hết mưa tớ về nhà lén lấy đồ ăn mang cho ậu ăn nhé?”
Con vật kia cảm thấy cô bé quá ồn nên quay đầu đi chỗ khác ngủ.
Không biết mưa dừng lúc nào, bé gái ôm chậu quần áo chạy khỏi miếu đổ nát, nó mở đôi mắt xanh nhìn
cô bé rồi lại ngủ tiếp.
Đến khi trời tối dần, tiếng bước chân dẫm lên hoa anh đào rồi dừng trong miếu, cô bé ló đầu nhỏ
giọng nói, “Cậu vẫn còn đấy chứ, chó hồ ly?”
Đôi mắt xanh biếc trong cỏ khổ mở ra nhìn về phía cô bé, mắt cô bé sáng rực, vui vẻ chạy vào, đôi
mắt sáng lấp lánh giống như ánh sao trong trời đêm vậy, bé nhìn nó nói, “Cậu đang đợi tớ hả? Cậu
ngoan thật đó.” Cô bé mừng rỡ lấy đồ ăn được gói trong giấy ở trong ngực ra rồi đẩy tới trước mặt
nó, “Thơm không? Là thịt gà đó!”
Trong miếng giấy là hai miếng thịt gà còn nóng hôi hổi, để chỉnh tề và sạch sẽ.
“Tớ cố ý mang tới cho cậu đó, hồ ly ăn gà, chó ăn thịt, không cần biết cậu là con gì thì hẳn là ăn
được nhỉ?” Cô bé nở nụ cười đắc ý, hài lòng nói với nó, “Một con gà tớ chỉ được ăn ba miếng thôi,
tớ để dành hai miếng ngon nhất lại cho cậu đó, cậu đừng kiêng ăn đấy.”
Đôi mắt xanh thẳm thẳm lại nhìn cô, sau đó đi tới gặm một miếng thịt gà, cô cười vui vẻ, con mắt
cong như mặt trăng.
Sau này, mỗi tối cô bé đều lén mang đồ ăn đến cho nó nhưng phần lớn là bánh bao và đồ khô, đây là
những món ăn cô bé không nỡ ăn mà dành lại, nhưng dù nó có ăn không cô bé đều vui vẻ đi tới, không
ngày nào không đến.
Có lẽ đã quen thuộc nên nó bắt đầu ở trong miếng dựng lỗ tai để ngóng tiếng bước chân của cô bé, cô
bé bước qua đường hoa anh đào rồi hì hì gọi nó, “Chó hồ ly, hôm nay có thịt ăn đó!”
Nó lười biếng mở mắt nhìn cô bé chạy về phía mình rồi xem xét cô bé hôm nay có bị đánh không.
Cô bé bảo cha cô bé thích uống rượu còn rất dữ nữa, uống nhiều sẽ đánh bé và mẹ bé, nếu ngày thường
bé không chăm sóc tốt cho em trai ngốc thì sẽ bị đánh, nhưng chẳng sao hết, bởi vì cha đã chấp nhận
cho bé đi học rồi! Bé sẽ học thật tốt, đợi bé học giỏi rồi lớn lên bé có thể tự kiếm tiền, tới lúc
đó bé không bị đánh nữa, còn có thể mua thịt hàng ngày cho nó ăn.
Sau này mỗi lúc chạng vạng tan học bé sẽ đến, nằm nhoài dựa vào lông xù của chó hồ ly trong miếu,
tranh thủ làm bài tập lúc mặt trời chưa xuống núi vì ở nhà phải chăm sóc em trai ngốc ăn cơm nên
không có thời gian làm bài tập.
Nó vẫn lười biếng như trước, nhưng mỗi lần cô bé đến thì nó sẽ mở cái đuôi to của mình ra.
Thỉnh thoảng trên mặt cô bé sẽ có vết bầm, có lần bị đánh rất nghiêm trọng, nửa mặt sưng lên, trán
còn chảy máu nữa, đấy là lần đầu cô bé khóc lóc chạy
vào trong miếu, nằm nhoài lên đống cỏ khô cạnh nó khóc rất lâu.
Nó ngồi xổm ở cạnh nhìn cô bé, nghe cô bé thút tha thút thít nói, “Tớ không ăn trộm búp bê của em
trai… Tớ chỉ muốn sờ nó một cái khi em trai không chơi thôi, nếu được thì chơi một lát rồi trả lại
mà… Tại sao? Tại sao cha không thích tớ chứ? Em trai cái gì cũng có nhưng tớ chẳng có gì cả, tớ
đụng vào đồ của em trai thì sẽ bị đánh… Tớ cũng muốn có một con búp bê, em trai chơi chán thì cho
tớ là được mà…” Cô bé khóc lóc rồi quay đầu nhìn nó hỏi, “Có phải chỉ cần lớn lên là được rồi
không? Mẹ bảo lớn lên gả cho người tốt là tốt rồi.”

Nó nhìn cô bé sau đó dùng cái đầu lông xù của mình cọ cọ vào mặt cô bé.
Đây là lần đầu nó cho cô bé sờ, hôm đó cô bé vừa khóc vừa ngủ thiếp đi trong miếu, mặt trời xuống
núi, gió thổi cánh hoa anh đào bay trong gió.
Con chó lớn màu trắng ở cạnh cô bé bỗng nhiên quơ quơ trong gió núi, sau đó biến thành một chàng
trai tóc bạc, ống tay áo rộng và mái tóc bạc bị gió thổi bay phất phơ, hắn đưa tay xoa nhẹ cái trán
đang chảy máu và gương mặt sưng đỏ của cô bé, lòng bàn tay xuất hiện một luồng sáng màu trắng như
sương mù.
Cô bé đột nhiên nói một tiếng nghẹn ngào làm hắn vội rút tay lại, cô bé vẫn ngủ như cũ còn phần
trán chảy máu và gò má sưng lên cũng trở lại như ban đầu khi hắn xoa nhẹ.
Cô bé dụi mặt vào trong cái đuôi lông xù của hắn, nước mắt còn chưa khô, bé run lập cập trong mơ,
“Đừng đánh con… Đừng…”
Hắn đưa tay xoa nhẹ lưng của cô bé, thở dài nỉ non, “Lớn lên là tốt rồi, mau lớn rồi rời khỏi đây
thì tốt rồi…” Hắn đưa tay nhổ một cọng cọ, ánh sáng trắng xuất hiện rồi biến cọng cỏ đó thành một
con búp bê, là một con búp bê mặc đồ cô dâu màu trắng.
Hắn đặt nhẹ con búp bê vào trong ngực cô bé, nhỏ giọng nói, “Hi vọng tương lai em sẽ đạt được mọi
thứ như mình muốn.”
Cô bé tỉnh lại khi mặt trăng xuất hiện, vươn mình ngồi dậy thì thấy chó hồ ly lông xù đang ngủ bên
cạnh cô bé, đuôi to đặt trên người bé, bé mờ mịt nhìn xung quanh rồi cúi đầu nhìn búp bê trong lòng
ngây người, “Đây là…” Bé cầm con búp bê cho nó xem, “Là búp bê mà thần tiên cho tớ à? Tớ mơ thấy
thần tiên! Ngài ấy vừa đẹp lại còn dịu dàng nữa, ngài ấy bảo lớn lên thì tốt rồi…” Cô bé sờ gương
mặt không đau đớn của mình rồi quay đầu nhìn bức tượng cũ nát sau lưng, lẩm bẩm, ”Có phải Sơn Thần
đại nhân nghe được lời con nói không? Ngài tặng cho con búp bê này à?”
Nó mở mắt nhìn cô bé một cái.
Cô bé vui vẻ ôm búp bê ngồi dưới tượng Sơn Thần, cẩn thận sờ bộ quần áo trắng của búp bê, “Búp bê
xinh đẹp ghê, đây là đồ cưới đúng không? Đẹp thật đó, tớ phải giấu đi rồi bảo vệ nó thật tốt, nếu
không em trai sẽ làm hỏng mất.”
Sau đó cô bé ngày nào cũng đến còn mang theo búp bê trong tay, còn muốn dọn dẹp miếu Sơn Thần, luôn
lẩm bẩm nói đến giấc mơ kia.
Nó chỉ ngồi ở bên nhìn cô bé.
Xưa giờ chưa có ai làm bạn bên nó lâu như thế, một năm hai năm ba năm….

Nhiều năm tới mức nó đếm
không hết, cô cũng từ một bé gái nho nhỏ trưởng thành một cô gái xinh đẹp rồi, nhưng cô vẫn luôn
cười hì hì chạy qua rừng hoa đào gọi nó, “Chó hồ ly.”
Sau đó có một ngày cô nói cha cô không cho cô đi học nữa, cô phải vào thành phố làm việc, tan làm
rất muộn, sau này có thể không đến chăm sóc nó hằng ngày được mà chuyển thành hai ngày một lần, bảo
nó ngoan một chút, đừng ra ngoài miếu đợi cô nữa.
Nhưng nó vẫn giữ thói quen ấy, mỗi lần tới giờ cô tan học sẽ nằm nhoài ở cửa miếu nhìn đường nhỏ mà
cô hay đến.
Mặt trời xuống núi dần, trời tối lại, nó nghĩ cô sẽ không đến nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân
quen thuộc trong rừng, đôi mắt xanh thẳm của nó nhìn đường nhỏ dưới hàng cây anh đào chằm chằm.
Cô đẩy nhánh hoa rồi nghiêng đầu cười với nó, “Chó hồ ly, cậu đợi tớ à?”
Cô cười híp mắt ngồi xuống, xoa nhẹ đầu nó, “Ngoan quá, không phải bảo cậu đừng đợi tớ à?” Cô mặc
bộ đồ Tây mà trước kia chưa từng mặc bao giờ, mái tóc đen uốn ngang vai, để áo khoác trên tay rồi
xoa tai nó hỏi, “Đây là đồng phục tớ phải mặc khi đi làm đó, trông có đẹp không? Sau này tớ là
người đi làm rồi, đợi tớ nhận lương rồi mua thịt gà cho cậu ăn nhé?”
Cô càng ngày càng vui vẻ, thỉnh thoảng còn mang theo bánh bao thịt rồi hưng phấn ngồi cạnh nó kể
chuyện làm việc thế nào, cô có vẻ như ngày càng tốt hơn.
Có ngày cô còn mang cả đèn nhan đến thắp cho tượng Sơn Thần một nén, làm lễ nói, “Cảm ơn Sơn Thần
đại nhân, ngài không gạt con, lớn lên thì tốt rồi!”
Nhưng ngày tốt của cô không kéo dài quá hai tháng, có một lần bảy ngày cô không đến, lúc cô đến thì
mặt mày tiều tụy tóc tai bù xù như trốn đến vậy, vừa thấy nó thì ôm nó khóc, “Chó hồ ly, tớ phải đi
rồi, tớ phải trốn khỏi thôn này, lần này đi sẽ không về nữa, ai cũng không thể ép tớ cưới một ông
già tớ không thích rồi sống không bằng chết như mẹ tớ cả đời được! Ai cũng không được cả!” Cô khóc
rất đau lòng, cô run rẩy ôm nó nói, “Tớ mang cậu đi cùng! Chúng ta đi vào trong thành phố, tớ làm
việc kiếm tiền, không về lại nữa!”
Nó không đi với cô, nó không thể đi cũng không đi được, nhiệm vụ của nó là bảo vệ ngọn núi này và
thôn làng dưới núi.
Nó nhìn cô một mình đi xuyên quan rừng anh đào rồi trốn xuống núi, đây là lần đầu tiên nó hi vọng
cô vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng quay lại.
Nhưng cô vẫn bị lừa về bởi vì mẹ cô sắp bị cha cô đánh chết, mẹ cô khóc lóc nói với cô, hỏi cô nhẫn
tâm nhìn bà bị đánh chết vậy à?
Mẹ cô lừa cô rằng, đều là người nhà mà, về nhà rồi bàn bạc với nhau, không muốn gả thì không gả, có
cha mẹ nào ném con vào hố lửa đâu?

Tầm sau một tháng cô rời đi đã phát hiện cô mang thai, là con của trưởng thôn, trước khi cô trốn đi
đã bị chuốc say rồi làm bậy với cô.
Cha mẹ cô tự mình vào thành phố bắt cô về, ngày thứ ba sau khi cô về thì phải gả cho trưởng thôn.
Cô vốn chấp nhận rồi, cô đã sinh ra con gái nên phải nhịn vì con gái, nhưng những ngày tháng sau
đấy chẳng tốt hơn chút nào, cô sinh non không ngừng rồi lại bị xem như món đồ sinh đẻ…
Cuối cùng lúc cha cô dùng tiền bán cô cho trưởng thôn mua một người vợ không biết tiếng cho em trai
thì cô điên rồi.
Cô nhìn em trai dằn vặt cô gái mười sáu tuổi kia, nhìn cô gái kia quỳ trước chân cô xin cô cứu bằng
ngôn ngữ cô không hiểu….

Cô thấy mình trong đấy.

Nhưng cô cứu kiểu gì? Cô ngay cả mình còn không
cứu được.
Có đêm, cô nhìn búp bê của mình rồi nhớ đến Sơn Thần, cô không đường đi thì đành phải cầu xin Sơn
Thần đại nhân mở mắt nhìn cô một chút rồi cứu cô, thương cảm cho cuộc đời thảm hại của cô và cô gái
kia.
Trong bóng đêm mù mịt, chó hồ ly của cô nhảy ra ngoài.
Đây là lần đầu nó làm trái nghĩa vụ của mình, vi phạm quy tắc không được gây tổn thương cho loài
người, nó xuống núi để giúp cô cứu cô gái kia.
Người trong thôn cứ tưởng là sói hoang vào thôn làm tổn thương trưởng thôn và lão Diêu, cắn đứt một
chân của lão Diêu để Anh Tử và vợ của tên ngốc kia thừa dịp chạy trốn.
Chỉ có Anh Tử biết chó hồ ly đã mang bọn họ chạy vào trong núi vào đêm tối, sau đó mang cô chạy về
phía đường sống duy nhất của mình.
Cô vốn có thể trốn được nhưng cô nghe thấy tiếng con gái gọi mình, con bé nhỏ còn nhỏ xíu lại khóc
lóc chạy theo cô, nghiêng ngã chạy bằng chân trần, “Mẹ, mẹ không cần con nữa à?”
Cô nghe thấy tiếng gọi với của trưởng thôn, tiếng đe dọa nói chỉ cần cô chạy thì con gái cô không
sống được!
Cô nghe thấy tiếng khóc của mẹ, gọi cô quay lại, đừng ép chết bà và con gái cô.
Cô run rẩy nghe những âm thanh đó, cô biết mình không nên quay đầu mà chạy xuống núi rồi đừng quay
lại nữa, đấy là đường thoát duy nhất của cô nhưng đó là con gái cô, là mẹ của cô, đời này bọn họ sẽ
bị hai con súc sinh kia dằn vặt vì cô mất, lần này cô đi sẽ ép chết mẹ cô và con gái cô.
Cô nhìn con gái bị ngã chảy máu đầu trong đêm, đôi chân của cô chạy về phía con gái định bế nó đi
theo bản năng.
Nhưng một bàn tay giật cô lại từ sau, cô nhìn xuyên qua sương mù thì thấy Thần Tiên cô đã gặp đứng
sau lưng, mái tóc của hắn màu bạc, đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn cô, sau lưng là cánh hoa đào bay
giữa trời như tuyết.
Hắn giữ chặt tay cô nói, “Rời khỏi chỗ này đi Anh Tử, đừng quay đầu lại.”
Cô nhìn hắn chảy nước mắt, cầm ống tay áo của hắn rồi quỳ gối bên cạnh hắn nói, “Ngài là thần tiên
đúng không? Ngài là chó hồ ly của tôi đúng không? Cứu tôi! Van cầu ngài giết họ, giết chết hai con
súc sinh ấy! Giết đám súc sinh không bằng chó lợn trong thôn này! Cứu lấy ba mẹ con chúng tôi!”
Hắn đứng đơ người ở đó nhìn cô, lòng bàn tay lạnh lẽo, hắn nói, “Tôi không thể, Anh Tử… Tôi là
người bảo vệ ngọn núi này, tôi không thể gây tổn thương cho bất kỳ ai cả…”
“Tại sao không thể? Ngài là Sơn Thần mà? Bọn họ không phải là người! Là súc sinh! Tại sao ngài phải
bảo vệ bọn họ?” Anh Tử khóc, cô tức giận nhìn
hắn, “Trước giờ tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu cả, mấy năm qua tôi chưa từng làm chuyện hại trời
hại đất nào nhưng sao thần tiên các ngài không bảo vệ tôi mà lại phải bảo vệ đám súc sinh hại tôi
kia?”
Toàn bộ câu nói của hắn bị nghẹn ở họng, hắn là Sơn Thần, hắn không thể hận cũng không thể làm tổn
thương loài người mà hắn phải bảo vệ…
Hắn nhìn bàn tay đang run rẩy, bàn tay của hắn đen dần như một đôi bàn tay của người chết vậy, đây
là sự trừng phạt của ông trời khi hắn làm tổn thương trưởng thôn và lão Diêu.
Dưới núi có rất nhiều ngọn đuốc đang đuổi theo, bé gái chảy máu đầu bị trưởng thôn xách lên, tức
giận mắng cô bé, “Khóc! Dùng sức khóc! Xem bà mẹ ác độc của mày có đành lòng bỏ rơi mày không!”
Bé gái khóc thảm thiết, tiếng khóc vang vọng khắp núi.
Anh Tử trừng mắt nhìn hắn rồi nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn hắn với gương mắt toàn nước mắt, “Sẽ không
tốt hơn đâu, đời này của tôi xong rồi.” Cô đột nhiên xoay người đi xuống núi, nước mắt rơi theo
từng bước chân.
Hắn nhìn bóng lưng của cô, lòng bàn tay nóng như lửa kia làm hắn đau tới run.
Hắn không thể cứu cô, chuyện này đã làm tim của cô chết rồi, cô bây giờ sống chỉ vì muốn trông con
gái lớn lên mà thôi.
Nhưng không ngờ không lâu sau con gái cô bị bệnh nặng, trưởng thôn không chịu đưa con bé vào bệnh
viện trong thành phố chữa mà chữa ở bệnh viện trong thôn, sau đó cô bé chết.
Khi đó cô đã mang thai, trưởng thôn và cha cô sợ cô đau lòng sẽ làm sảy đứa bé trong bụng nên gạt
cô mà ném thi thể của con cô vào trong núi, còn lừa cô bảo con gái đã vào thành phố chữa bệnh rồi.
Nhưng ba ngày sau con gái cô ôm con búp bê mặc đồ gả màu trắng đã bị cô ném trong núi kia trở về,
cô bé đứng ở cửa nhà làm mọi người sợ hết hồn, sau đó cô bé đi tới đưa búp bê cho cô.
Cô cũng biết con gái mình chết rồi mà đứa con gái của cô bây giờ rất kỳ lạ, cô bé luôn ngồi xổm
cạnh cô vào những đêm cô bị dằn vặt tới khóc, sau đó nhẹ nhàng xoa vết thương của cô, những vết
thương kia dần hết đau như trong giấc mộng ở miếu Sơn Thần năm đó vậy.
Cô nhìn đôi mắt xám ngắt của con gái trong đêm khuya, cô biết rõ, đây không phải là con gái của cô
mà là chó hồ ly thương cảm cho cô, nhập vào con gái cô để đền cho cô một đứa con gái.
Nhưng có ích gì cơ chứ? Không tốt lên thì chết chung thôi.
Chân tướng là gì? Chân tướng là tại lần sinh non đó cô không chết nhưng người tàn sát cả thôn không
phải cô.
Cô chỉ dùng thuốc chuột hại chết trưởng thôn và cả nhà mẹ đẻ đến dùng cơm hôm cô sinh non, cha của
cô, mẹ của cô và cậu em trai ngốc của cô, độc chết toàn bộ bọn họ trong nhà trưởng thôn.
Đợi đến khi người trong thôn phát hiện thì cô cũng uống thuốc độc tự tử rồi, cô mặc bộ đồ tốt nhất,

chải mái tóc chỉnh tề rồi cầm con búp bê trong tay.
Người trong thôn tức giận chửi cô, không cho cô chết thoải mái như vậy.

Tiếng mắng của người trong
thôn chìm trong sương mù, năm giờ sáng, toàn bộ người trong thôn chết hết.
Thứ xuất hiện trong sương mù chỉ có mỗi cây lựu đang nở hoa màu đỏ tươi như máu, kết thúc mọi
chuyện.
============================
Khổng Lệnh cầm búp bê ngẩn người, nước mắt chảy trên mặt cậu.

“Cảm ơn cậu đã nói chân tướng cho
chúng tôi.” Thi Ân cầm lấy búp bê trong tay cậu rồi ra hiệu cho Ivan ở cạnh.
Ivan gật đầu nói, “Chú sẽ tạo toàn bộ ảo cảnh đó cho nó xuất hiện trước mắt mọi người.” Ông đi tới
vỗ vai Khổng Lệnh.
Khổng Lệnh ngẩng gương mặt tràn nước mắt, ánh mắt nhìn theo Ivan đi tới thì thấy rừng anh đào sau
núi, có một cô bé đang chạy trốn trong rừng… “Đây là ảo cảnh.” Thi Ân nói với cậu, “Chân tướng cậu
thấy cũng nên để người khác thấy cùng.”
Khổng Lệnh nhìn cả thôn đang chìm trong sương mù, người dân sợ hãi kêu lên, họ muốn tránh khỏi
những hình ảnh kia nhưng không ai thoát được cả.
“Sau khi ảo cảnh kết thúc, những người dân này sẽ chết lần nữa.” Thi Ân nói thẳng, “Kết cục diệt cả
thôn sẽ xảy ra lần nữa, cậu có thể đi nói cho đồng đội của mình cố gắng ngăn cản lần này.” Cô quay
đầu nhìn Khổng Lệnh cười, “Nhưng nhân vật phản diện chúng tôi sẽ không nhẹ tay đâu, lấy ác trị ác
là tín điều (điều đặt ra để tin theo) của chúng tôi.”
Khổng Lệnh nhìn cô một lát rồi mới bình tĩnh lại.
“Còn có một chuyện cần cậu giúp, là giúp Anh Tử.” Thi Ân nhìn cậu rồi chỉ về phía rừng hoa đào, “Cô
ấy có một tâm nguyện cuối chưa hoàn thành, tôi muốn giao cậu làm tâm nguyện này, cậu đồng ý không?”
Khổng Lệnh thấy hệ thống đột nhiên bắn ra —- Lời mời của Nhân vật Phản diện, xin hỏi ngài có đồng ý
tham gia vào hệ thống Học viện Phản diện không? Chấp nhận nhiệm vụ mà Hiệu trưởng Học viện Phản
diện Thi Ân phát hành?”
Khổng Lệnh nhìn hệ thống chần chờ hai giây rồi nhấn vào “Đồng ý”.
Thi Ân nghe tiếng trong hệ thống vang lên, hệ thống nói: “Chúc mừng ngài, thành công kết nối Tình
báo sư Khổng Lệnh.”
Hệ thống kết nối của cô xuất hiện ảnh chân dung và tên của Khổng Lệnh, cô vui vẻ vô cùng, không
uổng công cô bỏ ra 10 ngàn tiền thù lao để phát hành nhiệm vụ giúp Anh Tử!
Cô chỉ mỉm cười nhìn Khổng Lệnh bị hệ thống phản diện kết nối.
Khổng Lệnh nhận nhiệm vụ, hệ thống của cậu tự động cập nhập thành ‘Hệ thống Phản diện’, cột nhiệm
vụ của cậu cũng xuất hiện nhiệm vụ đầu tiên của nhân vật phản diện – Tâm nguyện của Anh Tử.
Thi Ân chỉ vào rừng hoa đào nói: “Cậu đi theo rừng hoa đào này đi, cô ấy ở trong đó.”
Khổng Lệnh nhìn nhiệm vụ rồi nhìn Thi Ân, nói: “Cảm ơn.” Sau đó xoay người chạy vào trong rừng hoa.
Thi Ân thấy cậu ta đi mới nói với Ivan: “Cho cậu ta môt ảo cảnh mà con nói đi.”
“Được.” Ivan gật đầu.
“Tengu ở đâu rồi?” Thi Ân hỏi.
Ivan liếc nhìn miếu Sơn Thần trên núi.
Thi Ân ngẩng đầu nhìn sang thì thấy trong sương mù mờ mịt có người đứng trước miếu Sơn Thần, áo bào
rộng rãi cùng với mái tóc bạc bị gió thôi bay trong gió cứ như muốn bị gió thổi bay theo cánh hoa
anh đào.
Cô dịch chuyển đến miếu Sơn Thần rồi đứng sau lưng người đó, cúi đầu nhìn búp bê mặc đồ cô dâu
trắng trong tay, “Búp bê này là của ông đúng không? Trả vật lại cho chủ.” Cô đưa búp bê cho người
kia.
Đôi mắt xanh thẳm của ông nhìn về phía rừng anh đào gần đấy, trong rừng là ảo cảnh mà Ivan tạo ra
—- [—-] Một cô gái mười bảy mười tám đang gắng sức chạy vào trong rừng, cô quay đầu lai khi nghe
thấy tiếng khóc của bé gái.
Khổng Lệnh xuất hiện trong rừng, hô với cô: “Anh Tử, chạy mau! Đừng quay đầu lại!”
Mái tóc đen của cô bị gió trong núi thổi bay, cô thả lỏng lông mày đang cau lại của mình rồi gật
đầu với cậu ta, sau đó quay đầu lại gắng chạy về phía đường sống duy nhất của mình, không quay đầu
lại cũng không chút do dự nào.
Đây có lẽ là….

chuyện mà Anh Tử hối hận nhất cũng là tâm nguyện còn sót của cô —- Nếu như lúc trước
không quay đầu, ích kỷ một chút, làm người xấu không có lương tâm mà chạy xuống núi không quay đầu
lại thì tốt rồi.
Ông đứng trong núi nhìn cô gái đang gắng sức chạy trốn kia, đột nhiên con mắt hơi đỏ ửng, cúi đầu
cười khổ, “Hiệu trưởng cũng giống như Ivan vậy, đều là người dịu dàng.”
Ảo cảnh dịu dàng này xuất hiện vì muốn ông và Khổng Lệnh không khó chịu nữa.
“Không.” Thi Ân nhìn Khổng lệnh trong rừng anh đào, “Tôi làm vì muốn giữ cậu ta thôi.”
Ông cười một tiếng, xoay đầu nhìn cô.
Gió núi và sương mù làm tóc của ông bay trong gió, Thi Ân sững sờ nhìn ông, cô nhớ Anh Tử từng nói,
ông có gương mặt rất đẹp, đôi mắt cũng dịu dàng nữa, cứ như một vị thần.
Ông cầm con búp bê màu trắng kia, ánh sáng trắng trong tay lóe lên, búp bê biến thành cỏ khô rồi
bay trong không khí theo gió.
Cũng nên như ác mộng đeo bám ông lâu này, nên bay đi từ đây thôi.
==============================
Tiểu kịch trường:
Chủ nhiệm lớp: Vãi chưởng! Khổng Lệnh bị dụ đi rồi! Dịch Nhiên, cậu làm người giám sát kiểu gì thế?
Dịch Nhiên: Tôi thấy cậu ta muốn thả thính Thi Ân thì có! Muốn chết rồi à? Khổng Lệnh: ??? Không có
đâu, đàn anh!.