Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 17: Cái giá phải trả của lưu manh. .

Những bí mật đó đã chôn dấu ở trong lòng mười mấy năm rồi, hiện giờ lại bị đào ra từng chút, cho dù Hạ Mộ đã làm tốt những chuẩn bị để phối hợp với bác sĩ, nhưng vẫn nhịn không được có chút run rẩy.

Hứa Đình tuy đã sớm biết Hạ Mộ từng bị bắt cóc hai năm, lại tuyệt đối không nghĩ tới, hai năm kia cậu lại phải khuất nhục như vậy.

Vừa nghĩ tới cậu từng bị giam dưới tầng hầm, giống như một con cẩu ăn thứ đồ ăn bị người ta ném dưới đất, Hứa Đình liền cảm thấy đầu sắp nổ tung.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, đến khi Tiêu Trạch ra hiệu có thể kết thúc thì Hạ Mộ toàn thân đã sớm ướt đẫm, ngay cả môi cũng trắng bệch.

“Mộ Mộ.” Hứa Đình giúp cậu lau mồ hôi, “Không sao chứ?”

Ánh mắt Hạ Mộ có chút mờ mịt, giống như vẫn đang trong cơn ác mộng chưa tỉnh lại.

“Trước đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi, buổi tối chúng ta bàn lại.” Tiêu Trạch vỗ vỗ bả vai Hứa Đình.

Hứa Đình gật đầu, mang theo Hạ Mộ ra ngoài.

Đi ở trên đường cái người qua lại, cảm xúc Hạ Mộ hơi khôi phục một chút, Hứa Đình muốn gọi xe taxi, lại bị cậu vươn tay túm lại.

“Làm sao vậy?” Hứa Đình lo lắng nhìn khuôn mặt của cậu không có chút huyết sắc nào.

“Em muốn từ từ đi.” Hạ Mộ nhỏ giọng nói.

Ngày mùa đông trên đường rất lạnh, cũng không còn mấy người đi đường, nhưng Hứa Đình vẫn gật đầu đáp ứng.

Sau khi đã biết những quá khứ kia, đau lòng bảo bối cũng không kịp, làm sao còn đành lòng đi cự tuyệt.

Cách đó không xa chính là một quán xiên nướng, Hứa Đình mang theo cậu chậm rãi đi bộ qua đó, nghĩ đợi lát nữa phải làm sao để dỗ cậu ăn một chút gì đó.

Đối diện có vài người đi tới, sắc mặt Hứa Đình nhất thời trầm xuống, còn chưa kịp né tránh, thì đã bị mở miệng gọi lại.

“Thật khéo a!” Một cô gái trong đó thực kinh hỉ.

Hứa Đình làm như không nhìn thấy, nghiêng người kéo khăn quàng cổ của Hạ Mộ cao lên một chút.

Mấy người trước mắt này đều là người nhà họ Vương, cái người vừa mới nói chuyện kia, chính là con gái của Vương Vũ Hằng.

Trước khi gặp được Hạ Mộ, Hứa Đình cũng đã vài lần gặp qua Vương Tư Tiệp ở các bữa tiệc, chưa hẳn chán ghét, nhưng cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ cảm thấy cô ta có chút nhiệt tình quá phận; nhưng bây giờ lại không giống, vừa nghĩ tới cha của cô ta chính là kẻ đứng đầu sau màn bắt cóc Tiểu Mộ, Hứa Đình thật sự rất khó có tình cảm tốt đẹp gì với cô ta.

“Anh vẫn đang vì chuyện lần trước mà tức giận a?” Vương Tư Tiệp có chút xấu hổ.

“Tôi còn có việc, đi trước.” Ngữ khí Hứa Đình lạnh như băng, kéo Hạ Mộ rời đi.

Hạ Nộ rúc mặt vào trong khăn quàng cổ, thật cẩn thận nhìn hắn, nhiều lần muốn nói lại thôi.

“Muốn nói cái gì?” Hứa Đình kéo khăn quàng cổ của cậu xuống một chút.

“Anh đang tức giận sao?” Hạ Mộ hỏi.

“Có một chút.” Hứa Đình thừa nhận.

“Cô ấy là bạn gái trước của anh?” Hạ Mộ lại nhỏ giọng hỏi.

Hứa Đình thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

“Nhất định là vậy!” Hạ Mộ tin chắc phán đoán của mình, trong lòng chua xót.

“Nhất định cái đầu em a!” Hứa Đình dở khóc dở cười.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Hạ Mộ bĩu môi.

“Đương nhiên không phải!” Hứa tiểu công rít gào, “Lão tử làm sao có thể vừa ý cô ta, cũng đã sớm nói, em là mối tình đầu!”

Hạ tiểu thụ bị rống sửng sốt, không nói gì nữa.

“Này.” Hứa Đình luống cuống, sẽ không phải lại bị kích thích nữa chứ?

Hạ Mộ cúi đầu không để ý tới hắn, hai mắt lại trộm cười cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Anh ấy nói mối tình đầu nga, cả đời chỉ có một lần mối tình đầu!



Việc buôn bán trong tiệm xiên nướng rất tốt, chẳng quaHứa tiểu công vẫn muốn vào phòng riêng.

Hạ Mộ cởi khăn quàng cổ mũ khẩu trang xuống, tóc bị vểnh lên một nhúm rất đáng yêu.

“Ngốc.” Hứa Đình cười kéo kéo.

“Mấy ngày nữa là trừ tịch rồi , chúng ta có phải mua quà cho chú dì không?” Hạ Mộ vừa uống trà vừa hỏi.

“Trước mặt thì kêu ba mẹ, hiện tại lại kêu chú dì, đây là việc mà con dâu làm đây.” Hứa Đình chậc chậc lắc đầu.

Hạ tiểu thụ đỏ mặt, hung tợn nhéo cái mũi Hứa Đình, anh mới là con dâu!

Hứa tiểu công ở trong lòng gào khóc, có thể đừng đáng yêu như thế hay không?

Vì thế trong thời gian kế tiếp, mặc kệ Hạ Mộ là ăn cơm hay là uống nước, mắt Hứa Đình đều bốc lên lục quang.

Mình đại khái xong đời rồi, vì sao mặc kệ Hạ Mộ là biểu cảm gì, mình cũng đều thích vô cùng?

Vẻ mặt Hứa tiểu công bình tĩnh trong lòng lại sục sôi, nếu đã quyết định cả đời này chính là cậu ấy , vậy cũng hẳn là có thể tiến thêm một bước nhỉ?

Ý nghĩ này một khi đã xuất hiện thì sẽ rất khó biến mất, Hứa tiểu công là loại người xúc động điển hình, làm việc từ trước đến nay sẽ không lo lắng nhiều, vì thế buổi tối nay, Hứa Đình mãnh liệt yêu cầu muốn đích thân tắm rửa cho Hạ Mộ.

“Vì sao? !” Hạ Mộ bị đề nghị này làm hoảng sợ.

” Sẹo trên lưng vẫn chưa xong hoàn toàn lành lại, ngộ nhỡ lại làm bị thương tiếp thì làm sao bây giờ?” Hứa Đình đỡ vai cậu đi đến phòng tắm, “Ngoan, tắm sớm đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi mua quà cho ba mẹ.”

“Không được!” Hạ Mộ liều mạng phản kháng.

“Cũng không phải chưa từng nhìn qua.” Hứa Đình khóa trái cửa phòng tắm, mập mờ liếm cổ của cậu, “Trước đây đều đã nhìn rồi a.”

Vừa nghĩ tới cái buổi tối kia, mặt Hạ Mộ nháy mắt đỏ bừng.

Lão bà đáng yêu như thế, nếu không ăn tươi thì chính là thái giám! Hứa Đình hai ba cái đã lột xong áo của mình, ôm lấy cậu liền hôn lên.

Hạ Mộ tránh hai cái, tiếc rằng tay chân lèo khèo hoàn toàn không phải đối thủ của Hứa Đình, rất nhanh đã bị hôn đến mờ mịt, chờ khi thần chí quay về một chút, tên lưu manh đã cởi sạch quần áo của chính hắn, đang mặt dày phơi cơ thịt.

Làn da màu tiểu mạch, đường cong cơ thể linh hoạt, nhìn xuống chính là sáu khối cơ bụng, lại nhìn xuống chút nữa, Hạ Mộ nhất thời hoảng sợ quá độ, này này này, thấy thế nào cũng không giống đoạn mở đầu của tắm rửa a!

Làm một tiểu công, quan trọng nhất chính là da mặt dày, Hứa Đình thấm đẫm tinh túy trong đó, vươn tay muốn lột quần áo Hạ Mộ.

Hạ Mộ theo bản năng muốn chạy, lại bị Hứa Đình túm lại, vì thế đầu óc Hạ tiểu thụlơ mơ phi lên một cước, đạp một phát tới bộ vị quan trọng của lưu manh.

Hứa Đình cực kỳ hoảng sợ muốn tránh ra, lại không để ý dưới chân trợt một cái, vì thế ngã xuống đất thật mạnh.

Cái giá phải trả của lưu manh thật nặng nề, cánh tay bên phải Hứa tiểu công trật khớp, cả đêm được chuyển đến bệnh viện nắn xương.

Đây quả thực là sỉ nhục! Sau khi về đến nhà nằm ở trên giường, Hứa Đình phẫn nộ nghĩ.

Ôm tâm tính ăn gì bổ nấy, mẹ Hứa vì hắn hầm một nồi canh móng heo đậu tương lớn, mùi thơm ngào ngạt bưng lên lầu giao cho Hạ Mộ.

“Dì,con xin lỗi.” Hạ Mộ thực áy náy.

“Việc này và con có quan hệ gì.” Dì Hứa yêu thương sờ sờ Hạ Mộ, sau đó hung thần ác sát trừng Hứa Đình, “Lần sau Đình Đình nếu tiếp tục bắt nạt con, mẹ giúp con thu thập nó!”

Hứa Đình hộc máu.

Chuông cửa kêu leng keng, mẹ Hứa đi xuống lầu mở cửa, Hạ Mộ thực chột dạ, tội nghiệp nhìn Hứa Đình.

“Được rồi, mặt sắp nhăn thành bánh bao rồi .” Hứa Đình không tức giận nổi, đưa tay niết niết khuôn mặtcủa cậu.

Hạ tiểu thụ cảm động cái mũi cay cay, nhào qua ôm cổ hắn.

Hứa Đình thật tốt, như vậy cũng sẽ không tức giận!

Mười mấy phút đồng hồ sau, mẹ Hứa cầm một tấm thư mời đi tới, đẩy cửa liền chứng kiến hai đứa con trai đang hôn nhẹ, vì thế rất hài lòng.

“Mẹ.” Hứa Đình xấu hổ, “Tại sao không gõ cửa?”

Ánh mắt xinh đẹp của mẹ Hứa nheo lại, đương nhiên không gõ cửa rồi, gõ sẽ không được xem !

“Có chuyện gì sao?” Hứa Đình bất đắc dĩ.

“Vừa rồi có người đưa tới cho con.” Mẹ Hứa đưa thư mời cho hắn.

Hứa Đình nhận lấy nhìn thoáng qua, liền tiện tay ném ở bên kia giường.

“Chuyện gì vậy?” Hạ Mộ tò mò hỏi.

“Không có gì, chỉ là một bữa tiệc tối bình thường.” Hứa Đình cười cười, “Tiểu Mộ anh muốn ăn canh.”

Hạ Mộ không nghi ngờ gì, ngồi ở bên giường giúp hắn đút canh đưa khăn tay, sau đó lại đến phòng bếp lấy hoa quả giúp hắn.

Đợi cho Hạ Mộ ra ngoài, Hứa Đình mới nhặt thư mời lên xem, vò thành một cục sau đó ném vào thùng rác.



Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Hạ Mộ đang nằm úp sấp ở bên cạnh Hứa Đình, đột nhiên liền ngẩng đầu nhìn hắn.

“Làm sao vậy?” Hứa Đình xoa xoa đầu của cậu.

“Bữa tiệc tối kia là vào lúc nào?” Hạ Mộ hỏi.

“… Tối mai.” Hứa Đình cả kinh, sao đột nhiên lại hỏi cái này?

“Tất cả mọi người đều là xã hội đen?” Hạ Mộ vẻ mặt mong chờ.

Hứa Đình thở phào nhẹ nhõm lại dở khóc dở cười, trong tiểu não của người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

“Mang em đi được không.” Hạ Mộ rốt cục nói ra lời muốn nói nhất của mình.

“Không được.” Hứa Đình một hơi cự tuyệt.

“Em không gây rối.” Hạ Mộ chưa từ bỏ ý định.

“Thật sự không được.” Hứa Đình bóp bóp mặt cậu, “Ngoan, lần sau sẽ đưa em đi.”

Đây rõ ràng là lấy lệ! Hạ Mộ ủ rũ, đem mặt chôn ở trong gối đầu.

Quỷ hẹp hòi, vì sao không đưa mình đi!

Hứa Đình lắc đầu cười cười, kéo cậu qua ghé vào trong lòng của mình.

Hạ Tiểu Mộ bất mãn than thở một câu, sau đó liền cọ ra một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại vù vù ngủ.

..

Chạng vạng ngày hôm sau, Hạ Mộ vừa giúp hứa đình thắt cà- vạt vừa hừ hừ, có cần phải ăn mặc đẹp trai như vậy hay không!

“Mắt trừng sắp rớt ra rồi.” Hứa Đình gõ đầu cậu.

“Sớm một chút trở về a.” Hạ Mộ nhìn đồng hồ treo trên tường: “… Ừm, trước chín giờ phải về.”

“Bây giờ đã tám giờ rồi.” Hứa Đình dở khóc dở cười.

Hạ Mộ nhìn trời, chính là không muốn để anh ở bên ngoài quá lâu!

“Đừng nháo, anh sẽ tranh thủ về sớm một chút, em trước cứ xem phim cùng mẹ anh được không?” Hứa Đình véo véo cái mũi nhỏ của cậu.

Hạ Mộ làm mặt quỷ với hắn.

Chính là mẹ Hứa rất vui vẻ, bởi vì rốt cục có người cùng mình xem phim Hàn.

Nữ diễn viên xinh đẹp xuất thân bần hàn bị mẹ chồng ngược đãi lại bị chồng vứt bỏ, cuối cùng còn mắc bệnh nan y, đứng ở bờ biển gió thổi lệ rơi đầy mặt.

Vì thế mẹ Hứa cũng lệ rơi đầy mặt theo, trời ạ, tại sao có thể có người phụ nữ đáng thương như vậy, quả thực rất đau lòng.

Hạ tiểu thụ bưng đĩa trái cây ngồi ở trên ghế sa lon, vừa ăn vừa chuyển khăn giấy cho mẹ Hứa, trong lòng cảm khái tình tiết này thật hung tàn!

Đang miên man suy nghĩ, Hạ Mộ nhận được một tin nhắn, là của Hứa Đình gửi tới.



—— mới nãy quên nói cho em biết , bất kể TV rất buồn cười, nhưng nhất định phải giả bộ thực cảm động, bằng không mẹ sẽ cảm thấy em ý chí sắt đá!

Hạ Mộ ngất.

Hứa Đình gửi tin ngắn xong cười cười, để lái xe tìm vị trí dừng xe.

Cách đó không xa có một căn đại biệt thự, đang đèn đuốc sáng trưng tiếng người ồn ào, người tổ chức tiệc tối nay tên Tôn Sở Dương, y là đại ca trong miệng của Vương Vũ Hằng, ở D thị có chút thế lực, hôm nay là sinh nhật của y, cho nên Vương Vũ Hằng không có lý do gì không xuất hiện.

Sau khi kiểm tra thư mời, nhân viên tạp vụ mặc đồng phục mở cửa cho Hứa Đình.

Hứa gia ở D thị quan hệ phức tạp, nghe nói có chút thâm sâu, nhưng màngười nhà này đều rất ẩn tàng, Hứa Đình lại càng cực ít tham dự loại bữa tiệc tư nhân này, bởi vậy Tôn gia tuy rằng theo như thường lệ mà gửi thư mời, lại không nghĩ rằng hắn thật sự sẽ đến.

Chẳng qua trong lòng tuy buồn bực, nhưng hai nhà xưa nay chưa từng thất lễ, bởi vậy Tôn Sở Dương cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hứa Đình tùy tiện cùng người hàn huyên vài câu, sau đó liền bưng ly rượu ngồi ở trên ghế sa lon.

Đứng bên cạnh Tôn Sở Dương, sắc mặt âm ngoan Vương Vũ Hằng, đó mới chính là mục đích hôm nay mình tới.

Đau khổ mà Tiểu Mộ từng trải qua, mình nhất định sẽ bắt gã trả lại toàn bộ.



_______

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có em gái bình luận nói Hứa tiểu công quấn băng vải này nọ, kỳ thật trước đây lúcem gái ta tay bị trật khớpđược đón về, sau đó kê chút Vân Nam Bạch Dược (*), buổi chiều được về nhà rồi ~ không cần băng vải, cẩn thận chăm sóc là được… 【Ta đau khổhồi đáp những lời nhắn không ngừng của độc giả, đã suốt một năm rồi a, luôn luôn nhắc nhở tham số sai lầm! Tấn giang tiểu thụđừng ảnh hưởng ta trêu chọc em gái được chứ? ! 】

(*) Vân Nam Bạch Dược : tên một loại thuốc thảo dược TQ. Đoạn cuối chác tác giả bị lỗi trục trặc gì đó về thông báo của Tấn Giang, lại còn Tấn Giang tiểu thụ =)))))))

END 17.

____________________

Canh móng heo hầm đậu tương :

Vân Nam Bạch Dược :