Trong bóng đêm, trên bầu trời có một vệt kim quang như khối thiên thạch vừa bay qua, chớt mắt đã biến mất, không ai chú ý đến, à có lẽ cũng có người chú ý đến nhưng sẽ không có ai nghĩ rằng sẽ có người ở trong vệt kim quang đấy, Tần Mục hoá thành một vệt kim quang bay từ cửa sổ lầu năm của tiểu khu đến mái của toà cao ốc mười tầng phía đối diện, nhắm mắt lại cảm ứng một chút, sau đó hắn lại hoá lại thành một vệt kim quang quay về hướng bắc bay đi, sau vài lần dừng lại cảm nhận phương hướng hắn đã đứng trên sân thượng của một nhà máy bị bỏ hoang.
- Giang Dật Trần, thì ra ngươi mới thật sự là phản đồ!
Trong nhà máy cũ nát, có một lão ni cô bị thương nặng đang che ngực, tức giận nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên trước mắt.
Giang Dật Trần cười to nói:
- Tĩnh Nghi sư thái, bọn họ đều nói tâm tư của ngươi là tỉ mỉ nhất nhưng ta thấy không phải! Trước đây ta đã từng lộ ra rất nhiều sơ hở lúc đó ta rất lo lắng, lo lắng các ngươi sẽ tra được gì đó nhưng cuối cùng, các ngươi lại tra ra một tiểu nha đầu!
Lão ni cô lạnh lùng nói:
- Bọn ta cũng đã từng hoài nghi ngươi nhưng danh vọng và địa vị của ngươi ở trong công hội quá cao, muốn điều tra ngươi phải chấn nhận những rủi ro không đáng, trùng hợp lúc đó Phỉ Phỉ lại thức tỉnh dị năng nên bọn ta mới chuyển tất cả lực chú ý qua người nàng.
- Ha ha... Thật sự ta còn phải cảm tạ tiểu nha đầu kia, nếu không phải xưa nay Võ Giả Công Hội cực kì mẫn cảm với dị năng giả, mà sự xuất hiện của nàng lại hấp dẫn tuyệt đại bộ phận lực chú ý của cao tầng công hội, thì ta cũng không nhẹ nhàng lấy phần tài liệu này như vậy!
- Vì sao? Ngươi chính là trưỡng lão của Võ Giả Công Hội được rất nhiều người tôn kính, vì sao ngươi phải làm như vậy?
Giang Dật Trần lắc đầu nói:
- Ngươi không biết phần tài liệu này đại diện cho cái gì sao?
Tĩnh Nghi sư thái nghi hoặc nói:
- Đây không phải là một phần bản đồ của Dược Long sơn trang hay sao?
- Đúng vậy, đây đúng là một phần bản đồ của Dược Long sơn trang, ý của ta chính là ngươi có biết Dược Long sơn trang đại diện cho cái gì không?
- A, chẳng lẽ với chút xíu thực lực của ngươi còn muốn xông vào Dược Long sơn trang sao?
- Tĩnh Nghi sư thái ngươi là bại tướng dưới tay của ta, không có tư cách nói những lời đó.
- Ta khinh, nếu không phải vì lúc trước ta đánh với nam vu một trận tiêu hao quá lớn, thì sao ta có thể thua ngươi được.
- Ngươi nói sao cũng được, bây giờ ta sẽ tiễn ngươi lên đường!
- Dừng tay!
Đúng lúc này, rốt cục Tần Phỉ Phỉ cũng chạy đến nơi.
- Phỉ Phỉ, ngươi đi mau.
Tĩnh Nghi sư thái nhìn thấy Tần Phỉ Phỉ chạy đến, sắc mặc liền thay đổi quát.
Nếu Tần Phỉ Phỉ chịu rời đi thì sẽ không đến nơi này, nàng chạy đến trước mặt Tĩnh Nghi sư thái quan tâm hỏi:
- Sư phụ, người cảm thấy sao rồi?
Tĩnh Nghi sư thái thở dài một hơi nói:
- Phỉ Phỉ, là ta liên luỵ ngươi!
- Tiểu nha đầu, ngươi tự đưa đến cửa cũng đỡ tốn công ta phải đi bắt!
Giang Dật Trần cười âm trầm nói.
- Giang Dật Trần, tên súc sinh nhà ngươi!
Tần Phỉ Phỉ tức giận đứng lên, giơ hai tay lên cao hét to một tiếng, giữa lòng bàn tay nàng ngưng tụ một đoá hoả liên.
- Hoả hệ dị năng giả!
Tần Mục ở trên mái nhà hơi híp mắt lại, lúc ở thời tận thế, hắn đã từng nghe về dị năng giả nhưng vẫn chưa từng gặp qua, đó là một truyền thuyết đã biến mất ở trong dong sông lịch sử!
Rõ là Tần Phỉ Phỉ vừa mới thức tỉnh dị năng không được lâu nên nàng điều khiển hoả liên không được ổn định lắm, lúc hoả liên đánh vào người Giang Dật Trần liền hoá thành một ngọn lửa nhỏ.
- Tiểu nha đầu, với chút dị năng này của ngươi cũng dám ra tay với ta, đúng là ngu xuẩn!
Tâm tình Tần Phỉ Phỉ rơi xuống đáy vực, nhưng nàng lại cặn chặt hai hàm răng trắng không muốn khuất phục nói:
- Có bản lĩnh ngươi cứ giết ta, đừng động vào sư phụ ta!
- Thật là buồn cười, Tĩnh Nghi chính là do Võ Giả Công Hội phái tới để giám thị ngươi, vậy mà ngươi còn muốn dùng tính mạng để bảo về bà ta!
- Không, không thể nào, ngươi nói bậy!
- Ta nói bậy? Vậy ngươi tự hổi bà ta đi!
Trên mặt Tĩnh Nghi sư thái lộ ra vẻ áy náy, thở dài nói:
- Phỉ Phỉ, hắn nói rất đúng, từ xưa đến nay Võ Giả Công Hội đều coi dị năng giả là kẻ thù, sự xuất hiện của ngươi đã làm bọn họ chú ý, còn ta được phái đến để giám sát ngươi.
- Sư phụ, người đang bị trọng thương, đừng nói gì nữa!
- Sư phụ, có những chuyện dù mắt thấy tai nghe cũng không chắc sẽ đúng, ta có thể cảm nhận được người sẽ không làm hại ta!
Tần Phỉ Phỉ nói rất thành khẩn, làm cho người ta không nhịn được phải rơi nước mắt.
Tĩnh Nghi sư thái nở một nụ cười hạnh phúc, đã sống nửa đời rồi, còn có thể gặp được một đồ đệ tốt như thế thì còn gì mà hối tiếc nữa.
- Đúng là một đôi sư đồ khiến người khác cảm động, nếu đã như vậy ta sẽ tiễn các ngươi lên đường cùng lúc, để trên đường xuống hoàng tuyền các ngươi sẽ có người làm bạn!
Giang Dật Trần đã động sát tâm, bước ra một bước đã xuất hiện trước mặt hai người.
Ầm ~ ~ ~!
Một tiếng vang thật lớn giông như tiếng súng vang lên, theo sau đó chính là một tiếng xé gió chói tai chợt đến gần.
- Bắn tỉa!
Dù là Giang Dật Trần hay là hai người Tĩnh Nghi sư thái đều thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ chung quanh đây vẫn còn có tay súng bắn tỉa mai phục?
Giang Dật Trần đúng là xứng danh cao thủ, ngay khi tiếng súng vừa vang lên hắn đã cảm giác được nguy hiểm, nên cũng không tiếp tục tấn công Tần Phỉ Phỉ mà lập tức tập trung tinh thần để phòng thủ.
Một tay bắn tỉa có thể ẩn giấu trong bóng tối và không cách nào xác định vị trí của hắn thì cho dù là ai cũng phải sợ hãi!
- Lại xem ta là một tay bắn tỉa!
Tần Mục ở trên mái nhà không nói nên lời, lúc nãy chính là hắn động thủ nhưng chỉ ném một viên đá thôi, viên đá mà hắn ném ra bay đi với tốc độ khó mà tin nổi, cùng với lực ma sát với không khí trong nháy mắt, nó hoàn toàn có thể sinh ra âm thanh giống khi viên đạn được bắn ra từ súng ngắm, nhưng dù sao thì cũng chỉ là giống thôi, nếu như là người thường xuyên tiếp xúc với súng đạn, phỏng chừng vừa nghe là có thể phân biệt ra ngay!
Tần Mục không thể nào trơ mắt nhìn Tần Phỉ Phỉ bị giết trước mắt, nhưng hiện tại hắn không thể bại lộ thân phận nên không cách nào trực tiếp xuất thủ, không thì tên Giang Dật Trần kia sao có thể sống tới giờ?
- Tĩnh Nghi sư thái, lão ni cô nhà ngươi đúng là không sợ người khác cười chê, thân là một Cỗ Võ Giả vậy mà lại cấu kết với tay súng bắn tỉa của thế tục!
Tĩnh Nghi thoáng sững sờ, bà ta vốn cho rằng tay bắn tỉa này là đồng bọn của Giang Dật Trần, hiện tại xem ra người đến là để giúp mình, nhưng xưa nay bà ta chưa từng có quan hệ với người trong thế tục, thì sao có thể quen biết một tay bắn tỉa xuất sắc như vậy cơ chứ?
Linh cơ khẽ động, Tĩnh Nghi cười lạnh nói:
- Giang Dật Trần, nói thật cho ngươi biết tay bắn tỉa kia chính là Thư Thần Lang Thiên! Ngươi chắc biết rõ Lang Thiên có bao nhiêu thực lực, nếu hắn thật sự muốn ám sát,ngươi có thể trốn được mấy lần?
- Ngươi doạ ta sao? Với một chút thực lực của ngươi làm sao có thể quen biết Thư Thần đứng thứ ba Hắc Bảng?
- Đương nhiên là ta không quen Lang Thiên, nếu không một phát súng vừa rồi liền có thể lấy đi cái mạng của ngươi, chứ không phải chỉ là hù doạ ngươi đâu.
Nhìn vẻ mặt của Tĩnh Nghi sư thái không sợ hãi chút nào, Giang Dật Trần có chút do dự, đồ vật quan trọng nhất cũng đã tới tay, mạng của Tĩnh Nghi và Tần Phỉ Phỉ thật ra cũng không quan trọng!
- Hôm nay ta nể mặt Lang Thiên, tha cho các ngươi một mạng!
Giang Dật Trần không muốn mạo hiểm, hắn không ra tay nữa, mà xoay người nhảy qua của sổ rời đi, sau khi ra khỏi nhà máy bỏ hoang, Giang Dật Trần chọn những con đường vắng vẻ, một đương đi nhanh.
Có điều không đợi hắn đi xa, có một đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt, như là thứ gì đó chặn đường đi của hắn.
- Đi vội như vậy để làm gì?
Giang Dật Trần bị cái thanh âm đột nhiên phát ra này doạ cho giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết khi nào trước người của hắn có một thiếu niên dáng người bình thường, trên mặt nở một nụ cười nhìn hắn!
Tình hình có chút quỷ dị, Giang Dật Trần lập tức cảnh giác toàn thân, quát:
- Tiểu quỷ, ngươi muốn gì?
Hai tay Tần Mục đút vào túi quần, bước từng bước tới gần Giang Dật Trần cười nói:
- Ta không phải tiêu quỷ, mà là quan sai của địa phủ, Diêm Vương nói ngươi làm quá nhiều việc ác, bảo ta mang ngươi xuống dưới nhận lấy hình phạt!
- Ăn nói linh tinh, mau tránh ra chỗ khác nếu không ta sẽ không khách khí!
Tuy nói hắn thân là trưởng lão của Võ Giả Công Hội, lại đi uy hiếp một tên thiếu niên thì thật là mất thể diện,nhưng trong lòng hắn cũng không hiểu tại sao, tên thiếu niên nhìn có vẻ vô hại trước mắt lại mang cho hắn một loại áp lực vô hình.
- Haizz, được rồi ngươi đem bản đồ Dược Long sơn trang đưa cho ta, ta sẽ không giết ngươi!
Tần Mục cảm thấy tên Giang Dật Trần này đúng là quá nhát gan, nên không còn chút hướng thú nào muốn trêu chọc nữa.
- Bản đồ!
Giang Dật Trần khẽ giật mình dường như hiểu ra gì đó, lập tức giận dữ hét:
- Tiểu hỗn đản, thì ra người giả thần giả quỷ vừa nãy chính là ngươi, ta phải giết ngươi!
Khí thế của Giang Dật Trần phóng ra ngoài, làm cho không khí xung quanh đông cứng một tầng, một bàn tay được hàng băng bao quanh đánh về phía Tần Mục.
Hai tay Tần Mục đút vào túi quần, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Khi Giang Dật Trần cho rằng mình sắp đánh trúng thì Tần Mục đã biến mất ở trước mặt hắn một cách quỷ dị.
Ầm ~ ~ ~!
Toàn bộ thân thể Giang Dật Trần bị một luồng lực lượng không thể kháng cự đánh bay ra ngoài, hung hăng đập vào trong lòng đất.
- Chút thực lực như vậy, không biết làm sao hắn có thể làm trưởng lão của Võ Giả Công Hội!
Tần Mục nói thầm một câu, chậm rãi đi đến trước mặt Giang Dật Trần, tìm tòi lấy ra từ trong ngực hắn một bao tài liệu bị niêm phong, hắn xé mở niêm phong, lấy ra một tấm bản đồ do nhiều mảnh vải chắp vá thành.
- Năm trăm năm, kết cấu của Dược Long sơn trang của không khác bao nhiêu!
Tần Mục nhìn thoáng qua tấm bản đồ một chút, sau đó nắm bản đồ giơ lên dùng sức quay một vòng.
Phù Phù ~ ~ ~
Tấm bản đồ kia bắt đầu tự bốc cháy một cách quỷ dị, rất nhanh đã bị thiêu cháy thành tro bay theo gió.
- Haizz, còn phải về nhà trước khi Phỉ Phỉ trở về!
Nói xong, Tần Mục tung người nhảy lên mấy cái, chớp mắt đã biến mất trong màng đêm.