Thứ hai hàng tuần tôi có thể cùng ông xã ăn cơm. Tuy
rằng chuyện tôi trước khi ăn trưa đều tô son làm bạn cùng phòng châm chọc,
nhưng tôi vẫn kiên quyết kiên trì, khi ăn cơm cũng cố ý để lại một hạt cơm bên
miệng, đợi Tiểu tây đưa tay nâng mặt tôi, nhẹ nhàng lau nó đi, yêu chiều nói:
“Ngay cả ăn cũng không an phận như thế,” Nhưng Tiểu Tây lại càng ngang bướng
làm bộ như không nhìn thấy, tôi đành phải tự mình lau đi, anh lại trực tiếp
phun ra một câu rằng khóe miệng em hướng hai giờ có một hạt cơm, làm cho tôi
phải biểu hiện ra chỉ số thông minh cao của mình, trong vòng một giây xác định
hạt cơm ở hướng hai giờ kia cụ thể là ở chỗ nào.
Mỗi buổi sáng thứ ba, trên lớp máy tính, tôi cũng kiên
trì nhìn thấy Như Đình và Phương Dư Khả nhập thành đôi ngồi bên cạnh tôi. Tôi
đặc biệt bội phục tên nhóc Phương Dư Khả này, là một người đã thông suốt về máy
tính lại có thể ở tám giờ sáng, thời gian hoàng kim của những giấc ngủ, tới
nghe loại lý thuyết nhập môn này. Thật buồn chán a! Nếu bảo tôi đi nghe chương
trình năm đầu tiểu học, đánh chết tôi cũng không đi. Ma lực của tình yêu thật
sự là vô cùng lớn! Nhưng phần lớn thời gian ngay khi thầy giáo bắt đầu nói tôi đã
nằm úp sấp, vừa tuyên bố tan học sẽ tỉnh lại, đồng hồ sinh học còn đúng giờ hơn
cả tiếng chuông điện tử của trường, tôi cũng đỡ phải nghe mấy lời buồn nôn của
bọn họ.
Lại qua hai tuần chính là cuộc thi cuối kỳ. Tôi lại
khôi phục trạng thái trước khi thi vào trường đại học: hoặc là tôi có thể vượt
qua đầy kiêu ngạo, hoặc là tôi không đạt tiêu chuẩn. Nhưng vế trước có vẻ xác
suất lớn hơn một chút, tôi chuẩn bị giảm bớt thời gian lên mạng, cũng lần đầu
tiên phát huy tác dụng của thẻ thư viện — hai tuần này tôi vượt qua ở thư viện
trường. Dù sao nhiệm vụ hàng đầu của tôi là không để bị đuổi học. Nay đuổi học
lại có thêm một tầng ý nghĩa, nó có nghĩa là tôi và Tiểu Tây không bao giờ có
thể gặp nhau nữa.
Khi đi vào phòng tự học của thư viện, tôi lại càng hoảng
sợ. Đây là tình huống gì? Phòng tự học kín hết chỗ, trên tay mỗi người là một
đống tài liệu, tài liệu hai bên giống như bắc thang lên vũ trụ. Dù có người rời
khỏi, bọn họ vẫn ngoan cường dùng tài liệu để giữ chỗ, đề phòng bị tống ra khỏi
thư viện. Xem ra người ta đều có kế hoạch đánh lâu dài, kỳ thi chưa kết thúc
thì không có ý định ra khỏi thư viện. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều nước đến
chân mới nhảy? Tôi không khỏi có chút nâng nâng, nếu tất cả mọi người đều như
thế, phần thắng của tôi sẽ cao hơn nhiều. Ha ha, không tranh cướp tài nguyên
với những người này nữa, tất cả mọi người đều đang khó khăn, tôi không vào địa
ngục thì ai vào địa ngục?
Tôi xoay người chuẩn bị bỏ đi, nhưng ngay tại bước đầu
tiên, tôi đã ngửi thấy mùi vị đặc trưng của người nào đó. Tiểu Tây — ngay ở
hướng hai giờ của tôi, nhưng ở hướng hai giờ ấy, ngoại trừ anh ấy còn có một nữ
sinh.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhanh nhạy, tuy ngày
thường giác quan thứ sáu của tôi yếu đi nhiều, nhưng bằng trực giác đoán đề của
tôi trong mỗi kỳ thi, quan hệ của nữ sinh này với Tiểu Tây không đơn giản.
Thật ra không cần dùng trực giác, dùng mắt
thường cũng đã nhìn ra. Tôi nhìn thấy Tiểu Tây ấn huyệt thái dương cho cô ta,
nhẹ giọng nói gì đó với cô ta. Tôi rốt cuộc nhìn thấy vẻ mặt yêu chiều của Tiểu
Tây mà tôi đã chờ đợi suốt một học kỳ, đó là một dải nắng trên núi tuyết ngàn
năm, rất điềm tĩnh, rất trong sáng, rất an lành, rất hoàn mỹ, đáng tiếc, đối
tượng cũng không phải là tôi…
Tôi tiếp tục xoay người, giống như không có gì xảy ra,
xuống lầu, trên đường gặp mấy người bạn học, cười chào hỏi với bọn họ, cùng
nhau nguyền rủa phương pháp biến thái như Diệt Tuyệt sư thái của cuộc thi. Tôi
vui cười nói tạm biệt với bọn họ rồi ra khỏi thư viện.
Sân trường tháng mười hai, không có gió, càng không có
ánh nắng tươi sáng, tôi không còn nghĩ đến chuyện bên ngoài lạnh thấu sương
không có hệ thống lò sưởi làm tôi khó chịu nữa. Ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mặt
trời vô tội lộ ra ở hướng hai giờ của tôi. Tôi có chút tức giận, vươn một ngón
tay chỉ nó: “Ngươi đừng có vẻ mặt vô tội như thế, vì sao ngươi cứ phải ở vị trí
này? Ngươi xuống đây cho ta, lão nương ghét nhất là hướng hai giờ này.” Nói
xong tôi còn chưa hết giận, bắt đầu quay về hướng hai giờ chạy như điên. Trước
đây tôi ghét nhất là chạy bộ, nhưng lần này tôi phát hiện chạy là một chuyện
không tệ. Tôi cảm thấy gió thổi qua bên tai, thứ gì đó ẩm ướt bên mắt cũng theo
gió trượt đi. Tôi chỉ cần từng ngụm từng ngụm hít thở, không cần biết anh đã
từng hay chính lúc này đang hít thở bên cạnh ai, tôi chỉ cần quan tâm trái tim
đang nảy lên của mình, không cần quan tâm nó đã từng vì ai mà nảy lên, cũng
không cần quan tâm lúc này nó đang vì ai mà bi thương.
Tôi càng chạy càng chậm, dần dần sức lực chống đỡ
không nổi nữa mới ngã lên ghế. Bờ hồ nổi tiếng trong khoảng thời gian cuối học
kỳ không có cặp tình nhân nào, yên tĩnh như đêm khuya. Phong cảnh mùa đông có
chút tiêu điều, thỉnh thoảng có một con chim sẻ bay tới bên cạnh tôi. Bọn chim
chóc này có lẽ đã quen người, dám tùy ý đỗ bên vai tôi. Tôi cười cười, có một
người bạn bên cạnh cũng không tệ, chí ít cũng không phải cô đơn. Dù sao khi còn
ở Yến Nam tôi từng nuôi mèo. Nuôi một con mèo có đôi mắt giống như Tiểu Tây.
Đôi mắt Tiểu Tây mỗi khi nheo lại là cong cong như trăng khuyết, đôi khi lại có
vẻ lười biếng, giống như mèo. Hắc hắc, tôi lau mặt, cuộn người lại.
Tôi bỗng nhiên rất hy vọng có người có thể ôm tôi thật
chặt, nói cho tôi biết: Lâm Lâm đừng sợ, đừng sợ. Sau đó tôi có thể vùi đầu
trên vai đối phương, có thể khóc lớn, không cần để ý đến hình tượng, lên án
Tiểu Tây bỏ rơi tôi, còn có thể lớn tiếng tuyên bố: Tôi, Chu Lâm Lâm, còn chưa
có thật sự yêu ai!
Tôi cảm thấy sự vắng lặng. Thật không biết chọn thời
gian, nếu không phải thất tình ở cuối kỳ, tôi còn có thể gọi mấy đứa bạn cùng
phòng uống rượu hát hò một lần, có lẽ trong lòng cũng sẽ không luống cuống đến
mức này. Bây giờ mấy người trong ký túc xá đều đang ôn tập, tôi không nên quấy
rối bọn họ. Tôi cảm thán chính mình còn có thể tự nghĩ như vậy, quả nhiên là cô
gái kim cương xinh đẹp vô địch nha.
Tôi đứng dậy, bắt đầu kéo bước chân nặng nề đi về phía
nam. Vừa rồi chạy quá nhanh, chân có chút tê, môi cũng bị gió hất vào run rẩy.
Thật là tự làm bậy. Trước đây xem TV, nữ diễn viên thất tình nhất định sẽ tự
ngược, sẽ không ăn cơm, không uống nước, sẽ biến thành phụ nữ mạnh mẽ tự lập bỏ
đi, nhưng đến lượt mình mới biết tự ngược cũng không phải việc làm tốt. Tổn
thương cũng không phải vĩnh viễn, tổn thương của tinh thần cũng không vì đau
đớn trên cơ thể mà giảm bớt. Hiện tại lòng tôi đau đến mức sụp đổ, đầu vô cùng
đau, bắt đầu hối hận vừa rồi nên tìm một góc mà ngồi khóc, cứ phải học phim
truyền hình làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn phải mang một đôi mắt sưng như mắt cá
nói với Tiểu Tây: xin anh, trở về đi.
Nhưng hôm nay xảy ra chuyện có ý nghĩa như vậy, tôi
vẫn định đi siêu thị mua mấy chai bia. Được rồi, uống xong mấy chai bia, tôi
như đã chết tâm tưởng này, thật sự kiên định học tập, nỗ lực rèn luyện bản thân
trở thành phụ nữ mạnh mẽ. Tuy nói phụ nữ mạnh mẽ lớn hơn phụ nữ, nhỏ hơn đàn
ông, cơ bản là cùng cấp với gay, nhưng dù sao cũng tốt hơn làm oan hồn bay
lượn.
Khi tôi đang xếp hàng tính tiền, Như Đình và Phương Dư
Khả xuất hiện.
Hiện giờ tôi cực kỳ chán ghét mấy đôi tình nhân lúc ẩn
lúc hiện trước mắt tôi, đối với tôi mà nói, bất kể là câu nói gì của mấy đôi
tình nhân đều là một loại khoe khoang và khiêu khích.
Như Đình hiển nhiên không ý thức được sự thù địch của
tôi, vẫn cười bắt chuyện với tôi: “Lâm Lâm, thật khéo ~~”
Tôi chán ghét cách chào hỏi này, điều này làm tôi liên
tưởng đến khi tôi ngốc nghếch xoay người nói với Tiểu Tây “thật khéo”, nếu
không có loại khéo này, tôi sẽ không hẹn Tiểu Tây mỗi thứ hai cùng ăn trưa,
cũng sẽ không có nhiều vọng tưởng như vậy, cũng sẽ không cảm thấy trái tim như
dao cắt lúc này.
Vì vậy tôi chua ngoa nói: “Đúng vậy, ông trời đúng là
không biết chăm lo, trường học lớn như vậy, đụng ai không đụng lại cứ đụng phải
mấy người.”
Như Đình có chút xấu hổ, đại khái là một người cao
ngạo như cô ta không ngờ lại bị dùng tính tình nóng nảy như thế đối đấp. Cô ta
vô tội chớp mắt nhìn Phương Dư Khả.
Tôi mặc kệ bọn họ. Hiện nay chính bản thân tôi tôi còn
chẳng để ý, để ý đến người khác làm gì? Mấy chuyện cải thiện quan hệ để ngày
mai đi. Hôm nay tôi chỉ muốn uống say tới sáng.
Phương Dư Khả quả nhiên là người một nhà với Như Đình,
kéo cánh tay tôi: “Đang yên lành tự nhiên ăn phải thuốc nổ sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng, cúi đầu đi theo hàng người,
nhẹ giọng mắng: “Một đôi thần kinh.”
Thực tế, giọng tôi cũng không nhẹ, Phương Dư Khả rõ
ràng ngẩn người ra. Tôi tự lừa mình dối người, cho rằng chỉ có mình nghe thấy,
thật ra tất cả mọi người đều nghe được. Trước đây tôi rõ ràng biết Tiểu Tây đối
với tôi không có tình cảm nam nữ, rõ ràng biết thỉnh thoảng anh nhận điện thoại
sẽ có vẻ mặt dịu dàng chuyên dùng cho bà xã, nhưng tôi vờ như nhìn không thấy
nghe không ra. Hiện tại tất cả đã rõ ràng, sự thật cứ thế bày ra trước mắt, tôi
mới ép chính mình đối mặt, ép mình buông tay.
Bên tai truyền đến giọng nói nặng nề của Phương Dư
Khả: “Cô nhận lỗi.” Giọng nói của cậu ta không giống với Tiểu Tây, Tiểu Tây đại
khái như cổ họng đã từng bị tổn thương, giọng nói khàn khàn, nhưng không chút
ảnh hưởng tới sự thu hút của anh ấy; còn giọng nói của Phương Dư Khả rất có độ
trầm của phái nam, thích hợp làm MC lúc nửa đêm, chuyên dùng để an ủi những
người phụ nữ thời kỳ mãn kinh và chồng có tình nhân.
Nghĩ vậy, tôi không khỏi bật cười.
Phương Dư Khả mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn nói với tôi
“Cô nhận lỗi.”
Không phải chỉ là chọc vợ cậu mất hứng thôi sao? Đồ
trọng sắc khinh bạn! Nhưng hôm nay tôi đã đủ đáng thương rồi, không cần đáng
thương hơn nữa. Tôi xoay người khom lưng nói với bọn họ: “Xin lỗi!”
Tôi không kịp quan sát vẻ mặt của bọn họ, tôi nhanh
chóng xoay người, nhìn thấy quầy thanh toán ngay ở phía trước. Tôi đặt những
thứ đã mua lên trên sau đó bắt đầu tìm ví tiền trong túi xách. Túi xách rất
nặng rất lung tung, một đống lộn xộn đồ ăn vặt và sách tham khảo, ví tiền của
tôi đâu? Tôi nhìn thấy một giọt nước mắt của tôi rơi vào trong túi.
Tôi dùng tay xoa xoa mặt, cười nói với người bán hàng:
“Xin lỗi, tôi không mang theo ví tiền, những thứ này tôi bỏ lại. Có cần tôi để
lại chỗ cũ hay không?” Tôi nghĩ nụ cười của tôi nhất định rất khó coi, nếu
không người bán hàng vì sao lại kinh khủng lắc đầu như thế nha.
Tôi hắc hắc cười: “Cảm ơn nha.”
Tôi vừa ra khỏi cửa là chạy như điên, chạy về ký túc
xá, tìm được ví tiền, rồi lại nhanh chóng ra khỏi cồng trường bắt xe. Tôi nói
với tài xế: “Tới quán bar Tam Lý Truân.”
Khi đó tôi không biết quanh đây nơi nơi là quán bar,
Bắc Kinh trong đầu tôi ngoại trừ Hậu Hải cũng chỉ có Tam Lý Truân. Tôi chỉ muốn
tìm một nơi có rượu, thực hiện ao ước dùng rượu để say đến sáng.