Từ Duẫn Tường không giãy dụa, dù sao kết quả cũng giống nhau.
Thật nhanh mổ một cái lên môi Quý Sơ Vũ, nhưng mà hôn cũng hôn xong rồi, hắn vẫn chưa chịu đi.
“Có chuyện gì?” Hôn cũng hôn rồi, còn muốn thế nào nữa?
“Không mời tôi vào ngồi sao?” Quý Sơ Vũ cười hỏi.
Từ Duẫn Tường chỉ liếc hắn một cái, xoay người nói: “Tùy em.”
Tra chìa, mở cửa.
Quý Sơ Vũ theo sau anh.
Đây là một căn hộ không lớn, chỉ có một chiếc giường đơn, cuối chân giường còn có một chiếc tủ quần áo. Bên cạnh là một chiếc tủ thấp, bên trên lưa thưa vài quyển sách, tựa sách là gì, Quý Sơ Vũ nhìn không rõ. Giữa gian phòng đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn có một chiếc máy tính và vài tài liệu giảng dạy, bên cạnh để một bình nước, xung quanh có không ít bát ăn mì ăn liền xong chưa rửa.
Xem ra phải thường xuyên tìm anh đi ăn cơm mới được, Quý Sơ Vũ nghĩ thầm.
“Kỳ thật còn ngăn nắp chán.” Hắn còn tưởng rằng nhà anh sẽ như cái chuồng heo cơ.
Từ Duẫn Tường quay đầu lại, dùng vẻ mặt “Em nghĩ tôi là ai chứ” nhìn hắn, rồi mới nói: “Cởi giày.”
Lúc này Quý Sơ Vũ mới để ý bên chân đặt mấy đôi dép lê, liền cởi giày, đi dép.
Từ Duẫn Tường tuyệt không làm tròn bổn phận của chủ nhà, tự mình ngồi xuống bên cạnh bàn mở máy tính, bắt đầu chỉnh sửa lại những gì đã dạy hôm nay, rồi nói: “Em cũng thấy rồi đấy, nhà của tôi chẳng có cái gì để tiếp đãi em cả.” Ngụ ý chính là: Xem xong rồi, nên cút đi.
“Không sao, được ở cùng thầy là tốt rồi.” Quý Sơ Vũ đi đến bên giường ngồi xuống.
Từ Duẫn Tường nhìn như không phản ứng, kỳ thật tim đập rất nhanh.
Vài phút trôi qua, hai người đều duy trì tư thế như vậy, Từ Duẫn Tường cuối cùng chịu không nổi, bởi vì người sau lưng vẫn luôn chăm chăm nhìn anh, đành đứng dậy, mở tủ lấy mì ăn liền, còn không quên hỏi Quý Sơ Vũ: “Muốn ăn không?”
Cũng không còn cách nào khác, Quý Sơ Vũ chỉ có thể nói được.
Ăn mì xong, Quý Sơ Vũ vẫn ngồi bên cạnh Từ Duẫn Tường, nhìn anh chăm chú, chớp cũng không chớp mắt một cái.
Bị Quý Sơ Vũ nhìn đến cả người khó chịu, Từ Duẫn Tường hỏi: “Không về nhà sao?”
“Không, anh trai hôm nay cũng không trở về, nên muốn ở lại qua đêm.” Nói như chuyện đương nhiên.
“Cái gì!? Sao em có thể tự tiện quyết định như vậy?”
“Tôi sẽ không đi, dù sao ngày mai cũng là thứ bảy.” Quý Sơ Vũ vô lại nói.
Từ Duẫn Tường cùng hắn mắt to trừng đôi mắt nhỏ, cuối cùng cũng đành chịu.
Cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa bài dạy, xem như ngầm đồng ý hành vi của hắn.