Thầy giáo vật lý mới họ Tăng, là một giáo viên rất có trách nhiệm, nhưng phong cách đứng lớp tương đối cứng nhắc, cách dạy đều đều nên không khí lớp học vĩnh viễn không thể sôi nổi được, mọi người vẫn chưa thích ứng hoàn toàn. Về phương diện đạo đức mà nói, thầy Tăng là một giáo viên tốt nghiêm túc cần cù, đáng tiếc trước đó có thầy Nghiêm như châu như ngọc, cả lớp 6 không thể nào yêu thich thầy Tăng được như thầy Nghiêm. Đương nhiên, chuyện này là rất bình thường, thầy mới trò mới cũng cần phải có một khoảng thời gian cọ xát làm quen trước sau đó mới có thể tiến vào thời kỳ trăng mật ngọt ngào hoặc là… kỳ tra tấn lẫn nhau.
Thẩm Húc Thần không còn làm cán sự môn lý nữa, bởi vì, khác hẳn với các thầy cô giáo khác, thầy Tăng thích chỉ định học sinh kém làm cán sự môn của mình. Theo thầy Tăng, cán sự môn và giáo viên bộ môn có quan hệ phi thường chặt chẽ, nếu để học sinh kém làm cán sự môn, như vậy thầy ấy vừa có thêm thời gian để đốc thúc học sinh đó học tập vừa tận dụng thời gian lên nộp bài tập để hướng dẫn thêm cho học sinh đó những vấn đề mà trò ấy không hiểu, chuyện này vô cùng có lợi cho việc nâng cao thành tích của học sinh.
Vì thế, cán sự môn lý của lớp 6 bây giờ là Mã Thuận Đào.
Trường chuyên Tiền Hồ quản lý thực nghiêm khắc, những người có ý đồ muốn phỏng vấn Thẩm Húc Thần đều bị ngăn cản ở ngoài cổng trường, các chú bảo vệ làm việc rất có trách nhiệm nha! Hơn nữa Thẩm Húc Thần quyết định sẽ tham gia thi đại học, vì thế những ai có ý định mon men lại gần làm phiền cậu đều bị các thầy cô trong trường và ông nội ngăn cản. Huyện Di Tương chung quy hoang vu phong bế, bởi vậy, cho dù nửa kỳ nghỉ hè Thẩm Húc Thần xuất hiện liên tục trên TV trở thành tâm điểm trong mắt nhiều người nhưng cuộc sống sinh hoạt vườn trường của cậu vẫn tương đối im lặng.
À, nếu không tính chuyện khối 10 và 11 thường xuyên kéo đàn kéo lũ tới khu giảng đường mới của khối 12 vây xem cậu thì cũng coi như yên tĩnh.
Tuần đầu tiên sau khi khai giảng năm học mới (nếu như không có chuyện gì bất thường thì tuần đầu tiên đa phần là tiết tự học), thầy Tống chủ nhiệm mỉm cười tuyên bố một việc: “Năm nay trường chúng ta sẽ tổ chức kỉ niệm 80 năm thành lập trường, nhà trường quyết định sẽ tổ chức một lễ kỉ niệm thật long trọng. Yêu cầu mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục biểu diễn để tham gia đóng góp. Đương nhiên, bởi vì thời gian rảnh của khối 12 có hạn cho nên tiết mục của chúng càng đơn giản càng tốt. Lãnh đạo nhà trường sẽ thông cảm cho chúng ta. Nuôi binh ba năm dùng một ngày, các em có tài nghệ gì, đừng quá khiêm tốn, hãy xung phong ghi danh.”
Trường chuyên Tiền Hồ tiền thân vốn là trường tư thục, việc nó được thành lập phải ngược dòng tới thời kì dân quốc, không phải có lịch sử 80 năm rồi đó sao.
Thầy Tống vừa dứt lời, không biết là ai ở dưới nói leo một câu: “Chúng ta có Thẩm Húc Thần!”
Trong nhất thời, rất nhiều người cũng lên tiếng phụ họa theo: “Đúng đó, thầy ơi, chúng ta có Thẩm Húc Thần!”
“Đây là hoạt động tập thể, không thể để Thẩm Húc Thần một mình giành hết nổi bật được, các em khác cũng phải tích cực thể hiện bản thân.” Thầy Tống mỉm cười hiền lành: “Thầy chưa có ý tưởng gì, hay là các em đưa ra ý tưởng trước, thầy cũng chỉ nghĩ được tiết mục cả lớp hát hợp xướng một bài thôi, đến lúc đó không hay cũng đừng có trách thầy.”
Cả lớp thi nhau lắc đầu nguầy nguậy, giọng Giang mập vang dội: “Thầy ơi, nhất định rất nhiều lớp cũng chọn hợp xướng, rất không sáng tạo!”
“Mặc dù hợp xướng có chút bình thường nhưng chăm chỉ luyện tập… Nếu đổi thành diễn kịch thì rất tốn thời gian.” Vạn Bảo Châu khách quan nói.
Thầy Tống chỉ đích danh Giang Sơn, có chút xấu xa nói: “Giang Sơn à, thầy nhớ em từng học chơi nhạc cụ, hay các em khác hát còn em đệm nhạc?”
Mặt Giang Sơn lập tức đỏ bừng, cậu ta dùng bàn tay mũm mĩm xấu hổ che mặt, khoa trương nói: “Thầy, em tuyệt đối trung thành với thầy mà, thầy không thể bẫy em như vậy! Em không chơi nhạc đâu! Em tuyệt đối không chơi!”
Mọi người nghe vậy cảm thấy khẳng định có trò vui, hùa theo trêu ghẹo: “Giang mập, mày biết chơi nhạc cụ gì? Không phải là đàn nhị đấy chứ? Hay là kèn sô na?”
Thẩm Húc Thần cũng hiếu kỳ, cậu cùng phòng ngủ với Giang mập, quan hệ cũng không tệ, kết quả cả hai đời đều không biết Giang mập từng học chơi nhạc cụ. Thẩm Húc Thần quay đầu tò mò nhìn thằng bạn.
Giang mập bị mọi người nhìn chằm chằm ngại ngùng một trận, mới vò sứt không sợ mẻ nói: “Hồi nhỏ tao rất thích một người chị họ, có một ngày, chị ấy nói chị ấy mới đăng ký học một lớp nhạc cụ, cuối tuần không thể chơi cùng tao. Lúc đó tao còn bé tý, liền oa oa gào khóc chạy tới cầu xin mẹ, nói tao muốn học cùng lớp với chị họ… kết quả, kết quả, chị họ tao đi học đàn tranh!”
Đàn cổ thì thôi đi, đàn cổ kỳ thật cũng là một loại nhạc cụ phi thường đại khí, thế nhưng thật sự có rất ít con trai đi học đàn tranh. Đương nhiên, chuyện này không phải trọng điểm, nếu đánh hay thì nam hay nữ cũng không quan trọng. Trọng điểm là Giang mập nặng gần trăm cân, mọi người có thể tưởng tượng cảnh một thằng nhóc người ngần ngẫn toàn thịt là thịt đeo móng giả uyển chuyển đánh đàn tranh nó thế nào không?
Cả lớp cùng nhau cười phá lên.
Giang mập vội nói: “Từ sau khi lên cấp 2, ta đã không còn học tiếp, giờ không chơi được!”
Thảo luận hơn nửa tiết, cuối cùng mọi người quyết định hát hợp xướng. Hợp xướng tuy rằng rất tầm thường nhưng chung quy không tốn sức lực và thời gian luyện tập. Cẩu học sinh cuối cấp từng giây từng phút đều không đủ dùng. À, ngoại trừ tên người ngoài hành tinh Thẩm Húc Thần kia. Bài hát hợp xướng cũng đã được chọn xong, là bài ‘For Elise’ nhưng ca từ được thay đổi, do mấy học sinh trong lớp tự sáng tạo ra, đổi thành ‘For trường Tiền Hồ’. Như vậy cũng khá là sáng tạo. Hơn nữa, lớp 6 tự thay đổi lời ca khúc sẽ không bị trùng với các lớp khác.
Mấy tiết sau, một cô gái tên Tô Vân Đình xuất hiện ở trước cửa lớp 6, nhỏ tới tìm Thẩm Húc Thần. Chung quy không phải cùng một lớp, nên Thẩm Húc Thần không có ấn tượng gì mấy với Tô Vân Đình, chỉ biết nhỏ chơi piano rất khá. Thẩm Húc Thần và Tô Vân Đình đứng nói chuyện ở cửa sau lớp học.
“Là thế này, năm nay trường tổ chức kỉ niệm thành lập, tớ định biểu diễn một khúc dương cầm. Tớ biết cậu chơi đàn cổ rất hay, chúng ta có thể hợp tác với nhau không? Một tiết mục biểu diễn Trung Tây kết hợp vừa độc đáo vừa khác lạ, cậu thấy thế nào?” Tô Vân Đình hứng thú bừng bừng hỏi.
Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, có chút áy náy nói: “Xin lỗi… khả năng tôi không có nhiều thời gian luyện tập, thế này đi, Tống Duệ Minh lớp tôi cũng biết chơi đàn dương cầm, cậu ấy chơi giỏi lắm, đã lên bậc 10 rồi. Hai cậu có thể biểu diễn một tiết mục song tấu bốn tay?”
Song tấu bốn tay vốn không phải do Thẩm Húc Thần nghĩ ra mà trên thực tế, ở đời trước, vốn là Tống Duệ Minh và Tô Vân Đình đã cùng biểu diễn một khúc dương cầm song tấu 4 tay trong lễ kỉ niệm thành lập trường. Lúc đó, Thẩm Húc Thần đối với đàn dương cầm hoàn toàn không biết gì, thực sự đã bị hai người bọn họ mê hoặc, nên đã hạ quyết tâm sau này phải học chơi đàn dương cầm. Cho nên Thẩm Húc Thần có ấn tượng khắc sâu đối với chuyện này.
Tô Vân Đình phỏng chừng không nghĩ tới Thẩm Húc Thần lại dứt khoát từ chối như vậy, bởi vì nhỏ nghe nói Thẩm Húc Thần là một người vô cùng có phong độ thân sĩ. Biểu tình trên mặt nhỏ cứng lại, rất nhanh lại cười nói: “A, vậy sao, nếu cậu bận rộn… vậy thì thôi, không sao, không quấy rầy cậu nữa. Tớ đi trước!”
Thẩm Húc Thần trở lại phòng học. Lộ Cầu Chân lộ ra nụ cười đáng khinh, cậu ta đứng tựa cạnh bàn Thẩm Húc Thần, nháy mắt với Quân Khải Uy, nói: “Tsk tsk tsk tsk… đây gọi là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình a!”
“Cũng may Thần Tử cứng nhắc vô tình bằng không bọn con gái đều đi yêu nó hết, vậy thì không còn suất cho chúng ta nữa rồi.” Tưởng Hạo cũng ồn ào chen vào một câu: “Tô Vân Đình người ta cố ý tới tìm mày, nhỏ vì sao lại muốn cùng luyện tập tiết mục với mày, còn không phải tính toán muốn ở riêng với mày sau đó lâu ngày sinh tình hay sao? Kết quả mày một câu ném người ta sang cho Tống Duệ Minh…tsk, Tống Duệ Minh không biết nên cảm ơn mày hay nên hận mày nữa đây.”
Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi mình, lười nói chuyện.
Tưởng Hạo thấp giọng nói: “Tao nghe nói, Tống Duệ Minh thích Tô Vân Đình đó…hắc hắc, hiện tại nó nên cảm tạ Thần Tử đã cho nó cơ hội, hay là nên hận Thần Tử đã đoạt đi lực chú ý của Tô Vân Đình đây?”
“Ông nội, đừng có nói lung tung, Tô Vân Đình là em họ con.” Tống Duệ Minh đầy mặt thành khẩn mỉm cười bỗng dưng xuất hiện ở sau lưng Tưởng Hạo khiến cậu ta giật cả mình.
Thẩm Húc Thần hiếu kỳ hỏi: “Sao mày lại gọi nó là ông nội?”
“Í, mày không biết sao? À, đúng rồi, mày không đi học hè.” Tưởng Hạo khoác tay lên vai Thẩm Húc Thần, hứng thú bừng bừng nói: “Lúc học hè, lớp chúng ta đã nhận thân thích hết rồi, tao là ông nội, Tống Duệ Minh là anh tư Vạn Bảo Châu, Hồ Duyệt Phương là em chín, kia là con gái tao…”
Thẩm Húc Thần nghe một hồi, cái thằng này, đứa nào cũng là thân thích của nó, hơn nửa lớp đều là dây mơ rễ má nhà nó.
Tưởng Hạo nhìn trên nhìn dưới Thẩm Húc Thần vài lần nói: “Mày có muốn chơi cùng bọn tao không? Tao còn thiếu con trai…”
“Cút cút cút, đừng có chiếm tiệm nghi của tao.” Thẩm Húc Thần cười mắng: “Bọn mày chơi đi, đừng kéo tao vào.”
Lúc sắp vào lớp, di động Thẩm Húc Thần khẽ rung lên, thừa dịp không ai để ý, cậu lén lút lấy di động ra xem. Quả nhiên là tin nhắn của Trình Dĩ Hoa, không biết copy được từ đâu một câu nói đùa gửi tới. Thẩm Húc Thần đọc một lượt, nhắn lại một cái mặt cười rồi lại đút di động vào túi. (Jer: =))) người giời bắt đầu chiến dịch cua zai củ chuối của mình)
Nghe giảng, làm bài tập, một ngày rất nhanh đã trôi qua. Sau khi tan lớp tự học buổi tối, Thẩm Húc Thần và Quân Khải Uy cùng nhau đi ăn bữa khuya. Trong căn tin số 4, bọn họ may mắn gặp được Cố Vọng Thư và Lục Thấm Nhã. Thẩm Húc Thần chào hỏi Cố Vọng Thư, còn cho rằng Cố Vọng Thư sẽ cùng ngồi ăn với bọn họ vừa lúc có thể trò chuyện với nhau, không ngờ Cố Vọng Thư chào hỏi xong liền lôi kéo Lục Thấm Nhã rời đi ra tít đằng xa.
Thẻ cơm của Quân Khải Uy có đục một cái lỗ vừa vặn có thể móc vào chùm chìa khóa. Thẩm Húc Thần chú ý thấy trong chùm chìa khóa của Quân Khải Uy có một con thỏ nhìn thực quen mắt, nhìn kỹ lại, đó không phải con thỏ mao nhung mà Trình Dĩ Hoa đã tặng cậu sao?! Chẳng qua một con là thỏ bông một con là thỏ móc chìa khóa.
Thấy Thẩm Húc Thần nhìn chằm chằm chùm chìa khóa của mình, Quân Khải Uy có chút ngại ngùng cười nói: “Có phải mày cảm thấy con thỏ này rất đàn bà? Cũng hết cách, nó là do bạn gái tao tặng, biệt danh của em ấy là thỏ con. Em ấy yêu cầu tao phải mang theo nó mỗi ngày, theo lời em ấy nói thì là thấy thỏ như thấy người.”
Khụ khụ khụ khụ khụ… Thẩm Húc Thần bị sặc chính nước miếng của mình.