Trên TV, cuộc thi vẫn đang tiếp tục diễn ra. Vòng thứ hai là giành quyền trả lời, tất cả các câu hỏi trong vòng hai đều là câu hỏi phân tích diễn giải.
Trên mặt Thẩm Húc Thần vẫn đeo nụ cười bình tĩnh tới cực điểm. Hết lần này tới lần khác, khi MC vừa nói xong câu “Mời ấn chuông trả lời” là tay Thẩm Húc Thần liền ấn chuông. Ha ha, thân thể cậu đã dùng qua dung dịch cải tạo gen sơ cấp nha, làm gì có ai có tốc độ phản ứng nhanh hơn cậu chứ? Những tuyển thủ khác chỉ có thể mờ mịt nhìn Thẩm Húc Thần không ngừng giành được quyền trả lời, không ngừng ngạo thị quần hùng. Shit, có còn cho người khác cơ hội biểu hiện nữa không đây?!
Trước TV, toàn bộ học sinh lớp 6 một phen mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấy Thẩm Húc Thần ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không cần — kỳ thật trong lúc MC đọc câu hỏi cũng là lúc Thẩm Húc Thần đang suy nghĩ — mỗi lần giành quyền trả lời thành công liền lập tức nói ra đáp án. Toàn bộ vòng hai là thời gian cho một mình Thẩm Húc Thần thể hiện.
Vòng thứ ba là vòng thách đố, vòng này loại câu hỏi nào cũng có, độ khó cũng tăng cao. Người khiêu chiến chọn mục tiêu khiêu chiến, còn người bị khiêu chiến sẽ rút thăm câu hỏi. Người khiêu chiến là mười người có số điểm thấp nhất cả hai vòng trước. Mỗi người khiêu chiến có một cơ hội duy nhất. Dù người bị khiêu chiến trả lời chính xác thì vẫn có thể bị người khác khiêu chiến lại. Người bị khiêu chiến nếu trả lời sai thì người khác sẽ bỏ qua người đó không khiêu chiến lại mà đi khiêu chiến các tuyển thủ khác.
Có lẽ là do Thẩm Húc Thần biểu hiện quá mức hung tàn ở vòng 2, nên những người khiêu chiến đều bỏ qua Thẩm Húc Thần. Chung quy, vào những lúc như thế này vẫn luôn tìm quả hồng mềm mà bóp vẫn tương đối tốt hơn, đụng tới nhân tra cứng rắn còn không phải mình bị trừ điểm hay sao. Vì thế trong vòng 3, Thẩm Húc Thần lại quay về trở thành một phần bối cảnh mỹ lệ im lặng.
Khi chương trình chấm dứt, Thẩm Húc Thần lấy ưu thế tuyệt đối dẫn đầu trở thành người có điểm số cao nhất.
Thầy Tống thở phào một hơi, cảm thấy Thẩm Húc Thần hẳn có thể thuận lợi vượt qua mấy vòng đấu loại, lúc trước, thầy không dám yêu cầu quá cao đối với Thẩm Húc Thần, bởi vì mỗi thí sinh tham gia chương trình đều vô cùng ưu tú, mong đợi quá cao có đôi khi chính là áp lực. Nhưng thầy Tống chân thành hi vọng Thẩm Húc Thần có thể đi được càng xa càng tốt.
“Đồng phục của bọn họ thực đẹp… mang hơi hướng Dân quốc, nếu đồng phục trường mình có thể được như vậy thì quá tuyệt.” sau khi tắt TV, có một nữ sinh hâm mộ nói.
“Hoặc có thể biến chúng thành đồng phục chính thức cả nước càng tốt, rất đẹp đó! Trước kia vẫn luôn thấy Thẩm Húc Thần rất đẹp trai không ngờ khi Thẩm Húc Thần mặc đồng phục vào lại càng đẹp trai hơn! Nếu cậu ấy mặc vest… vậy chẳng khác nào Hoàng tử bạch mã phiên bản hiện đại!”
“Rõ ràng chúng ta có lịch sử lâu đời, chúng ta có non sông hùng vĩ bao la, chúng ta có nền văn hóa sáng chói, thế mà vì sao đồng phục của chúng ta lại xấu tệ đến vậy?”
Thầy Tống ho khan hai tiếng. Tiếng nghị luận trong lớp lập tức nhỏ dần xuống. Thầy Tống chậm rì rì nói: “Nếu như các em bất mãn với kiểu dáng đồng phục, vậy càng phải chăm chỉ học tập, tranh thủ về sau trở thành nhân viên nhà nước, tiến vào bộ giáo dục. Chờ khi các em trở thành nhân viên bộ giáo dục rồi, trong tay nắm thực quyền, về sau muốn mặc đồng phục kiểu gì còn không phải do các em định đoạt sao?”
Cả lớp cùng nhau bật cười khanh khách. Có nam sinh hô lớn: “Hắc, nếu thực sự có ngày đó, em sẽ càng sửa cho đồng phục xấu đi, nhiều năm con dâu thành mẹ chồng, không dễ dàng trở thành cục trưởng bộ giáo dục, không khiến bọn nhỏ khóc thét, nhượng bọn chúng cảm nhận nỗi khổ của chúng ta lúc này, vậy thực rất bất công!”
Thầy Tống cũng bật cười theo.
Vẫn là câu nói kia, tài năng là danh thiếp tốt nhất cho một người tiến vào thế giới ưu tú. Ngày thứ hai, khi Thẩm Húc Thần lần nữa ngồi im trong phòng hoạt động chung đọc sách, có rất nhiều các tuyển thủ đã chủ động tới chào hỏi cậu.
Có thể nói, mỗi thí sinh ở đây đều phi thường phi thường xuất sắc, mà với độ tuổi học sinh phổ thông tầm này, có rất nhiều người lại vừa vặn đang ở trong thời kì trung nhị trên trời dưới đất duy ngã độc tôn mình ta là nhất. Nói cách khác, tuyệt đại đa số thí sinh đều mang theo một chút ngạo khí tự nhiên. Ngạo khí đối đầu ngạo khí, có đôi khi dù ít hay nhiều đều sẽ sinh ra trạng thái một núi không chứa hai hổ. Nhưng Thẩm Húc Thần thiên tính ôn hòa, cậu không dùng ghen tị để thưởng thức bất cứ người nào khác mà lại luôn được bất cứ ai thưởng thức.
Bốn trận đấu qua đi, 8 thí sinh có số điểm thấp nhất sẽ bị loại. Thẩm Húc Thần không chút sai lầm vẫn chễm chệ ở vị trí đầu tiên. Sau khi 8 thí sinh có số điểm thấp nhất thi đấu biện luận kết thúc, bọn họ liền rời khỏi nhà chung, trong nhà chung chỉ còn lại 26 thí sinh. Cứ thế qua lại, mỗi lần loại trừ 8 thí sinh, cuối cùng chỉ còn lại 10 thí sinh xuất sắc nhất.
“Chào các em, tôi là MC của chuyên mục hoạt động ngoài trời, các em có thể gọi tôi là thầy Hoàng. Từ hôm nay trở đi phương thức thi đấu của chúng ta sẽ có chút thay đổi. Bây giờ, lần lượt từng em bước lên rút một phong thư từ trong thùng. Nhiệm vụ thi đấu hôm nay sẽ được ghi rõ trong thư, các em chú ý, trong mỗi phong thư sẽ có đánh số thứ tự, hai thí sinh có số thứ tự giống nhau sẽ cùng một nhóm, chúng ta có tất cả 5 nhóm. Chúc các em hợp tác vui vẻ!” Thầy Hoàng mỉm cười nói. Thầy ấy vừa là một MC nổi tiếng vừa là giáo sư ngôn ngữ biên chế của một trường đại học.
Thẩm Húc Thần mở phong thư ra. Cậu bắt được số thứ tự là 3, trong phong thư còn có 10 đồng tiền. Nhiệm vụ thi đấu hôm nay chính là dùng 10 đồng tiền này để làm đầu tư tài chính, trước 6h tối cố gắng kiếm được càng nhiều tiền càng tốt. Các thí sinh không được sử dụng di động, không thể cầu xin cha mẹ bạn bè giúp đỡ, nhất định phải dùng năng lực của mình để kiếm tiền.
“Xem ra, chúng ta rất có duyên với nhau. Tôi cũng số 3.” Văn Thư Dương đi tới bên cạnh Thẩm Húc Thần nói.
Phòng Thẩm Húc Thần cũng rất có thực lực, tổng có 5 người kết quả Thẩm Húc Thần, Văn Thư Dương và cả Dương Thứ đều tiến vào trận chung kết. Trí Nhược cùng Khúc Duệ là kiểu nam sinh ban tự nhiên điển hình, bởi vì học lệch nghiêm trọng mà bị loại ở vòng thứ nhất và vòng thứ ba. Trong cuộc thi tài năng học sinh này, những thí sinh bị loại chỉ có thể nói bọn họ không thích hợp với hình thức thi đấu này, chứ thật ra bản thân bọn họ cũng vô cùng xuất sắc. Chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, về sau bọn họ nhất định sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực bọn họ am hiểu.
“Có sáng kiến gì không?” Văn Thư Dương hỏi.
Thẩm Húc Thần nhìn trái nhìn phải, Lưu Tiêu Mộng (chính là nữ sinh biết vẽ tranh sơn dầu) đang thương lượng với bạn cùng nhóm, họ muốn tới chỗ nào đông người để vẽ phác họa hoặc kí họa cho du khách kiếm tiền. Chủ ý này cũng không tệ.
Thẩm Húc Thần nhìn Văn Thư Dương, đánh giá một phen hỏi: “Cậu… biết hát không?”
Bị ánh mắt đánh giá của Thẩm Húc Thần nhìn chằm chằm, Văn Thư Dương trợn tròn hai mắt nói: “Cậu định làm gì? Tôi không bán – thân!”
Thẩm Húc Thần kéo Văn Thư Dương sang một bên, hai người thương lượng to nhỏ hơn mười phút. Sau đó, Thẩm Húc Thần gật đầu với nhân viên công tác, tỏ vẻ nhóm mình đã nghĩ ra phương án kiếm tiền, hoan nghênh tổ chương trình đi theo quay phim.
Không giống đời sau, giá vé tàu điện ngầm ở thủ đô trước mắt vẫn thực rẻ, toàn bộ hành trình cũng chỉ mất 2 đồng tiền, tùy bạn muốn đi tới đâu. Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương nghiên cứu đường đi một chút, rồi đi xuống tàu điện ngầm. Sau khi mua vé, trên người bọn họ cũng chỉ còn mười sáu đồng. Tiết trời thủ đô giữa tháng 8 có chút oi bức, đồng phục BTC phát rất đẹp nhưng thực sự chất vải của nó rất nóng. Ở nhà chung có điều hòa nên không cảm thấy, bây giờ đứng giữa ga tàu điện ngầm đông người chen chúc, Văn Thư Dương rất nhanh liền chảy đầy mồ hôi.
Văn Thư Dương cởi áo khoác ra vắt trên cánh tay, lại xả hai cúc áo sơ mi, bộ dạng cậu ta vốn không tệ, nên trông như vậy có chút hương vị phong trần bất kham. Xung quanh có rất nhiều nữ sinh đều nhìn lén cậu ta. So ra, Thẩm Húc Thần trông ngoan hiền hơn chút. Cổ nhân nói tướng do tâm sinh, lời này quả thật không sai. Luận về bề ngoài mà nói, khuôn mặt Thẩm Húc Thần càng hấp dẫn mắt người hơn chút, nhưng Thẩm Húc Thần toát ra khí chất nội liễm khiêm tốn không giống Văn Thư Dương thuộc dạng khí chất đầy tính xâm lược.
Người của tổ chương trình làm hết trách nhiệm quay phim, bởi vì quay ngoài trời, nên số lượng nhân viên đi theo Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương nhiều hơn bình thường một chút, có người phụ trách khiêng máy quay, có người phụ trách thu âm, có người phụ trách ghi chép, tóm lại bọn họ một nhóm người đứng ở đó, người không biết còn tưởng bọn họ đang quay phim thần tượng.
Thẩm Húc Thần và Văn Thư Dương xuống xe ở gần khu Nam Bắc. Khu Nam Bắc là một con phố thương mại phi thường phồn hoa ở thủ đô. Hai bên đường phố có kiến trúc cổ kính, mang nét đặc sắc của tứ hợp viện thời Mãn Thanh. Bởi vì đang là kì nghỉ, khu Nam Bắc tập trung rất nhiều du khách từ khắp nơi trên cả nước tới tham quan, trên đường người người qua lại đông đúc phi thường náo nhiệt.
Thẩm Húc Thần đi tới trước một quán bar có bảng hiệu “Thì thầm mùa thu”, quán bar này mở ở góc rẽ ngã tư, chỗ góc ngoặt có một khoảng trống khá rộng. Cậu hỏi Văn Thư dương: “Đi từ nãy tới giờ, cậu thấy quán này thế nào?”
“Có thể thử xem.” Văn Thư Dương nói.
Thẩm Húc Thần đi vào quán bar. Cậu tìm chủ quán bar, vào thẳng vấn đề nói: “Chào chị, bọn em là thí sinh trong chương trình tài năng học sinh trung học cúp Hoa Thừa, những người phía sau em đều là người của BTC. Hiện tại bọn em đang tiến hành thi đấu, tình huống cụ thể là thế này…”
Chủ quán bar là một nữ nhân khoảng 30 tuổi, mặc một bộ quần áo đen dài, rất có khí chất. Cô nheo mắt, cười nói: “Các cậu muốn tới làm công trong quán bar của tôi?”
Thẩm Húc Thần gật gật đầu rồi lại lắc đầu: “Chúng ta bàn chút sinh ý đi, chương trình của bọn em kéo dài khoảng 120 phút, mà bọn em có tất cả 5 nhóm, chia đều mỗi nhóm có khoảng hơn 24 phút xuất hiện trên màn ảnh.”
Chương trình sinh hoạt hàng ngày của các thí sinh vốn cũng chỉ có 50 phút, nhưng vì hôm nay đã thay đổi hình thức thi đấu, buổi tối không có cuộc thi, nên chương trình sinh hoạt hằng ngày sẽ được kéo dài ra. Nói cách khác, BTC sẽ cắt ghép biểu hiện hôm nay của các thí sinh thành một chương trình hoàn chỉnh để phát sóng, ước chừng khoảng 120 phút.
Thẩm Húc Thần cười tủm tỉm: “Nếu như, bọn em chọn quán bar của chị, như vậy trong chương trình tối mai, quán bar của chị tối thiểu sẽ xuất hiện khoảng 10 phút trên TV. Chị không định bắt lấy cơ hội quảng cáo này sao? Nếu như chị nguyện ý, như vậy chúng ta có thể bàn luôn chi phí quảng cáo. A, nên nhớ đây là đài truyền hình quốc gia đó!”
Bà chủ quán bar luyến tiếc làm quảng cáo? Không sao, tìm quán khác là được! Thẩm Húc Thần hoàn toàn không lo lắng, bởi vì đây là đài truyền hình quốc gia, cho nên bọn họ bán thị trường, cuối cùng nhất định cũng sẽ có người chịu ném tiền để quảng cáo thôi!
Thẩm Húc Thần quay đầu, cười giảo hoạt với máy quay phim. Này có cái gì là không được? Hợp lý sử dụng tài nguyên nha! Hiện tại bọn họ là tuyển thủ của cuộc thi tài năng quốc gia, thân phận của bọn họ chính là nguồn tài nguyên dồi dào! Là ưu thế tuyệt đối! Nếu có thể lợi dụng phải triệt để tận dụng!
Văn Thư Dương tiến lên một bước, nói với bà chủ quán bar: “Nếu như chị đồng ý, vậy tiếp tới chúng ta sẽ bàn luận chi tiết về hợp đồng hợp tác.” Cậu là một người có sức quan sát phi thường sắc bén, bình thường cũng rất hay đọc tiểu thuyết trinh thám. Tuy rằng làm ăn không giống với phá án nhưng lợi dụng tâm lý đối phương tầng tầng áp sát, vẫn là tương đối thông thuận.