Trình Dĩ Hoa nhặt xác cái điện thoại di động từ trong máy giặt ra, mặt không biểu tình chỉ vào thi thể cái di động im lìm đã chết, hỏi ba mình: “Ba giặt quần áo thế này, trong lòng ba nhất định rất tự hào có phải không? Chung quy, người có thể làm ra loại chuyện này, trong trăm người cũng không kiếm được ai ngoài ba.”
Trình Văn Hóa cao lãnh hừ một tiếng: “Có bản lĩnh về sau tự giặt quần áo đi!”
Trình Dĩ Hoa đồng dạng cao lãnh nhìn ba mình: “Ban đầu con đã nói để con tự giặt, là ai dùng biểu tình ‘con trai không cần ba, không cho ba cơ hội thể hiện’ để nhìn con?!”
“Anh, chị Tần gọi điện…” Trình Tú Nghiên ngồi ngoài phòng khách gào lên.
Trình Văn Hóa đang cùng con trai giằng co, một giây sau liền biến thành Husky hớn ha hớn hở cun cút chạy tới phòng khách: “A, anh tới đây, tới đây…”
“Thê nô…” Trình Dĩ Hoa nhìn bố già nhà mình lao đi như gió không thấy bóng dáng, khẽ lẩm bẩm châm chọc. Cậu kiểm tra linh kiện di động, thực sự bó tay không sửa được. Trình Dĩ Hoa lấy thẻ sim và thẻ nhớ ra, ném cái xác di động vào thùng rác. Cậu quyết định, ngày mai sẽ dùng quỹ đen đồng chí Trình Văn Hóa giấu ở trong quyển 《One-Dimensional Man* 》 đi mua một chiếc di động mới. (* là một quyển sách của nhà triết học người Đức Herbert Marcuse).
“Trong lúc chúng ta nói chuyện, cậu đã nhìn di động 6 lần rồi, đang đợi tin nhắn của bạn gái à?” bạn cùng phòng Thẩm Húc Thần, Văn Thư Dương đột nhiên hỏi.
Thẩm Húc Thần nhét cái di động không chút động tĩnh vào túi quần, lắc đầu nói: “Không phải.”
Phòng này có 5 nam sinh, ngoại trừ Thẩm Húc Thần, 4 người còn lại đều đeo kính. Trừ Văn Thư Dương nhìn qua có chút tà khí thì ba người còn lại đều giống loại hình con ngoan trò giỏi.
Người nhỏ tuổi nhất phòng là Dương Thứ, mới 13 tuổi, bộ dạng trắng trắng nộn nộn, một đường nhảy cóc lên lớp 11, hết hè là lên lớp 12. Cậu nhóc này tuy còn nhỏ tuổi nhưng không hề kém cỏi, chỉ mới ở chung với nhau chưa tới một ngày, Thẩm Húc Thần đã nhìn ra, kỳ thật Dương Thứ sống rất tình cảm. Theo như lời Dương Thứ tự nói thì nhóc ấy là một con mọt sách, chỉ thích đọc sách, không có hứng thú nào khác.
Trí Nhược và Khúc Duệ nhất kiến như cố bởi vì hai người bọn họ đều thích chơi game. Nghe nói Trí Nhược còn từng đạt hạng ba game thủ toàn quốc, rất nhiều câu lạc bộ chuyên nghiệp đều muốn mời cậu ta về đội. Khúc Duệ thì thích chế tạo hơn chơi game một chút. Khúc Duệ từng đại diện quốc gia ra nước ngoài tham gia cuộc thi robocon. Trí Nhược và Khúc Duệ là điển hình của nam sinh bách khoa, quả thực chính là kiểu người trong nhà lắp đầy khoa học kỹ thuật đỉnh cao cứu vớt thế giới như trong anime.
Văn Thư Dương là kiểu nam sinh soái khí nhưng quanh thân luôn có vài phần u tối. Cậu ta phi thường độc miệng, hư hư thực thực có chút ưa sạch sẽ ( không phải bệnh khiết phích mà là ý thức sạch sẽ của bản thân có chút cao) rất chú trọng quần áo, đầu tóc. Khi tự giới thiệu với nhau, Thẩm Húc Thần cười nói Khúc Duệ có tên rất giống với một người bạn cùng phòng mình, Văn Thư Dương lập tức hừ lạnh một tiếng, quái thanh quái khí nói: “Đã thời đại nào rồi mà còn dùng phương pháp bắt chuyện cổ lỗ sĩ này.”
Thẩm Húc Thần là một trùng sinh lão quỷ, lòng bao dung khẳng định có, nhưng cậu cũng không phải bị M, bởi vậy chỉ cười cười, không để ý tới Văn Thư Dương.
Gần tới thời gian đi ngủ, Thẩm Húc Thần lấy đồ dùng cá nhân từ trong vali đi tới buồng vệ sinh. Khi cậu đang đánh răng, trong phòng vệ sinh có thêm một người tiến vào, Thẩm Húc Thần cũng không để ý. Cạch một tiếng, cửa buồng vệ sinh bị người khóa trái. Thẩm Húc Thần lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn lại, là Văn Thư Dương.
Văn Thư Dương dựa lưng vào cửa buồng vệ sinh, khoanh hai tay trước ngực nói; “Cậu cũng thế phải không.”
Thẩm Húc Thần quay đầu, phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, lại súc súc miệng, rồi lấy khăn ướt rửa mặt. Tới khi hết thảy đều làm xong, Thẩm Húc Thần lúc này mới nghiêm túc nhìn Văn Thư Dương, hỏi: “Rồi sao?”
Văn Thư Dương nhếch môi cười, nói: “Tôi cảm thấy hứng thú với cậu.”
“Cảm ơn. Nhưng xin lỗi, tôi không có hứng thú với cậu.” Thẩm Húc Thần nhàn nhạt nói.
Nhận ra Thẩm Húc Thần muốn rời khỏi buồng vệ sinh, Văn Thư Dương bất giác nắm chặt tay nắm cửa. Hai giây sau, cậu ta ủ rũ cười khổ một chút, mọi gai nhọn trên người cơ hồ trong nháy mắt đều trở nên mềm nhũn không còn lực công kích. Văn Thư Dương vuốt mặt một phen, cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi gần đây có chút… lúc trước không phải cố ý nhằm vào cậu, tôi chỉ là, chỉ là…”
Thẩm Húc Thần nhướn mày nhìn Văn Thư Dương: “Cậu chỉ là chán ghét bản thân, không thể chấp nhận được, cho nên khi đối mặt với đồng loại, phản ứng đầu tiên của cậu chính là công kích.”
“Không, không phải như thế! Cậu không hiểu gì hết!” gai nhọn trên người Văn Thư Dương lại lập tức xù lên.
“Đúng vậy, tôi không hiểu gì hết. Nhưng tôi cảm thấy, nếu như cậu không thẹn với lương tâm, vậy thì việc gì phải dùng giá trị quan của người khác tới trừng phạt chính mình? Có thể mở cửa không, tôi muốn ra ngoài.” Thẩm Húc Thần mặt không biểu tình nói. Đây là điều cậu học được từ Trình Dĩ Hoa, mặt không biểu tình chính là biểu tình tốt nhất.
Văn Thư Dương sửng sốt một chút, sau đó, đột nhiên bật cười. Cậu ta vừa mở khóa cửa, vừa nói: “Cậu thật là một người kỳ quái… tựa như, tựa như hải yêu trong lời mấy tên hải tặc hạng ba thời trung cổ, bất giác hấp dẫn người, sau đó mê hoặc người ta phun ra bí mật trong lòng…Tôi hẳn nên cẩn thận với người khác mới đúng, tuy rằng gần đây đích xác rất phiền nhưng lại có thể chủ động đi nói chuyện này với cậu. Quả nhiên, trên người có một lực hấp dẫn đặc biệt nào đó.”
Thẩm Húc Thần không nói gì, mặt không biểu tình rời khỏi buồng vệ sinh. Lực hấp dẫn đặc biệt cái khỉ gì, ha ha, chẳng lẽ là tác dụng phụ sau khi dùng quang minh chi tuyền? Sẽ khiến người ta cảm thấy mình vô hại, đơn thuần, dễ ở chung cũng đáng tín nhiệm như vậy sao? Cho nên, không bằng lợi dụng ưu thế này về sau đi học tâm lý học, sau đó làm anh trai tri tâm, thu phí theo phút? Dường như làm giàu không khó!
Dương Thứ đang nằm sấp trên giường đọc sách, thấy Thẩm Húc Thần từ trong buồng vệ sinh đi ra, xuyên qua bả vai Thẩm Húc Thần thấy Văn Thư Dương vẫn còn đang đứng bên trong, liền hâm mộ nói: “Hai anh quan hệ tốt thật đấy! giống bọn con gái trong lớp em, đi wc cũng phải đi cùng nhau mới chịu.”
Cái thằng nhóc này… Thẩm Húc Thần bị Dương Thứ nói nghẹn họng.
Thẩm Húc Thần đi ngủ sớm. Mỗi ngày cậu đều có nhiệm vụ cưỡng chế của hệ thống, nếu như không đúng hạn hoàn thành, hệ thống sẽ tiến hành trừng phạt. Hôm nay bởi vì xe ngựa mệt nhọc, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành. Thẩm Húc Thần liền nhắm mắt nằm trên giường, để ý thức tiến vào phòng tối. Học tập trong phòng tối vẫn tương đối có hiệu suất.
Ngày thứ hai, chưa tới 6 giờ Thẩm Húc Thần đã tỉnh dậy, đây là thói quen hình thành từ khi cậu ở trong kí túc trường. Cậu mở mắt, nương theo ánh đèn ngủ mờ nhạt, chú ý thấy Dương Thứ, Khúc Duệ và Trí Nhược đều đang ngủ, còn Văn Thư Dương đã rời khỏi phòng.
Thời gian ban ngày các thí sinh tự mình sắp xếp hoạt động, nói cách khác, bọn họ có ngủ từ sáng tới tối cũng không ai nói gì, nhưng suy xét tới việc luôn bị máy quay phim ghi hình, phỏng chừng không có thí sinh nào làm như vậy. Chung quy, nếu như chuyện mình ngủ cả ngày bị chiếu lên TV vậy thực sự rất mất mặt trước toàn thể nhân dân cả nước.
Thẩm Húc Thần chân tay rón rén làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi cậu rời phòng xuống bếp tìm đồ ăn. Trong bếp có sẵn đồ chín lẫn nguyên liệu sống, Thẩm Húc Thần nấu một ít cháo, sau đó ăn cùng dưa muối. Cậu vô tình biểu diễn tay nghề nấu nướng của mình, tuy rằng trong bếp cũng có lắp đặt máy quay, nhưng Thẩm Húc Thần cảm thấy mình bình thường thế nào thì cứ thoải mái như thế mà thể hiện, nào có ai mới sáng sớm đã hấp bánh bao làm sủi cảo chứ, quá phiền toái.
Đang ăn sáng, VJ được sắp xếp đi theo Thẩm Húc Thần xuất hiện, là người quen. Chính là Bào Ý trong nhóm ba người lúc trước đã tới trường quay VCR cho Thẩm Húc Thần. Thẩm Húc Thần thân thiện chào hỏi Bào Ý. Bào Ý cười cười không nói chuyện. Anh ta vốn không phải là người thích nói. Lúc trước khi tới Tiền Hồ trấn, mọi công việc cần mở miệng đều để Kim Hồng Phi làm.
Ăn xong điểm tâm, Thẩm Húc Thần tới phòng hoạt động chung, cậu tính ở trong phòng cả buổi sáng, cũng coi như giảm bớt lượng công việc cho Bào Ý, bởi vì trong phòng hoạt động chung có lắp 3 cái camera cố định, chỉ cần Thẩm Húc Thần ở trong phòng, Bào Ý sẽ không cần phải một tấc không rời đi theo cậu. Thẩm Húc Thần ngồi đọc sách cả buổi sáng, tư thế không thay đổi. Giữa trưa tới phòng bếp ăn đồ nấu sẵn. Buổi chiều, cậu vẫn tốn thời gian vào việc đọc sách.
Bào Ý có ấn tượng rất tốt đối với Thẩm Húc Thần. Thấy Thẩm Húc Thần có bộ dạng ‘không chịu tiến thủ’ Bào Ý nhịn không được sốt ruột thay cậu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bên trong biệt thự cái gì cũng có, cậu có thể luyện thư pháp, đánh đàn cổ, hoặc là… Văn Thư Dương cùng phòng cậu rất có thiên phú về ngôn ngữ, cậu ta biết 5 thứ tiếng, anh nhớ cậu biết tiếng Đức phải không? Cậu có thể nói chuyện bằng tiếng Đức với cậu ta.”
Chương trình 50 phút sinh hoạt hằng ngày, nói trắng ra chính là cho các thí sinh có cơ hội thể hiện bản thân. Bạn có tài năng gì thì thể hiện hết ra! Tổ chương trình muốn quay chính là cái này.
Thẩm Húc Thần cười cười: “Em không vội biểu hiện… buổi tối khi thi đấu, em sẽ cố gắng.”
Cậu thật sự không cần vội vã biểu hiện. Hiện tại có 34 thí sinh, chương trình hằng ngày chỉ có 50 phút, chia đều mỗi người chỉ có hơn một phút lên sóng. Căn bản cũng không thể hiện được cái gì, cho nên tất có người xuất hiện nhiều một chút, có người ít đi một chút. Đoạt màn ảnh gì đó, nếu làm quá mức, mũi nhọn quá lộ, sẽ khiến người xem phản cảm.
Đã tới tham gia thi đấu, Thẩm Húc Thần tất nhiên cũng muốn mưu cầu ích lợi lớn nhất cho mình — nhất định nhân dịp xuất hiện trên TV phải gia tăng càng nhiều giá trị danh vọng càng tốt! Chính vì vậy, Thẩm Húc Thần càng hi vọng mình có thể biểu hiện tốt một chút, không trở thành vạn nhân mê thì ít nhất cũng phải khiến đại đa số người ưa thích. Vì thế, đơn giản lúc đầu, cậu muốn kín đáo một chút, chỉ cần cậu có thể kiên trì tới cuối cùng, đợi tới khi một lượng lớn thí sinh bị loại, như vậy thời lượng xuất hiện trên màn ảnh tự nhiên sẽ nhiều lên. Đến lúc đó biểu hiện cũng không muộn.
Thấy Thẩm Húc Thần đã có chủ ý, Bào Ý cũng không nói gì nữa.
Nơi thi đấu cách biệt thự khoảng 20 phút đi xe, là sân vận động của một trường đại học được cải biến lại thành sàn thi đấu. 34 thí sinh ngồi xe đi tới đấu trường.
Phải thi 3 vòng, vòng đầu là trả lời câu hỏi, mọi thí sinh viết câu trả lời lên bảng, trả lời đúng được 1 điểm, trả lời sai bị trừ điểm. Vòng thứ 2 là giành quyền trả lời, trả lời đúng được 1 điểm, trả lời sai bị trừ một điểm. Vòng thứ 3 là thay phiên trả lời, thay phiên trả lời độ khó hơi cao hơn một chút. Trong vòng 3, mười người có điểm số thấp nhất (người khiêu chiến) có thể khiêu chiếu 24 thí sinh còn lại (người trả lời), mỗi người khiêu chiến chỉ có 1 cơ hội duy nhất. Người bị khiêu chiến trả lời đúng thì được 2 điểm, còn người khiêu chiến bị trừ 1 điểm; nếu người bị khiêu chiến trả lời sai bị trừ 1 điểm, người khiêu chiến được cộng 1 điểm.
Cuộc thi tài năng trung học đặt trọng tâm là học sinh trung học cho nên mọi nội dung câu hỏi đều nằm trong kiến thức phổ thông, trong đó có 50% là kiến thức cơ bản, 50% là kiến thức nâng cao. Mặc kệ thí sinh học chuyên xã hội hay chuyên tự nhiên, trong cuộc thi đều bình đẳng, bởi vậy các vấn đề được bao quát toàn diện, từ ngoại ngữ cho tới toán lý hóa sinh văn sử địa…
Điều này đối với các học sinh học lệch chuyên xã hội hoặc chuyên tự nhiên (như Khúc Duệ) mà nói sẽ vô cùng khó khăn, nhưng Thẩm Húc Thần học rộng biết nhiều, cũng không cảm thấy có gì lo lắng. Trên thực tế, núi cao còn có núi cao hơn, ngoại trừ Thẩm Húc Thần, còn có không ít thí sinh cũng không quá lo lắng về vấn đề này.