Học Bá Tái Sinh

Chương 26: Tiền hỗ trợ



Thẩm Húc Thần biết thế mạnh của mình, đời trước cậu cũng từng dùng bút danh, nhưng do cậu không viết trường văn, thời gian online cũng không cố định, cho nên bút danh đó căn bản không nổi tiếng. Những tác giả nam tần khác viết một bộ truyện cũng phải mấy trăm vạn từ, còn cậu một bộ dài nhất cũng chỉ ba bốn chục vạn từ. Cậu viết mười bộ truyện cũng không dài bằng một bộ truyện của người ta. Cho nên, đời này Thẩm Húc Thần không tính viết nam tần văn (truyện cho con trai đọc) nữa.

Hơn nữa, mấy năm sau truyện nam tần đa phần lưu hành thể loại bạo lực thăng cấp gì gì đó, Thẩm Húc Thần là người thuần khiết không thích bạo lực đánh đấm, cho nên cậu quyết định hướng tới thể loại văn □□ mà phát triển. (Jer: cái □□ là của tác giả á, chắc chỗ này muốn nói tới nữ tần.)

Đương nhiên, bảo Thẩm Húc Thần đi viết truyện ngôn tình cho nữ, cậu nhất định không viết, chung quy cậu không phải con gái mà cũng không phải thẳng nam, đối với tâm lý con gái có nhiều chỗ cậu không thể hiểu được – là Gay không có nghĩa sẽ coi bản thân là con gái.

Cậu định viết ngôn tình nam chủ văn, cũng đứng ở góc độ nhân vật nam chính trong tiểu thuyết mà viết. Ngay cả trang web để up truyện, Thẩm Húc Thần cũng đã chọn xong, chính là một trang web truyện ngôn tình rất nổi danh dành cho phái nữ sau này.

Thẳng thắn mà nói, con gái bỏ tiền để đọc truyện online không hào phóng như bọn con trai, cho nên vấn đề tiền nhuận bút, tác giả □□ vẫn sẽ ít hơn tác giả nam tần. Thế nhưng, ai bảo Thẩm Húc Thần không thích viết truyện nam tần theo trào lưu, hơn nữa Thẩm Húc Thần cũng không trông cậy vào việc sẽ phát tài nhờ viết truyện online, chỉ cần có thể cải thiện cuộc sống sinh hoạt trước khi tốt nghiệp đại học là đủ rồi. Thẩm Húc Thần cũng không định cả đời mình sẽ kiếm cơm ăn bằng việc này, hơn nữa, nam tần văn có thể bán bản quyền chuyển thể thành game, còn □□ văn lại càng dễ dàng bán bản quyền cải biên thành phim điện ảnh, phim truyền hình, đủ loại ích lợi nhưng còn phải xem về sau thế nào đã.

Nói liền làm.

Thẩm Húc Thần rời khỏi phòng tối, điều chỉnh tỷ lệ thời gian thành 4:1 rồi mới tiến vào lần nữa. Bộ truyện đầu tiên cậu viết có nội dung chủ yếu là nam chính xuyên tới dị thế đại lục, có người lùn, có tinh linh, có tòa thánh, có chiến tranh, có quyết đấu, có ma pháp.

Dị thế đại lục dễ triển khai, Thẩm Húc muốn viết thế nào thì viết. Nếu xuyên tới một giai đoạn lịch sử có thật như vậy cậu còn phải tốn thời gian đi thu thập tư liệu, chuyện này đối với một thằng học sinh đang ở trong kí túc xá mà nói, phi thường bất tiện. Hiện tại điều cậu khuyết thiếu nhất chính là thời gian, máy tính trong phòng tối lại không thể nối mạng!

Thẩm Húc Thần đặt cho bộ truyện của mình một cái tên tương đối bình thường mà cứng ngắc 『 Ảnh đế dị thế mạo hiểm 』

Nam chính trước khi xuyên qua là một diễn viên bề ngoài cao lãnh trầm mặc bên trong cật hóa đậu bỉ, ước mơ lớn nhất trong đời là trở thành ảnh đế → gia tăng tiền thù lao → kiếm càng nhiều tiền → mua càng nhiều đồ ăn ngon → nhân sinh viên mãn. Vạn lần không ngờ rằng, anh ta trong lúc tắm rửa, nhắm mắt nằm trong bồn tắm dưỡng thần một chút liền xuyên qua luôn, chớp mắt một cái liền xuất hiện ở một vùng hẻo lánh hoang vu tại dị thế đại lục.

Khi rời khỏi phòng tối, Thẩm Húc Thần đã viết xong đề cương toàn truyện. Cậu tính toán, có phòng tối trong tay thì trong vòng một tháng cậu có thể viết xong cả bộ truyện. Mà xét thấy Thẩm Húc Thần cả tuần đều phải ở trong trường, chỉ có chiều chủ nhật mới được ra ngoài lên mạng, cậu định sau khi viết xong toàn bộ mới tới tiệm net up lên.

Hôm sau là chủ nhật, sau khi buổi tự học sáng kết thúc, Thẩm Húc Thần tới phòng Cố Vọng Thư xem xét tình hình, Cố Vọng Thư vẫn còn đang ngủ. Thẩm Húc Thần sợ nhỏ tỉnh lại sẽ thấy đói bụng liền bỏ bánh mì và sữa bò trong túi nilon treo trước đầu giường nhỏ, lại lấy giấy nhớ viết lại mấy chữ dán lên túi nilon. Đợi sau khi Cố Vọng Thư tỉnh lại, nhỏ nhìn thấy tờ giấy dán trên túi nilon sẽ biết là Thẩm Húc Thần đã chuẩn bị cho nhỏ.

Sau khi trở về phòng học, Thẩm Húc Thần bắt đầu làm bài tập ôn thi đội tuyển. Đang tập trung làm lại có một học sinh lớp 6 ló đầu vào cửa thăm dò, lớn tiếng nói: “Thẩm Húc Thần có đây không? Chủ nhiệm khối muốn tìm cậu.”

Thẩm Húc Thần đành phải buông bút trên tay xuống, đứng dậy đi tới văn phòng chủ nhiệm khối. Đám bạn học trong lớp đều có chung tâm tình bi tráng nhìn theo bóng Thẩm Húc Thần rời đi.

Chủ nhiệm khối họ Lô, là một cô giáo trung niên phi thường nghiêm khắc, vô luận là diện mạo hay khí chất, đều giống hệt vị chủ nhiệm lãnh khốc trong phim hoạt hình “tôi yêu ca hát”. Bình thường cô rất ít khi tìm người tới nói chuyện, nhưng một khi đã tìm người tới nói chuyện thì đa phần đều phê bình là chủ yếu. Đừng nói học sinh mà ngay cả một số thầy cô giáo trẻ cũng đều sợ cô ấy. Thẩm Húc Thần âm thầm phỏng đoán, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng là do cậu đã vào phòng kí túc nữ sinh nên cô ấy thấy không vừa mắt đi. (Phim tôi yêu ca hát là phim hoạt hình lấy đề tài âm nhạc vườn trường đầu tiên của TQ, được sản xuất năm 2001.)

Tới khi đặt chân vào văn phòng chủ nhiệm khối, Thẩm Húc Thần mới ý thức được căn bản mọi chuyện không như cậu nghĩ.

Chủ nhiệm khối mặt mày tươi cười nói: “Thẩm Húc Thần, tới đây, em ngồi đi, cô rót nước cho em. Vừa rồi cô nhờ bạn học đi gọi em, còn cố ý dặn dò bạn ấy lặng lẽ gọi em ra không được kinh động người khác, cho nên em đừng ngại, cũng không cần thấy áp lực tâm lý, chuyện này không còn người nào biết.”

“…Thưa cô, để em tự rót ạ.” Thẩm Húc Thần bề ngoài kính cẩn, trong lòng lại hết nói nổi. Chủ nhiệm ơi chủ nhiệm, bạn học vừa rồi hiển nhiên không hề lĩnh hội được ý của cô, cậu ta căn bản không hề “lặng lẽ” gọi em, mà cậu ta còn đứng ngay trước cửa gào ầm lên, hiện giờ cả lớp em đều biết em tới văn phòng cô rồi.

Chủ nhiệm khối cười tủm tỉm nhìn Thẩm Húc Thần, nói tiếp: “Em là một học sinh giỏi, các thầy cô đều biết. Những lời kế tiếp cô nói đều là vì muốn tốt cho em, em trăm ngàn lần đừng suy nghĩ nhiều.”

“Chờ tới khi em bằng tuổi cô, em sẽ hiểu trong cuộc sống cũng có lúc thăng lúc trầm, tựa như hoàn cảnh gia đình em hiên tại tuy có chút sa sút nhưng tương lai sau này em nhất định sẽ trờ thành người hữu dụng đối với quốc gia đối với xã hội, chuyện này không một ai có thể phủ nhận.”

“Lúc trước có một đại gia tới đây, ông ta muốn giúp đỡ một học sinh trong trường chúng ta. Các thầy cô đã họp bàn với nhau, quyết định để dành phần hỗ trợ này cho em. Em đừng nghĩ nhận sự giúp đỡ từ người khác là mất mặt, kỳ thật, đây là chuyện bình thường, chờ sau này em có năng lực, em có thể trả lại cho xã hội!” chủ nhiệm khối nói.

“Cô đã nghe cô Vạn nói, em Cố Vọng Thư lớp cô ấy đi học không có áo len qua mùa đông, cô ấy thập phần đau lòng. Em và Cố Vọng Thư là người một nhà, em ấy là con gái da mặt mỏng, cho nên cô mới gọi em tới nói chuyện.”

“Không biết vị đại gia kia sẽ cho bọn em bao nhiêu tiền nhưng ít nhất có thể giảm nhẹ gánh nặng cho gia đình các em. Đây là một chuyện tốt, nam nhi cầm được thì cũng buông được, em đừng cảm thấy mất mặt gì cả.”

Cậu đã định chiều nay sẽ đi mua áo len cho Duyệt Duyệt, nếu sớm biết nhiệt độ không khí giảm đột ngột từ thứ tư vừa rồi, cuối tuần trước cậu đã đi mua cho Duyệt Duyệt rồi. Thẩm Húc Thần thầm nghĩ trong lòng. Số tiền nhuận bút cậu tích cóp được không hề ít, trực tiếp đưa tiền, Duyệt Duyệt khẳng định sẽ không nhận, nhưng đổi thành tặng quần áo, Duyệt Duyệt sẽ nhận.

Thật ra Thẩm Húc Thần vốn không cảm thấy nghèo túng là chuyện mất mặt, chỉ là hiện tại cậu đã có tiền nhuận bút, ăn tiêu sinh hoạt cơ bản đã không cần phải lo, bởi vậy cậu tổ chức lại ngôn ngữ, nói với cô giáo: “Thưa cô, em phi thường cảm ơn tấm lòng của các thầy cô, em biết nhà trường rất chiếu cố hai chị em em, em thật sự vô cùng cảm động. Chỉ là, hiện tại em may mắn có một số bài viết được đăng trên các tạp chí lớn, số tiền nhuận bút nhận được cũng khoảng mấy ngàn, chất lượng sinh hoạt đã được cải thiện rất nhiều. Bởi vậy, về chuyện quyên tiền, em muốn nhường lại cho bạn học khác cần hỗ trợ hơn em.”

Đời trước, sau khi ông nội Thẩm Bình Trung qua đời, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư đã nếm trải không ít đau khổ. Căn nhà đang ở vốn là của trường học, ông nội là giáo viên trong trường, sau khi qua đời phải trả lại cho nhà trường, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư không có nơi ở, chỉ có thể chuyển về Lạc Sơn thôn. Hơn nữa, hai chị em đều là học sinh, chưa kiếm được tiền, số tiền còn lại trong nhà chính là quyển sổ tiết kiệm của ông nội, chỉ có hai vạn sáu. Nhìn như không thiếu tiền nhưng ăn, mặc, ở, đi lại, học phí… việc gì cũng cần tới tiền. Khoảng thời gian đó, nếu không có người hảo tâm hỗ trợ, hai chị em bọn họ thật sự không biết chống đỡ thế nào.

Từng có một giai đoạn khó khăn như vậy, nên Thẩm Húc Thần không cảm thấy việc nhận sự giúp đỡ từ người khác sẽ tổn thương lòng tự trọng. Bởi vì, là học sinh còn chưa bước chân vào xã hội, nghèo khó không phải lỗi của bọn họ. Hiện tại Thẩm Húc Thần thật sự không cần số tiền hỗ trợ kia, bởi vì cậu tin mình có thể sống tốt hơn.

Cô chủ nhiệm khối lại cùng Thẩm Húc Thần hàn huyên thêm một lúc nữa, cô cảm thấy Thẩm Húc Thần thật sự đã lên kế hoạch chu đáo cho cuộc sống nên đã tiếp nhận đề nghị của Thẩm Húc Thần, quyết định nhường ưu đãi này cho một học sinh có gia đình khó khăn khác trong trường.

Sau khi Thẩm Húc Thần rời khỏi văn phòng, trong lòng cô chủ nhiệm khối có chút bùi ngùi. Trong mắt cô, Thẩm Húc Thần so với những đứa nhỏ khác càng hiểu rõ bản thân mình muốn gì. Chuyện này phi thường hiếm thấy. Quả nhiên, trẻ con nhà nghèo thường sớm trưởng thành? Trong trường cũng có không ít những đứa nhỏ đáng yêu như vậy.

Thẳng thắn mà nói, trong trường, số lượng học sinh có gia cảnh nghèo túng không hề ít, đa số bọn trẻ đều tới từ những gia đình bần nông, cha mẹ đều là nông dân tay lấm chân bùn nghèo đói mù chữ, nếu đường giao thông thuận tiện còn có thể lên các thành phố lớn kiếm ăn, nhưng nếu ở các làng quê hẻo lánh nghèo nàn vậy có khả năng ngay cả tiền học phí cũng không kiếm đủ.

Khi Thẩm Húc Thần quay trở về lớp, cô Tống đang ở trên bục giảng lải nhải niệm kinh, phía dưới không có mấy đứa nghiêm túc lắng nghe.

Thẩm Húc Thần đứng ở cửa xin vào lớp, cô chủ nhiệm gật đầu ra hiệu, cậu liền trở về chỗ ngồi của mình.

“…Các em phải tập trung một chút, đừng tưởng bây giờ mới lớp 10 mà có thể chơi bời, lớp 10 mới là năm quan trọng nhất trong ba năm cấp 3, bởi vì kiến thức lớp 10 đặt nền tảng cho cả ba năm học, kiến thức căn bản không vững thì lên lớp 11, lớp 12 sẽ không thể đuổi kịp tiến độ. Cho nên chiều nay dù được nghỉ các em cũng không được mải chơi, đặc biệt là các em nam, không được lén lút tới tiệm net. Tôi cho các em biết, mỗi chiều chủ nhật về sau đều có các thầy cô thay phiên nhau tới các tiệm nét tuần tra, bắt được ai, tuyệt không tha thứ.” Chủ nhiệm lớp vẫn mấy câu nhạt nhẽo nói đi nói lại.

Tới khi Thẩm Húc Thần ngồi xuống được chỗ mình thì cô chủ nhiệm cũng đã niệm được một đoạn dài. Sau một lúc cô chủ nhiệm cũng tha cho cả đám tiếp tục tự học. Cô đi kiểm tra một vòng quanh lớp, khi tới cạnh Thẩm Húc Thần, cô nhỏ giọng nói với cậu: “Vừa rồi phòng thường trực gọi điện lên cho cô, nói người thân của em có gửi đồ tới, lát nữa em nhớ xuống lấy.”

Thẩm Húc Thần không khỏi cảm thấy kỳ quái, cậu không có người thân ở Tiễn Hồ trấn, hơn nữa hai hôm trước cậu mới gọi điện cho ông nội, cũng không nghe ông nói sẽ tới đây a? Ở đâu ra người thân tới gửi đồ cho cậu chứ? Nhưng vẻ mặt cô Tống không giống như nhầm lẫn, chuyện này thực khiến cậu cảm thấy khó hiểu.

Hết tiết, trong giờ nghỉ giải lao giữa giờ, Thẩm Húc Thần nhanh chóng chạy xuống phòng thường trực.

Hết chương 26