“Thẩm…Húc Thần?” có người do dự gọi tên Thẩm Húc Thần một tiếng. Thẩm Húc Thần theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Người nọ nhìn thấy rõ mặt cậu, thở phào một hơi, nói: “Không ngờ thật sự là cậu.”
Hóa ra người vừa vào muốn xin kẹo thông cổ họng là Trình Dĩ Hoa.
Thẩm Húc Thần đứng lên, chào hỏi với Trình Dĩ Hoa: “Cậu không khỏe sao?”
Trình Dĩ Hoa chỉ chỉ yết hầu mình: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là cứ đến mùa thu sẽ bị rát họng.”
Trừ bỏ ấn tượng đời trước không nói, Thẩm Húc Thần đời này mới gặp mặt Trình Dĩ Hoa hai lần nhưng đã có ấn tượng “cao lãnh” về cậu ta. Thế nhưng hôm nay Trình Dĩ Hoa tựa hồ phá lệ nhiệt tình, ví dụ như cậu ta lại chủ động ân cần hỏi han Thẩm Húc Thần, còn nguyện ý xuôi theo tiếp chuyện, cho dù hai người một hỏi một đáp nội dung đối thoại thực vô bổ.
Đương nhiên, loại nhiệt tình này cũng chỉ là tương đối với Trình Dĩ Hoa mà thôi, dù sao, trong mắt Cố Vọng Thư không rõ chân tướng thì vẫn thấy người quen của em trai mình thập phần cao lãnh.
“Thần Thần, đây là bạn em à?” Cố Vọng Thư cười hỏi.
Bạn? giữa cả hai thậm chí còn chưa nói với nhau được nổi mười câu cũng tính là bạn? Nếu như cậu nói phải, Trình Dĩ Hoa có cảm thấy bản thân bị mạo phạm hay không? Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, thoáng dừng một lát, không đợi Trình Dĩ Hoa phản bác, cậu đã mở miệng nói: “Duyệt Duyệt quên rồi sao? Lần trước cậu ấy đánh cầu lông chung với chúng ta đó, Trình Dĩ Hoa lớp 3. Còn đây là chị gái tôi, Cố Vọng Thư lớp 7.” Câu sau là nói với Trình Dĩ Hoa.
Trình Dĩ Hoa nhìn Cố Vọng Thư một cái, mới hỏi: “Hai người là sinh đôi?”
Cố Vọng Thư hưng phấn gật đầu: “Không sai! Cậu là người đầu tiên chỉ một ánh mắt đã nhìn ra hai bọn tôi là sinh đôi! Trước kia cho dù bọn tôi có nói bọn tôi là chị em, thì cũng không ai không nghĩ tới chuyện bọn tôi là sinh đôi! Ha ha, tại bộ dáng tôi và Thẩm Húc Thần không hề giống nhau!”
“Lông mi hai người rất giống nhau, ừm, còn có khí chất cũng giống, hai người ngẫu nhiên sẽ toát ra loại khí chất giống như văn nhân dân quốc, tựa như phần tử tri thức lạc hậu vậy.” Trình Dĩ Hoa nói. Không đợi Cố Vọng Thư đáp lại, cậu ta lại quay sang Thẩm Húc Thần hỏi: “Cậu có tham gia thi đội tuyển toán không?” (Jer: Chài, có cần quan sát kỹ tới từng cái lông mi vậy không?)
Thẩm Húc Thần có chút kinh ngạc, xem ra không phải mình có ảo giác mà Trình Dĩ Hoa thật sự đang nói chuyện phiếm với mình.
Nói thật, trong mắt Thẩm Húc Thần, mỗi khi Trình Dĩ Hoa ở chung với người khác luôn tỏ ra như gần như xa, cậu ta luôn cố ý duy trì một khoảng cách nào đó — chắc là vì thế giới của thiên tài phàm nhân không thể hiểu được đi! Cũng có thể, thế giới trong mắt thiên tài không đồng dạng như trong mắt phàm nhân.
Trình Dĩ Hoa tuy rằng không đến mức vô cảm nhưng cậu ta luôn tỏ ra có chút cao ngạo, loại cao ngạo này không phải kiêu ngạo mà chỉ là một loại biểu hiện kiểu như “các người không hiểu tôi nói cái gì đâu”.
Nhưng hiện tại, vì sao Trình Dĩ Hoa lại giống như đang chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai người bọn họ? Thẩm Húc Thần cậu cũng chỉ là phàm nhân thôi a! (Chắc là vì thoát khỏi thời kì trung nhị lâu rồi mà Thẩm Húc Thần thân mang hệ thống vẫn còn cảm thấy mình rất bình thường.)
Hay giống như trong cuộc sống bình thường bên cạnh Sherlock Holmes còn có bác sĩ Watson?
Bên cạnh Mitarai Kiyoshi cũng có Ishioka Kazumi? (Mitarai Kiyoshi và Ishioka Kazumi là hai nhân vật trong series tiểu thuyết trinh thám Detective Mitarai’s Casebook của tác giả Soji Shimada người Nhật; Mitarai Kyoshi là một thám tử nghiệp dư, đồng thời còn là một nhà chiêm tinh học. Anh thông minh nhưng thất thường, có hứng thú đặc biệt với các vụ án bí ẩn và có sự xuất hiện của các tình tiết liên quan đến chiêm tinh học – sở trường của anh. Ishioka Kazumi là bạn đồng hành của Kiyoshi trong quá trình điều tra.)
Hay như Hoắc Tang cũng có Bao Lãng làm bạn đồng hành? (Hoắc Tang và Bao Lãng là hai nhân vật trong series tiểu thuyết trinh thám ‘Hoắc Tang tham án toàn tập’ của nhà văn Trung Quốc Trình Tiểu Thanh.)
Ai mà biết được!
— Không ngờ rằng trong suy nghĩ của Trình Dĩ Hoa, hai người bọn họ đã cùng một phe đối kháng thế lực độc ác (chính là vấn đề câu cuối trong đề toán thi tháng vừa rồi có chỗ sai) cho nên về sau bọn họ liền trở thành hảo bằng hữu.
— Cái gì, hảo bằng hữu sẽ thường xuyên gặp mặt? hai người bọn họ giữa đại dương toán học bao la thành bạn tri kỷ đã lâu!
— Cái gì, hảo bằng hữu sẽ thường nói chuyện với nhau? Hai người bọn họ lúc này không phải đang nói chuyện với nhau sao?
— Không sai, trong mắt Trình Dĩ Hoa, quan hệ của bọn họ đã sớm trở thành hảo bằng hữu sao sao đát! (sao sao đát đọc gần như moaz moaz)
Nếu như Thẩm Húc Thần biết chân tướng, cậu nhất định sẽ gào khóc! Hảo bằng hữu cái gì a, rõ ràng chúng ta chỉ quen biết hơn người xa lạ một chút thôi a!
Thấy Thẩm Húc Thần không hồi đáp, Trình Dĩ Hoa lại hỏi lại một lần: “Cậu sẽ tham gia thi tuyển học sinh giỏi chứ?”
Thẩm Húc Thần do dự một chút, quyết định ăn ngay nói thật: “Tôi tính đăng kí cả hai môn toán và lý.”
Thi tuyển cũng là một loại sát hạch, sát hạch đồng nghĩa có thể lấy được tích phân từ hệ thống! Lấy được tích phân có thể mua đồ trên cửa hàng hệ thống! Cho nên Thẩm Húc Thần không muốn buông tha cơ hội thi được hạng nhất.
Chỉ là, đội tuyển tận dụng thời gian tự học tối để lên lớp bổ túc thêm cho các học sinh đăng kí tham gia thi, bởi vì thời gian tự học hữu hạn, cho nên thời gian ôn tập các môn thi tuyển sẽ trùng nhau, nếu muốn học môn này tất yếu sẽ phải từ bỏ môn kia. Bởi vậy, nhà trường không khuyến khích các học sinh đăng kí quá nhiều môn thi.
Trình Dĩ Hoa cũng nghĩ tới vấn đề này, liền an ủi Thẩm Húc Thần: “Đừng lo lắng, cậu chỉ cần hoàn thành bài tập thầy cô hướng dẫn giao cho là được, có lên lớp hay không không quan trọng. Nếu như bài nào cậu không hiểu có thể hỏi tôi.” Bởi vì phương thức ôn tập đội tuyển chủ yếu là giảng bài tập, thông qua quá trình giải đề mà hướng dẫn phương pháp giải cho các đề tương tự, nếu mọi đề bài đều có thể tự giải được vậy không cần thiết phải lên lớp.
Thẩm Húc Thần cũng biết điều này, chính vì thế mà cậu mới dám đăng kí thi hai môn.
Trình Dĩ Hoa lại hỏi: “Lát nữa tới phòng tôi?”
Thẩm Húc Thần lần nữa kinh ngạc nhìn chằm chằm Trình Dĩ Hoa, cậu không hiểu sao đề tài lại biến thành như vậy rồi?! vì sao bộ dáng cậu ta lại trông tự nhiên tới vậy? Cái gì gọi là tới phòng ngủ cậu ta! bạn học, lời này của cậu rất giống ước – hẹn có biết không? Này rất phá hủy hình tượng cao lãnh của cậu có biết không?
Thấy Thẩm Húc Thần không nói lời nào, Trình Dĩ Hoa giải thích một chút: “Trong phòng ngủ của tôi không thiếu đề thi học sinh giỏi.”
Thấy Thẩm Húc Thần đáp ứng, Trình Dĩ Hoa cảm thấy đã đạt được mục đích, lúc này cậu ta mới nhàn rỗi mà quan tâm tới những chuyện khác. Thấy đầu gối Cố Vọng Thư bị rách, dựa theo nguyên tắc chị gái của bạn tốt cũng là chị mình, Trình Dĩ Hoa quan (cao) tâm (lãnh) hỏi: “Sao lại bị như vậy?”
Cố Vọng Thư chỉ có thể buồn bực kể lại một lần chuyện mình đã xui xẻo như thế nào. Trình Dĩ Hoa cau mày nghe, cậu rất tán đồng quan điểm của Thẩm Húc Thần, bất kể nữ sinh kia cố ý hay không thì vẫn phải công khai xin lỗi, còn những chuyện khác tính sau.
Không bao lâu sau, miệng vết thương của Cố Vọng Thư được xử lý xong. Thẩm Húc Thần đỡ nhỏ rời khỏi phòng y tế, Trình Dĩ Hoa cầm hộp kẹo thông cổ họng một tấc đi theo không rời.
Thẩm Húc Thần thấy Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình đi cùng, dè dặt hỏi: “Nếu cậu bận thì cứ đi làm việc của cậu trước đi.”
Trình Dĩ Hoa ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp tới giờ cơm chiều.”
Câu này không đầu không đuôi, Thẩm Húc Thần phải suy nghĩ một hồi mới nhận ra Trình Dĩ Hoa là đang đợi cậu, đợi lát nữa sẽ cùng cậu tới phòng ngủ của cậu ta.
“Này, Cố Vọng Thư!” khi ba người đang nói chuyện, một nữ sinh tóc ngắn từ phía sân thể dục chạy tới, từ xa đã gọi tên Cố Vọng Thư.
Nữ sinh kia thở hồng hộc chạy tới trước mặt Cố Vọng Thư, đầu tiên nhìn Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa, thấy bọn họ không có ý né tránh, mới đầy oán giận nói: “Trời ạ, bà bị thương nặng vậy sao?! Lúc nãy tôi đi vệ sinh, sau khi trở về mới biết bà bị xô ngã. Người xô bà là Tiền Gia Vân lớp tôi, nó thật sự rất quá đáng! Vừa rồi tôi còn nghe thấy bạn nó hỏi có phải nó cố ý xô bà không, kết quả bà đoán xem nó trả lời thế nào? Tiền Gia Vân còn rất kiêu ngạo thừa nhận nữa chứ, nó nói, nó nhìn bà chướng mắt. Thực muốn đánh cho một trận! Rốt cuộc bà làm sao mà chọc phải nó vậy?”
Cố Vọng Thư cảm ơn nữ sinh tóc ngắn này: “Cám ơn bà, Hiểu Trân. Nếu không phải bà nói, tôi còn không biết là ai xô tôi nữa. Nhưng mà, tôi thật sự không biết nữ sinh tên Tiền Gia Vân kia, ngay cả tên nhỏ tôi còn chưa từng nghe qua, vì sao nhỏ lại muốn xô tôi?”
“Chắc nó điên rồi!” Ngô Hiểu Trân không cho là đúng, bĩu môi oán giận.
Cố Vọng Thư cẩn thận suy nghĩ, vẫn cảm thấy thực mờ mịt. Ngô Hiểu Trân học lớp 17. Cả lớp 17, Cố Vọng Thư chỉ quen biết mỗi Ngô Hiểu Trân, thật sự nghĩ không ra mình đã đắc tội nữ sinh tên Tiền Gia Vân kia lúc nào.
Ngô Hiểu Trân lại nhìn Thẩm Húc Thần một cái, chắc đã nhận ra đây là soái ca mặc quân trang hoa lệ kinh diễm bát phương trong lễ khai mạc đại hội. Nhỏ vỗ vai Cố Vọng Thư, giọng nói không kiềm được vui sướng khi người gặp họa, nói: “Đã có người chăm sóc bà, vậy tôi về sân thể dục đây. Đúng rồi, nếu bà đi tìm Tiền Gia Vân đối chất, trăm ngàn lần đừng nói ra tên của tôi nha, Tiền Gia Vân là một con điên, tôi đắc tội nó không nổi, xin bà đó!”
Thẩm Húc Thần có chút hết nói nổi: “Sao Duyệt Duyệt lại quen biết người như nhỏ kia vậy?” nữ sinh này chắc hẳn đã có oán thù gì đó với Tiền Gia Vân nên mới muốn đẩy Cố Vọng Thư lên trước đi? Nhỏ nhất định ước gì Cố Vọng Thư đánh cho Tiền Gia Vân một trận mới hả.
Cố Vọng Thư thở dài một hơi: “Lúc trước các câu lạc bộ chiêu sinh, chị đăng kí câu lạc bộ văn học, khi tranh cử, nhỏ ngồi bên cạnh chị. Nhỏ học lớp 17, còn Tiền Gia Vân nhỏ nói, thật sự chị không có ấn tượng gì cả.” Lớp 7 và lớp 17 không cùng một tầng, giữa hai lớp cũng không có trao đổi liên hệ gì.
Không qua bao lâu, bạn trong lớp Cố Vọng Thư cũng mang tin tức tới, người xô nhỏ quả nhiên chính là Tiền Gia Vân trong miệng Ngô Hiểu Trân.
Cố Vọng Thư và bạn cùng lớp đi chất vấn Tiền Gia Vân, Tiền Gia Vân chỉ nói mình nhìn Cố Vọng Thư không vừa mắt, không có nguyên nhân nào khác. Sự tình lại lâm vào cục diện bế tắc.
Có người nói, trẻ con là thiên thần hồn nhiên nhất nhưng cũng là ác ma tàn nhẫn nhất. Thẩm Húc Thần cảm thấy học sinh trung học cũng không khác biệt lắm, ở độ tuổi này, bọn họ đều muốn chứng tỏ bản thân, luôn tự cho là đúng, luôn nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, thái dương phải quay quanh bọn họ. Nữ sinh tên Tiền Gia Vân kia đại khái chính là kiểu người như thế. Việc thương tổn người khác có lẽ trong mắt bọn họ lại thực ngầu.
Cố Vọng Thư bị thương ở chân không tiện tới sân thể dục nữa, Thẩm Húc Thần trực tiếp đưa nhỏ tới phía dưới phòng kí túc, sau khi dặn dò Cố Vọng Thư phải nghỉ ngơi cho tốt, liền đứng đó nhìn theo bóng dáng Cố Vọng Thư lên lầu hai. Tới khi Cố Vọng Thư biến mất ở góc cầu thang, sắc mặt Thẩm Húc Thần lập tức trở nên đen xì. Cậu do dự một hồi, nhìn Trình Dĩ Hoa hỏi: “Giờ tôi muốn đi tìm bạn cùng lớp, cậu muốn đi cùng không?”
Trình Dĩ Hoa gật đầu, im lặng không lên tiếng đi bên cạnh Thẩm Húc Thần.