Thời gian trôi qua thật nhanh, quay cuồng trong việc học tập, đầu tư, làm thí nghiệm… mấy năm trời yên lặng trôi qua. Thẩm Húc Thần thậm chí còn không có thời gian rảnh rỗi mà cảm khái một câu thời gian như thoi đưa.
“Chúng ta… đã thành công phải không?” vặn cái đinh ốc cuối cùng, Thẩm Húc Thần đột nhiên có một loại cảm giác rất không chân thực.
Cỗ máy cao gần 2m trước mắt, phi thường khổng lồ, nhìn qua còn có chút xấu xí. Nhưng Thẩm Húc Thần nhìn nó tựa như đang thấy tuyệt thế mỹ nhân. Mấy năm qua, ngoại trừ việc học cùng đầu tư một số dự án khả quan, còn lại toàn bộ tinh lực Thẩm Húc Thần đều hao phí lên cỗ máy này. Cậu và Trình Dĩ Hoa cùng sáng tạo ra cỗ máy này, tốn rất nhiều khí lực! Cũng may, bọn họ đều tràn đầy hứng thú, cộng thêm Thẩm Húc Thần nhớ thời gian xảy ra động đất cũng sắp tới gần, bằng không có khi không thể kiên trì được tới hiện tại!
Kỳ thật, trên hệ thống cũng có một cái máy dự báo động đất, nó chỉ bé bằng một nắm tay em bé. Nhưng khoa học kỹ thuật hiện tại chưa thể đạt được tiêu chuẩn cao siêu như thế, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa dưa theo tài liệu hiện có, dùng các nguyên liệu thay thế chế tạo ra cỗ máy dự báo động đất này. Thể tích của nó lớn hơn rất nhiều lần thể tích cỗ máy mua từ trên hệ thống. Này cũng không còn cách nào khác.
Thẩm Húc Thần càng kích động bao nhiêu thì Trình Dĩ Hoa càng tỏ ra bình tĩnh bấy nhiêu. Hắn đi vòng quanh cỗ máy một vòng, trịnh trọng gật gù nói: “Trên lý thuyết, cỗ máy của chúng ta không có bất cứ vấn đề gì.” Hiện tại chỉ còn thực tiễn.
“Theo em nhớ thì trận động đất kia xảy ra vào tháng 5 năm nay. Lúc đó chúng ta cùng xin nghỉ, đầu tháng tư sẽ lái xe chở dụng cụ tới S tỉnh một chuyến.” Thẩm Húc Thần hưng phấn nói: “Chúng ta đã thử đi thử lại nhiều lần, nếu kết quả không sai thì cỗ máy này đã đạt tới độ chính xác cao, sớm nhất là nửa tháng muộn nhất là 2 ngày trước khi xảy ra nó sẽ phát ra báo động cảnh báo động đất.”
Trình Dĩ Hoa lộ ra tiếu ý không rõ ràng, đồng ý gật đầu.
Thẩm Húc Thần dùng lực ôm Trình Dĩ Hoa, nói: “Ha ha, chúng ta thật sự có thể hoàn thành cỗ máy trước khi cơn động đất xảy ra! Anh thật lợi hại! Chúng ta nên chúc mừng một chút.”
Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình tiếp nhận cái ôm của Thẩm Húc Thần, nhưng trong lòng hắn đang rất cao hứng. Trên tay hắn đang cầm hai xấp tư liệu, một chồng tương đối ít, một chồng tương đối dày. Trình Dĩ Hoa nói: “Đây là hai bản báo cáo tổng kết, một phần là để công bố cho đại chúng, một phần là để trình lên sở nghiên cứu, anh đã sửa sang xong rồi.”
Vì không muốn bại lộ bí mật của Thẩm Húc Thần, cả quá trình nghiên cứu chỉ có hai người bọn họ và hai cỗ máy trí thông minh nhân tạo. Trí thông minh nhân tạo thì không cần phải nói, vì không muốn bại lộ sự tồn tại của chúng nên công lao của chúng nó đành phải xóa bỏ hoàn toàn, còn lại Trình Dĩ Hoa và Thẩm Húc Thần đều là người không ham danh lợi, hơn nữa bọn họ còn có quan hệ thân mật, bởi vậy báo cáo tổng kết viết phi thường thuận lợi, là công lao của ai thì là của người đó, sẽ không vì vấn đề đứng tên ai mà xảy ra nội đấu.
Sở dĩ có hai bản báo cáo là vì dân chuyên nghiệp và người không chuyên có kiến thức không giống nhau.
Đối với người không chuyên, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa chỉ cần nói qua dụng cụ này của bọn họ sử dụng nguyên lí gì, công năng là gì cộng thêm sử dụng như thế nào, vận hành ra làm sao… thế là đủ. Nhưng báo cáo cho những người chuyên nghiệp thì càng phải giải thích chi tiết tỉ mỉ.
Nói cách khác, nếu như thời Xuân Thu Chiến quốc có một chiếc máy tính, thì người bình thường chỉ cần hiểu máy tính sử dụng như thế nào là đủ, còn về lai lịch thần kì của cái máy tính, bọn họ hoàn toàn không cần quan tâm. Nhưng đối với người có chuyên môn sâu mà nói, bọn họ cần phải biết máy tính được chế tạo thế nào, mỗi bộ phần được dùng bằng nguyên liệu gì, những nguyên vật liệu đó lắp ghép với nhau bằng phương pháp gì, mà trong mỗi bước còn phải chỉ rõ ra sử dụng nguyên lí gì để làm như vậy… tóm lại phi thường phức tạp. Hơn nữa, quá trình nghiên cứu những luận chứng này phi thường lâu dài.
Cho dù Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa có viết báo cáo chi tiết tường tận tới mấy, thì khi những người chuyên nghiệp cũng cần mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu bản báo cáo. Đặc biệt là khi trong bản báo cáo của bọn họ có quá nhiều nội dung vượt mức kiến thức hiện tại của con người, cho dù bọn họ có đưa ra kết quả mô hình thực nghiệm thì nhóm chuyên gia cũng tốn rất nhiều thời gian để nghiệm chứng lại.
Trừ phi chỉ số thông minh của những người đó có thể sánh với Trình Dĩ Hoa, bằng không tất cả cũng chỉ là lời nói suông, bọn họ muốn nghiệm chứng bản báo cáo thực nghiệm này có lẽ cũng cần phải mất vài năm công sức cũng nên!
Bọn họ còn có trí thông minh nhân tạo thiết lập mô hình mô phỏng thực nghiệm, mà trong hiện thực sinh hoạt lại không một ai có trí thông minh nhân tạo. Vì thế, trong mắt người bình thường, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa đã đưa ra kết quả thực nghiệm thành công chứng minh giả thiết bọn họ đưa ra là đúng. Mà đã là giả thiết, thì cũng có khả năng giả thiết là sai. Chính vì vậy mà không thể phán đoán mô hình thực nghiệm có thiết lập thành công hay không, như vậy bọn họ cũng vô pháp phán đoán lý luận Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa cung cấp là đúng hay sai.
Nói cách khách, cho dù Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa có chế tạo thành công cỗ máy dự báo động đất thì trước mắt ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác cũng không thể hiểu nổi nguyên lí hoạt động của nó, cũng có nghĩa sẽ không có mấy ai tin vào cỗ máy này. Càng là chuyên gia, càng có quyền hành, bọn họ càng không dễ dàng tin tưởng.
“Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì, em nghĩ chưa?” Trình Dĩ Hoa hỏi.
Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi nói: “Đi tìm ba và cụ nội anh.”
“Em chắc chứ?” Trình Dĩ Hoa lại hỏi.
Thẩm Húc Thần gật đầu: “Chắc.”
Kỳ thật sau lưng Thẩm Húc Thần còn có Trâu gia. Lực lượng Trâu gia và Trình gia là ngang nhau, bất luận tìm bên nào làm chỗ dựa cũng đều không thành vấn đề. Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, Trình Dĩ Hoa đến cùng vẫn là con cháu dòng chính Trình gia, mà bên Trâu gia, cho dù vợ chồng Trâu Tề chăm lo với con nuôi thế nào thì vẫn chỉ đến thế mà thôi. Thoạt nhìn, vợ chồng chú Trình có quan hệ chặt chẽ với Trình gia hơn, chú Trình có lẽ sẽ nguyện ý vì thành quả nghiên cứu của con trai mà phiêu lưu mạo hiểm một phen, còn bên Trâu gia thì không nhất định… Thẩm Húc Thần không định lấy chuyện này để khảo nghiệm nhân tâm Trâu gia.
Chung quy, đó cũng là một cơn động đất liên lụy rất nhiều người.
Trình Dĩ Hoa vẫn luôn thuộc phái hành động. Thẩm Húc Thần vừa ra quyết định, hắn liền liên lạc với Trình lão gia tử. Lên thủ đô cũng đã được vài năm nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Húc Thần gặp mặt Trình lão gia tử. Hết cách, Trình đại thiếu gia Trình Dĩ Hoa rất khi ít trở về nhà chính Trình gia, Thẩm Húc Thần tự nhiên cũng không tham gia náo nhiệt.
Trình gia nhân khẩu đơn giản, cả nhà đều ở chung trong nhà chính. Đương nhiên, nhà chính không phải là một căn nhà bình thường, nếu dựa theo diện tích thì thực sự không phải là rộng vừa! vợ chồng Trình Văn Hóa và Tần Ngọc cũng có phòng riêng trong nhà này nhưng vợ chồng bọn họ thường xuyên ở trong căn cứ quân sự, có ngày nghỉ thì lại về nhà mẹ đẻ Tần Ngọc ở Tiền Hồ trấn, rất ít khi tới nơi này.
Vì thế, đa số thời gian, nơi này chỉ có Trình lão gia tử và gia đình vợ chồng con út của ông (cũng chính là ông chú bà mợ Trình Dĩ Hoa)
Tuổi Trình lão gia tử đã cao nhưng thân thể vẫn còn rất cường tráng khỏe mạnh. Bây giờ ông có phong thái nho nhã ôn hòa, ngày thường thích mặc Đường trang rộng rãi, đánh Thái Cực, uống trà, luyện chữ nhưng tính cách cũng không vì vậy mà trở nên ôn hòa hơn chút nào, vẫn là tư thái có thù tất báo, có ân báo ân như trước. Đương nhiên, ở trước mặt tiểu bối như Thẩm Húc Thần, lại là lần đầu gặp mặt, mà còn do chắt mình cố ý dẫn về nhà, Trình lão gia tử vẫn phải giả bộ vài phần hòa ái.
Cho nên, Trình lão gia tử vẫn luôn mỉm cười nói chuyện với Thẩm Húc Thần, đề tài nói chuyện vô cùng cao siêu văn minh. Lúc đầu Thẩm Húc Thần không hiểu Trình lão gia tử, còn cho rằng ông là người có ăn có học, nên cũng xuôi theo góp một viên gạch nói những đề tài cao siêu có học thức với ông. Rất nhanh, trình độ học thức kém của Trình lão gia tử dần lộ ra… Thẩm Húc Thần nén cười, lại kéo đề tài trở lại, nói những chuyện cuộc sống đời thường, hai cụ cháu lại nói chuyện rất vui vẻ.
Ngồi trong phòng khách, uống trà Thẩm Húc Thần pha một lúc (Vốn Trình lão gia tử muốn thể hiện tài năng nhưng tiểu bối tựa hồ rất am hiểu việc này nên ông yên lặng nhường cơ hội lại cho tiểu bối) ba người cùng nhau dời trận địa sang thư phòng.
Trình Dĩ Hoa báo cáo ngắn gọn cho cụ nội, hắn lấy tập báo cáo mỏng ra đưa cho cụ mình, nói: “Đây là mục đích hôm nay bọn cháu tới gặp cụ. Đó cũng là thành quả nghiên cứu mấy năm qua của bọn cháu.”
“Sao không tới Sở nghiên cứu? Tới tìm ta làm gì? Ta không hiểu cái này.” Trình lão gia tử tùy tiện đặt bản báo cáo sang một bên.
Trình lão gia tử tuổi trẻ không học hành mấy nhưng có chút thông minh, lúc ấy chiến sự thực loạn, ông lại có chút bốc đồng, nên mới có thể tạo nên sự nghiệp lừng lẫy như bây giờ. Chờ tới khi ông đường hoàng học chữ thì đất nước đã được thành lập lại, ông cảm thấy kiến thức nông cạn của mình không đủ dùng, vì vậy mỗi tối đều dành thời gian nghe vợ hai mình dạy. Chính vì thế, Trình lão gia tử kỳ thật chính là một đại nông dân chân chính, nào biết gì về tư liệu nghiên cứu gì đó.
Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói: “Không phải báo cáo cho sở nghiên cứu, nếu cháu lấy đồ từ bên trong sở nghiên cứu ra, vậy đó chính là phản bội tổ quốc, sao có thể thản nhiên ngồi nói chuyện phiếm với cụ thế này được. Đây là thành quả cháu và Thẩm Húc Thần cùng nghiên cứu ra.”
Trình lão gia tử một đời tâm kế, lập tức hiểu ra: “Ngầm nghiên cứu ra… cháu sợ sau khi báo cáo lên, bởi vì lý lịch hai đứa quá nhỏ bé nên sợ bị người ta cướp công? Phi, thằng chó nào dám cướp công của nhà chúng ta?! Cháu cứ yên tâm báo cáo lên lên trên đi, ta bảo lãnh cho hai đứa.”
Trình Dĩ Hoa đầu đầy hắc tuyến. Thẩm Húc Thần cũng bị Trình lão gia tử tức giận chửi tục làm cho giật mình. Nhưng mà, những gì Trình lão gia tử nói đều là thật. Một Trình gia có lẽ không là gì nhưng cả thế lực nhà Trình gia thì thật sự rất lớn. Đích xác không ai dám cướp công của Trình Dĩ Hoa. Nhưng, trọng điểm không phải là cái này.
Trình Dĩ Hoa thu hồi báo cáo, nói: “Cháu không nói với cụ nữa, đợi ông chú về, chúng ta nói sau.”
“Chuyện này còn phải tìm cả ông chú cháu nữa? Hẳn là chuyện không nhỏ.” Trình lão gia tử biểu tình nghiêm túc hẳn. Trình Dĩ Hoa từ nhỏ sinh sống ở Tiền Hồ trấn, không sống cùng Trình lão gia tử nhưng ông cũng có sự hiểu biết nhất định đối với đứa chắt trai này. Thằng chắt trai này, làm gì cũng rất khó đoán!
Trình Dĩ Hoa liếc nhìn Thẩm Húc Thần một cái.
Thẩm Húc Thần cười nói: “Chuyện này, nói thế nào nhỉ… Chúng ta đều biết, hàng năm Ấn Độ dương đều lấn sâu vào lục địa khoảng 15cm, khiến lục dịa Á Âu chịu áp lực rất lớn, đồng thời cao nguyên Tây Tạng cũng chịu ảnh hưởng mà xảy ra đứt gãy, cộng thêm tác động trọng lực, ngọn núi Long Môn ở phía đông cao nguyên Tây Tạng dần bị lún, nhưng lại bị bồn địa Tứ Xuyên cứng rắn chặn lại, tạo thành duy trì đối trọng trường kì. Nếu tình trạng này còn kéo dài, áp lực từ các dãy Long Môn cho tới Tứ Xuyên và cao nguyên Tây Tạng sẽ không thể chịu đựng nổi mà nổ tung… nói cách khác, rất có khả năng sẽ phát sinh động đất.”
Cho dù Trình lão gia tử có không hiểu gì về địa lý thì vẫn nghe hiểu hai chữ “động đất”. Vẻ mặt ông càng trở nên nghiêm túc hơn.
Thẩm Húc Thần tiếp tục cười nói: “Có thể cụ cho rằng bọn cháu có suy nghĩ kỳ lạ, nhưng mấy năm trước cháu và Trình Dĩ Hoa đã tính toán khả năng ở S tỉnh sẽ xảy ra động đất, sau khi tính toán tỉ mỉ, bọn cháu dự đoán động đất sẽ xảy ra vào năm nay. Vì muốn giảm thiểu tối đa số tổn thất có thể xảy ra, nên mấy năm qua bọn cháu đã thử nghiên cứu chế tạo ra một cỗ máy có thể dự báo trước động đất. Căn cứ vào các nguyên nhân khác nhau hình thành địa chấn, nó có thể phát ra báo động trước khoảng ba ngày đến nửa tháng…” Nửa câu đầu chủ yếu là để lừa người ngoài nghề, nhưng trọng điểm cậu muốn nói tập trung ở nửa câu sau.
Tác giả có lời muốn nói: đoạn nguyên nhân hình thành động đất bên trên là do tác giả chém gió dựa trên thông tin trên baidu, mọi người đừng tin.
Sắc mặt Trình lão gia tử càng ngưng trọng: “Việc này quả nhiên liên lụy không nhỏ.” Trước không nói tới việc người ta có tin hai thằng thanh niên choai choai “chưa đủ lông đủ cánh” nghiên cứu chế tạo máy móc hay không, mà chỉ nói tới độ tin cậy của cỗ máy kia, địa hình tỉnh S phức tạp, nhân khẩu đông đúc, nếu thật sự phát sinh địa chấn… thực sự tổn thất thế nào không thể nói trước được.
Thẩm Húc Thần liếc nhìn Trình Dĩ Hoa một cái, tiếp tục nói: “Vấn đề mấu chốt chính là, cỗ máy mà bọn cháu nghiên cứu ra… bên trong có khá nhiều khái niệm vượt quá độ hiểu biết hiện nay, cho dù là người chuyên nghiệp có muốn nghiệm chứng thì nhất thời cũng chưa thể phán đoán ra đúng sai luôn được. Đương nhiên, cháu và Trình Dĩ Hoa cam đoan nội dung nghiên cứu của bọn cháu hoàn toàn không có vấn đề, chỉ là chúng cháu không có nhiều thời gian để chờ đợi người khác nghiệm chứng. Tháng tư tới, cháu và Trình Dĩ Hoa sẽ đưa dụng cụ tới tỉnh S, không có báo động động đất là tốt nhất, còn nếu có… đến lúc đó, cần Trình gia chiếu cố thêm.”