Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề!

Chương 12: Chương 12


Mục Nam Dữ bật ra một tiếng chửi thề.
Thấy mảnh vỡ sắc nhọn kia sắp đâm vào chân rồi, cậu biết lão kia muốn dọa cậu thả lão ta ra, đánh không lại cậu nên muốn chạy trốn vào mấy con hẻm nhỏ.
Mục Nam Dữ nghiến răng, không những không tránh đi, lại còn cúi xuống chộp lấy tay lão ta, muốn vặn tay lão ta.
Nhưng cậu còn chưa kịp chạm vào lão, đột nhiên eo bị ai đó kéo mạnh, đầu óc cậu vẫn dính hơi men nên không kịp phản ứng lại, cả người cậu rơi vào lồ ng ngực người phía sau.
"Roẹt", miếng gạch vỡ kia lướt qua giày chơi bóng của cậu, rạch một vết vừa sâu vừa dài trên giày cậu.
Lão súc sinh kia thấy đâm không trúng cậu, tay chân loạng choạng bò dậy muốn chạy trốn.
"Đệch, con mẹ nó đứng lại cho tôi!"
Mục Nam Dữ theo bản năng cúi đầu nhìn lướt qua cánh tay vòng trên eo mình, nghe tiếng động lại ngước mắt lên nhìn, thấy lão sắp trốn mất liền đen mặt mắng, muốn đuổi theo bắt lão.
"Bạch Cảnh Đàm cậu buông tôi ra, tên này là..."
"Mục Nam Dữ, cậu điên rồi đúng không?!"
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên, gần như muốn quát lên.
Rốt cục vòng eo cũng được thả ra, Mục Nam Dữ theo quán tính chạy về phía lão súc sinh kia vừa chạy trốn, nhưng mới chạy được hai bước cổ tay đã bị túm lại.
Cậu quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng ngày càng lạnh xuống của Bạch Cảnh Đàm.
Thần sắc của đối phương có hơi không đúng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, tròng mắt trong suốt lạnh lẽo như màu hổ phách của chính nó, bên trong là cảm xúc mà Mục Nam Dữ nhất thời không hiểu nổi.
Cậu vừa khó hiểu vừa nôn nóng nhìn hắn, lại nghe được Bạch Cảnh Đàm nói.

"Cậu ở lại đây, tôi đuổi theo hắn."
Cổ tay được buông lỏng, hắn nắm hơi chặt, để lại trên cổ tay cậu một dấu hồng nhàn nhạt.
Mục Nam Dữ đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, ánh mắt cũng sững sờ.
Cậu nhìn theo hướng mấy cái hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, trong hẻm không có đèn đường, càng vào trong lại càng tối.
Gió đêm thổi bay vạt áo sơ mi trắng của người đang chạy vụt đi, trong một khoảnh khắc tất cả ánh sáng đều dừng lại trên người hắn, rực rỡ đến mức cậu không nỡ dời mắt đi chỗ khác.
Bóng dáng Bạch Cảnh Đàm biến mất trong bóng tối.
Chợt có tiếng la thảm thiết cùng với tiếng vật nặng rơi xuống đất, là tiếng của tên súc vật kia.
Không ai nghĩ học sinh ba tốt như Bạch Cảnh Đàm lúc đánh người lại xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Mục Nam Dữ cũng thả lỏng hơn, cúi đầu nhìn chằm chằm vết rách trên giày mình.
Giày hoàn toàn bị xuyên thủng, nhìn thấy cả vớ của cậu ở trong.
Nếu ban nãy mảnh gạch vỡ kia thật sự đâm vào chân cậu...
"Dữ ca, Dữ ca!"
Mục Nam Dữ nhướn mày, xoay người, nhìn thấy Quan Phương vừa thở hồng hộc vừa chạy về phía cậu, theo sau là hai chú cảnh sát.
"Dữ ca cậu không sao chứ? Tớ, tớ dẫn cảnh sát đến rồi đây."
"Tôi không sao."
Mục Nam Dữ cử động tay chân một chút, cảm thấy trừ việc ban nãy đánh người hơi mạnh quá nên khớp xương có hơi đau nhức, còn lại không có vấn đề gì.

Cậu dẫn cậu nam sinh ban nãy bị khi dễ đến trước mặt cảnh sát.
"Cái lão súc vật kia..." Mục Nam Dữ ho nhẹ một tiếng, sửa lại lời định nói, "Bạn học tôi đang đuổi theo tên nghi phạm kia, đã bắt lại được rồi...!À, ở bên kia kìa."
Khu vực này không có camera an ninh, nhưng có nạn nhân tự mình làm chứng, hơn nữa tâm lý của tên đó cũng không ổn lắm, cảnh sát mới tra khảo hai câu lão ta đã khai hết tội ra.
Mục Nam Dữ đi theo xe cảnh sát về cục cảnh sát, lấy được tiền bồi thường cùng với một lá cờ đỏ tuyên dương.
Tiền bồi thường đủ để cậu mua một đôi giày mới.
Còn cờ đỏ...
Treo ngay đầu giường, nhìn là thấy ngầu rồi.
Cậu xoa xoa cái bụng đói đến run rẩy, vung vẩy cái cờ đi về phía tiệm lẩu.
Cả một bàn đầy đồ ăn, ngoại trừ mấy món lúc đầu cậu gọi còn có thêm thịt ếch, mề gà,...
Lẩu đã sôi ùng ục, nhưng cả Bạch Cảnh Đàm và Quan Phương đều đang lướt điện thoại, đến đũa trên bàn cũng không xê dịch.
"Ồ, đợi tôi à?" Mục Nam Dữ kéo ghế ngồi xuống, hai mắt nhìn đ ĩa thịt ếch, "Các cậu cũng tốt bụng quá ha...!Không phải cậu không ăn thịt ếch với lòng mề à?"
Bạch Cảnh Đàm tốt bụng đem đ ĩa thịt ếch bỏ vào nồi lẩu, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, chỉ có bên tóc mai chảy vài giọt mồ hồi
Hắn hỏi ngược lại: "Không phải cậu thích ăn sao?"
Mục Nam Dữ hơi cong khóe môi, ý thức được mình đang cười với Bạch Cảnh Đàm, lại nhanh chóng cúi đầu che giấu ý cười.
Kiềm chế một hồi cũng không nhìn được mỉm cười.
"Đúng vậy." Cậu gắp một miếng thịt ếch, nhét hết vài trong miệng, giọng nói hàm hồ:"Coi như cậu thể hiện tốt...!Chuyện lúc huấn luyện tôi không so đo với cậu nữa."

Bạch Cảnh Đàm híp mắt nhìn cậu: "Ý cậu là thể hiện cái gì tốt?"
Mục Nam Dữ nhả ra ít xương.
Tất nhiên là tốt ở chỗ gọi thịt ếch với mề gà cho cậu rồi.
"Tất nhiên là cậu giúp tôi bắt lão kia lại rất tốt rồi."
Vừa dứt lời, hình như cậu thấy con ngươi Bạch Cảnh Đàm khẽ động một chút.
Cậu đang nghĩ, mình tốt tính lắm mới không thốt ra cái câu "Chẳng qua cậu gọi món đúng ý tôi mà thôi", lại nghe được giọng nói trầm thấp thong thả của Bạch Cảnh Đàm.
"Đúng rồi, tôi giúp cậu bắt người lại, cờ tuyên dương cũng nên chia cho tôi một nửa, đúng không?"
"Cậu muốn cái này?" Mục Nam Dữ nghi hoặc, "Tôi không biết có cờ tuyên dương cuối kỳ sẽ được cộng điểm lấy học bổng đó?"
Bạch Cảnh Đàm chậm rãi lắc đầu, nhàn nhạt nói:"Tôi không dùng nó cộng điểm, cũng không nhờ nó lấy học bổng"
"Ồ..."
Cũng phải, cậu xém quên tên khốn Bạch Cảnh Đàm này là thủ khoa của thành phố, còn là thủ khoa đầu vào của ngành Luật, chỉ cần điểm thi thôi cũng đã là nhất kỵ tuyệt trần*.
*nhất kỵ tuyệt trần: bạn là nhất, không ai sánh bằng; bạn thứ hai không ai chủ nhật.
Người dũng cảm thấy việc cần giúp sẽ ra tay, cũng không ai thèm nghĩ đến chuyện cộng điểm.
"Vậy là cậu thấy cái cờ này đẹp à." Mục Nam Dữ rất hào phóng hứa hẹn, "Vậy thì, treo ở đầu giường tôi một ngày, xong treo đầu giường cậu một ngày, ok không?"
"Dữ ca, cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao mà còn...." Quan Phương nuốt hai chữ "ấu trĩ" vào bụng, lại nhìn thấy một bàn tay thon dài vươn qua nắm lấy lá cờ.
Gương mặt lành lạnh kia cong cong khóe môi, giọng nói ôn hòa như mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Được, vậy hôm nay treo ở đầu giường tôi trước."
Quan Phương: "...?"

Thì ra không Dữ ca ấu trĩ, đại thần mấy người đều thích như vậy à?
Cậu ta thật sự hoài nghi nhân sinh.
Ba người đều đang 18, 19 tuổi, cả ngày đói bụng, ăn nồi lẩu gần hai tiếng đồng hồ mới lê thân về phía cổng trường.
Thị lực của Mục Nam Dữ rất tốt, từ xa đã nhìn thấy nam sinh bị bắt nạt lúc nãy đang đứng ở cổng trường nhìn tới nhìn lui, nhìn như đanh đợi ai đó.
"Cậu tìm chúng tôi à?"
Nam sinh kia nghe thấy tiếng, đôi mắt sáng lên nhìn Mục Nam Dữ, mặt hơi hồng hồng.
"Vâng! Chuyện hôm nay, thật sự cảm ơn anh nhiều...!Em là Lâm An, lúc viết biên bản ở cục cảnh sát xong thì anh đã đi rồi, em hỏi cảnh sát mới biết anh cũng học đại học Nam Dương."
Trong ánh chiều tà, mắt Lâm An nhuốm màu nâu như mật ong, vì hai gò má ửng hồng nên nhìn có chút vụng về đáng yêu.
Cậu nam sinh kích động nói xong, lại có chút ngượng ngùng nhìn lướt qua hai người phía sau Mục Nam Dữ.
"Ngày...ngày mai em mời các anh ăn cơm?"
"Không cần đâu." Mục Nam Dữ không để ý đến ánh mắt của Lâm An, "Cậu không cần làm gì để cảm ơn hết, thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ là chuyện nên làm."
Lâm An vẫn muốn kiên trì: "Nhưng mà...".

"Không nhưng nhị gì cả, dù là thấy ai gặp nạn như vậy, Tiểu Dữ cũng sẽ giúp đỡ thôi."
Mục Nam Dữ sửng sốt chớp mắt một cái, cổ tay bỗng nhiên bị Bạch Cảnh Đàm kéo nhẹ một cái, lùi về phía sau một bước.
Lại nghe người bên cạnh nói tiếp.
"Nếu như không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước.".