Chương 33
Úc Đường nói muốn Thiệu Ngôn cách xa cô ngoài phạm vi năm mét mà Thiệu Ngôn cũng thực sự làm như vậy.
Suốt ngày hôm nay, Úc Đường đều không thấy anh. Nếu bỏ qua những lời đồn đãi vớ vẩn thì chắc hẳn cuộc sống của cô vẫn bình yên như trước.
Giống như Thiệu Ngôn chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô, và cũng chưa từng gây ra những sóng gió đó.
Yên bình, đây rõ ràng là cục diện mà Dư Đường muốn nhìn thấy, nhưng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy có chút mất mát.
Úc Đường không hiểu cô đang sĩ diện cái gì.
Nhưng cảm giác trong lòng chắc chắn không gạt người, nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra lý do cho nó, nên cô không còn cách nào khác là đặt cảm giác mất mát đột ngột này ném ra sau đầu.
Úc Đường không gặp Thiệu Ngôn cho đến trước khi tan học.
Cô vừa bước ra khỏi trường, đã nhìn thấy Thiệu Ngôn đang ở cổng trường. Người bên kia vẫy tay chào cô nhưng có nhiều người tới lui, nếu như bây giờ Úc Đường đáp lại anh, cô khó có thể nghĩ đến ngày mai sẽ lan truyền ra tin đồn nhảm nhí nào nữa.
Vì vậy, Úc Đường lơ Thiệu Ngôn đi.
Cô đi ngang qua anh, như thể cô không nhìn thấy Thiệu Ngôn. Thiệu Ngôn cũng không tức giận nhanh chóng đạp xe đi theo sau cô.
Mặc dù lúc này Úc Đường im lặng, nhưng Thiệu Ngôn cảm thấy anh có thể đọc được suy nghĩ từ vẻ mặt của cô, mà anh có thể hiểu được ý định của Úc Đường, trong lòng có một chút vui mừng.
Anh nghĩ giữa hai người có một sự thấu hiểu ngầm mà người bình thường khó có được.
Khi đi đến một góc nhỏ hẻo lánh, Thiệu Ngôn chủ động dừng lại, sau đó vươn tay nắm chặt cổ tay Úc Đường.
Úc Đường buộc phải dừng lại, cô quay mặt lại nhìn Thiệu Ngôn hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Thiệu Ngôn mỉm cười ra hiệu cho cô: "Lên đi."
Đúng rồi, hôm nay bọn họ muốn đi lấy xe.
Úc Đường không rối rắm nhiều, nhanh chóng ngồi lên yên sau. Vừa ngồi xuống, Úc Đường tự nhiên duỗi tay ôm eo anh.
Úc Đường sửng sốt trong chốc lát, bỗng cảm thấy hành động này của mình cũng quá thành thạo. Chỉ trong một thời gian ngắn. Làm thế nào có thể... làm thế nào cô lại trở nên thành thạo như vậy?
Một tia hoang mang hiện lên trong ánh mắt của cô.
Đây là lần thứ hai cô cảm thấy khó hiểu trong hôm nay.
Chiếc xe đạp chạy về phía trước không nhanh không chậm, không vội vã mà rất vững vàng. Úc Đường cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Thiệu Ngôn, ánh mắt vừa chuyên chú vừa hoang mang, nhưng sau ót của Thiệu Ngôn cũng không mọc thêm mắt nên anh không biết cô đang nhìn mình. Nếu Thiệu Ngôn biết, có lẽ không chừng trong lòng sẽ nở hoa. Tự đắc cảm thấy Úc Đường đã rơi vào lưới tình của anh, thế không kiềm chế nổi.
Nhưng sự thật lại khác xa.
Úc Đường trong lòng nghĩ thầm: "Người này thật là ma quỷ." Từ khi anh xuất hiện, đã cứng rắn đột nhập vào thế giới của cô, từ đó phá vỡ mọi luật lệ.
Úc Đường nhận thấy một số quy tắc vàng mà cô luôn tuân thủ từ trước tới giờ đều trở nên vô dụng. Cô ấy rất dễ bị ảnh hưởng bởi anh, hơn nữa lý do cô cũng không rõ.
Đây là muốn mạng cô đây mà.
Nghĩ lâu như vậy mà cô vẫn chưa hiểu. Cô cứ nghĩ mãi cũng không hiểu được, cứ xoay quanh một vòng luẩn quẩn.
Không biết đã qua bao lâu chiếc xe đạp đột nhiên dừng lại. Úc Đường theo bản năng hỏi: "Đã tới rồi sao?"
Cô có chút ấn tượng về nơi đỗ xe tối hôm qua, cảm thấy mình không thể đến sớm như vậy, hiện tại Thiệu Ngôn lại dừng lại khiến cô khó hiểu.
Thiệu Ngôn lắc đầu, anh một mực dừng ở nguyên chỗ cũ, không đi tiếp.
Sau khi nhìn xung quanh một lúc, Thiệu Ngôn thần bí nói vào tai Úc Đường: "Vừa rồi tôi nhìn thấy giáo viên trường chúng ta ở phía trước."
Vì gặp người quen nên anh mới cố ý dừng lại.
Trong trường hai người cũng coi như là quen thuộc. Úc Đường thế nào thì không chắc, nhưng Thiệu Ngôn chắc hẳn ai cũng biết, về cơ bản thì ai cũng có ấn tượng về khuôn mặt của anh.
Úc Đường nghe vậy, mím môi im lặng.
Vốn dĩ cô muốn nói Thiệu Ngôn làm chuyện không cần thiết, cô không sợ ánh mắt của người khác. Nhưng nghĩ lại, lại không nói ra được.
Có thể nói hiện tại là thời điểm đầy biến cố, cô không cần tự đem đến cho mình những chuyện phiền phức.
Thấy người phía sau vẫn im lặng, Thiệu Ngôn không nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh cũng không đoán được trong đầu Úc Đường lúc này đang nghĩ gì. Thiệu Ngôn cũng cảm thấy có chút phiền muộn, anh lẩm bẩm nói: "Tôi sao lại cảm thấy được chúng ta hiện tại không thích hợp?"
"Sao vậy?" Úc Đường hơi nhướng mày.
"Sao tôi lại thấy lén lút như vậy, cứ như là đang yêu đương vụng trộm?" Thiệu Ngôn hoang mang lại đứng đắn hỏi.
Dường như anh đã đem chuyện này nhập vào thành.... Yêu đương vụng trộm.
Úc Đường đột nhiên tức giận, cô vẫn ngồi ở ghế sau xe đạp của anh nên không thể cử động mạnh. Tay cô vòng qua eo anh, đầu óc Úc Đường nóng lên, theo bản năng véo vào eo anh.
Úc Đường nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Yêu đương vụng trộm? Cậu dám lặp lại lần nữa xem?"
Thiệu Ngôn đau, hít một hơi than thở: "Không thể nhẹ một chút được sao?"
"Cậu còn mặt mũi bảo tôi véo nhẹ hơn sao? Nếu không làm cậu đau e rằng cậu sẽ không nhớ lâu được. Nói cho tôi biết tối hôm qua tôi cùng cậu làm cái gì? Hiện tại không nghiêm chỉnh. Tôi yêu đương vụng trộm cái quỷ gì!"
Biểu tình của Úc Đường có chút hung ác.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Thiệu Ngôn lại có bộ dáng này. Cô từng cho rằng Thiệu Ngôn là một người đứng đắn.
Đứng đắn cái rắm. Chẳng ai đứng đắn lại nói nhiều như mê sảng. Mà Úc Đường không thể nhìn anh không đứng đắn, ngôn ngữ lúc đùa giỡn của anh, trước kia Úc Đường cảm thấy hai người không thân, đành phải chịu đựng làm lơ anh.
Hiện tại...... Liền cảm thấy có điểm ngứa tay.
Phần eo bị cô véo qua, lúc này còn ẩn ẩn đau, Thiệu Ngôn không dám nói thêm nữa, đành phải ủy khuất gắt gao mím môi.
Anh nhìn chăm chú vào phía trước, tuy rằng im lặng, nhưng trong lòng lại gợn sóng.
Ngoài miệng Úc Đường không cho anh nói thế nên Thiệu Ngôn ở trong lòng suy nghĩ. Mà Úc Đường không có thuật đọc tâm, cũng không có bản lĩnh lớn như vậy có thể biết được suy nghĩ trong lòng Thiệu Ngôn.
Nếu biết, nhất định phải mắng anh một trăm lần không đứng đắn.
Không, thế này còn chưa đủ.
Còn muốn mắng anh mặt dày vô sỉ, lưu manh.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, lấy da mặt dày của Thiệu Ngôn, anh cũng chưa chắc đã để ở trong lòng.
Không bao lâu, Thiệu Ngôn đã đưa Úc Đường đi tới chỗ để xe ngày hôm qua.
Úc Đường lập tức từ trên yên sau nhảy xuống, tự mình đạp xe đi.
Thiệu Ngôn đuổi theo phía sau, "Cậu từ từ, cứ hấp tấp như vậy, cậu vội vàng đi đầu thai à."
Úc Đường bày ra bộ dáng lạnh lẽo, cô lạnh mặt, nói: "Nhớ rõ cách xa tôi ngoài 5m."
"Hiện tại cũng không phải ở trong trường học." Thiệu Ngôn chẳng biết xấu hổ lại dán đi lên, anh ngoài mặt thì đang nói chuyện với Úc Đường, nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Tuy rằng Úc Đường chưa nói cái gì, nhưng Thiệu Ngôn lại có thể cảm giác được thái độ biến hóa vi diệu của người bên cạnh.
Xem ra tâm sự ngày hôm qua vẫn có hiệu quả.
Thiệu Ngôn khống chế được vui sướng trong lòng, vì có thể cùng cô ở lâu hơn trong chốc lát, Thiệu Ngôn mời: "Đừng trở về vội, tôi mời cậu đi ăn."
Vốn dĩ Úc Đường lời từ chối đã sắp nói ra khỏi miệng nhưng rồi lại nuốt đi xuống.
Cô nhớ tới, hiện tại trong nhà còn có Úc Tề Lỗi đang chờ cô.
Úc Tề Lỗi này cũng không xem như là vấn đề gì.
Làm Úc Đường đau đầu chính là những người phụ nữ nối gót nhau đến.
Thật vất vả mới thanh tĩnh được mấy ngày, lúc Úc Tề Lỗi trở về liền đem những bình yên này phá vỡ.
Úc Tề Lỗi vẫn luôn không quản cô, nếu ở bên ngoài quá muộn, nhiều nhất chính là dò hỏi một tiếng, thấy cô vẫn đủ chân đủ tay, trở về cũng không truy cứu nhiều.
Cô hoàn toàn được sống theo kiểu nuôi thả.
Úc Đường gật gật đầu, "Được."
Thiệu Ngôn quá đỗi vui mừng, anh lén lút định trong lòng, tối nay sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người —— đương nhiên là anh đơn phương đóng dấu nhận định.
Người mong ước cũng tới rồi, nhưng bây giờ muốn ăn cái gì cũng là cái vấn đề.
Suy xét đến Úc Đường ngày thường dạ dày không dính khói lửa phàm tục, Thiệu Ngôn đưa Úc Đường tới một nhà hàng khẩu vị thanh đạm.
Anh không biết Úc Đường làm thế nào không dính khói lửa phàm tục. Úc Đường giống như đối với ăn uống đều không nhấc lên nổi hứng thú, ngày thường ăn uống cũng chỉ vì duy trì sinh mạng.
Thiệu Ngôn không chút nghi ngờ, nếu có thể không cần ăn gì thì có thể cô sẽ bỏ qua bước này.
Cái này làm sao được?
Tuy rằng, anh trong khoảng thời gian ngắn không đủ để thay đổi thói quen không dính khói lửa tục trần của cô, nhưng ở trong lòng đã trộm hạ quyết tâm về sau muốn quản lí thói quen ăn uống của cô.
Lớn lên béo một chút mới tốt. Cô quá gầy.
Thiệu Ngôn nghĩ, tự thể nghiệm trước, tự mình gắp cho cô một khối xương sườn vào bát canh suông.
"Đây, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, lớn lên sẽ cao hơn một chút." Thiệu Ngôn một bên nhiệt tình tiếp đón, một bên còn ở tính toán nơi này còn có món ăn gì phù hợp với khẩu vị của cô.
Ngồi ở đối diện Thiệu Ngôn Úc Đường hơi hơi sửng sốt, cô có chút nghi hoặc đánh giá người đối diện, cơ hồ muốn hoài nghi vừa rồi trong nháy mắt kia, Thiệu Ngôn có phải bị mẹThiệu bám vào người hay không, sao đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy?
Tiếp theo, mới vừa mới bắt đầu. Úc Đường phát hiện, chính mình cơ hồ muốn chống đỡ không được nhiệt tình của Thiệu Ngôn. Loại cảm giác một hai phải nói so sánh, chính là cô ngày thường đi qua nhà Thiệu Ngôn cọ cơm, giống hệt thái độ mẹ Thiệu đối với cô.
Trong chén của cô đã có rất nhiều thức ăn, đến chén đều như không thể chứa thêm thức ăn.
Úc Đường vội vàng giơ tay, ngăn cản anh, "Được rồi được rồi, cậu không cần gắp tiếp cho tôi, cũng không cần thêm cái gì, đã đủ ăn."
Nghe thấy được câu này của Úc Đường, Thiệu Ngôn lúc này mới chưa đã thèm đem ánh mắt từ trên thực đơn dời đi.
Anh nói: "Ăn nhiều một chút."
Úc Đường đau đầu, cô rũ mắt, nhìn chỗ đồ ăn cơ hồ sắp tràn ra, sâu kín nói: "Cậu buổi tối hôm nay đã không biết lần thứ mấy nói những lời này."
Ăn nhiều một chút, lớn lên sẽ cao hơn.
Sao anh cũng không nói ăn nhiều sẽ béo đi?
Còn lớn lên cao, loại này, thân hình Úc Đường trong một thời gian đã không tăng lên.
Thiệu Ngôn tựa hồ không hề có ý thức được mình quá mức nhiệt tình, anh bởi vì mình trong lòng đơn phương suy nghĩ buổi hẹn hò đầu tiên, tâm tình đặc biệt sung sướng, liền xem nhẹ việc khác.
Mà bọn họ hai người cũng không chú ý tới, ở góc bên cạnh bên trong cũng có hai người ngồi.
Hai người kia vẫn là người quen.
Một người là Ngô Thấm, một người nữa là Lâm Tiêu Tĩnh, đều là học sinh lớp Thiệu Ngôn.
Úc Đường luôn là "Không coi ai ra gì", chưa bao giờ đối với hoàn cảnh chung quanh chú ý nhiều, mà Thiệu Ngôn trong mắt chỉ chú ý vài Úc Đường, cho nên đối với tồn tại của hai người kia quả nhiên vẫn chưa phát giác.
Nhưng mà đối phương đã đem động tác vừa rồi của bọn họ đều xem ở trong mắt.
Đặc biệt là Ngô Thấm, hốc mắt đều đã đỏ.