Hoành Thánh Trứu Sa

Chương 11: Trái Tim Đã Từng 3



Vỏ sò và chuông gió treo trước cửa hiệu thuốc tây nước Đức kêu leng keng leng keng.
Lâm Cẩn cầm một tập hồ sơ màu be bước vào, lặng lẽ thay áo blouse trắng và đứng bên cạnh tủ.
"Mộc Mộc, mọi chuyện ổn chứ?" Tiểu Phương vội vàng hỏi thăm, hai đầu lông mày hơi nhíu lại với nhau: "Lão già háo sắc ở phòng y tế có động tay động chân gì với cô không?"
Theo quy định, hàng tháng hiệu thuốc phải cử người đến phòng y tế của Cục Công Đổng* kiểm tra thường xuyên.

Từ trước đến nay đều là dược sĩ già đi, nhưng mấy ngày nay ông ta bị vợ đánh tơi tả không xuống giường được, phải nằm trên giường nghỉ ngơi tại nhà.
*Cục Công Đổng (Ban giám đốc công): là tổ chức cấp thành phố cao nhất và là cơ quan hàng đầu trong Tô giới Pháp cũ.
Dễ nhìn ra được là Lâm Cẩn làm ngơ trước sự hỏi han quan tâm của Tiểu Phương, nhưng ánh mắt mơ màng, nhìn về phía trước mà không có tiêu cự.
"Mộc Mộc?" Tiểu Phương khua khua tay trước mắt Lâm Cẩn.
"Hả?" Lúc này Lâm Cẩn mới có phản ứng, nhướng đôi mắt tròn xoe lên nhìn Tiểu Phương.
"Mấy ngày nay cô làm sao vậy? Cứ lơ đãng thế nào ấy?" Tiểu Phương khó hiểu nói: "Vừa rồi tôi hỏi cô, lão già háo sắc ở phòng y tế có làm chuyện xấu gì với cô không?"
Lâm Cẩn đưa tay lên vuốt tóc mái, nở nụ cười miễn cưỡng: "Ban ngày ban mặt, sao ông ta dám làm gì?"
"Tốt nhất là lần sau để tôi đi với cô.

Cô đi một mình khiến tôi rất lo lắng." Tiểu Phương lấy kẹp tóc từ trong túi ra giúp Lâm Cẩn kẹp lại phần tóc mái lộn xộn của cô: "Nhưng tôi cảm thấy mấy hôm nay cô cứ ngẩn ngơ, thậm chí hôm qua còn cầm nhầm thuốc."
Lâm Cẩn mím môi, lại đưa tay lên vuốt tóc mái, nhưng chỉ chạm vào vầng trán trống không, trong lòng càng cảm thấy khó chịu như thể miệng bị nhét một đống băng gạc, không thể nào bỏ ra được.
Tiếng động cơ ô tô truyền đến từ bên ngoài hiệu thuốc.
Tiểu Phương dùng cùi chỏ huých vào Lâm Cẩn, ánh mắt hướng ra ngoài, giọng nói cười nhạo: "Trúc mã của cô đến kìa."
Lâm Cẩn ngước mắt lên nhìn về phía cửa kính, thấy Giản Khê mặc một bộ com lê phẳng phiu màu trắng bằng vải gabadin, cả người toát lên vẻ ngọc thụ lâm phong, dịu dàng ấm áp như ngọc.
"Tôi đã nói nhiều lần rồi, anh ấy không phải trúc mã của tôi, chỉ là bạn học của em trai tôi mà thôi." Lâm Cẩn nói với vẻ bất lực.
"Nhưng hai người quen nhau từ hồi bảy tuổi, nói gì đi chăng nữa thì cũng là thanh mai trúc mã, hồn nhiên ngây thơ nhá." Trên mặt Tiểu Phương hiện ra vẻ nghiêm túc: "Thảo nào có nhiều người ở bến Thượng Hải đổ xô vào các trường nữ sinh Trung Tây như vậy, thì ra là muốn mượn cơ hội đó để câu rùa vàng.


Sau này tôi mà đẻ con gái, nhất định cũng sẽ cho nó đi học."
Lâm Cẩn cắn môi, vừa định trả lời thì Giản Khê đã đẩy cửa bước vào, khuôn mặt mang theo một nụ cười nhẹ.
"Chào cậu Giản.

Mấy ngày nay Mộc Mộc như người mất hồn, chắng lẽ là bởi vì ngày nào cậu cũng tới đón cô ấy?"
Mỗi khi nhìn thấy Giản Khê, Tiểu Phương đều thầm cảm thán, đúng là con người cao quý của bến Thượng Hải có khác, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, ngày nào cũng bắt cô phải tiếp xúc với quá nhiều con nhà giàu.
Nghe Tiểu Phương nói xong, Giản Khê cảm thấy rất thoải mái, nụ cười nhạt trên mặt cũng đã tươi hơn rất nhiều.

Đúng lúc đó nhân viên đi theo phía sau đưa hai chai nước hoa được gói trong giấy gói quà bằng tiếng nước ngoài đến.
Tiểu Phương tiếp nhận, liếc mắt nhìn dòng chữ nước ngoài trên đó, mỉm cười nói: "Nước hoa Guerlain, cậu Giản chi mạnh tay quá."
Lúc Lâm Cẩn và Giản Khê bước ra khỏi hiệu thuốc, ánh chiều tà màu vàng như phủ khắp con đường Tứ Mã, phủ lên người bọn họ một tầng hào quang.
"Đến Victoria ăn tối?" Ngồi trong xe Mercedes-Benz, Giản Khê quay mặt sang hỏi với giọng nói dịu dàng.
Lâm Cẩn gật nhẹ đầu, ngước mắt hỏi: "Sao mấy ngày hôm nay anh đều đến đón em vậy?"
"Sợ em lại gặp phải lưu manh." Giản Khê nhéo chóp mũi Lâm Cẩn: "Ngốc vậy? Sao không nói tên của anh ra?"
"Giản Băng nói với anh?"
"Ừm, chị ấy còn bực mình một lúc lâu, nói em còn không nhận ra chị ấy."
Lâm Cẩn không khỏi cười chế giễu: "Em quen chị ấy lâu rồi, nhưng chưa bao giờ thấy chị ấy mặc sườn xám.

Nên đương nhiên phải mất một lúc mới nhận ra chị ấy, với lại do chị ấy đi du học nước ngoài hơn hai năm nữa."
"Lần này chị ấy về để tổ chức lễ đính hôn với con trai thứ ba của thị trưởng Cố.


Bà cụ Thái là một người có tư tưởng cổ hủ, đương nhiên không thích phụ nữ mặc quần áo nước ngoài." Hai mắt của Giản Khê hơi tối lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tròn nhỏ của cô.
Lâm Cẩn "ừm" một tiếng có lệ, sau đó ấn cửa kính xe xuống nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài đường.
Nhà hàng cơm Tây Victoria nằm trên đường Húc Ngô trong khu Tô giới Pháp, đến gần khu Tô giới Pháp được trồng nhiều cây long não xanh ngát.
Chưa đến giờ ăn mà đã đông khách rồi, không phải bởi vì đồ ăn phương Tây chính hiệu ở đây, mà còn bởi vì đối diện đường Húc Ngô chính là địa phận không ai quản lý của bến Thượng Hải.
Hàng loạt các sạp cờ bạc lớn nhỏ, những tên côn đồ đứng đầy trước sòng bạc, cầm dao và gậy chờ sẵn ở cửa.
Bữa tối không chỉ có thể thưởng thức đồ ăn ngon mà còn được thưởng thức những bộ phim hành động không thua kém gì Hollywood.

Cảm giác kích thích cả hai giác quan này đương nhiên khiến khách khứa kéo tới lườm lượm.
Mặc dù chỉ cách nửa con đường nhưng lại rất an toàn.

Bởi vì có cho đám côn đồ này mười nghìn lá gan thì chúng cũng không dám vượt ranh giới đi sang đây.
Với lại, ở đây thuộc Tô giới Pháp, có cảnh sát Pháp và người Ấn Độ tuần tra 24/24.
Chủ nhà hàng cơm Tây Victoria là một người Anh lớn tuổi, vừa nhìn thấy Giản Khê đã lập tức mỉm cười chào hỏi, còn tự mình cầm hai ly rượu nho lên mời.
Lâm Cẩn cầm chân ly và lắc nhẹ, nhìn chất lỏng từ từ chảy xuống từ thành ly, vệt rượu màu đỏ hồng đọng lại trên thành ly.
Trái tim của cô cũng hằn lên những vết đỏ theo nó, trong tâm trí chỉ toàn là hình bóng người đàn ông đó rời đi trong màn mưa.
Lâm Cẩn ngửa cổ uống hết rượu trong ly.
"Tay phải của em bị dính bẩn gì kìa." Giản Khê lấy khăn ăn có họa tiết hoa tường vi lau một cách cẩn thận cho Lâm Cẩn.
Lúc Lâm Cẩn thu tay lại, ngón áp đã được đeo một chiếc nhẫn kim cương, lấp lánh như những vì sao trong đêm rơi trên ngón tay cô.
"Anh đã đặt làm nó vào nửa năm trước, nhưng hãng hàng không Pan American mới giao chiếc nhẫn đến Thượng Hải vào ngày hôm qua." Giản Khê kéo tay phải đeo nhẫn kim cương của Lâm Cẩn, cười nhẹ và hỏi: "Thích không?"

"Em không muốn kết hôn..." Lâm Cẩn lúng túng, dù đã uống rượu nhưng đôi môi của cô trông vẫn hơi nhợt nhạt.
Giản Khê nhíu mày, vội vàng hỏi: "Tại sao? Anh có chỗ nào không tốt sao?"
"Các tạp chí đều đề cao chủ nghĩa phụ nữ không nên kết hôn.

Anh có đọc qua chưa?" Lâm Cẩn nhìn Giản Khê, nghiêm túc nói: "Phụ nữ có thể sống mà không cần dựa vào đàn ông."
Giản Khê đưa tay lên sờ trán Lâm Cẩn, cười vui vẻ và nói: "Không kết hôn không hoàn toàn liên quan đến vấn đề đó? Phụ nữ dám theo đuổi việc học và đi làm mới được gọi là phụ nữ.

Mộc Mộc, bây giờ em là một người phụ nữ, có thể làm việc và ra ngoài xã giao như đàn ông.

Sau khi kết hôn, anh cũng sẽ không ngăn cấm em."
Lâm Cẩn không biết nên trả lời thế nào, cô chỉ biết dùng nĩa quấy salad rau.
Nhà hàng cơm Tây đang bật nhạc phương Tây nhẹ nhàng, những người phụ nữ Nga da trắng đang đợi trong nhà hàng kiễng chân mong ngóng, tìm kiếm con mồi cho đêm nay.
Họ lượn lờ trong nhà hàng cơm Tây một lúc lâu, chỉ vì đợi những người đàn ông lạ mời họ đi ăn tối, sau đó đến khách sạn Europa gần đó để mua bán da thịt.
Đứng cách Lâm Cẩn không xa có một người phụ nữ Nga da trắng đã già và xuống sắc, có chiếc cổ thiên nga thanh thoát, nhưng lớp phấn dày trên mặt không giấu được vẻ phờ phạc và thất vọng của cô ta.

Sẽ không có người đàn ông nào đến hỏi thăm một người phụ nữ không thanh lịch và duyên dáng như vậy.
"Chúng ta mời cô ta ăn tối đi." Lâm Cẩn đặt nĩa xuống và đề nghị với Giản Khê.
Một người phục vụ mặc đồng phục đen trắng đưa người phụ nữ đó đến, Giản Khê đứng dậy lịch sự kéo ghế ra cho cô ta, ngồi xuống xong lại đưa thực đơn cho cô ta.
Ba người dùng bữa trong im lặng, Lâm Cẩn thấy người phụ nữ đeo một chiếc nhẫn bạc cũ có hai chữ cái tiếng anh và hình trái tim.
Đó có phải là nhẫn cưới của cô ta và chồng không?
Liệu chồng của cô ta có biết bây giờ cô ta đang ở đâu không?
Lâm Cẩn nghĩ thầm trong lòng.
Có lẽ trong thời đại hỗn loạn như này, làm sao chúng ta có thể mong muốn một tình yêu xa xỉ được, có thể sống một cuộc sống không quá chật vật đã là một cuộc sống mà nhiều người muốn mà không được.
Ăn xong món tráng miệng cuối cùng, Giản Khê lấy hai chiếc vé trong ví ra đưa cho người phụ nữ, anh cười và nói một câu tiếng Anh: "Cảm ơn tối nay cô đã làm bạn với chúng tôi."
Người phụ nữ đưa tay ra nhận, ánh mắt biết ơn hiện lên trong đôi mắt đỏ bừng.

Lúc ra cửa, ngoài trời lạnh như nước, Giản Khê khoác áo com lê màu trắng lên vai Lâm Cẩn, dịu dàng nói: "Tài xế đi lấy xe, chúng ta đợi ở đây một lát."
Lúc nói chuyện, có một đôi nam nữ mặc đồ đẹp đẽ đi về phía này.

Người đàn ông cười và chào Giản Khê: "Cậu Giản, đã lâu không gặp."
Lâm Cẩn lắng nghe cuộc nói chuyện khách sáo của bọn họ, cô chán nản bước sang bên cạnh hai bước, dựa vào lan can đường với vẻ cô đơn, tay phải lấy bật lửa từ trong túi quần ra và loay hoay nghịch nó.
Sạp đánh bạc ở đối diện đường Húc Ngô đang đến đoạn cao trào, mọi người nhìn chằm chằm vào viên xúc xắc lăn trên bàn, suýt chút nữa quên cả thở.
Lục Dữ đang ngồi trên bậc thềm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm con đường đối diện không chớp mắt, cô gái khoác áo com lê màu trắng đang nghịch bật lửa.

Ngọn lửa xanh mờ ảo của chiếc bật lửa làm sáng khuôn mặt cô, trên ngón tay có một chiếc nhẫn kim cương bắt mắt.
"Anh Lục, cho em mượn bật lửa." Một cậu bé vỗ vai Lục Dữ và nói.
Lục Dữ đau đến nghiến răng nghiến lợi, giật giật vai, không quay đầu lại: "Bật lửa rơi kìa."
Khắp người anh đều có vết thương, ngay cả má cũng chi chít vết bầm tím lớn nhỏ.

Lần trước, lúc anh xuống xe, khi trở về bị đánh gần chết, nếu không phải vì tháng này là sinh nhật mẹ già của bang chủ thì anh đã bị ném xuống sông Phổ Giang cho cá ăn rồi.
Cậu bé bĩu môi lầm bầm mấy câu, thấy Lục Dữ đang nhìn chằm chằm cô gái khoác áo com lê màu trắng, đang đứng trước lối vào của nhà hàng cơm Tây của con đường phía đối diện,.
"Anh Lục! Anh nghĩ gì vậy? Chúng ta không thể trêu vào người phụ nữ đó được!" Cậu bé đẩy anh một cái, sau đó lại nhìn sang phía bên trái và lảm nhảm: "Mấy cô gái này thực tế hơn, chọn một cô không bị bệnh, về nhà tắm rửa sạch sẽ, có thể sinh con cũng được."
Lâm Cẩn đi lên xe theo Giản Khê, Lục Dữ mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt và nhìn theo hướng cậu bé nói.
Đó là những cô gái bao đang đợi bên ngoài sạp cờ bạc, đứng đó chờ để kiếm ăn.

Gái bao cũng chia bang nhóm như bọn họ, có bang Tô Châu, bang Giang Tây, bang Ninh Ba, bang Bản Địa, bang Tô Bắc...
Nhưng Lục Dữ không phân biệt được sự khác nhau giữa các băng nhóm này, cũng giống như các cô ta không biết được sự khác biệt giữa những tên côn đồ dưới đáy xã hội như Lục Dữ.
Lục Dữ nhìn những người cô gái bao đó, đột nhiên nhớ đến nụ hôn đêm đó, một nụ hôn sạch sẽ như trái cherry đỏ được rửa sạch, chua chua ngọt ngọt.
Thực sự là anh rất muốn nếm thử lại một lần.