Hoàng Tử Tinh Linh Của Ma Long

Chương 6: Chương 6


Gió thổi nhẹ mái tóc dài màu vàng, Lam Y đem tóc vén ra sau tai, kiễng mũi chân lên, ý đồ làm cho mình thoạt nhìn tương đối cao.

Nhưng vừa xoay người nhìn thấy Mạc Lâu thân hình cao lớn.

Khẽ thở dài một hơi, nghẹn một hơi dài sáu năm chỉ có thể phá được mốc 1m8.

Bây giờ kiểm tra lại vẫn không có cao thêm.

Mạc Lâu hàm chứa ý cười, xoa xoa mái tóc dài mềm mại của cậu.

Lam Y bĩu môi, cậu không cao thêm nhất định nguyên nhân là do Mạc Lâu thường xuyên sờ đầu cậu.

Cậu lắc lắc đầu, vứt bỏ bàn tay trên đầu, ôm lấy bàn tay kia, ngửa mặt lên, một đôi mắt trong suốt như thủy tinh màu lam đối diện với mắt Mạc Lâu.

"Anh, chúng ta đi nhân giới chơi đi."
Sau năm mười ba tuổi, bọn họ càng thêm như hình với bóng.

Lam Y luyện tập xong thích đi du ngoạn khắp nơi, mấy năm nay Mạc Lâu làm bạn tốt của cậu, tự nhiên ở bên cạnh cậu.

"Gần đây em học được một loại ma pháp trận, sử dụng một lượng nhỏ năng lượng ma pháp có thể thuấn di."
"Ừm." Mạc Lâu gật đầu.

Gió thổi lên, chuông tượng trưng cho thân phận tinh linh trên chân Lam Y vang lên.

Theo đó dưới chân cậu xuất hiện hai ma pháp trận nhỏ bé, sau đó càng ngày càng lớn, kim sắc quang mang vây quanh.

Trong nháy mắt, họ đã đi đến một không gian chật hẹp, ánh sáng ở đây không được tốt lắm.

Bên tai cách đó không xa truyền đến tiếng người.

Hẳn là truyền đến từ nhân giới.

Mạc Lâu cầm tay Lam Y, hồng quang trong nháy mắt phát ra, bao phủ toàn thân, rất nhanh rút đi.

Sau đó bọn họ liền biến thành bộ dáng nhân tộc.

Họ sử dụng ánh sáng ma thuật để chiếu sáng xung quanh, nhận thấy rằng mình đang ở trong một con hẻm.

Lam Y đi ở phía trước, Mạc Lâu ở phía sau che chở cậu, mò mẫm từ ngõ nhỏ hẹp đi ra.

Sau khi đi ra, ánh sáng tràn ngập, tầm nhìn trong nháy mắt mở rộng.

Một hiệp sĩ mặc áo giáp cưỡi ngựa phía trước ôm một người phụ nữ.

Theo sau là vô số kỵ sĩ cũng mặc áo giáp cưỡi ngựa.


Người qua đường nhao nhao né tránh, có người cách xa đứng tại chỗ nhìn.

Bỗng nhiên có người kinh hô thành tiếng: "Kỵ sĩ trưởng từ chỗ Ác Long cứu công chúa về!"
Nghe được hai chữ "Ác Long", lỗ tai Lam Y giật giật, bỏ Mạc Lâu lại, chen người nhìn về phía trước.

Cậu nhìn thấy công chúa trong vòng tay của vị kỵ sĩ trưởng đang đi đầu.

Công chúa kia có mái tóc vàng, tung bay trong gió, đột nhiên nàng xoay người nhìn về phía bên này, lộ ra một khuôn mặt nhợt nhạt nhưng khó có thể che đi nét đẹp khuynh thành.

Nàng cong môi để lộ chiếc răng nhỏ.

Vẫy tay chào người qua đường.

"Công chúa thiện lương đã trở lại, nàng vẫn đẹp như trước."
Lam Y nghe được người đứng bên cạnh cậu nói.

"Công chúa đi đâu?"
Lam Y hỏi người nọ.

Đại thúc nghe được có người hỏi hắn, xoay người nhìn thấy Lam Y so với công chúa còn đẹp hơn, trong nháy mắt quên mất mình muốn nói cái gì.

Sửng sốt một hồi lâu mới nói: "Nửa năm trước công chúa bị ác long bắt đi, hiện tại được kỵ sĩ cứu trở về."
Lam Y trợn to mắt: "Ác Long vì sao lại bắt công chúa?"
"Nghe nói Ác Long trưởng thành đều sẽ bắt công chúa đi làm vợ."
!!!
Vậy anh trai cậu có thể hay không cũng muốn đi bắt công chúa.

Cậu xoay người muốn hỏi Mạc Lâu lại đụng phải Mạc Lâu bị dòng người đẩy tới.

Trán truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp, nhưng cậu lại giống như điện giật lập tức tách ra.

Nhìn thấy trước mặt là Mạc Lâu không biết vì sao cậu cảm thấy mặt nóng bỏng.

Mạc Lâu nhìn thấy là cậu, đưa tay bắt lấy, híp mắt, không vui nói: "Đừng chạy lung tung."
Sau đó kéo cậu ra khỏi đám đông.

Sau khi ra khỏi đám đông, vẻ mặt của anh mới tốt hơn một chút.

Lam Y cảm giác được Mạc Lâu hình như không phải rất thích ở trong đám người.

Cậu cũng cố gắng tránh đi đến những nơi đông đúc.

Đi tới đi lại cậu hỏi:
"Anh, anh có đi bắt công chúa không."
Mạc Lâu mua kẹo từ người bán hàng rong, đưa nó cho Lam Y.


"Vì sao anh lại đi bắt công chúa?"
Lam Y nhận lấy kẹo rồi lập tức lọt vỏ ném vào miệng, ngậm kẹo nói: "Làm cô dâu đó!"
Mạc Lâu nhíu mày, khó hiểu nhìn cậu.

"Vừa rồi công chúa kia chính là bị Ác Long bắt đi làm cô dâu, sau đó được kỵ sĩ cứu trở về."
"Không." Mạc Lâu nhìn cậu vừa đem ba viên kẹo bỏ vào trong miệng, đoạt lấy kẹo của cậu, lạnh giọng trả lời, "Không thể ăn nhiều như vậy.

"
"Oh."
Họ đi bộ không mục đích trên đường phố.

Lam Y lay động nắm tay hắn hỏi: "Vì sao không?"
"Anh là ma long, không phải ác long, nếu bắt anh chỉ bắt người như em."
"Bắt em làm gì?" Mặt Lam Y hơi nóng.

Bởi vì em giống như một viên đá quý.

Nhưng Mạc Lâu không trả lời.

——
Buổi tối trở về, Lam Y nằm mơ.

Trong giấc mơ đó, cậu mặc một chiếc váy công chúa màu hồng đứng trên ban công của cung điện hoàng gia.

Đột nhiên, bóng đen khổng lồ che khuất cậu, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một con rồng màu đỏ sậm khổng lồ.

Vô số người hô to nói: "Ác Long đang đến!"
Cậu kinh hoảng muốn trở về, nhưng trong chớp mắt ma long đã xuất hiện trước mắt cậu.

Một đôi mắt màu đỏ sẫm với con ngươi dựng thẳng nhìn chằm chằm cậu.

Đôi mắt đó làm cho cậu câm lặng.

Cậu biết người trước mắt là Mạc Lâu.

Cậu lên tiếng khẽ gọi: "Anh."
Nhưng ma long dường như không nghe thấy, dùng móng vuốt bắt lấy cậu, đưa cậu đến một tòa lâu đài huy hoàng.

Sau đó biến trở lại hình người cao lớn đẹp trai, ôm cậu đi vào phòng.

Hai tay cậu đặt lên vai Mạc Lâu, có chút khó hiểu hỏi Mạc Lâu: "Anh, anh dẫn em về nhà anh làm gì?"
Mạc Lâu lãnh đạm liếc cậu một cái nói: "Mỗi một ác long trưởng thành đều phải bắt một công chúa, trở về làm cô dâu.


Em là cô dâu được tôi chọn."
Khuôn mặt trắng nõn của Lam Y lập tức biến thành màu đỏ.

"A, nhưng em không phải công chúa, em là vương tử."
"Em là công chúa."
Lam Y cúi đầu nhìn thấy chiếc váy màu hồng của mình, mặt đỏ hơn, giống như một quả táo.

"Em không thể làm cô dâu của anh."
Mạc Lâu rũ mắt xuống nhìn đôi mắt màu lam của cậu, không nói gì, mà là sải bước đi về phía trước, đặt cậu lên giường.

"Lời em nói không có hiệu lực, anh hiện tại sẽ khiến em trở thành cô dâu của anh."
Mạc Lâu cúi đầu khẽ hôn lên trán cậu, bàn tay to vuốt ve thắt lưng cậu, cậu mềm nhũn xuống.

——
Sắc trời sáng lên, ánh sáng chiếu vào Lam Y làm cho cậu tỉnh lại từ trong giấc mộng kiều diễm.

Cậu che khuôn mặt đỏ như máu, cảm thấy có cảm giác dính ở giữa hai chân.

Mặt càng đỏ hơn.

Bận rộn cả buổi sáng, sau khi lén lấy chăn trên giường đi phơi nắng, tâm tình Lam Y cuối cùng cũng bình tĩnh.

Nhưng bình tĩnh không bao lâu, nhìn thấy Mạc Lâu đang nhảy vào bên cửa sổ, mắt lại đỏ lên.

Cậu dời mắt, cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Sao hôm nay anh đến sớm vậy ạ?"
Mạc Lâu nhìn ánh mặt trời bên ngoài, xác định thời điểm mình đến không khác gì mấy ngày trước đó.

"Không có, vẫn như thường lệ."
Lam Y ho nhẹ một tiếng: "Em nhầm thời gian rồi."
Bầu không khí im lặng.

Mạc Lâu cảm giác Lam Y hôm nay có chút quái, thường ngày hắn đến, Lam Y đều sẽ rất vui vẻ nhào vào trong ngực hắn.

Trong mười bốn năm nay, cho dù cãi nhau, Lam Y cũng sẽ buồn bực ôm lấy hắn.

Mạc Lâu có chút không rõ Lam Y làm sao vậy.

Nhưng hắn vẫn chủ động đi qua ôm lấy Lam Y.

Mặt Lam Y bởi vì đột nhiên được ôm lại đỏ như ban sáng.

Cậu có chút lắp bắp: "Anh...!Anh ơi...!Sao anh lại ôm em?"
Mạc Lâu cúi đầu nhìn thấy hai má Lam Y có chút ửng hồng: "Trước kia bình thường khi anh đến em đều ôm anh một cái."
Hắn đưa tay sờ sờ trán cậu: "Mặt sao lại đỏ?"
"Ah...!À...!Không có gì cả." Lam Y bị ôm vào trong ngực có chút choáng váng.

Mạc Lâu thấy cậu không bình thường, lo lắng lôi kéo cậu đi gặp tế y trong Tinh Linh tộc.

Lam Y còn đang choáng váng, liền ngoan ngoãn đi theo hắn đến trước mặt tế y.

Chờ nhiệt khí trên mặt rốt cục tản đi, cậu liền nhìn thấy tế y đang kiểm tra cho mình.


"Vương tử có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lam Y lắc đầu: "Không có."
Tế y khẽ thở ra một hơi, vừa rồi hắn kiểm tra thấy Lam Y vẻ mặt hoảng hốt, hắn còn lo lắng là bệnh nan y gì.

"Vương tử thân thể rất tốt."
Lúc này cha nhỏ của cậu tiến vào.

"Nghe người hầu nói Mạc Lâu mang con đến gặp tế y, Y Y làm sao không thoải mái?"
Cậu không cảm thấy không thoải mái, nhưng hôm qua cậu đã mơ một giấc mơ hoang đường.

Vừa nghĩ tới giấc mộng kia, trên mặt Lam Y liền phiếm một chút đỏ.

Tiểu phụ vương nhìn ra được trong lòng cậu có việc, dắt cậu đi ra, muốn dẫn cậu đi tâm sự giải sầu.

Mạc Lâu ở ngoài cửa chờ Lam Y đi ra, tiến lên hỏi: "Lam Y có phải sinh bệnh không?"
Y Nặc lắc đầu: "Thằng bé không có việc gì, cháu không cần phải lo lắng.

Ta muốn nói với Y Y vài lời, cháu đợi ở đây đi."
"Vâng ạ." Mạc Lâu đứng ở chỗ cũ.

Y Nặc dắt Lam Y đi về phía bụi hoa, Lam Y ở phía sau ngoan ngoãn đi theo.

Bây giờ là mùa xuân, tất cả các loại hoa tranh nhau đua nở, nhưng Lam Y không có tâm tình để xem.

Bọn họ đi trên con đường nhỏ, Y Nặc nhẹ giọng hỏi Lam Y: "Làm sao vậy?"
Lam Y không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Hình như con thích Mạc Lâu."
Nghe cậu nói như vậy, Y Nặc mang theo ý cười ôn hòa, cũng không ngoài ý muốn lắm: "Ừ."
"Tiểu phụ vương, không ngoài ý muốn sao?"
"Con từ nhỏ đã dính lấy Mạc Lâu, ta sớm đoán được có một ngày này." Y Nặc nhẹ nhàng sờ sờ Lam Y đã cao hơn hắn.

"Mạc Lâu có thích con không?"
Lam Y lắc đầu: "Con không biết, hơn nữa hôm nay con mới xác định được mình thấy anh ấy, con có chút không biết đối mặt với anh ấy như thế nào.

Tiểu phụ vương, người và đại phụ vương ở cùng một chỗ như thế nào ạ? "
"Đại phụ vương con vừa gặp ta đã nói muốn ở cùng một chỗ với ta, sau đó ta đáp ứng."
"Có lẽ con có thể thử nói cho hắn biết."
"Vậy ngộ nhỡ anh ấy không thích con thì làm sao bây giờ?"
"Không đâu.

Y Y tốt như vậy, Mạc Lâu khẳng định sẽ thích con.

"
"Trong mắt tiểu phụ vương con tự nhiên là tốt." Lam Y đứng tại chỗ, có chút phiền não gãi gãi tóc: "Nói với anh ấy rằng con không anh ấy làm bạn tốt của con? Con phải làm gì đây? Chúng con từng nói sẽ làm bạn tốt suốt đời.

"
"Con có thể thử một chút."
Đại phụ vương từ phía sau xuất hiện, sau đó ôm lấy tiểu phụ vương: "Ta bận rộn xong rồi."
Tiểu phụ vương nhìn cậu cười.

"Đúng vậy."
Lam Y xoay người rời đi, không có ý quấy rầy các phụ vương của cậu..