Hoàng Tử Tinh Linh Của Ma Long

Chương 1: Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Màu sắc của không gian trong rừng sâu rất bắt mắt, mang theo ánh mặt trời rực rỡ, chiếu vào rừng rậm rậm rạp, thưa thớt rơi vào trên người một tiểu tinh linh tinh xảo đẹp mắt.

Lúc này trên khuôn mặt trắng nõn của tiểu tinh linh đẫm nước mắt, ống quần phải của cậu bị hỏng, một cái chân trắng ngắn hiện ra.

Lam Y theo đồng bạn đi ra chơi, không cẩn thận tiến vào trong rừng rậm này, ma pháp cậu chưa thành thục thất bại.

Cậu đã đi bộ trong rừng trong một thời gian dài, ban đầu rất sợ hãi, bị dọa khóc.

Khóc lóc phát hiện mình càng đi càng xa hơn, khóc càng dữ dội, chỉ là đến bây giờ khóc quá lâu không có sức khóc.

Trên đường đi này tiểu tinh linh còn bị ngã một cái, bị bụi gai cắt hỏng cái quần đẹp mắt của hắn, đáng tiếc cậu khóc không nổi.

Lúc này cậu cảm giác được sau lưng có một thứ đang bay tới gần.

tinh linh nhỏ mạnh mẽ tăng tốc độ, lại không nghĩ thứ đó đã bay tới trước mặt hắn.

Lam Y đụng tới, giống như đụng phải vách tường, làm cho mũi cậu đau đớn.

Hốc mắt lại phiếm hồng, đôi mắt ầng ậc nước.
Cậu dùng bàn tay mập mạp xoa xoa mũi, cẩn thận ngẩng đầu lên thứ mình đụng phải là loài gì.
Mạc Lâu từ bên ngoài tìm bảo vật trở về, nghe được động tĩnh bên này, vì thế qua xem chủng tộc nào dám xông vào rừng rậm của long tộc bọn họ.
Không nghĩ tới là một tinh linh bộ dạng mỹ lệ.

Đối phương ngẩng đầu, một đôi mắt màu ngọc bích đập vào đồng tử của hắn.

Tim Mạc Lâu nảy lên một cái.

Đối phương cũng giống như sapphire tinh khiết xinh đẹp.

Là loại bảo thạch hắn yêu thích nhất, dục vọng sưu tầm từ sâu trong cốt tủy làm cho hắn cũng muốn giống như những bảo thạch kia đem lam tinh linh này cất giữ.

Mạc Lâu dừng lại, dừng ở trước mặt tiểu tinh linh, căng mặt, lại thật cẩn thận cùng lịch sự hỏi tinh linh: "Xin chào, tôi là Mạc Lâu, cậu có sao không? "
Tiểu tinh linh vừa rồi ngẩng đầu liền nhìn thấy ma long có đôi cánh màu đỏ đen to lớn đẹp trai, cậu nghe phụ vương nói ma long đều thô lỗ, hơn nữa tính tình còn rất nóng nảy, tàn bạo.

Vừa rồi cậu còn lo lắng mình sẽ bị đánh, lại không nghĩ tới đối phương không chỉ lễ phép mà còn rất quan tâm cậu.

Vì vậy, cậu nở một nụ cười, một đôi mắt màu ngọc bích lấp lánh hơn, mang một cảm giác quyến rũ, thanh lịch vô cùng cao quý: "Xin chào, tôi là Lam Y."
"Tôi lạc đường."
Tiểu tinh linh ngược lại nghĩ đến chuyện bi thương, một đôi mắt màu lam sa sút còn mang theo thủy châu, giống như bảo thạch dưới biển sâu, làm Mạc Lâu nhìn có chút đau lòng.

Hắn lấy khăn tay của mình ra lau nước mắt cùng chỗ bẩn thỉu trên mặt cho tiểu tinh linh khả ái này, sau đó gấp lại rồi bỏ vào trong túi.


Tiếp đó nhẹ nhàng hỏi Lam Y: "Em có muốn về nhà với tôi không? Quần của em bị hỏng, tôi có thể cho mượn quần của tôi mặc.

"
Tiểu tinh linh nghe xong có chút rối rắm, phụ vương từng dặn cậu, không thể đến nhà người lạ.

Tiểu tinh linh lắc đầu, không đáp ứng.

Mạc Lâu nhìn bộ dáng này của cậu, không khỏi muốn chọc cậu một chút.

Hắn mở cánh của mình bao quanh Lam Y: "Nhưng khu rừng này có ma thú, vào ban đêm sẽ ăn trẻ em."
Lam Y nghe xong sợ hãi cầm tay Mạc Lâu, nhìn trái nhìn trái nhìn phải, lông mao trên đầu theo gió phiêu diêu, cảnh giác nhìn chung quanh.
Mạc Lâu xoa xoa trán cậu, hỏi: "Em bao nhiêu tuổi? "
Lam Y còn chưa buông xuống cảnh giác, trên mặt mang theo khẩn trương, cuối cùng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của đối phương trả lời: "Năm tuổi.

"
"Là tiểu hài tử non nớt mà ma thú thích ăn nhất."
Nghe vậy Lam Y nhào vào trong ngực Mạc Lâu, lông toàn thân dựng thẳng lên, thanh âm cậu rầu rĩ nói: "Vậy tôi vẫn nên cùng anh đến nhà anh đi, anh...!anh sẽ không bán tôi chứ? "   
"Sẽ không."
Mạc Lâu buồn cười ôm cậu lên, tiểu tinh linh nhìn mập mạp, kỳ thật ôm lên không phải rất nặng.

Trên đường Lam Y đều ở trong lòng Mạc Lâu.

Cậu buồn bực hỏi Mạc Lâu: "Ma thú cũng sẽ ăn anh sao? "
"Tôi chín tuổi, không thể nào ăn."
"Đó vẫn là tiểu hài tử, ma thú cũng sẽ ăn."
"Nó không dám ăn, tôi là Ma Long."
"Được rồi..."
"Em có phải nên gọi tôi một tiếng anh hay không."
"Không kêu, tôi không có anh."
"Vậy tôi buông em xuống."
Lông trên người Lam Y lại dựng lên, trên trán vểnh lông ngốc, nằm trước ngực Mạc Lâu, đỏ mặt, nhỏ giọng hô: "Anh.

"
"Thật ngoan."
Tiếp theo Mạc Lâu vỗ cánh từ rừng cây bay ra, mang theo cậu nhóc bay lên bầu trời.

Lam Y đỏ mặt cảm giác được Mạc Lâu bay cao, cậu lặng lẽ từ trong ngực hắn dịch đầu một cái, len lén hướng mắt ra thăm dò.

Lần thăm dò này liền nhìn thấy rất nhiều Oánh Điệp, ở trước mặt cậu bay múa.

"Oa." Cậu nhịn không được kêu thành tiếng.


Mạc Lâu sớm cảm giác được người trong ngực lặng lẽ di chuyển, nhìn thấy hồ điệp bên kia, còn kinh ngạc cảm thán ra tiếng.

Hắn không khỏi ngẫm, thì ra tiểu tinh linh thích những thứ đẹp đẽ phát sáng.

Rất nhanh Mạc Lâu mang theo cậu đến lâu đài của hắn.

Lâu đài trước mặt rất lớn, mang theo màu sắc cổ điển, lộng lẫy xinh đẹp, trong mắt Lam Y là đẹp đẽ mỹ lệ giống như cung điện cậu ở.

Bên trong chỉ có một quản gia.

Mạc Lâu tiến vào bảo quản gia chuẩn bị cho mình một chậu nước nóng.
Chờ nước nóng đến, hắn tự động thủ lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Y.

Sau khi lau sạch xong, khuôn mặt vốn xám xịt trở nên trắng nõn lên.
Nhìn giống như một con búp bê tinh xảo xinh đẹp, hơn nữa đôi mắt màu lam thuần khiết của hắn, lấp lánh xinh đẹp.
Trong lòng Mạc Lâu không khỏi đem cậu trở thành bảo thạch yêu thích mà che chở.

"Em có muốn uống gì không?"
Mạc Lâu hỏi cậu.

Lam Y tiến vào nhìn thấy bên trong kim bích huy hoàng hấp dẫn ánh mắt của cậu, chờ nghe được hỏi cậu muốn uống cái gì, mới chậm rãi dời mắt, vui vẻ trở về: "Muốn uống nước ép nho."
Mạc Lâu liền bảo quản gia đi chuẩn bị thuận tiện chuẩn bị bữa trưa, sau đó mang theo Lam Y ngồi xuống sô pha.

Lam Y ngồi ngay ngắn, ánh mắt còn đang nhìn bốn phía, bị căn phòng hoa lệ này hấp dẫn cảm thán: "Anh ơi, nhà anh thật hoa lệ, nhà em dù thế nào cũng không so được với nhà của anh.

"
Tinh linh nhất tộc đều là phong cách màu trắng đơn giản tự nhiên cùng ma long nhất tộc xa xỉ bất đồng, Lam Y nhìn thấy đã bị hấp dẫn.

"Em có thích nó không? Em có thể thường xuyên tới chơi."   
"Thích ạ, được ạ."
Mà bây giờ Lam Y hiển nhiên quên mất điều phụ thân dặn không thể đến nhà người lạ.

Lam Y nhìn rất lâu, không nhìn thấy người lớn, vì thế hỏi Ma Long: "Ba mẹ anh đâu?"
"Bọn họ đi ra ngoài du ngoạn."
"Tại sao họ không đưa anh đi? Chỉ có một mình anh ở nhà, cha mẹ em dù đi đâu cũng sẽ mang em đi.

"
"Đó là em còn nhỏ, anh cũng sẽ không đi theo cùng bọn họ, anh có thể một mình chơi."   
Thật sự là ba Mạc Lâu chưa bao giờ muốn mang theo hắn, ba nhỏ Mạc Lâu chỉ biết cười hì hì nhìn ba lớn Mạc Lâu bỏ hắn ở nhà.


Từ nhỏ đến lớn không bao giờ mang theo, sự ra đời của hắn chỉ là một tai nạn.

Mạc Lâu thấy cậu cảm thấy hứng thú nơi này, liền dẫn cậu đi tham quan lâu đài.

Hắn trước tiên mang theo Lam Y đi dạo dưới lầu một vòng, dọc theo đường đi Lam Y đều bị kim bích huy hoàng mê hoa mắt, giống như một con bướm lạc vào biển hoa, rơi vào thế giới của hoa hoa.

Đợi đến lúc lên lầu nhìn thấy một tấm ảnh chụp lớn, Lam Y mở to đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm hai người đẹp mắt ôm nhau bên trong.

Cậu quay đầu hỏi Mạc Lâu.

"Đây là cha của anh?"
"Đúng."
"Có một người không phải ma long ạ?"
"Ba nhỏ của anh là mị ma."
"Oa."
"Ba nhỏ thật xinh đẹp, khẳng định rất có mị lực."
"Ừm."
"Nhưng ba nhỏ anh không có hấp dẫn ba lớn, ba lớn liền theo ba nhỏ chạy trốn.

Hai người bọn họ đều không phù hợp hơn với cuộc sống của anh.

"
"Vì sao?"
"Ừm, bọn họ ghét bỏ anh."
Sau đó Lam Y ở chỗ này ăn cơm, ăn no Mạc Lâu phân phó quản gia đi mua quần áo của nhân loại.
Mạc Lâu bảo quản gia cầm hơn mười bộ quần áo trở về, hắn tiếp nhận quần áo, bảo Lam Y tới thử mặc.
Tiểu tinh linh phải mặc đẹp nhất.

Vì vậy, hắn đã đưa Lam Y lên lầu.

Sau khi tiểu tinh linh tiến vào, một đôi mắt to màu lam vẫn nhìn hắn, trên mặt mang theo chút đỏ ửng.
Hắn nghi ngờ nhìn Lam Y.

Sau nửa phút, Lam Y ấp úng nói: "Anh ơi, đi ra ngoài...! Lam Y...!muốn thay quần áo! "   
"Không cần anh giúp em sao?
"Không cần!"
Mạc Lâu đành phải bất đắc dĩ đi ra ngoài.
"Em sau khi thay xong nhớ gọi anh."
Lam Y mang theo chút khó hiểu, vì sao lại gọi anh? Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều mà thay đồ.
Đây là một trang phục vương tử màu vàng lộng lẫy cùng một vương miện nhỏ.

Cậu rất nhanh liền mặc xong, mang theo vương miện chạy ra ngoài gọi Mạc Lâu.

"Anh, em đẹp không?"
Mạc Lâu nhìn tinh linh trước mắt mặc trang phục tiểu vương tử, giống như châu báu lấp lánh trân quý nhất thế gian, cũng là ngôi sao chói mắt nhất.
Tiểu tinh linh quả nhiên mặc cái gì cũng đẹp, mặc một cái khác không biết có thể hay không đẹp như vậy.

"Đẹp quá.


Chúng ta đi thử thêm một cái khác xem có được không? "
"A?"
Lam Y còn chưa lên tiếng xong đã bị Mạc Lâu đẩy đi thay trang phục.
Lần này đi ra là một bộ đồ bằng lụa mỏng, đính lên rất nhiều dây ngọc, mang phong cách hải yêu.

Tiểu tinh linh mặc vào tự như viên trân châu màu lam quý giá nhất biển sâu.

Mạc Lâu gật gật đầu, tiếp tục để Lam Y đổi.
———-
Cuối cùng quyết định tiểu linh linh mặc một bộ đồ đuôi dài màu đỏ, giống như một bông hồng mềm mại.

Mạc Lâu rất hài lòng.
Tuy nhiên, Lam Y bởi vì phải thay y phục nhiều lần mà trở nên ầm ĩ.

"Anh, có phải anh coi em như búp bê thay trang phục không?" Lam Y hỏi.

Mạc Lâu chột dạ nhìn Lam Y đang uể oải, một sợi lông ngốc màu vàng kia cũng không vểnh lên.

"Không có, anh mang em về nhà." Hắn chỉ là vô tình đem Lam Y trở thành bảo thạch màu lam yêu thích của hắn, muốn chọn cho nó một hộp đựng tốt nhất.

Nghe hắn nói, Lam Y ngốc mao lần nữa đứng lên.
"Được rồi, muốn trở về gặp phụ vương bọn họ, bọn họ khẳng định lo lắng hỏng rồi."
......!
Rất nhanh Mạc Lâu mang theo Lam Y Phi trở về nhà Lam Y.

Lam Y từ trong ngực hắn đi xuống.
"Ca ca, sinh nhật em còn mấy ngày nữa, anh có tới không?"
"Em đang mời anh sao?"
Lam Y gật gật đầu.
"Tới." Sapphire đang mời hắn, phải đến.
Ở cách đó không xa đã có tinh linh thị vệ nhìn thấy tinh linh vương tử bên này, đang đi về phía này.
Mạc Lâu cũng nên đi, hắn chấn chấn cánh, nói với bảo thạch: "Tạm biệt tiểu tinh linh."
"Tạm biệt ca ca."
Nói lời tạm biệt với Mạc Lâu xong, Lam Y liền chạy về phía bọn thị vệ.

Bọn thị vệ nhìn thấy tiểu vương tử mặc quần áo màu đỏ xinh đẹp có chút khẩn trương, nhưng xác nhận cậu còn nguyên vẹn không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hoàng tử, người đi đâu vậy? Các phụ vương của người đều rất sốt ruột đi tìm người.

"
"A, ta không cẩn thận lạc đường, đi vào trong rừng rậm, có một tiểu ca ca hảo tâm đưa ta trở về, ta muốn đi tìm ba nhỏ, ta muốn nói cho hắn biết ta kết giao được bạn mới, còn muốn mời bạn ta đến sự sinh nhật ta.

"
Lam Y hưng phấn chạy vài bước, đột nhiên muốn nhìn xem Mạc Lâu đã đi chưa.
Lam Y ngẩng đầu nhìn thấy trên bầu trời nơi đó có đôi cánh màu đỏ đen, chính là Mạc Lâu, cậu hướng nơi đó phất phất tay.
Mạc Lâu dừng ở trên không trung nhìn thấy lam bảo thạch của hắn tiến vào bên trong mới xoay người bay đi.

đá sapphire.