Hoàng tử nhỏ, cậu đây rồi

Chương 9

- Cậu tên gì?

Cô bé con lắc đầu, ôm chặt chú gấu Teddy nhỏ.

- Cậu không có tên à? Thế thì tôi sẽ gọi cậu là xấu xí.

Cô bé con mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, cô bé nhỏ thích điều này.

- Cho tôi à? - cậu nhóc liếc nhìn cái bánh chocopice mà bàn tay nhỏ xíu đang dơ ra trước mặt cậu

"Gât, Gật"

- Nhưng cậu đã cắn nó rồi mà?

Khuôn mặt nhỏ thộn ra, cố bé con bối rối, vội thu lại cái bánh.

-  Thôi đưa đây, tôi ăn tạm, đang đói - cái bánh bị giựt lấy trong tích tắc - Sau nhớ phần cả cái đấy.

Cô bé con mỉm cười.
+++++++++++++++++++++++

Hôm nay, tâm trạng tốt nên Nam đi học sớm hơn hẳn. Vừa đến lớp, ánh mắt cậu liền lướt ngay đến chỗ của ai, nhưng trống trơn. Xách balo về chỗ, nghĩ tới chuyện vui, cậu lại nhếch môi cười.

Trống đã vào được một lúc, vẫn chưa thấy mặt mũi nó đâu. Nam bắt đầu lo lắng, không lẽ con nhỏ sợ quá nên nay nghỉ học. Hây, thế thì không vui đâu.

7h00, đôi giày thể thao trắng chạm đến cửa lớp, bàn tay loạng choạng chống víu vào tường, nó thở không ra hơi. Xa xa, tiếng giày cao gót gõ bước nhịp nhàng rồi bóng dáng thướt tha của cô Văn xuất hiện. Nó méo mặt, lê bước về chỗ. Nhìn là ra ngay, biểu hiện của một thanh niên vừa mới vượt tường. Level vượt tường của nó có khi nâng cấp số nhân rồi. Chắc nó phải đi thi Việt Nam gót-thai-lừn quá, không thì phí tài năng.

Tiết đầu mà là tiết văn thì nó cứ tập xác định là cả tiết mơ màng rồi. Chỉ đợi đến khi chuông vang là cả thân hình đổ gục xuống bàn. Thế nhưng khi đôi mắt đang chập chờn khép lại thì cái giọng véo von con chim non từ góc nào dội thẳng vào cánh tai:

- Hoàng Linh Nhi.

Nó giật mình, ngóc đầu dậy nhưng lại nhanh chóng gục xuống ngay. Cơn buồn ngủ làm nó như bị trúng thuốc mê, bây giờ mà có bị khiêng đi chỗ khác nó cũng chịu.

Nam cười gian, vung vẩy cái điện thoại. Cứ nghĩ đến vẻ mặt hoang mang của nó khi xem đoạn "cờ nhíp" là cậu lại phì cười. Xem bản thân vượt tường mà nó cứ như xem phim kinh dị ấy, mặt hết đen lại tím. Mà có gì đâu, chỉ là xem lại một phút tỏa sáng của bản thân thôi mà.

Không thấy ai kia nhúc nhích, Nam lại la toáng lên:

-  Hoàng Thị Linh tên Nhi. Cho cậu 3 giây, nếu mà không xuất hiện ngay thì cậu biết sao rồi đấy.

Cảm giác có gì đấy bất ổn, An liền lay nó tỉnh. Ủ rũ đứng dậy, nó cứ gật lên gật xuống. Còn Nam thì vui như tết, miệng cười toe, mặt nở hoa bung bét. Đợi khi nó đến gần, cậu liền hắng giọng:

- Tôi đói rồi

À thì ra là cậu ta đói, nó ngây ngô:

- Tôi không đói

- Hot dog - Nam vừa nói vừa đặt điện thoại lên bàn.

Nó vẫn chưa thông, ngáp cái rõ dài, cộng thêm cái mặt ngái ngủ lại càng đáng yêu. Nam ho khan, tim đập loạn xạ, nhanh chóng nhìn ra bên ngoài. Không thấy cậu bạn nói gì thêm, nó hậm hực dậm chân khó chịu:

- Hềy. Gọi người ta ra rồi nói cái gì không hiểu à?

Phải mất mấy giây, Nam mới chậm rãi cầm lại cái điện thoại dơ ngang mặt, giải thích:

- Tôi đói và cậu hãy đi mua bánh mỳ cho tôi.

- Buồn cười, mắc gì tôi phải mua cho cậu?

- Mắc cái này này - Nam cười gian

Hình ảnh ẻm ip dần dần lọt vào võng mạc làm mắt nó mở to hơn, đôi lông mi chớp nhẹ một cái, não bộ hoạt động trở lại. Rồi, hiểu rồi, cậu bạn sẽ nộp đoạn video này lên ban giám hiệu nếu nó không đi mua bánh mỳ đây mà.

Đôi môi mềm cong lên, coi như là thể dục, dẫu sao cũng đang buồn ngủ. Nó đập tay cái rầm lên bàn, dõng dạc:

- Hốc mấy cái?

Nam giật mình, suýt đánh rơi điện thoại nhưng đã nhanh lấy lại nét bình tĩnh:

- Cậu hốc được mấy cái thì mua cho tôi từng ấy.

Bóng nó mất hút nhanh như tên lửa. Nó mà ở đấy thêm giây phút nữa thì sẽ nổ ra bạo động mất.
Duy ngơ ngác, hết nhìn trước lại nhìn sau, có biến gì à?

Căn tin,

Trong thời gian chờ đợi bánh mỳ, nó chạy sang mua một lon nước cam. Lúc quay lại cô bán bánh còn chu đáo hỏi han:

- Tương ớt không con, nhiều đứa không ăn được lên cô phải hỏi xong mới thêm?

Mắt nó long lanh:

- Hay để con tự thêm cho ạ!

Sau một hồi gì hục thêm bớt, nó chân sáo rời đi, để lại cô bán bánh tội nghiệp với chai tương ớt đã vơi đi gần nửa.

Nam đang ngồi thư thả chơi game thì nó quay lại. Tung ra nụ cười niềm nở, cậu đưa tay nhận cái bánh mỳ, mặt không khỏi xúc động. Nó nén cười rồi đi lên bàn Vũ, thẳng tay gỡ một bên tai nghe của cậu:

- Cho cậu

Là chai nước cam. Vũ chưa kịp phản ứng gì thì chất giọng của Nam đã truyền tới:

- Cay quá, con nhỏ kia.

Nó bóp miệng, gồng mình, nhập vai, ù te té đi đến, lo lắng hỏi:

- Sao vậy ???

- Sao với trăng gì, cậu cố tình phải không ?

- Tôi có làm gì đâu.

- Nhìn xem, ngoài màu đỏ của tương ớt ra thì cậu có nhìn thấy màu nào khác không hả ?

- À, chỉ là tôi nghĩ cậu sẽ rất thích ăn cay, nên tôi mới bảo người ta cho nhiều tương hơn bình thường một chút xíu thôi mà. Hóa ra là cậu không ăn được cay đấy

Biết là nó chơi xỏ, Nam vứt phăng cái bánh mỳ vào thùng rác. Có ai biết, chính xác là sáng nay cậu đã để bụng đói đi học. Thế nên cậu đâu dễ gì tha cho nó. Ai đấy vừa hí hửng quay đi thì bị gọi giật lại:

- Đi đâu. Tôi khát. 1 phút, cậu mà không mang nước đến thì...

Cô gái lại co chân chạy thục mạng chẳng kịp nghe hết lời đe dọa. Không biết có thừa thiếu gì một phút không, nó đặt chai nước khoáng lên bàn, thở hổn hển. Nam nheo mày. Một sự khác biệt không hề nhẹ. Tại sao của Vũ là nước cam, ngon, bổ, tốt cho sức khỏe như thế mà của cậu chỉ là nước khoáng, nhạt toẹt như nước mưa. Không hài lòng, Nam hất mặt về phía Vũ, giọng hờn dỗi:

- Tôi muốn nước cam như thế kia

Cái vẻ mặt của Nam lúc này làm các cô gái khác xốn xang bao nhiêu thì nó lại thấy khó tiêu bấy nhiêu. Giựt lại chai nước, nó nổi cáu:

- THẾ SAO NÃY KHÔNG NÓI?

- NÃY KHÔNG THÍCH NÓI ĐẤY

Mà buồn cười thế, ai mới là người phải giận chứ, rõ ràng là cậu bị phân biệt đối xử mà bây giờ còn bị gắt gỏng.

Nó mím môi quay đi, ước gì có thể đổ cả chỗ nước này vào khuôn mặt kia. Cái tên chết dẫm, xấu xa, ngứa mắt, điên, khùng, bệnh hoạn. Bao nhiêu lời hay ý đẹp cứ dồn dập hiện ra trong suy nghĩ cô gái.

Căn tin

- Cô cho con thêm lon nước cam nữa với ạ ? Hì

Chợt, hình ảnh lọ xê sủi lọt vào ánh nhìn. Nó liếc vội đến cái rổ đựng vỏ chai, có mấy vỏ chai nước cam đã hết. Cũng gần đến giờ vào lớp. Mặt nó giãn ra, nụ cười lấp ló.