Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 8: Sân thượng

Diệp Tử Thanh làm ca tối nên cả buổi chiều cậu dành thời gian cho Mẹ, lau sạch sẽ người cho bà, cẩn thận chải tóc cho gọn gàng, mọi việc đều nhẹ nhàng hết mức.


Mẹ cậu nằm đó, im lìm nhắm mắt, Diệp Tử Thanh hạ xuống trán mẹ một cái hôn nhẹ. Bà sống thực vật đã hơn hai năm qua, chưa hề tỉnh lại.


Sau cuộc đại phẫu thuật kia, mẹ cậu tỉnh táo ngoài mất đi khả năng đi lại thì vẫn bình thường, mọi thứ vẫn ổn cho đến khi cậu chuẩn bị vào lớp 10, bệnh tình chuyển biến phức tạp khiến bà lâm vào hôn mê, rốt cuộc ngủ một giấc đằng đẵng hai năm dài.


Thông báo nhập học Thánh Huy vĩnh viễn không thể vì cậu mà tự hào. Thức ăn mà cậu nấu đều mong mỏi có ngày mẹ sẽ tỉnh lại để thưởng thức, nhưng kì tích chưa từng xảy ra, mỗi ngày cậu đều chăm chỉ nấu nhiều đồ bổ dù rất mong manh, chỉ có Lý tỷ thương tình mang về nhà, viện phí lén lút chi trả một phần cho cậu, lòng hiếu thảo không thể đong đếm bằng tiền bạc, nàng chỉ có thể giúp đỡ bằng cách này, rồi viện cớ là mẹ cậu không thể dùng mà đem nhường phần cơm lại cho những người khác.


Trái lại cậu không bận tâm lắm, mẹ không thể dùng thì đem tặng người khác, xem như tích công đức thêm cho bà.


Diệp Tử Thanh nắm lấy bàn tay gầy gò của mẹ, người thân duy nhất của cậu tuy đã không còn tiềm thức nhưng chỉ cần mẹ còn thở thì cậu vẫn còn động lực để cố gắng nhiều hơn.


Cậu bắt đầu thủ thỉ cho mẹ nghe về tình hình lúc này, việc học tập đều tạm ổn. Không biết mẹ có nghe được không nhưng thói quen đó Diệp Tử Thanh không bỏ được, cậu hi vọng một ngày khi mẹ tỉnh lại nhờ vào những lời tâm sự này.


"Mẹ, lớp con có học sinh mới, cậu ấy thật giỏi, vừa đến đã dành thủ khoa của tháng này. Tính tình khá lạnh lùng, rất dễ nhìn, mẹ biết không, cậu ấy...xoa đầu con giống hệt mẹ, con...con hình như...thích cậu ấy mất rồi..."


Những lời nói sau cũng vô cùng nhỏ, Diệp Tử Thanh tự nói cho chính mình nghe, nói xong sóng mũi có chút đau.


Tủi thân có, bất lực có, cậu thèm được mẹ ôm vào lòng xoa đầu nghe cậu bày tỏ nỗi lòng, Diệp Tử Thanh thật nhớ mẹ, cậu nằm vào giường ôm lấy thân thể ấm nóng kia, gục vào vai mẹ, nước mắt thấm đẫm vào màu áo bệnh nhân. Áp lực rời tổ khi không có chim mẹ bên cạnh thật sự khốn khổ, cậu phải tự học cách bay, cách kiếm ăn sinh tồn, đối nhân xử thế chỉ dựa vào hồi ức mong manh lúc xưa mẹ dạy mà áp dụng, giữa bầu trời rộng thênh thang mà cô độc này, cậu không có nổi nơi dừng chân, một ngọn đá hay cành cây làm chỗ đậu cũng nguy hiểm rình rập.


Đột nhiên nhận thức bản thân thích một người lại càng bất lực khôn cùng, chống cảm chính cảm xúc của mình đến nghẹt thở, giá như mẹ có thể lắng nghe cậu, cho cậu lời khuyên, tình cảm này sẽ nhẹ lòng biết bao.


Trút bao bức bách trong lòng, Diệp Tử Thanh mơ màng ôm mẹ ngủ. Cảm nhận nhịp thở của người bên cạnh đều đặn, cậu an tâm hơn hẳn. Mẹ à, con thích cậu ấy, tựa như cổ tích giữa Ba và Mẹ vậy mà mẹ hay kể cho con nghe vậy. Mẹ mau chóng tỉnh lại cùng con, có được không?


Quán ăn đặc biệt bận rộn vào trưa và tối, Diệp Tử Thanh bị xoay cho quay vòng vòng đến mười giờ hơn mới ngồi thở hổn hển, lâu lắm rồi cậu mới lao lực đến vậy, cả người nóng bừng bừng.


Thăm dò nhiệt độ, cậu có dấu hiệu sốt, thu dọn đồ đạc một chút nghĩ nên về phòng nằm, nếu cậu bệnh sẽ không ai lo cho mẹ.


"Tử Thanh, vào đây một chút". Lão bản vẫy vẫy cậu.


Cậu khá căng thẳng, không biết có việc gì mà lão bản lại gọi cậu.


Đợi cậu ổn định chỗ ngồi mới đem cả đống quà cáp bày ra, đợt vừa rồi đi du lịch đã mua rất nhiều quần áo rẻ mà chất lượng rất ổn, lão bản cố tình chọn cả ba bộ cho cậu nhóc nhân viên này, dù sao thì quần áo sang trọng quá bảo đảm thằng nhóc này sẽ không dám mặc.


"Quà của cậu".


Diệp Tử Thanh mơ hồ nhìn quà trên bàn, phấn khích nhận lấy, chỉ là quần áo và một hộp nho sấy khô, nhưng đó là cả tấm lòng rồi.


Cậu rối ríu cảm ơn, từ sự vui sướng ấy lão bản hiểu được làm việc tốt không nhất thiết phải dùng thứ gì cao sang.


Từ sau khi công bố kết quả thi, lớp học 11A2 đặc biệt được chiếu cố, nhất là những cô gái, hàng ngày đều cố tình lướt qua lớp học này mong muốn được thủ khoa chuyên Toán, biết đâu lại gặp một chàng trai soái ca nào đấy.


Mà nói đến cũng lạ, trường Thánh Huy khá nhiều lớp chuyên, nào là chuyên Hóa, Lý, Anh nhưng chỉ có lớp chuyên Toán nổi trội. Hỏi về lí do, đa phần các tiểu thư đều thích người thông minh, các khoa còn lại...có chút kì quái, hay nói thẳng là toàn quái nhân, mỗi lần tỏ tình đều mang hóa học phản ứng ra làm đề tài, ai mà chịu cho nổi.


Huống gì, một chàng trai giỏi Toán sẽ làm giúp các nàng những bài khó, hơn hơn hơn nữa, chính là rất uy phong thần vũ, cực kì ngầu, thế thôi a.


Vì thế cứ mỗi giờ giải lao, Diệp Tử Thanh lại bị những tiếng líu ríu ồn ào ảnh hưởng đến đọc sách. Cậu bất giác khó chịu, mượn sách đã hơn mấy ngày mà không có thời gian đọc, vội vàng nhìn cái người đang nằm trên bàn ngủ say sưa, xem ra người này tiến độ đọc sách còn lâu hơn cả cậu. Diệp Tử Thanh nhìn đồng hồ còn những 25 phút, quyết định đứng dậy đi đến sân thượng.


Cậu đi ra, đám con gái lại chụm năm chụm bảy kinh hỉ nhảy dựng lên la hét. Tin được không, soái ca chưa biết danh tính thì phát hiện lớp này có một soái ca thật đẹp nha, người thật, là người sống sờ sờ, không phải tin đồn.


Tiếng la hét chói tai đánh thức "cái đống lù lù" đang lười biếng nằm trên bàn, Ma vương mở mắt nhìn xung quanh một lượt, đánh giá tình hình là bên cạnh mất đi một người, ngoài lớp xuất hiện một đám đông loi choi như khỉ. Hắn nhíu mày ngẩng lên hỏi bừa người bàn bên trái


"Tử Thanh đâu?"


Cô nàng đeo kính bị hỏi phút chốc đỏ mặt, lí nhí đáp


"Vừa đi ra lúc nãy".


Ma vương vươn vai, xoay cổ mấy vòng cho đỡ mỏi rồi đứng lên, hiên ngang dạt "bầy khỉ" mắt to mắt nhỏ nhìn hắn đến kinh ngạc mà đi ra.


"Aaa, đẹp trai quá a, cậu ấy là ai vậy?".


Đám con gái bắt đầu chạy thẳng vào lớp vây quanh cô nàng kính cận lúc nãy hỏi một lúc vạn câu hỏi. Nàng kia vì thế tự hào mà hếch mặt lên trả lời dù người ta mới nói với mình câu đầu tiên. Đám thiếu gia cùng lớp lặng lẽ thở dài, tháng ngày tới phải sống làm sao đây nha.


Thoát khỏi chốn ồn ào đó, Thiên Văn chậm rãi đi kiếm người. Diệp Tử Thanh thích đọc sách chắc chắn sẽ tìm nơi yên tĩnh, thư viện hắn đã khảo sát qua, không có người. Ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, Ma vương nhanh chân đi thẳng lên lầu, chỉ còn ở nơi đó.


Nếu bây giờ trí não kiểm tra tim, sẽ hỏi vì sao lại biết, tim chắc chắn lãnh điểm 0, bởi vì, trực giác chỉ mách bảo như vậy. Câu trả lời khiến các bộ phận khác đồng loạt khinh bỉ.


Khi Ma vương đi lên những bậc thang cuối, cánh cửa khép hờ đã cho hắn thấy một thứ mà cả đời này đều khảm vào máu thịt, không bao giờ quên được.


Thiên thần ngồi dựa người vào tường, đầu khẽ cúi, đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại, chốc chốc lại nhoẻn lên, ánh nắng càng khiến thiên thần không cánh ấy đẹp hơn những gì trên thế gian này gộp lại.


Ma vương ngây ngốc, cả thân thể không tự giác mà bước theo dương quang quyền năng đang dần cuốn hút mình.


Phát giác có người đi đến, Diệp Tử Thanh xoay lại, hai viên ngọc lục bảo sáng lên, hơi mỉm cười đáp lại


"Cậu cũng lên đây tránh tiếng ồn à?".


Trước mặt người này, Diệp Tử Thanh luôn cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, nhưng trái tim thì đập loạn xạ không theo ý mình.


Ma vương nhìn thẳng cậu, giờ phút này trí não cũng chẳng còn nghe lời. Tập trung xem tình hình, bất giác thốt lên "Hôn cậu ấy đi" khiến các giác quan còn lại dở khóc dở cười.


Tiềm thức Ma vương kịp thời đá bay trí não ngu ngốc, hắn lắc lắc đầu, ngồi tựa lưng vào tường, gác tay lên che mắt "Ừ" ngăn chặn cái ý nghĩ xấu xa kia lại.


Diệp Tử Thanh cũng không lên tiếng nữa, yên lặng đọc sách mà các dòng chữ cứ bay loạn cả lên. Đang miên man, Ma vương đột ngột mở miệng suýt đem trái tim cậu đá bay thẳng ra ngoài.


"Vẫn chưa đọc xong hả?".


"Tôi...tôi không có thời gian". Diệp Tử Thanh ấp úng.


Lại im lặng, tên ngốc này rõ ràng là sợ hắn đòi lại sách, hừ, cho mượn cũng được, nhưng phải có phúc lợi đúng không. Nghĩ nghĩ, Ma vương quyết định đòi phúc lợi cho mượn sách của mình.


Hắn vờ nhắm mắt ngủ, cả người theo trọng lực nghiêng về bên phải, rơi hẳn vào người kia.


Diệp Tử Thanh cả kinh, đón nhận thân thể cao lớn của Ma vương "rơi" rất ngay ngắn trên đùi mình. Cậu hoàn toàn câm lặng, ngưng thở nhìn người lại tiếp tục ngủ kia, thằn kinh căng thẳng như dây đàn, thầm nghĩ..đây đâu phải là bàn của cậu ấy.


Ma vương lẳng lặng cảm nhận thân thể thoáng cứng đờ nhưng sau đó lại thả lỏng phục tùng. Điềm nhiên hưởng thụ gối đầu cao cấp, mùi xà phòng thản nhiên từ ai kia thật dễ chịu, không có bất kì tạp chất nào, thoải mái chỉnh tư thế ngủ, ây, thật dễ chịu.


Diệp Tử Thanh ban đầu có chút bài xích, nhưng sau đó lại nghĩ cậu bạn này thật sự không quen giờ giấc, đánh thức người khác là không lịch sự. Vì thế ngồi im bất động như pho tượng, ngây thơ để tên ác ma kia hưởng thụ.


Cái không khí man mác này, gió thổi nhẹ đến mức ru ngủ, yên yên tĩnh tĩnh lạ thường, trong lòng bình tĩnh lại mới dám cúi đầu nhìn kĩ người.


Ma vương nằm nghiêng càng tôn lên khí chất bá đạo, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sóng mũi cao thẳng, môi khẽ mở. Diệp Tử Thanh tham lam nhìn đôi hàng mi dày rậm ngang bướng mọc chỉa xuống bất chợt cười khẽ. Ngón tay không tự chủ đem để lên mi mắt người đó, vuốt ve thật nhẹ.


Bỗng nhiên nhận ra cậu đang làm điều thất thố, Diệp Tử Thanh giật mình rút tay lại, hồi hộp nhìn người còn đang ngủ say không có dấu hiệu tỉnh lại. Cậu không biết tại sao lại làm vậy, chỉ là, bất tri bất giác. Thấy người còn ngủ mới yên tâm thở phào, nếu cậu ấy đột nhiên mở mắt, mười cái miệng của Diệp Tử Thanh cũng không biết giải thích làm sao.


Ma vương bề ngoài vẫn đều đặn thở trầm ổn nhưng từ khi cái chạm khẽ lên mắt ấy đã khiến trống ngực đánh cả bài ca hào hùng.


Tên ngốc này, sao lại giật mình đến vậy. Thế nhưng, cái chạm vừa rồi thật thoải mái, hơi ấm từ thân thể khiến mọi giác quan tự khắc thả lỏng, đây là điều chưa từng xảy ra ở con người gia cố hàng ngàn lớp băng như hắn, Ma vương dụi hẳn đầu vào bụng cậu, hít hà mùi hương thản nhiên, tay trái "vô tình" vắt qua hông cậu, tiếng thở vẫn đều đều.